Một Lần Yêu chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay lại là thứ sáu trong tuần, nhưng khi vừa vào lớp thì Thư đã thấy có một điều gì khác lạ không bình thường. Đã quen với sự vắng mặt của các vị cao nhân ở những ngày thứ sáu nhưng không hiểu sao hôm nay lớp học lại đông đủ một cách lạ thường. Thư vừa ngồi xuống ghế thì Tuấn ở bàn trên đã quay lại tươi cười bắt chuyện.

- Một lát tan học anh mời em đi ăn phở

Anh Thư chưa kịp tìm hiểu thì một người khác lại quay xuống tiếp.

- Ăn phở xong thì tới phiên anh dẫn em đi uống cafe

Thư ngơ ngác nhíu mày hoài nghi. Trí ngồi bên cạnh nhìn Thư cười

- Em đừng để ý đến những lời cám dỗ đó. Tụi nó có âm mưu

Thư cười hỏi lại

- Âm mưu?

- Ờ, tụi nó thấy em dạo này thân với cô giáo quá nên muốn nhờ em làm bà mai đấy

Anh Thư chợt hiểu

- A, ra là vậy. Như vậy thì phở với cafe là chưa đủ lòng thành đâu đó. Em không dễ mua chuộc vậy đâu.

Tuấn hồ hởi

- Vậy em muốn gì nè? Nếu em chịu nhường chức tài xế của cô giáo cho anh thì em muốn gì anh cũng chìu.

Một anh khác lại quay xuống, nhìn Thư với ánh mắt khâm phục.

- Mà em tài quá nhỉ. Bình thường cô giáo được xe hơi đưa đón tới trường tự nhiên gần đây lại là em đưa đón.

Thư ngạc nhiên

- Xe hơi?

Tuấn giành trả lời

- Ờ, em không biết à. Trước đó tụi anh rình rập hoài mà thấy cô đều có tài xế đưa rước nên dội luôn.

Thư ngây ngô

- Em không biết, cô nói xe cô hư chưa sửa xong nên phải nhờ đến em.

Lớp học được bắt đầu cắt đứt câu chuyện của mọi người nhưng nó vẫn không cắt đứt được những thắc mắc trong lòng của Thư. Tại sao Thư không biết những điều đó và cũng chưa bao giờ nghe Quỳnh nhắc qua. Cô đã bắt đầu phát bài kiểm ra. Do được chân truyền mấy tuần qua của Trúc Quỳnh nên Anh Thư đã rất thành thạo với những cụm từ chữ không ra chữ này. Làm bài một cách chăm chú xong đến cuối trang Thư phát hiện ra những dòng chữ quen thuộc. Truyền lời với nhau qua bài tập đã là thói quen của hai người.

" Đến phiên cô đố Thư nhé, trả lời không được thì sẽ bị phạt còn như ngược lại thì sẽ được thưởng."

Câu đố như sau:

"Không ai đắp mà cao

Không ai đào mà sâu

Không ai trêu mà khóc

Không ai chọc mà đui"

Thư cười mỉm chi nhìn về phía Trúc Quỳnh và cũng bắt gặp Quỳnh đang nhìn mình cười một cách thách thức. Thư cúi xuống trả lời ngay hai câu đầu một cách dễ dàng.

Không ai đắp mà cao thì là núi

Không ai đào mà sâu thì là sông

Nhưng rồi Anh Thư lưỡng lự ở câu kế tiếp. Đang suy nghĩ thì ngoài trời bắt đầu lấm tấm những giọt mưa phùn. Tuấn ngồi ở trên lắc đầu nghêu ngao hát.

- Tháng sáu trời mưa, trời mưa không dứt.

Mắt Thư chợt sáng lên rồi điền vào

"Không ai trêu mà khóc thì là mưa."

Anh Thư chưa kịp nghĩ ra giải đáp cho câu cuối cùng thì cô đã báo hết giờ và yêu cầu nộp bài. Tất cả bài kiểm đều đã được thu lại. Như bình thường mỗi khi cô chấm bài thì cho lớp ngồi làm bài tập trong sách. Trí đưa tay nhìn đồng hồ.

- Sắp đến giờ về rồi, anh mời em đi ăn?

Tuấn ngồi đằng trước nghe vậy quay phắt lại

- Ê bạn, xếp hàng nha

Người kia cũng quay xuống.

- Nó giúp mày rồi còn gì, đối tượng của nó không giống như tụi mình đâu mà mày lo. Như vậy thì mình có dịp đưa cô về rồi, Thư đi với Trí nha để cô cho tụi anh lo.

Anh Thư nhíu mày nhoẻn miệng nhìn cả ba. Sao hôm nay mọi người xung quanh ai cũng là lạ. Thật ra Thư nghe những chầu ăn cũng hấp dẫn lắm nhưng hôm nay Thư đã lỡ có hẹn và hứa dẫn Trúc Quỳnh đi thử một quán cafe mới mở. Nở một nụ cười tỏ vẻ tiếc nuối Thư từ chối

- Chầu của các anh chầu nào nghe cũng hấp dẫn hết nhưng hôm nay không được. Cùng lắm bắt đầu tuần sau xe em cũng sẽ bị hư hay gì đó để cho mấy anh có cơ hội làm tài xế cho cô vậy.

Tuấn vui mừng nựng vào má Anh Thư

- Em the best. Thank you!

Lớp học đã được tan nhưng Thư vẫn ngồi chờ một bên. Quỳnh gom bài vở bỏ vào trong giỏ rồi mủm mỉm cười.

- Câu cuối còn bỏ lửng

Anh Thư không chịu thua phân bua

- Đó là vì Thư chưa có đủ thời gian.

- Vậy cho Thư từ giờ đến lúc chở cô về tới nhà thì phải có giải đáp nha.

Trúc Quỳnh nói xong đeo túi xách vào và khoác tay Thư đi ra khỏi lớp một cách thân mật. Hai người đang đi xuống lầu thì có một chú nhóc không quá mười ba hớt ha hớt hãi chạy đến trước mặt họ cầu cứu.

- Hai chị ơi, giúp dùm em đi, bạn em bị té xỉu trong lớp kia

Vừa nghe xong hai người hốt hoảng chạy theo chỉ dẫn của chú nhóc. Đến một căn phòng cuối dãy chú nhóc chỉ vào.

- Trong này nè hai chị

Cả hai không ngần ngại xông vào thì đột nhiên cánh cửa được đóng gầm lại và xung quanh chỉ còn là bóng tối. Hai người đập cửa không ngừng

- Nè, mở cửa ra nghe chưa

Mặc cho hai người kêu réo tới đâu thì cánh cửa vẫn đóng chặt. Họ chỉ còn nghe được tiếng cười của những chú nhóc bên ngoài.

- Thấy chưa, tao nói mày sẽ có hai con heo nữa sa bẫy mà.

Tiếng nói càng lúc càng xa dần. Anh Thư vẫn không ngừng đập cửa. Được một lúc Thư ngừng lại khi phát hiện vạt áo của mình đã bị giữ chặt. Trúc Quỳnh có vẻ run và sợ.

- Cô sao vậy?

Trúc Quỳnh đảo mắt nhìn quanh, không một chút ánh sáng. Quỳnh nắm chặt vạt áo của Thư hơn. Thấy vậy Thư pha trò cho Quỳnh đỡ sợ

- Lát rách áo em bắt đền bây giờ. Có em đây cô sợ gì

Vừa nói Thư vừa gỡ tay ra nhưng Quỳnh không nắm vạt áo nữa mà lại nắm chặt lấy tay Thư.

- Thư đừng bỏ cô ra

- Cô sợ hả?

Quỳnh rụt người vào gần sát Thư.

- Ừ, sợ chuột, sợ ma, sợ...... đủ thứ.

Thư trêu cho Quỳnh bớt căng thẳng

- Lớn rồi còn sợ những thứ đó, quê quá. Thư thấy cô gan lắm nhé, dám nói gạt Thư mà. Những thứ đó thì lại có đáng gì.

Trong bóng tối không nhìn thấy được nét mặt của Thư nên Quỳnh lo sợ không biết câu nói đó với thái độ như thế nào. Đùa hay giận? Vì quả thật Quỳnh có rất nhiều chuyện giấu Thư. Trúc Quỳnh lo lắng hỏi.

- Thư biết chuyện gì?

- A, thế ra cô có nhiều chuyện giấu Thư lắm à?

- Không phải giấu, mà là.......mà là.......có nhiều chuyện chưa đến lúc để nói.

- Vậy đợi đến khi Thư hết tiền đổ xăng rồi mới nói cho Thư biết là xe của cô không hề bị hư và thường thì chỉ có tài xế đưa đón thôi phải không?

Trúc Quỳnh thở phào nhẹ nhỏm

- À ......

Chờ đợi một lúc vẫn không nghe Quỳnh nói gì Thư đung đưa bàn tay của mình đang bị nắm chặt trong tay của Quỳnh

- À là sao? À là bỏ qua hở?

Trúc Quỳnh lại cười

- Sorry!

Anh Thư dọa rút tay ra

- Không nói, Thư bỏ tay cô ra cho đứng đây một mình đó

Trúc Quỳnh hốt hoảng giữ tay Thư lại và nắm chặt hơn

- Nói, nói..... cô nói. Đừng bỏ tay ra.

- Vậy là chuyện thế nào?

Lưỡng lự một lát Quỳnh ngập ngừng nói

- Ừm..... thì tại cô muốn làm quen với Thư

- Tại sao?

- Không có tại sao cả

Thư lại đưa tay lên dọa

- Không nói Thư bỏ tay ra đó nha

Trúc Quỳnh dùng hai tay giữ chặt lấy tay Thư mạnh dạng nói

- Thư không biết là mình có ma lực đó à? Lần đầu tiên khi Quỳnh nhìn thấy Thư thì Quỳnh đã không thể nào không đến gần bên Thư được. Quỳnh......

Đây là lần đầu tiên Trúc Quỳnh xưng tên với Anh Thư mà không phải là từ "cô". Nhưng chưa nói hết lời thì có một vật gì đó băng qua thật nhanh dưới chân họ. Quỳnh hốt hoảng la lên một tiếng á rồi ôm chầm lấy Thư. Tuy Thư không sợ bóng tối nhưng tự dưng có vật gì đó chạy ra cũng không khỏi làm cho Thư phải giật mình. Thư hết hồn rồi bật cười.

- Tự nhiên khi không hai đứa lại trở thành kẻ mù

Nói tới đây Thư như chợt nghĩ ra điều gì rồi la lên một tiếng

- A, Thư biết rồi. Không ai chọc mà đui thì có nghĩa là "bóng tối", đúng không?

Quỳnh phì cười

- Đúng rồi, Thư thông minh quá

- Đừng tưởng nịnh vậy là Thư sẽ quên nhé. Thư trả lời đúng hết rồi vậy thưởng cho Thư gì nè?

Câu nói vừa dứt thì lần đầu tiên trong đời có một bờ môi của một người con gái lại dám áp lên bờ môi của mình và đôi môi ấy ngưng đọng ở đó thật lâu. Tình huống xảy ra quá bất ngờ khiến Thư bất động, quên cả việc phản ứng. Đột nhiên cánh cửa được bật mở và với tư thế hướng lưng dựa ở cửa đã làm Thư mất thăng bằng ngã xuống. Quỳnh vội cúi xuống đỡ lấy Thư. Thư không dám nhìn Quỳnh nên vội vàn né tránh và đứng dậy. Bác lao công lo lắng.

- Hai cháu có sao không? Bác nghe có tiếng nên mở cửa vào coi.

Thư ngượng cười

- Dạ không sao, cám ơn bác

- Hai cháu lại là nạn nhân của mấy cậu nhỏ kia nữa rồi. Lớp học này bỏ trống không đèn không đuốc, nghĩ không có gì nên không khóa lại. Ai dè lũ nhỏ cứ phá phách ở đây, để bác dùng khóa khóa lại cho bọn nhỏ không dùng mà phá phách được nữa.

- Dạ cám ơn bác

Nói rồi cả hai rảo bước đi. Ra đến bãi lấy xe xong thì trời lại bắt đầu đổ mưa. Thư mở yên xe lấy áo mưa nhưng tánh lơ đểnh của Thư lại bỏ quên chiếc áo treo sau nhà. Trúc Quỳnh đưa tay che trên đầu nói nhanh

- Chờ Quỳnh chút, quay lại liền.

Thư chưa kịp hỏi thì thấy Quỳnh chạy đến bên xe bán thuốc lá mua một chiếc áo mưa. Quỳnh trở về đứng bên Thư mở toan chiếc áo mưa vừa mới mua ra. Cũng là mùi mủ mới này, cũng là kiểu áo mưa này và Thư cũng chợt nhận ra một sự sắp đặt ở ngày đầu. Thư nhìn Quỳnh tra hỏi

- Có phải lần trước khi Thư trú mưa cô cũng đã mua cho Thư một chiếc áo mưa như vậy và cho đó là một sự tình cờ? Cô đi xe nhà và vốn không cần dùng đến áo mưa và càng không mang áo mưa bên mình.

Quỳnh lặng im không nói

- Ngay từ lúc bắt đầu thì cô đã có mục đích để đến gần bên Thư?

- Quỳnh...........

- Thư nghĩ cô nên gọi tài xế của cô đến đón về và Thư xin lỗi từ nay không thể tiếp tục đưa đón cô được nữa

Anh Thư nói xong lên xe bỏ đi mặc cho cơn mưa đã đùng đùng trút xuống. Dáng Anh Thư khuất hẳn bỏ lại Trúc Quỳnh đứng dưới mưa với những giọt lệ ứa tràn ngay khoé mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro