Một Lần Yêu chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Anh không muốn nghe chuyện cái xe nữa nên chạy vào trước
- Thôi em vào nhà, đói bụng rồi
Buổi cơm tối vừa xong thì Anh Vũ cầm gói thuốc ra sân ngồi, vừa châm điếu thuốc lá thì Duy đẩy cổng bước vào. Thấy Duy, Vũ thẩy gói thuốc cười cười rồi nhìn lên trời.
- Ây da, trời hôm nay thế nào cũng mưa to
Duy chụp lấy gói thuốc, rút một điếu ngậm vào miệng rồi thẩy gói thuốc xuống bàn.
- Chú mày nói quá, làm như tao mất tích lâu ngày
- Chứ còn gì, không thằng nào gọi được mày, ngoài vùng phụ sóng mãi thôi
- Bị bám chặt chứ ai mà muốn đâu.
Duy ngồi xuống lấy hộp quẹt mòi thuốc rồi nhìn vào nhà
- Đi đâu hết rồi?
- Bà già về quê, giao trách nhiệm giữ trẻ
Duy vừa lắc đầu vừa nói
- Hai trẻ nhà mày, tao thua
Câu nói vừa dứt thì hai nàng đã ra tới. Thư choàng tay lên vai Vũ
- Anh Duy nói gì ai đó?
Duy nhã khói thuốc lên trời
- Đang nói sao lâu quá không thấy bồ bé Thư ghé chơi, hay là hung dữ quá người ta sợ chạy mất rồi
- Đá nó lâu rồi anh Duy còn hông mau giới thiệu người khác
- Bạn anh cũng là bạn Vũ, nó cấm không cho đứa nào đến gần em hết, sao anh dám giới thiệu. Mà bỏ anh chàng lúc trước hay qua đây chơi thật rồi hả?
Anh Vũ gạt tàn thuốc
- Mày nghe nó, ở đó mà bỏ, thằng đó đi bộ đội rồi
Thư vỗ vào vai anh nạt yêu
- Anh hai
Từ ngoài bước vào sân Quyên nói thêm
- Anh bộ đội đó trời gầm cũng không dứt
Anh Thư lườm Trúc Quyên và ngay lúc đó thì đột nhiên một cái chớp. Tất cả đèn trong nhà ngoài xóm đều bị cúp hết. Con hẻm tối thui. Anh Vũ bật hộp quẹt, tia sáng nhỏ nhoi lập lòe trong bóng tối. Vũ đứng lên nhìn Duy
- Thấy chưa, mày qua là biết ngay trời không mưa cũng bão
Vũ vào nhà đốt đèn cầy mang ra. Giang Anh đứng bật dậy
- Nhà cúp điện không làm được gì hết thôi út đi chơi
Anh Thư cản lại.
- Thôi, đi đâu, mẹ dặn tối là ở nhà mà
Duy đề nghị
- Thôi để anh xung phong hộ tống mấy bé đi ăn kem chịu không?
Giang Anh chẳng muốn ngồi nhà nên đồng ý ngay
- Đi liền
Mọi người thay đồ đi ra trước cổng. Anh Thư làm biếng chạy xe nên đã đòi Duy chở. Trúc Quyên buộc lòng phải chở Giang Anh còn Vũ thì đi một mình. Vào quán cà phê gọi thức uống xong bồi bàn đã bưng nhầm nước uống của Giang Anh. Vũ hỏi Giang Anh
- Được không? Để Vũ gọi đổi lại
Trúc Quyên đẩy ly nước của mình qua cho Giang Anh.
- Dì uống ly này đi, Quyên uống ly đó cũng được
Giang Anh gật đầu tỏ vẻ cảm ơn. Ngồi uống nước nghe nhạc một lúc mọi người tính tiền ra về. Ba xe chạy kè kè được một lúc nhưng vì đường phố đông đúc nên chạy một hồi xe Quyên không nhìn thấy hai xe kia đâu nữa. Trúc Quyên nói với Giang Anh
- Không biết họ đâu mất rồi
- Thôi kệ đi, chắc cũng về nhà
Quyên ờ một tiếng rồi im lặng. Xe ngừng đèn đỏ.
- Xin lỗi
Trúc Quyên tưởng mình đã nghe lầm nên hỏi lại
- Dì nói gì?
Giang Anh vuốt mái tóc, giọng cao hơn
- Xin lỗi, lần trước là út xì bánh xe Quyên. Nhưng vì út hiểu lầm chuyện nghỉ học là do Quyên mách.
Trúc Quyên không giận chỉ mỉm cười
- Hèn gì
- Quyên không giận hả?
- Có gì đâu, dì cũng nói là hiểu lầm mà. Chỉ không ngờ dì nghĩ Quyên là người nhiều chuyện vậy thôi.
- Đã nói là hiểu lầm mà
Đèn chuyển xanh, Quyên gồ ga chạy tiếp rồi hỏi
- Quyên hỏi dì một câu được không?
Giang Anh lưỡng lự nhưng cũng gật đầu
- Hỏi đi
- Sao dì ghét Quyên dữ vậy? Quyên có chỗ nào đụng chạm hả?
Giang Anh im lặng một lát rồi trả lời
- Không phải, Quyên không làm gì cả, chỉ tại Quyên giống một người. Hồi nhỏ đi học có một cô bạn út rất muốn làm quen để kết bạn nhưng nhỏ đó lại đi rêu rao nói xấu út này nọ nên từ đó út rất là ghét nó. Khuôn mặt Quyên làm cho út nhớ tới nhỏ bạn đó.
- Vậy là Quyên oan quá rồi, khi không đi giống người không nên giống.
Cả hai cùng cười. Xe đang chạy thì hai chiếc xe đằng sau song song tiến tới. Anh Thư nhìn qua, thấy hai người đang cười, tình hình không có gì gọi là căng thẳng cả coi như buổi tối đi chơi cũng có một ít thành tích. Mọi gút mắt của hai cô hàng xóm cũng được giải tỏa. Sau buổi tối đó thì cả hai cũng hòa hợp không còn chiến lạnh nữa. Tản băng chấn giữa cũng đã được tan dần để thời gian trôi qua trở nên ấm áp hơn.
Trúc Quyên vừa ép cuốn sách lại thì trời cũng bắt đầu đổ mưa. Quyên chạy vội qua nhà Thư để không bi ướt. Không thấy ai trong nhà Quyên đi thẳng lên lầu vào phòng Anh Thư. Thư đang nằm chèo queo trên giường. Quyên bước tới vỗ vào mông Anh Thư
- Chết chưa, nằm dật dờ vậy?
- Sắp rồi, mày để dành tiền phúng điếu là vừa
Anh Thư ngồi nhỏm dậy dựa lưng vào tường
- Qua đây chi đây?
- Tính rủ mày đi nhà sách, mà trời mưa
- Phí tiền, tối ngày tiểu thuyết
Trúc Quyên lần ngón tay đi dọc theo kệ sách rồi dừng lại ngay cuốn sách có tựa đề là "Yêu Thầm". Trúc Quyên rút quyển sách ra hỏi.
- Của ai vậy?
Anh Thư nhìn quyển sách rồi nhìn Trúc Quyên
- Có khi nào mày thấy tao cầm đến mấy quyển này không?
- Của út hả?
- Ờ không biết mượn của ai rồi nhét đó đó
- Đọc được không?
- Để cả tuần rồi đâu thấy út đụng tới, mày đọc lẹ mà, đem về đọc đi
- Được không đó?
- Tao duyệt mà, lấy đi

Quyên cầm quyển sách chạy về nhà vào phòng nằm xuống giường mở ra đọc ngay. Cái tựa nghe đã hấp dẫn, truyện càng đọc càng hay khiến Quyên không thể nào ngừng được. Đọc đến nửa quyển thì Trúc Quyên khựng lại vì phát hiện có một mảnh giấy nhỏ. Trên giấy có những giòng chữ như sau:
" Ngày.....tháng.....
Biết người ta thích đọc tiểu thuyết, mình cũng mua về đọc, nhưng mỗi một trang giấy, mình chỉ nhìn thấy được dáng người mà thôi."
Lật qua trang kế tiếp lại có thêm một tờ giấy nhỏ
" Ngày....tháng.....
Hôm nay lại thấy nhớ người ta nửa rồi. Không hiểu nổi mình nữa, chắc là đã bị trúng độc nặng."
Một trang kế tiếp
"Ngày....tháng.....
Mấy bữa rồi tan học không thấy người về chung chắc là bận hẹn hò. Tự dưng thấy buồn..... nỗi buồn vô cớ."
" Ngày....tháng....
Có nên nói cho người ta biết không? Biết rồi người ta sẽ ra sao? Nghĩ gì?"
Lật qua trang kế tiếp lần này là một bài thơ của Phạm Đức
"Đơn Phương
Tôi tìm em, em tìm ai
Để đôi khi tiếng thở dài hòa chung
Gần nhau mà chẳng yêu cùng
Đơn phương tôi cứ thủy chung một mình
Trái tim tôi vẫn để dành
Cho em người vốn vô tình với tôi
Còn em lại đến với người
Tôi không ghen, chỉ buồn thôi, thật buồn
Cái bông hoa nở giữa vườn
Hương thơm nhiều lúc lại thường xa bay
Thôi thì em đó tôi đây
Không yêu nhau được, dẫu đầy thương yêu
Mong em yêu và được yêu
Đừng như tôi chỉ một chiều tương tư"
Trúc Quyên ép vội quyển sách lại, chạy qua nhà Anh Thư. May quá Giang Anh vẫn chưa về. Quyên chạy vội lên lầu, Thư đã ngủ say, Quyên nhè nhẹ nhét quyển sách lại chỗ cũ. Để lại ngay ngắn nhưng vừa quay lưng qua thì Quyên giật mình thót tim, Giang Anh đang đứng ngay cửa phòng nhìn mình. Giang Anh liếc qua kệ sách rồi nhìn Trúc Quyên. Trúc Quyên bối rối, gượng cười.
- Qua kiếm Thư, nó ngủ rồi thôi Quyên về
Nói xong Trúc Quyên bước vội ra khỏi phòng tránh cái nhìn đầy nghi ngờ của Giang Anh.

Những ngày sau đó Trúc Quyên cố tình tránh né Giang Anh không để chạm mặt. Trúc Quyên cảm thấy ngại khi mình đã đọc được những lời riêng tư của người khác. Một tuần rồi một tuần trôi qua, sự im lặng khiến người ta ngộp ngạc. Như thường lệ Quyên ra võng nằm đọc sách. Vừa đặt lưng xuống võng thì phát hiện có vật gì cấn. Quyên nhích người lên, là cuốn sách "Yêu Thầm". Trúc Quyên đỏ mặt nhìn qua nhà bên. Quyên lật ra đến trang mình đang đọc dở thì lại thấy một mảnh giấy nhỏ viết.
"Nếu đã lỡ đọc rồi thì sao không đọc hết? Chẳng lẽ Quyên không muốn biết kết cuộc à?"
Trúc Quyên ghép quyển sách lại nhìn xung quanh. Cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình. Quyên đứng dậy bỏ vào nhà. Về đến phòng Quyên thả người xuống giường, uể oải lăn một vòng. Quyên nhìn cuốn sách trên tay rồi nhìn lên kệ sách của mình. Ở góc đó cũng có một quyển "Yêu Thầm". Con mọt sách như Quyên đã phải chạy lùng hết ba bốn nhà sách mới tìm mua được và Quyên đã đọc hết từ lâu. Quyên suy nghĩ một lúc, đứng lên nhét quyển "Yêu Thầm" trên tay để cạnh quyển "Yêu Thầm" đang nằm trên kệ. Kết quả của câu truyện thì Quyên đã đọc biết nhưng còn những gì đang diễn biến khiến Trúc Quyên không tránh khỏi phải nghĩ ngợi. Những mảnh giấy và những tương đồng được đề cặp đến, nó cứ như là đang nói đến mình và suy luận đó làm Quyên cảm thấy khó chịu.

Anh Thư và Giang Anh vừa dắt xe ra khỏi cổng thì gặp một chàng thanh niên cao ráo đẹp trai tấp xe ngừng trước đầu xe Thư. Anh chàng nhe răng ra nhìn Thư cười.
- Chào người đẹp
Giang Anh quan sát người đó. Thư cười chào lại
- Chào trai đẹp, qua rủ gái đẹp đi chơi hả?
- Thì cũng đi lòng vòng, đi riết cũng chán, chẳng biết đi đâu
- Đi đâu cũng được miễn có gái đẹp ngồi sau xe cho chở là được rồi
Cả hai cùng cười. Trúc Quyên trong nhà bước ra
- Nói gì mà hai người cười gian quá vậy?
Nhìn qua bạn vẫn với nụ cười Thư nói
- Dũng kêu nó chán mày rồi
Quyên lí lắc quay qua nhìn Dũng
- Phải không?
Dũng cười kêu oan
- Oan quá, Thư này nói bậy nha
Không muốn cản trở Thư nói
- Thôi không làm phiền anh chị hẹn hò
Trúc Quyên cười ngồi lên xe Dũng. Hai chiếc xe song song chạy ra khỏi con hẻm rồi tẻ dạt mỗi người mỗi hướng. Dũng chở Trúc Quyên đi ăn, chạy vòng vòng một lát Dũng đề nghị.
- Hay qua Thanh Đa hóng mát em hả?
Trúc Quyên không có ý kiến, đi đâu cũng được, miễn có Dũng là Quyên vui rồi vì dù gì cũng hơn cả tuần hai người không gặp mặt do Dũng bận đi công tác xa. Xe chạy thẳng ra đại lộ Điện Biên Phủ hướng về Thanh Đa. Những quán cafe sân vườn nằm hai bên ven đường mờ mờ ảo ảo nếu không muốn gọi là tối mịt. Những tiếng gọi mời của vài anh thanh niên đứng trước cửa quán.
- Vào đây đi anh chị
- Ghé đây đi anh chị
Dũng quẹo vào con hẻm vắng, ngừng lại ở một căn nhà có treo bản hiệu phòng trọ trên cao. Trúc Quyên kéo nhẹ vạt áo Dũng.
- Dừng đây làm gì, người ta nhìn kỳ lắm, chạy đi anh
Dũng không đi, quay lại nhìn Quyên nói với giọng tha thiết
- Mấy ngày qua không gặp em, anh nhớ em quá. Mình vào trong nha?
Trúc Quyên tỏ vẻ khó chịu, vì đây đã không phải là lần đầu Dũng đòi hỏi chuyện đó.
- Không phải vấn đề này mình đã nói rõ rồi sao? Có gì anh cho xe chạy đi rồi nói sau. Đứng đây khó coi quá.
Dũng bực dọc gồ ga quay đầu xe hướng ngược về Saigon. Dũng phóng xe như bay mặc cho Trúc Quyên nài nỉ anh giảm tốc độ. Suốt đoạn đường về nhà không ai nói một lời. Dũng dừng xe trước cửa, Quyên bước xuống đưa tay tắt máy xe nhìn Dũng.
- Em xin lỗi
Dũng móc trong túi ra gói thuốc lá, châm một điếu, hít một hơi dài nhìn Quyên
- Em không yêu anh đúng không?
- Sao anh lại nghĩ vậy? Em không cho, không có nghĩa là em không yêu anh
- Nếu yêu anh thì sao em còn lo ngại những chuyện đó
- Còn anh, anh không yêu em đúng không? Nếu yêu em thì sao anh lại trách nhất chuyện đó?
- Đó không phải là trách nhất, đó là những ham muốn bình thường giữa hai người yêu nhau. Khi họ yêu nhau thì họ cần có thêm một bước tiến nào đó
Trúc Quyên cắt ngang
- Và anh nghĩ rằng cái bước tiến đó cần thiết và nhất định hay sao?
- Anh không cãi với em. Nếu em cảm thấy giữa chúng ta không còn bước tiến nào để tới thì giữa chúng ta có hay không cũng vậy mà thôi.
Nói xong Dũng quăn điếu thuốc xuống đất và nổ máy xe. Câu nói của Dũng như dao đã đâm thẳng vào tim Quyên. Trúc Quyên ứa lệ, lùi về một bước nhường đường cho Dũng. Xe Dũng chạy ra con hẻm thì cũng vừa lúc xe của Giang Anh và Thư chạy vào. Dũng không để ý chỉ chạy một mạch như bay. Trúc Quyên đang tính quay vào thì Anh Thư dừng xe trước nhà gọi lại
- Quyên
Quyên dừng lại quay qua và không quên lau vội những giọt nước mắt. Anh Thư tắt máy xe kéo tay Quyên lại.
- Gì đó? Gây gỗ hả?
Quyên gượng cười lắc đầu. Giang Anh lặng lẽ quan sát, ánh mắt không rời Trúc Quyên. Quyên liếc nhìn qua bắt gặp nên ngượng ngùng vì không muốn người khác nhìn thấy mình như vầy, Quyên cười nhẹ.
- Đâu có, thôi Quyên vào trước
Anh Thư lo lắng nhìn theo bạn rồi nói với Giang Anh
- Út dẫn xe dô nha, để Thư coi nó có sao không
Giang Anh đồng ý ngay bởi chính nàng cũng đang cùng một tâm trạng, lo lắng. Anh Thư vào phòng Trúc Quyên, thấy Quyên đang nằm khóc trên giường. Thư tiến tới ngồi bên cạnh đặt tay lên vai bạn
- Vậy mà nói không có gì. Nó ăn hiếp mày hả?
Trúc Quyên lắc đầu, ngồi dậy ôm cái gối vào lòng.
- Tới lui cũng chuyện đó
Thư ngồi theo chiều với Trúc Quyên dựa lưng vào thành giường
- Đòi hỏi nữa?
Quyên gật đầu
- Dũng nói muốn có một bước tiến giữa hai đứa, không muốn dậm chân tại chỗ
- Thằng này "đòi hỏi" có nghệ thuật ghê chưa, cũng một ý "muốn" mà nó nói văn chương quá chừng. Sao mày không cho nó luôn cho rồi.
Quyên đẩy vai Anh Thư
- Giờ này mà còn giởn
Ngồi im một lúc, Quyên tiếp
- Dũng hỏi bộ tao không yêu ảnh hay sao mà không chịu
- Vậy mày nghĩ sao?
Trúc Quyên xoa nhẹ trên gối
- Tao không biết, chỉ cảm thấy không cần thiết và cũng chưa phải lúc
- Câu này Dũng hỏi rồi, giờ tới phiên tao hỏi. Bộ mày không yêu nó hả? Tao biết tính mày, lãng mạng hơn cả tiểu thuyết, khi yêu là sẽ bất chấp. Nhưng mà với Dũng mày lại không.
Câu nói của Thư trúng ngay tim đen Quyên, Quyên quay qua nhìn Thư cười
- Làm như hiểu tao dữ
Anh Thư cười choàng tay qua ôm Quyên
- Không hiểu gì, nhưng mà chung đường chung lối bấy lâu cũng sơ sơ để đủ làm bạn mày tới già.
Quyên ngã đầu vào vai bạn
- Tao cũng không rõ nữa, hai năm qua thương thì có thương vui thì có vui nhưng mà sao giữa tao và Dũng cứ như có cái gì đó cản trở. Với Dũng tao chưa có cái cảm giác bất chấp. Lúc nảy trước khi Dũng về còn nói một câu là hai đứa tiếp tục cũng chẳng có ý nghĩa gì.
- Nó đòi chia tay?
- Không nói hai chữ đó nhưng chắc vậy
- Tuồng này tao còn quen mày lại lạ gì, ngày mai lại chạy qua xin tội cho coi, yên tâm đi. Vấn đề là mày phải tự hỏi lại lòng mình rằng mày có yêu Dũng không?
Trúc Quyên ngồi thẳng dậy nhìn Thư
- Mày thấy tao có chổ nào không yên tâm?
Thấy bạn đã biết nói đùa, Thư an tâm đứng lên
- Làm phách, thôi hết chuyện rồi, ngủ sớm đi, tao về

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro