Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Công việc của Lý Ý rất bận, trước tuần trăng mật hắn đã tìm đủ mọi cách xê dịch một số việc, cùng cô ra ngoài dạo một vòng, sau khi trở về, công việc chồng chất như núi, ngày càng bận rộn hơn.

Trương Phác Ngôn từ nhỏ đến lớn đã quen với cảnh ba mình và anh trai như vậy, đối với việc hắn có thể trở về nhà mỗi ngày cùng cô ăn một bữa cơm, ngủ ở nhà vài tiếng, cũng thán phục ngưỡng mộ không thôi.

Còn Lý Ý thì trái lại, trước sự rộng lượng của vợ yêu lại có phần không yên lòng.

Kết hôn được mấy tháng, có một ngày, trong bốn mươi phút giữa hai cuộc họp, hắn vui vẻ chạy về nhà.

Lý phu nhân lúc ấy đang phơi nắng ngoài hoa viên, tiết trời đương vào đầu thu khi ánh dương xế chiều tinh khôi nhất, cô ngồi dưới giàn hoa, nhàn nhã cắm những bông hoa xen kẽ. Hắn đứng dưới mái hiên ngẩn ngơ ngắm đến mấy phút, ổn định lại hơi thở, nhẹ nhàng bước đến ôm lấy cô từ phía sau.

Tâm tình cô rất tốt, ngoảnh đầu mỉm cười với hắn.

"Phác Ngôn," Hắn hôn lên tóc mai của cô, "Lúc em ở một mình vui hơn, hay là ở bên anh?"

"Thế nào cũng được."

"Hửm?" Đáp án này khiến khẩu khí hắn chẳng tốt chút nào.

"Hôm nay anh không bận à?" Cô lanh lẹ lảng sang chuyện khác.

"Không bận. Có cần anh dạo phố cùng em không?" Hắn ngửi mùi hương thơm mát trong mái tóc cô, uể oải mà lại hăng hái hỏi cô.

"Hôm qua mới cùng tụi Khả Khả đi dạo phố." Cô khẽ ngửi nhành hoa trong tay, nở nụ cười xinh đẹp, quay đầu nói đùa với hắn: "Em chẳng cần anh cố ý làm cho em điều gì cả —- nếu phải nói, có lẽ chỉ cần anh tăng mức chỉ tiêu trong thẻ phụ của em lên một bậc là được ha?"

Câu nói đùa của cô gái nhỏ mới kết hôn, uyển chuyển hàm súc lại nũng nịu đáng yêu. Lý Ý nhẫn nhịn, nhịn không nổi đen đầy mặt, khom lưng bế cả người cô lên, xoay người bước nhanh về phía phòng ngủ.

Phía trước có một cậu lính cần vụ bước tới, vốn định đến để nhắc hắn sắp đến lúc cuộc họp bắt đầu, phải đi thôi, nhưng thấy cảnh tượng này, bèn hô nghiêm rồi xoay người về phía sau, thoáng chốc đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

Lý Ý làm như không thấy, Trương Phác Ngôn than một tiếng nhỏ xíu, ôm mặt vùi vào lòng hắn, "Thả em xuống mau! Anh rốt cuộc muốn làm gì thế hả?!"

Lý Ý cúi đầu, hừ nhẹ bên tai cô: "Anh muốn cùng em thảo luận một chút về —- vấn đề 'nhu cầu'."

Phác Ngôn thoáng chốc đỏ bừng mặt. Giờ vẫn là ban ngày ban mặt, huống hồ tối qua và sáng nay đều đã... Véo tay hắn tỏ ý kháng nghị, không ngờ Lý Ý vốn vẫn kiềm nén được, lại bị hành động này đánh bay hết, vừa bước vào phòng ngủ đã đè cô ra sau cửa...

Chỉ một lời bông đùa thế thôi, chưa đến mấy ngày sau, Lý Ý quả nhiên đã nâng mức chi tiêu trong thẻ phụ của cô lên một con số kinh hoàng.

Đến lúc uống trà chiều, mấy cô bạn cứ ngưỡng mộ trêu chọc cô: "Phác Ngôn, lúc nào mà cậu cãi nhau với thủ trưởng nhà cậu ý, xong là có thể quét thẻ cái roẹt rồi lái trực thăng chạy về nhà mẹ đẻ cũng được đấy!"

Trương Phác Ngôn cười cười, nhận lại chiếc thẻ bồi bàn đưa tới, chẳng nói chẳng rằng.

Nhưng tiếp đó, không biết vì sao, ngay cả tách cà phê đen cô nhấm cũng trở nên ngọt lịm vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro