Một Lần Yêu chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự nhắc nhở của Trang đã đưa họ về với thực tại. Họ cần một mái ấm để nương náo, sẳn sàng cho những cuộc chiến chông gai đang chờ ở phía trước. Trang dẫn họ tới chỗ người dì giới thiệu. Bà đưa họ lên căn phòng còn trống duy nhất trên lầu thượng.

- Ở đây rất tiện lợi, thoáng mát sạch sẽ, không ồn ào. Căn phòng vừa đủ lớn dành cho hai người, phòng tắm và góc nhỏ để nấu cơm. Hai cháu có thể tiết kiệm được tiền ăn bên ngoài. Thấy hai cháu là sinh viên lại là bạn của bé Trang nên dì mới tính rẻ bảy trăm, chứ người khác là một triệu không thêm không bớt.

Giang Anh nhìn Trúc Quyên dò ý. Nàng gật đầu mỉm cười

- Dạ vậy hai cháu xin mướn phòng này ạ

Trúc Quyên lấy tiền trong ví ra đưa bà

- Xin hỏi tụi cháu có thể dọn vào ngay không?

Bà chủ nhà vui vẻ nhận lấy tiền

- Đương nhiên là được, đóng tiền rồi thì có thể dọn vào bất cứ lúc nào

Bà đưa chìa khóa cho họ. Giang Anh tiễn bà chủ nhà và Trang ra khỏi cửa. Vừa quay trở vào thì Trúc Quyên đã ôm nàng một cách sung sướng.

- Em rất thích nơi này. Rất là riêng tư và yên tịnh phải không út?

Giang Anh cũng sung sướng nhấc bỗng người Trúc Quyên lên

- Yên tịnh là phải rồi, mình ở tận lầu ba sân thượng, mai mốt lên xuống cũng mệt đừ

Trúc Quyên nựng vào hai bên má nàng

- Mình lại có phải già mấy chục tuổi đâu, út đi không nổi thì em cổng út

- Hứ, em sẽ già trước út, tự lo cho em đi

Vừa nói Giang Anh vừa vùng ra khỏi Trúc Quyên bỏ chạy. Nàng đuổi theo sau

- Chê em già

Hai người rượt đuổi nhau một vòng trong gian phòng nhỏ, Giang Anh dừng lại ôm Trúc Quyên vào lòng

- Em có hối hận không?

Trúc Quyên khẽ lắc đầu

- Em có chắc điều đó không?

Nàng không trả lời chỉ gật đầu

- Em ....?

Câu hỏi chưa được thành câu thì Trúc Quyên đã ngước lên khóa đôi môi ấy lại bằng bờ môi mềm mỏng của mình. Họ hôn nhau trong niềm hạnh phúc vì đang có được nhau. Trúc Quyên nhìn sâu vào đôi mắt người yêu, giọng tha thiết

- Em yêu út, đó không phải là một ngày hay một giờ. Không lẽ út không cảm nhận được tất cả những gì em đã và đang dành cho út hay sao?

Giang Anh xiết khẽ eo nàng

- Đương nhiên là út biết, nhưng những ngày sắp đến không ai lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra, và con đường cũng sẽ chẳng dễ đi chút nào cả

Ôm Giang Anh thật chặt, nàng thành khẩn

- Chỉ cần út không bỏ lại em, thì khó khăn cách mấy mình cũng sẽ vượt qua được

Họ mỉm cười, nhìn quanh mái ấm của mình. Chỉ vỏn vẹn bốn bức tường nhưng đó là một sự khởi đầu. Quyên lí lắc

- Chuẩn bị chưa?

- Chuyện gì?

- Bây giờ chạy ra chợ mua vật dụng vẫn còn kịp

- Bây giờ?

Quyên kéo vội Giang Anh khiến nàng chỉ còn kịp la lên

- Để khóa cửa đã chứ

Họ chạy ra phiên chợ đêm, vào siêu thị, ghé hết gian hàng này đến tiệm vật dụng nọ. Đến gần khuya căn phòng mới được trang trí đầy đủ nội thất đâu vào đó. Chiếc nệm có phần nhỏ dành cho hai người nhưng vừa vặn nằm ở một góc. Cái tủ đứng bằng vải được dựng dưới chân nệm. Chiếc bàn xếp nhỏ nhắn có hai chiếc gối làm ghế kiểu Nhật được đặt ở giữa nhà. Vừa treo xong tấm màn che cửa sổ, cả hai ngồi bệt xuống đất, mồ hôi lấm tấm trên trán. Quyên mở chai nước suối đút cho Giang Anh uống, nàng hỏi

- Út có đói bụng không?

Giang Anh đôi tay bủn rủn ngăn chai nước lại vừa thở vừa nói

- Giờ này em mới hỏi, đói gần chết

Trúc Quyên chạy nhanh đến nhà bếp mang về một bao nhỏ

- Có ngay có ngay

Giang Anh hào hứng ngồi bật dậy

- Có đồ ăn?

Trúc Quyên lấy trong bao ra một ổ bánh mì thịt chả

- Có đây nè

Vừa trông thấy ổ bánh mì, mặt Giang Anh bí xị

- Ngày đầu tiên ở trong ngôi nhà hạnh phúc này mà đã bị gặm bánh mì rồi

Trúc Quyên tươi cười dỗ dành nàng

- Ngoan đi, ăn đỡ đi, em hứa sẽ không có chuyện bánh mì mỗi ngày đâu. Bắt đầu ngày mai em sẽ tự tay nấu cơm cho cục cưng của em ăn.

Giang Anh nghe ấm lòng, nàng liếc nhìn Quyên rồi há miệng ra chờ. Dỗ được người yêu, Quyên mừng rỡ đút Giang Anh ăn. Nàng kéo Quyên lại gần, chia nhau ăn một ổ bánh mì. Nàng nhìn Quyên cười

- Cũng ngon quá hả

Quyên bẹo vào má nàng

- Ngon chứ cũng gì, chỉ tại út kén ăn

- Em mua ở đâu vậy? Mua hồi nào sao út không biết?

- Mua ở dưới nhà chứ đâu, nãy trong lúc út đem đồ lên em đã ghé mua. Sao hở, ngon thì ngày mai em mua cho út ăn nữa.

Nàng đẩy Trúc Quyên ra

- Không có đâu nha, ai mới hứa là sẽ không bị ăn bánh mì mỗi ngày

Quyên giơ bàn tay lên, nhe răng ra cười

- Em! Nhưng nói trước không chắc ngon hơn bánh mì đâu

Giang Anh ôm Trúc Quyên vào lòng, hôn lên mái tóc nàng

- Có lẽ những ngày tháng sắp tới sẽ vất vã cho em

Trúc Quyên ôm cánh tay nàng vào lòng

- Đừng lo nghĩ, út. Ôm em thật chặt, thật chặt là đủ rồi

Họ ngồi ôm nhau thật lâu. Một lúc cả hai bỗng giật mình, đã gần hai giờ sáng. Hai đứa thu dọn những thứ lặt vặt xong vào phòng tắm. Trúc Quyên với cái máy sấy trong tay ngồi chờ Giang Anh bước ra

- Qua đây em sấy tóc

Giang Anh ngoan ngoãn ngồi xuống

- Em thấy tấm nệm có thoải mái không?

Vừa sấy vừa xoắn tay vào những sợi tóc, nàng trả lời

- Ok mà út

- Út thấy nó nhỏ nhỏ làm sao, kêu em chọn cái lớn hơn lại không chịu

- Nhà mình nhỏ như vầy lựa cái lớn quá thì nó choáng hết chỗ, em thấy cái này vừa vặn rồi

- Nằm sát quá đụng đậy, khó ngủ lắm

- Nhớ nói nằm sát khó ngủ nha

Trúc Quyên tắt máy sấy dùng lượt chải lại đầu tóc khô cho nàng

- Xong rồi

Nàng quay qua hôn lên má Trúc Quyên thay cho tiếng cám ơn. Tắt đi ngọn đèn, nằm bên nhau. Trúc Quyên chòm lên tựa đầu vào ngực Giang Anh hai tay ôm chặt cánh tay nàng.

- Út

Giang Anh xoa cánh tay người yêu

- Hửm

- Ngày mai mình nghỉ học một ngày nha út

- Sao vậy? Sợ gặp Thư hả?

- Không phải, ngày mai em muốn về nhà lấy chút đồ. Buổi sáng là tiện nhất.

- Ừm, ngày mai út chở em về, sẳn út cũng về nhà lấy giấy tờ. Hôm nay bỏ đi mà trong người không có một thứ gì hết.

Nàng xiết Trúc Quyên vào lòng như để trấn an

- Được rồi, ngủ đi em

Giang Anh vừa lim dim dỗ giấc thì lại bị Quyên phá tan. Trúc Quyên cục cựa, hết ra lại vào. Nàng quay vào tường mang theo cánh tay của Giang Anh giữ chặt ngang hông. Giang Anh biết Trúc Quyên trong lòng bất an khó mà dỗ giấc. Giang Anh nhích người ôm Trúc Quyên thật sát, đưa môi chạm lên cổ nàng rồi hôn nhè nhẹ. Quyên vừa nhột vừa đê mê cười khúc khích. Mặt vẫn hướng vào tường nàng ngược tay nựng lên má Giang Anh thì thào

- Út không mệt hả?

Vẫn không ngừng vuốt ve bờ vai, Giang Anh duy chuyển môi hôn lên vành tai

- Mệt chứ, nhưng ai biểu em cứ cục cựa làm út không ngủ được

Trúc Quyên xoay người bá lấy cổ Giang Anh

- Thì em sẽ nằm yên không cục cựa nữa được chưa

Giang Anh nghiêng người nằm đè lên Trúc Quyên

- Muộn rồi

Vừa nói Giang Anh vừa cúi xuống hôn nồng nàn lên môi người yêu. Nụ hôn càng lúc càng khát khao, Trúc Quyên áp hai tay lên má đẩy gương mặt Giang Anh ra thì thào qua hơi thở

- Không mệt thiệt hả?

- Mệt, nhưng muốn được mệt hơn để ngủ

Vừa nói Giang Anh vừa đè hai tay Trúc Quyên xuống nệm tấn công tới tấp bằng những chiếc hôn. Trúc Quyên vừa giãy giụa vừa mắng yêu.

- Ha, thì ra muốn gần em chỉ để được dễ ngủ. Không cho, không chịu, không thèm .....không....

Và cho dù có bao nhiêu tiếng không tiếp tục được vung ra đi chăng nữa thì hai người cũng không thể nào cản lại được tình yêu khi nó đã đồng lõa với bóng đêm.

Mặt trời đã len lỏi qua những khe cửa sổ rọi vào tổ ấm của đôi uyên ương. Trúc Quyên nhúc nhích không được, vòng tay người yêu đang giữ chặt lấy nàng. Suốt đêm qua, Giang Anh ôm Trúc Quyên để nàng được yên giấc. Quyên vuốt những sợi tóc phủ trên mặt người yêu, đặt nụ hôn lên trán nàng gọi khẽ

- Dậy đi út

Không có phản ứng, nàng lại hôn nhẹ lên sống mũi

- Dậy đi cưng

Cũng không có phản ứng, nàng hôn nhẹ trên môi

- Dậy đi em thương

Giang Anh nở nụ cười rồi ôm lấy Trúc Quyên

- Dậy rồi dậy rồi, đừng có kích thích nữa

Vò vào má người yêu, Quyên mắng yêu

- Đánh thức út buổi sáng mệt mỏi quá đi, mai mốt ngày nào cũng khó khăn vậy thì em mặc kệ út

- Em dám

Giang Anh thọt lét Trúc Quyên khiến nàng nhảy giụa

- Không dám, không dám

Giang Anh ngồi dậy choàng tay Quyên qua cổ

- Leo lên, út cổng đi làm vệ sinh

Hai người lo lắng dừng xe trước cổng nhà. Họ chia ra về phòng mình thu dọn đồ. Trúc Quyên bước đến bàn sách rút vội những quyển mình yêu thích và những cuốn cần cho việc học. Nàng vừa xoay đi xong vội nhìn lại. Hình của nàng và Thư, rồi đôi dòng nước mắt đã rơi xuống khung ảnh. Bỗng có tiếng nói đầy xúc cảm

- Mày còn nhớ có người bạn này hay sao?

Tiếng Anh Thư đang nghẹn ngào trách móc. Vừa trông thấy Thư nàng đã chạy đến ôm chầm lấy bạn

- Thư

Họ ôm lấy nhau vỡ òa trong nước mắt. Trúc Quyên nức nở thốt ra từng chữ

- Xin lỗi, xin lỗi mày

Thư ôm chặt người bạn thân thiết

- Tao xin mày Quyên à, mày đừng có điên chung với út có được không. Út vốn không đủ sức mang lại gì cho mày cả, bản thân út còn chưa đủ lớn. Mày bỏ đi với út như vậy thì chỉ tự làm khổ hai người thôi.

Trúc Quyên nghẹn ngào

- Nhưng tao yêu út, yêu út Thư à, tao không thể nào sống thiếu út được nữa

- Mày đã biết gì về thế giới của út đâu. Có khi đó chỉ là một sự nhầm lẫn, một sự ngộ nhận. Tao biết mày khi yêu thì sẽ bất chấp, yêu hết mình. Nhưng mày có thật yêu chưa?

Giang Anh đã tới trước cửa phòng

- Yêu hay không, không đến phiên Thư nói

Giang Anh đưa tay đón Trúc Quyên nhưng Thư đã ngăn lại.

- Sao Thư không nói được. Không lẽ Thư bỏ mặc út vào đây phá rối cuộc sống bình yên của mọi người hay sao. Gia đình của hai bên và nhất là đối với Trúc Quyên. Út thừa biết nó ngây thơ và trong sáng đến chừng nào. Con người nó rất giản dị và an phận. Út đã lật tung cuộc sống bình yên của nó, thay vào đó là những chông gai, những ngang trái, những khắc nghiệt của người đời.

Giang Anh quát

- Đủ rồi! Tình yêu của út mà Thư ví nó như một tội lỗi, một thứ rác rửi hay sao.

Những giọt nước mắt lăn dài trên má, giọng nàng trầm uất

- Út sống cho út, sống vì người út yêu, chứ út đâu phải sống cho thiên hạ mà sợ những khắc nghiệt của xã hội chứ. Họ có quyền phê phán nhưng không có nghĩa là út phải lắng nghe. Thư thừa biết út là người như thế nào, Thư là người hiểu út hơn ai hết trong gia đình. Đáng ra Thư phải là người ủng hộ cho tụi này chứ. Không phải Thư đã luôn đứng bên út hay sao? Tại sao ở lúc này khi út cần sự ủng hộ nhất thì ngay cả Thư cũng cho đó là điều không nên.

Thư cố đè nén cảm xúc nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi

- Thư ủng hộ út, đồng hành với út nhưng nếu đó là một người khác kìa. Cũng chính vì Thư đã không ngừng đi bên lề tình yêu của út nên Thư biết thứ tình yêu đó đau khổ như thế nào. Quyên là bạn thân duy nhất của Thư, làm sao Thư có thể đứng nhìn để nó rơi vào những miệt mài chông gai. Út dìu dắt nó vào tình yêu của út, một tình yêu mà xưa nay nó chưa từng biết đến. Út có dám chắc là mình sẽ mang lại được hạnh phúc cho nó hay không? Hay trước mắt chỉ là những nỗi nhọc nhằn khốn khổ.

- Thì ra Thư vốn xem thường út. Thư luôn cho út là một đứa trẻ không trưởng thành. Út không còn gì để nói.

Cầm lấy túi đồ Quyên, nàng giục

- Mình đi

Trúc Quyên vừa rảo bước theo sau thì Thư đã buông ra một câu chắc nịch

- Nếu mày đi theo út thì từ nay tao coi như không có người bạn này

Trúc Quyên đứng lại nhìn Thư, nước mắt trào dâng

- Thư

Nàng ôm Thư khóc

- Tao xin mày

Giang Anh giận dữ

- Thư thật là nhẫn tâm, Thư thừa biết Quyên trân trọng tình bạn của Thư đến chừng nào, Thư đưa Quyên vào chỗ không có lựa chọn, không có lối thoát

Thư lớn tiếng quát

- Là ai đã đưa nó vào chỗ không có lối thoát? Là út! Là út!

Trúc Quyên van xin

- Tao xin lỗi

Nàng kéo Giang Anh đi, Thư đứng lại với những giọt lệ không ngừng rơi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro