Một Lần Yêu chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra vết phỏng đau và rát lắm nhưng vì không muốn mọi người lo lắng nên Quyên cũng giả vờ cầm đũa như không có chuyện gì. Bước ra khỏi quán dự định đi uống nước nhưng vì tay Quyên bị phỏng nên Thư đành phải tạm ngưng hành trình dò thám. Hai cặp chia tay rẽ hướng khác. Tuy ngồi sau Tâm chở nhưng lòng Giang Anh thì đã đi về theo Trúc Quyên từ lâu. Những đoạn đường đi qua Giang Anh như đang tìm kiếm một cái gì đó. Xe đang chạy thì Giang Anh chợt reo lên.

- Ngừng xe

Tâm dừng xe lại trước nhà thuốc tây. Giang Anh chạy vào năm phút sau cầm trên tay một bịch thuốc rồi kêu Tâm chở về nhà. Nảy giờ quan sát những cử chỉ của Giang Anh đối với Trúc Quyên. Không dám khẳng định lắm suy nghĩ của mình là đúng nhưng việc làm này đã giúp Tâm chứng minh cảm giác của Giang Anh đối với Trúc Quyên quả thật không đơn giản. Cả hai không ai nói chuyện, ai cũng bận với những dòng suy nghĩ của riêng mình nhưng đồng thời cùng chung về một người. Không kèm được Tâm lên tiếng hỏi

- Em yêu rồi à?

Giang Anh lẩn tránh câu hỏi

- Tâm nói gì? Em không hiểu

- Trúc Quyên, em đã yêu Trúc Quyên?

Giang Anh trả lời một câu dứt khoát với Tâm cũng như cho chính mình

- Không

Câu trả lời tuy dứt khoát nhưng không làm cho Tâm tin được.

- Sự quan tâm của em đã bán rẻ em rồi, cũng giống như ngày đó, em không gạt được cả ba chúng ta.

Giang Anh chỉ im lặng. Con đường về nhà trở nên thật dài và tỉnh lặng. Ngừng trước cửa nhà Giang Anh bước xuống xe

- Em vào nhà

Vừa quay lưng đi thì Tâm nói

- Không cần biết chuyện gì đã xảy ra, Tâm vẫn chờ câu trả lời của em

Giang Anh không quay lại, vẫn bước thẳng vào nhà. Giờ này mọi người đã có mặt đông đủ ở nhà, mỗi người một góc hướng về cái tivi trước mặt. Thư quay qua hỏi Anh Vũ.

- Nảy Thanh Thảo hát bài gì vậy anh hai?

Vũ gối tay lên đầu nằm dài trên ghế

- Có coi đâu mà biết

Bà Minh Anh lườm cậu con trai

- Đi mới về như ai, dễ gì mà ở nhà một bữa xem sao. Dạo này đứa nào cũng vậy hết đó nha. Tôi mà ra cửa rồi thì anh chị cũng chẳng ai chịu ngồi yên.

Có mùi thuốc súng, Vũ trừng mắt ngó Thư cái tội khai ngòi. Thư lè lưỡi nhìn Vũ cười. Giang Anh ngồi xuống cạnh Thư dúi bịch thuốc vào tay. Thư nhìn Giang Anh hỏi.

- Gì đây?

Giọng Giang Anh thật thấp chỉ để mình Thư nghe

- Thuốc phỏng

- Rồi sao?

- Đưa cho bạn Thư chứ sao

- Giờ này còn ra cửa không nghe mùi thuốc sao?

- Gọi điện đi, kêu lên sân thượng lấy

- Thư gọi điện thôi đó nha, út đem lên đó

Giang Anh lườm Thư

- Có bạn như Thư phát chán, kêu lẹ đi

Anh Thư cười đứng lên gọi điện thoại rồi quay lại

- Rồi đó, đem lên đi

Giang Anh đem thuốc lên sân thượng. Trúc Quyên đã đứng đó đợi sẳn. Quyên cứ nghĩ là Thư nên mới lên nhưng không ngờ lại là Giang Anh. Giang Anh đưa bịch thuốc cho Trúc Quyên.

- Rửa vết phỏng rồi thoa thuốc lên nha, vài bữa sẽ lành, người ta nói vậy đó.

Quyên cầm lấy bịch thuốc

- Cám ơn út. Bao nhiêu tiền Quyên gửi lại?

- Thôi cho thiếu đó. Nhớ cử ăn

Nói xong Giang Anh lạnh lùng quay vào. Trúc Quyên tay cầm bịch thuốc nhìn theo bóng dáng khuất. Không lời nào tả được những suy nghĩ của Quyên về Giang Anh lúc này. Trong lòng cảm thấy có một chút gì đó ấm áp. Giang Anh trở xuống phòng, ở đó Thư đã chờ sẳn sàng trong tư thế tra hỏi. Giang Anh leo lên giường kéo tấm chăn chùm qua đầu quay vào vách nhưng không sao thoát khỏi được đêm nay. Anh Thư kéo tấm chăn xuống.

- Út nghĩ út ngủ được đêm nay không?

Giang Anh xoay người đối mặt với Anh Thư

- Gì nữa?

- Gì hả, Thư đã để yên chuyện này cho út hơn hai năm nay rồi. Giờ người ta cũng đã tái xuất hiện thì út cũng nên khai ra hết. Tại sao và tại sao? Tại sao lần gặp trong đêm đó út lại khóc và trở nên khác thường cũng như không bao giờ nghe út nhắc đến người ấy?

Lúc này tâm trạng Giang Anh cũng lắng đọng, tràn đầy tâm sự nên Giang Anh nghiêm chỉnh quay qua nằm ngửa, mắt nhìn lên trần nhà một cách xa xăm như đang hoài niệm rồi kể.

- Tâm là người yêu của Trâm. Thư biết Trâm rồi, nhỏ bạn rất thân của út ngoài quê. Hai người họ yêu nhau thắm thiết, rất tình, rất đẹp đôi. Nhưng con Trâm tính còn ham chơi nên thường hay thất hẹn với Tâm và lúc nào cũng kêu út thay thế để ở bên cạnh Tâm, trông chừng Tâm. Tâm không được vui và thường hay tâm sự với út, tình cảm cũng nảy sinh từ đó. Có một lần đi chơi chung với họ út thấy hai người gây nhau kịch liệt và gây cấn đến nổi dường như không thể giản hồi được.

Anh Thư tỏ vẻ quan tâm

- Gây chuyện gì mà lớn vậy?

Giang Anh lắc khẽ

- Lúc ấy út cũng không biết là chuyện gì nhưng sau này út mới hiểu

- Vì út?

Giang Anh gật đầu.

- Sự nhạy bén của con gái quả thật rất cao. Những lần đi chơi sau này Trâm nhìn ra được tình cảm mà Tâm dành cho út. Nó đã khác và không đơn thuần chỉ là một người bạn nữa. Có một lần đi chung, họ lại gây. Và lần này Trâm đã tức giận chỉ thẳng vào út hỏi Tâm có dám trước mặt út mà nói không hề có cảm giác gì với út, có dám phủ nhận tình cảm đã tồn tại trong con tim của Tâm dành cho út không?

- Tâm trả lời sao? Út làm Thư hồi hộp quá

- Tâm đã thừa nhận và thế là họ rã

- Rồi sao nữa, vậy là hai người quen nhau?

- Không!

- Vậy chứ út không có cảm giác đối với Tâm hay sao?

Giang Anh đính chính

- Út có... nhưng mà làm sao út có thể đến với Tâm được

- Vậy là út cũng đã yêu Tâm?

Giọng Giang Anh xúc động

- Út đâu phải là gỗ đá, gần gũi Tâm mãi tình cảm cũng nảy sinh dần và rồi út cũng không sao kèm hảm lại được. Út cũng biết là mình không phải và cũng đã tránh mặt Tâm, cũng đã khuyên Tâm nhiều lần rằng hãy trở về bên Trâm. Tâm không nghe út biết làm sao được.

- Chuyện tình cảm đâu ai bắt ai được

Giang Anh thở dài

- Thì là vậy. Nhưng con Trâm là nhỏ bạn thân nhất của út, út không muốn làm nó tổn thương cũng như không muốn mất đi tình bạn đó nên út đã hứa với nó sẽ không bao giờ có chuyện út đến với Tâm.

Anh Thư nóng lòng

- Vậy đêm trời mưa đó út gặp Tâm, đã xảy ra chuyện gì?

- Đêm đó là lần sau cùng út gặp Tâm mãi cho đến bây giờ. Lần đó Tâm nói thật nhiều, chân tình và tha thiết. Tâm van xin út phải chọn ra một hướng đi, nếu không thì Tâm sẽ phải ra đi. Và Tâm đã đi, Tâm hứa sẽ chờ đợi út, sẽ trở về để tìm kiếm câu trả lời và mong rằng sẽ có một câu trả lời khác từ nơi út cũng như cho mọi người thời gian để tiêu hóa mọi chuyện. Bây giờ Tâm đã trở về và cũng đang chờ đợi câu trả lời.

- Vậy út đã có câu trả lời chưa?

Giang Anh hằn học

- Sao Thư lại có nhiều câu hỏi đến thế?

Anh Thư cười tĩnh

- Tại Thư lo cho dì của Thư mà

Giang Anh liếc

- Lo dữ

- Lo chứ sao không. Nhưng mà theo Thư biết thì bây giờ Trâm đã có bạn mới rồi mà đúng không? Vậy thì còn có lý do gì để út từ chối Tâm?

Lúc này trong lòng Giang Anh hiện ngay hình ảnh của Trúc Quyên. Giang Anh bắt đầu lo sợ không khéo Thư hỏi một hồi mình lại khai đến chuyện của Quyên nên đã cắt ngang câu chuyện.

- Lại là những câu hỏi mà út thì chẳng có câu trả lời. Thôi ngủ sớm.

Nói xong Giang Anh kéo tấm chăn qua đầu quay vào tường mặc Thư với những câu hỏi. Thư còn muốn hỏi nhiều lắm về thứ tình cảm đó nhưng rồi lại thôi vì thấy Giang Anh đang buồn phiền. Vốn không hiểu nổi thứ tình cảm đó và dù trong lòng có những thắc mắc, những nghi ngại, nhưng là con người của thời đại mới nên đối với Thư việc cảm tình như thế cũng không là cú sốc dù cho đó là nhân vật ngay chính trong ngôi nhà này. Anh Thư có một quan niệm rất mạnh mẽ về tình yêu. Đó là không cần biết điều gì cả, chỉ cần khi hai con tim rung động và lên tiếng thì đó là tình yêu thật sự dù cho nó có được mọi người và xã hội chấp nhận hay không.

Một ngày cuối tuần đẹp trời. Giang Anh đã dậy từ rất sớm mặc cho Thư vẫn còn đang ngáy ngủ. Bước xuống nhà thì gặp Trúc Quyên tay cầm hai bịch phở đưa cho Giang Anh.

- Của út và Thư nè

Giang Anh cầm lấy, nét mặt lạnh, giọng trách móc

- Cần thiết phải trả tiền thuốc lại cho út ngay sao?

Trúc Quyên bối rối tránh cái nhìn lạnh lùng ấy và cảm giác như bị ai bắt được mạch khiến Quyên cảm thấy khó chịu. Vì sự thật Quyên không muốn thiếu nợ Giang Anh. Không muốn chút nào cả nên đã mua thức ăn sáng như một sự đền trả. Trúc Quyên gượng gập

- Đâu có, tại thấy tiện tay nên.... nên.......

Câu nói chưa dứt thì Giang Anh đã đỡ lời Quyên

- Thư nó còn ngủ trưa lắm mới dậy, dậy thì đã đến giờ cơm rồi. Quyên cùng ăn với Út chứ?

Quyên lúng túng nhưng không dám từ chối. Càng ngày Trúc Quyên như càng nể sợ ánh mắt đó. Ánh mắt lạnh lùng và chắc nịch. Hai bịch phở được hâm nóng múc vào tô. Giang Anh lấy đôi đũa trao cho Trúc Quyên, Quyên đưa tay cầm lấy. Đột nhiên Giang Anh nắm và giữ chặt bàn tay, nét mặt nhăn nhó giọng lo lắng.

- Sao tay Quyên đỏ và sưng dữ vậy nè? Quyên không có sức thuốc hả? Hay Quyên chạm vào đâu? Hay..........?

Câu hỏi được bỏ lửng bởi Giang Anh đã nhận thấy ánh mắt của Quyên đang nhìn mình không chớp. Giang Anh ngượng ngùng để bàn tay xuống mà như không đành. Giờ thì Quyên mới có dịp nói. Quyên cười để xóa tan sự ngượng ngùng.

- Không biết sao sáng ra thì lại sưng dữ vậy, tối qua Quyên cũng có sức thuốc mà

- Vậy là thuốc vô hiệu rồi

Trúc Quyên an ủi

- Chắc không mà, tại dùng chưa đủ liều đó, sức thêm vài lần chắc sẽ thấy công hiệu thôi.

- Hy vọng vậy

Hai người đang ngồi ăn thì bà Minh Anh về đến tay cầm hai hộp bánh cuốn đặt xuống bàn cười nói.

- Sướng vậy có phở ăn rồi vậy thì chắc bánh cuốn của chị ba ế mất.

Giang Anh cười chỉ vào hai hộp bánh

- Chị để đó lát Thư thức dậy thế nào cũng sẽ thanh toán sạch.

Bà Minh Anh chau mày chống nạnh

- Con bé còn chưa thức dậy à, con gái gì mà ngủ đến trưa trời trưa trật

Bên ngoài phòng khách Vũ cười nói vọng vào

- Con gái của mẹ chứ còn gì nữa

Vừa nói dứt câu thì trên lầu đã có tiếng tằng hắn tiến xuống

- Sáng sớm mà đi nói xấu sau lưng người khác rồi, ai ở không thế

Mọi người cùng cười vì vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã xuống tới

- Ai cũng sớm thế

Bà Minh Anh phàn nàn

- Sớm gì, có con trể thôi. Nè ngồi xuống ăn sáng luôn đi.

Anh Thư chạy đi lấy đũa vừa ngồi xuống chưa kịp gấp miếng bánh cho vào miệng thì đã bị khựng lại vì lời tuyên phán của mẹ.

- Mẹ đã đăng kí lớp học thêm Anh Văn cho con rồi. Hai, tư, sáu, tuần sau là nhập học đó con chuẩn bị đi.

Thư phản ứng nhanh

- Con.........

Nhưng chưa nói được hết câu thì mẹ đã tiếp

- Con làm như mẹ không biết môn này con yếu nhất vậy, nếu con giỏi được như bé Quyên thì đâu cần phải học thêm.

Trúc Quyên giải cứu bạn

- Dạ đâu có, Thư cũng thành thạo lắm mà bác

- Con đừng nói gở cho nó, suốt ngày rong chơi thôi học hành chẳng có tiến triển

Anh Thư vẫn biết ý mẹ là ý của trời cho nên dù cho có nói gì đi nữa thì những gì bà đã quyết định cũng sẽ không bao giờ thay đổi hay bị tác động được. Thư chỉ còn biết dạ một tiếng thật ngoan cho mẹ vui lòng. Giang Anh ngồi kế bên bắt đầu cảm thấy khó thở nên vội vàn bỏ lửng tô phở chạy lên lầu vì sợ không khéo lại đến phiên mình.

Rồi tuần lễ hành hình cũng nhanh chóng đến. Những buổi tối rong chơi với các bạn bây giờ được giảm đi mất ba ngày thay vào đó là những buổi học ú a ú ớ. Ngày đầu tiên đi học thì Thư đã gặp chuyện không may rồi. Số là cái lớp quỉ này sao mà khó tìm quá. Đi hết hành lang ngõ ngách của Nhà Văn Hóa Thanh Niên rồi mà Thư vẫn chưa tìm được lớp học của mình. Cái tính ương ngạnh không chịu thua, không chịu nhận mình tìm mãi mà không ra được cái lớp học đã khiến Thư phải đi lòng vòng trễ cả giờ vào lớp. Cuối cùng Thư cũng phải chịu thua và ghé vào hỏi thăm một bác làm vệ sinh. Bác có vẻ làm việc rất lâu năm ở nơi đây nên vừa hỏi là bác đã chỉ đường ngay.

- Cháu tìm không ra là phải rồi, phòng này mới đổi chữ thay vì 35A nay đã đổi lại thành khu B rồi. Cháu lên lầu gặp 35B là đúng rồi.

Anh Thư trợn mắt lắc đầu, cảm ơn bác rồi chạy ngay lên lầu. Vừa chạy lên tới trước cửa lớp thì Anh Thư đụng vào người một cô gái. Anh Thư không xin lỗi mà chỉ nhìn người con gái cười. Thư nói một mình.

- May quá, thì ra cũng còn có người đi trễ như mình

Lớp học chật kín, hầu như không còn một chiếc ghế trống nào. Anh Thư cố tìm nhưng vẫn vô vọng bỗng có một bàn tay vẫy về phía mình. Như với được cái phao ở giữa biển Thư bước nhanh về hướng cuối lớp. Một thanh niên cười thân thiện chìa tay vào chiếc ghế trống bên cạnh mời Thư.

- Bên này còn chỗ nè bạn

Thư mừng quá ngồi phạch xuống mỉm cười nói

- Cám ơn nha

Thư ngồi xuống bàn, vẫn thấy người con gái mình đụng phải khi nảy đứng lớ ngớ nhìn khắp nơi nên đã giơ tay ra hiệu còn một ghế trống nhưng đã bị người thanh niên kế bên kéo tay Thư xuống.

- Bạn làm gì thế?

Thư trả lời tươi tỉnh

- Thì chỉ chỗ ngồi cho bạn ấy

Mấy bạn ngồi xung quanh nghe vậy quay lại nhìn Thư cười phì

- Bạn ấy ngồi ghế trên kia rồi bạn ơi

Cả đám cùng cười rộ lên khiến Thư ngượng quá. Thư quay qua hỏi anh thanh niên bên cạnh

- Vậy là sao?

Anh thanh niên vui vẻ trả lời

- Bạn ấy à, là cô giáo đó. Hiểu chưa?

Anh Thư lè lưỡi chữa thẹn nhưng cũng kịp pha trò

- Bé thế mà làm cô mình sao?

Một bạn trai ở trên quay đầu xuống.

- Vậy mới tài chứ, nếu không bạn nghĩ xem sao lớp này dương thịnh âm suy thế

Anh Thư nhìn quanh và phát hiện quả thật dương thịnh âm suy. Lớp học được kéo dài gần hai tiếng đồng hồ mới tan. Anh Thư nghĩ bụng.

"Không biết còn phải chịu đựng đến bao giờ khi ngày đầu đã ảm đạm và uể oải như thế?"

Về đến nhà cũng đã chín giờ hơn, Thư muốn chạy ngay lên phòng để kể chuyện quê như lúa của mình cho Giang Anh nghe nhưng tìm mãi không thấy đâu. Thư gọi điện thoại qua kiếm bạn nhưng Quyên cũng không có ở nhà. Mãi đến mười giờ hơn Quyên mới gọi điện thoại lại cho Thư

- Mày kiếm tao hả?

Giọng Thư trách móc

- Chứ còn gì nữa, tụi bây mất đạo nghĩa quá. Biết tao đi học mệt mỏi cực khổ vậy mà tụi bây ở nhà kết bè kết phái đi chơi mất hết.

Trúc Quyên cười dỗ dành

- Thôi mà, biết bạn cực rồi. Nhưng mà yên tâm đi, tụi này có đi chơi thật nhưng cũng đã chơi luôn dùm phần mày.

Nói xong Trúc Quyên cười ha há. Thư tức quá

- Được rồi đối xử bạn bè vậy nhé

- Chứ không lẽ cả đám rủ nhau đi học với mày?

- Ít nhất cũng dâm ba đứa chứ. Mà thôi không thèm. Dì tao đâu? Trả về đây.

- Út?

- Ừ, không đi chung với tụi bây à

- Mày mới lạ, mắc gì mà út lại đi chơi chung với tụi này.

- Ai mà biết, dạo này thấy thân lắm mà, còn ăn sáng chung nữa chứ

- Ờ không có

Muốn cắt đứt đề tài nên Trúc Quyên vội nói.

- Thôi không nói nữa, mẹ kêu có việc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro