Một Lần Yêu chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Anh lâng lâng trong men rượu đã thiếp đi một lúc. Nàng xoay người, cảm giác nằn nặng trên trán. Nàng kéo xuống, hé mắt nhìn, là một chiếc khăn ướt. Trúc Quyên bước vào phòng với ly nước trên tay ngồi xuống cạnh nàng.
- Dậy rồi hả, uống nước nha
Nàng ngồi dậy đỡ lấy ly nước uống cạn
- Út đã ngủ lâu chưa?
Quyên để cái ly xuống bàn
- Một chút thôi
Nàng mân mê bàn tay Quyên
- Nãy giờ út ngủ em làm gì?
- Thì ngồi canh chừng cho út ngủ
Giang Anh nựng vào má Trúc Quyên
- Thiệt khờ, út ngủ thì có gì mà canh chừng
- Thì lỡ út ói, khát hay khó chịu
- Sao rành người say vậy?
- Thì lúc trước Dũng cũng hay bị say ......
Nói đến đây nàng bỗng im bặt, biết mình đã lỡ lời. Giang Anh vừa quay người đi thì nàng đã cuống cuồng ôm chầm lấy.
- Em xin lỗi, em chỉ vô ý thôi mà. Út đừng giận.
Thấy Giang Anh vẫn nằm yên bất động Quyên kề sát mặt nàng nài nỉ
- Đừng có giận em
Nàng nhắm nghiền đôi mắt không muốn nhìn thấy Quyên. Xong một nụ hôn đã được đặt lên môi nàng như một sự đền bù
- Xin lỗi mà
Giang Anh mở mắt nhìn Quyên
- Mỗi khi nó giận em cũng làm lành bằng cách này đó hả?
Trúc Quyên chau mày, cảm thấy khó chịu với câu nói đó, nàng quay đi. Biết mình đã lỡ lời, Giang Anh vội ôm nàng lại.
- Út còn chưa hết giận đó nha
Quyên đẩy Giang Anh ra
- Kệ út, giận cho đã đi
- Út lỡ lời mà
Xong không thấy Trúc Quyên có phản ứng nàng giả vờ ho lên vài tiếng. Rồi cũng lừa được Quyên, nàng lo lắng xoay qua vuốt vài lần trước ngực Giang Anh.
- Uống nước nữa không? Em đi lấy
Giữ lấy bàn tay Quyên, nàng lắc đầu
- Ok rồi
Quyên vuốt sống mũi nàng
- Xạo không
- Út lỡ lời mà
- Thì em cũng vậy, sao út giận em
- Vậy huề
- Út độc tài lắm có biết không? Cái gì cũng chỉ có út nói
Giang Anh thọt lét Quyên khiến nàng dãy dụa
- Nãy giờ cãi tay đôi mà nói là chỉ có út nói hả
- Nhột, em la đó
Giang Anh thách thức
- Em dám
Nói rồi nàng nằm đè lên người Trúc Quyên hôn tới tấp. Quyên ghì lấy cổ nàng, giữ khoảng cách thật gần, họ nhìn vào mắt nhau. Trúc Quyên cảm thấy đôi mắt ấy đầy quyền lực và mình thì rất nhỏ bé. Giang Anh cạ mũi mình vào mũi nàng
- Sao không la?
Quyên cười nhẹ lắc đầu
- Không dám
- Sao không?
- Sợ út
- Sợ út!?
Nàng áp đôi bàn tay vào hai bên má người yêu, giọng nhút nhát
- Sợ út! Út có biết là em sợ út lắm hay không? Sợ cái nhìn mỗi khi út giận em, sợ út không vui, sợ út không yêu em, sợ út không cần em...
Giang Anh ngăn lại, ôm Trúc Quyên vào lòng
- Suỵt, út không muốn đối với em út chỉ là nỗi lo sợ
- Không phải vậy, chỉ vì em quá yêu út nên mới thường lo sợ, em sợ phải mất út
Giang Anh cúi xuống dịu dàng hôn nàng.
- Em nè
- Hửm ...
- Cho út hỏi một câu, nhưng giao trước em không có được giận đó
Nàng nhíu mày
- Chuyện gì?
Giang Anh lập lại
- Không có được giận đó
Nàng làm bộ mặt lưỡng lự xong mỉm cười gật đầu. Giang Anh chậm rãi từng chữ, có vẻ như chính nàng cũng đang lo sợ và hồi hộp chờ câu trả lời.
- Mỗi lần hắn say như vậy, em ở bên cạnh chăm sóc cho hắn, hắn không động lòng, đòi hỏi gì ở em sao?
Quyên gật đầu như đang thú tội
- Có
Giang Anh cuống lên ngồi nhỏm dậy
- Rồi sao?
Trúc Quyên kéo nàng nằm trở xuống
- Út làm gì mà cuống lên vậy, sao là sao
- Em....
Quyên lườm
- Út điên hả, đương nhiên là không rồi
Giang Anh cảm thấy vui khi nghe câu nói ấy
- Giỏi vậy
Trúc Quyên chỉ vào ngực nàng
- Út nha, độc tài, độc đoán, ích kỉ. Muốn người ta nguyên vẹn là của mình. Vậy chứ mình có là nguyên vẹn cho người ta không?
Nàng ôm lấy Trúc Quyên lẻo lự
- Út chỉ hỏi cho biết thôi mà, đâu có trách nhất đâu
Quyên dùng ngón tay chỉ vào trán nàng
- Xạo quá đi, không hiểu sao em lại yêu út
- Không yêu út thì yêu ai bây giờ
Quyên ngã vào lòng Giang Anh, mân mê từng ngón tay nàng
- Thật ra dù say hay tỉnh thì Dũng cũng thường hay đòi hỏi
- Em không giận hay sao? Lần trước út chứng kiến nó mạnh bạo với em nhưng qua ngày hôm sau em cũng lại làm lành với nó.
- Ừm, em không trách Dũng. Vì thật ra hai người yêu nhau thì ai cũng muốn là của nhau. Dũng cũng không phải xấu, tại bạn bè tác động, hay thách thức và trêu chọc nên anh mới muốn chứng tỏ.
- Binh hắn, còn yêu lắm phải không
Nàng lườm
- Không có, nếu yêu thì em đã là của Dũng mất rồi. Em không phải là một người bão thủ đâu. Em rất tôn thờ tình yêu và em tin khi yêu thì mình nên trao cho người mình yêu tất cả.
- Em không yêu hắn?
- Có lẽ không. Với Dũng em không có cái cảm giác dâng hiến nên không thích và cũng không cho. Hay cũng có lẽ do Dũng ép buột em nhiều lần khiến em có ác cảm.
Giang Anh im lặng lắng nghe rồi rượt đuổi theo những dòng suy nghĩ của mình. Quyên nựng vào má nàng
- Suy nghĩ gì vậy?
- Đâu có
- Xạo đi, không được giấu em
- Không có thật mà, còn hơi lâng lâng thôi
Sờ lên trán Giang Anh, vẫn còn hơi ấm của men, nàng lấy chiếc khăn ướt lên lau mặt cho người yêu. Dưới ánh đèn vàng lung linh hình như hành động đó không làm cho Giang Anh tỉnh hơn mà ngược lại nàng cảm thấy say hơn. Giang Anh nắm tay Quyên giữ lấy chiếc khăn. Hai người nhìn say đắm, chạm môi vào nhau rồi từ từ ngã lưng xuống giường. Nụ hôn nồng nàn tha thiết và đôi chân của nó không chỉ dừng lại ở trên môi. Nó duy chuyển yêu thương qua từng ngỏ ngách. Môi, trán, mũi, tóc, tai rồi lăn dài xuống cổ. Nụ hôn mỗi lúc một dâng cao, khao khát được đẩy mạnh. Bất giác không chỉ có đôi chân của nụ hôn được duy chuyển mà những ngón tay của Giang Anh cũng lần mò lạc lõng một cách vô hồn. Trúc Quyên cảm thấy nhột, cắn nhẹ vào môi Giang Anh khiến nàng như sực tỉnh. Giang Anh rút tay lại, ngượng ngùng, nàng quay đi. Trúc Quyên bị hụt hững, nàng không biết mình đã làm điều gì khiến người yêu không vui. Tim nàng vẫn còn đang đập mạnh trong đê mê. Nàng xích lại gần, từ phía sau ôm lấy tấm lưng Giang Anh. Giọng nàng thì thầm lúng túng.
- Sao vậy? Giận em hả?
Giang Anh áp tay lên bàn tay của nàng.
- Không phải, út xin lỗi. Biết em không thích nhưng lại không .....kèm được
Nàng e ấp xiết chặt lấy tấm lưng Giang Anh thỏ thẻ
- Em nói ....không ...hồi nào
Giang Anh quay phắt lại nằm đè lên người nàng
- Vậy sao em cắn út?
Trúc Quyên mặt nóng bừng
- Thì tại ....em nhột mà
- Vậy thôi hả?
Nàng luồng tay vào áo Giang Anh sờ soạng khắp lưng
- Thử em sờ soạng thế này coi út có biết nhột không?
Họ nhìn nhau cười, rồi lại tìm môi hôn. Không bao lâu thì chiếc áo của Giang Anh được kéo qua khỏi đầu. Trúc Quyên dịu dàng, nhẹ nhàng, nâng niu, hôn lên thân ngực trần của người yêu. Chiếc áo của Trúc Quyên cũng được cởi bỏ. Nàng đã dâng trọn cho lần đầu tiên, cho tình yêu của mình. Sau những đỉnh cao, những đê mê, những khao khát của tình yêu được thỏa mãn, hai người mệt lã nằm trong vòng tay nhau. Giang Anh vuốt dọc xuống cánh tay trần mềm mịn của Trúc Quyên.
- Yêu út không?
Nàng vùi đầu vào ngực Giang Anh
- Không yêu mà dành trọn cho út sao?
- Tại sao là út?
Nàng băn khoăn ngước nhìn Giang Anh
- Sao lại không phải là út?
Giang Anh cúi xuống hôn lên bờ vài trần của nàng
- Út chỉ thấy mình không xứng đáng với em
Trúc Quyên ôm lấy người yêu, giọng tha thiết
- Ở trên đời này, ngoài út ra thì không còn ai xứng đáng để em hiến dâng cả
Giang Anh cảm thấy áy náy trước tình cảm mà Trúc Quyên dành chọn cho nàng. Trong khi nàng vẫn đang cố tình giấu giếm chuyện của Tâm. Thấy Giang Anh có vẻ suy tư Trúc Quyên lây người nàng
- Út sao vậy? Làm em cảm thấy lo nè
Giang Anh xua tan đi những suy nghĩ trong đầu, xiết nhẹ người yêu
- Út đang bị trói chặt đây nè, lo cái gì
- Ai mà biết được. Đàn ông không cho thì họ đi kiếm người khác. Còn đàn bà cho rồi, biết có chê chán rồi cũng đi kiếm người khác không?
Giang Anh thả lõng vòng tay
- Đem út ra so với thằng sở khanh đó hả?
- Ai biểu út. Khi không lại xa vời
Nàng nhỏm người, dũi đầu vào ngực nằm ấp lên Trúc Quyên
- Ở đây nè, xa vời đâu
Trúc Quyên vuốt tóc nàng, nâng mặt lên hỏi
- Út có chuyện gì giấu em hả?
Nàng lắc đầu nhưng Quyên vẫn không tha
- Vậy sao nói không xứng đáng với em
Nàng gục mặt trên ngực Trúc Quyên không trả lời.
- Em biết
Hai chữ "em biết" của Quyên làm nàng giật mình ngước lên.
- Có phải vì em không phải là người đầu tiên của út?
Cứ tưởng Quyên đề cặp đến Tâm, ai dè. Nàng thở phào gật đầu cho qua chuyện nào ngờ Quyên vẫn hỏi tới
- Vậy út nói cho em biết, em là người thứ mấy của út?
Nàng giật bắn người
- Hả?
Trúc Quyên nhéo vào hai bên má nàng
- Hả cái gì? Người thứ mấy?
Nàng đưa ngón tay lên đếm từ một tới năm. Sắc mặt Trúc Quyên nhăn nhó theo từng ngón tay một. Nàng phì cười khi thấy nét mặt của người yêu sầm xuống, khép ba ngón nàng chừa lại hai
- Hai?
Giang Anh gật đầu
- Em là người thứ hai
Giọng nói Quyên có chút hờn ghen
- Người kia là Tâm?
- Ừ, nói trước chuyện này chỉ nói qua một lần thôi đó, sau này không cho nhắc lại nữa
Quyên bỉu môi. Giang Anh tựa đầu vào trán nàng
- Từ bây giờ út chỉ là của riêng em
Câu nói ấy làm con tim Quyên dịu lại. Nàng bá cổ Giang Anh ôm ghì xuống, nhẹ nhàng hôn lên vành tai của nàng nói qua hơi thở
- Của mình em thôi
Cử chỉ âu yếm của Trúc Quyên lại kéo Giang Anh vào cuộc. Nàng hôn khắp người Quyên rồi dừng lại bên tai nói qua hơi thở dồn.
- Chỉ mình em
Tình yêu lại tiếp tục đi tìm đến điểm hẹn của riêng nó. Hạnh phúc cùng đồng hành và bóng đêm vẫn luôn là đồng lõa.

Trúc Quỳnh và Anh Thư ngồi bên nhau đến khi trời hừng sáng. Những đóm lửa đã tắt lạnh từ lâu. Quỳnh ngẩn đầu lên vừa hỏi vừa xoa nhẹ bờ vai Thư.
- Mỏi không Thư? Hay Thư tựa vào Quỳnh?
Anh Thư choàng tay ôm lấy Quỳnh, để nàng ngã vào lòng.
- Thư không mỏi
Họ ngồi bên nhau choàng chung một tấm chăn. Trúc Quỳnh vén những sợi tóc mà gió đã làm tung bay che trên mặt Thư.
- Thư lạnh không?
Không đợi nàng trả lời Quỳnh khoác tấm chăn trên người đứng dậy bước ra sau ngồi xuống ôm phủ lấy Thư.
- Quỳnh tựa cả đêm rồi, Thư tựa vào Quỳnh cho đở mõi
Anh Thư mỉm cười ôm lấy đôi tay nàng vào lòng. Quỳnh tựa đầu lên vai Thư, đôi lứa nhìn ra biển. Mặt trời hé sáng đang dần dần đi lên và khi nó đã mọc hẳn thì họ đã tìm đến môi hôn. Những tia nắng của bình minh đã xuất hiện đẩy lùi đi sự yên tĩnh của biển đêm. Không gian giờ đây cũng không còn là của riêng họ, xa xa đã thấp thoáng bóng người. Giang Anh nghe thấy tiếng mở cửa sau nhà nhưng vừa nhỏm dậy thì Trúc Quyên đã ôm giữ lấy nàng. Hai mảnh thân trần vẫn nằm trong lòng nhau. Thư và Quỳnh rón rén đi về phòng đặt lưng xuống cái giường lạnh giá đã bỏ trống từ đêm qua. Trúc Quỳnh rùng mình ôm lấy Thư, nàng e dè
- Thư, không có khóa cửa
Quỳnh chớp mắt, mỉm cười nhìn người yêu rồi quay đi. Thư ân cần kéo cao cái mền đắp lên tận cổ để giữ ấm cho Quỳnh. Nàng tìm bàn tay lạnh buốt của Quỳnh đan vào giấu trong chăn.
- Đỡ lạnh không?
Quỳnh cười tình tứ
- Ngủ ngon
Thư đáp trả
- Ngủ ngon
Cả hai nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro