Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Và rồi bình minh cũng lên ngôi mặc cho những trái tim còn trăn trở. Trúc Quỳnh lòng bồn chồn đếm từng giờ trôi qua. Thời gian của hôm nay như đang cố tình đi chậm lại để trêu cợt nàng. Nàng muốn đến tìm Thư nhưng lại muốn không muốn làm phiền. Nàng muốn Anh Thư được yên tĩnh và suy nghĩ về quyết định của mình. Hay nói đúng hơn nàng muốn có một sự lựa chọn công bằng cho cả hai. Nàng dằn lòng đặt chiếc điện thoại xuống bàn. Trúc Quỳnh thở dài trông ngóng ở lối vào. Nàng một tay chống cằm, một tay khoáy đều chiếc muỗng trong thức uống. Có dáng người đang tiến đến gần, nàng sững sốt khi ngước lên nhìn thấy người đang đứng trước mặt. Ánh mắt Quân nhìn nàng câm phẩn, hai tay anh chống xuống bàn.

- Cô đến bên Thư đầy ác ý, lôi kéo Thư vào ngõ cụt và qua mặt tôi như một thằng ngốc. Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ ngăn cản bằng mọi giá, không để cho Thư phải sa ngã theo cô. Và tôi cảnh cáo cô, từ nay đừng quấy rầy và làm phiền cuộc sống của chúng tôi nữa. Bằng không thì .....

Câu nói chưa dứt thì sau lưng giọng nói đầy quyền lực của một người đàn ông cất lên

- Thì sao?

Trúc Quỳnh hốt hoảng đứng bật dậy. Nàng rụt rè như muốn biện hộ cho mình nhưng ông đã đưa tay ngăn lại bước về phía nàng. Nét mặt uy nghiêm, quyền lực, đôi mắt sắc bén nhìn Quân nhưng giọng nói vẫn điềm tĩnh.

- Cậu đang hâm dọa con gái tôi đấy à?

Quân lễ phép rút tay về

- Thưa bác, chắc bác đã không biết con gái của mình đã làm chuyện động trời gì để bỉ vào mặt gia đình

Ông đánh mắt rồi chặc lưỡi

- Con bé cũng có phần không đúng. Nhưng không giữ được trái tim của bạn gái mình thì là do cậu bất tài. Không thể đổ hết mọi trách nhiệm về phía con gái tôi được. Tình yêu được mất là phải do tự mình đi tranh thủ. Cậu nên học cách chấp nhận thay vì đi oán trách.

- Bác .... Bác sẽ phải trả giá cho sự dung túng của mình đối với cô ta

Ông đút hai tay vào túi quần ưỡn ngực nói

- Vì con gái của tôi, không có bất cứ một cái giá nào mà tôi sẽ không phải trả nổi

Quân như không tin vào những gì mình đang nghe thấy. Chàng tức giận quay lưng bỏ đi. Ông kéo ghế ngồi xuống rồi chỉ tay ra lệnh cho nàng ngồi theo. Trúc Quỳnh lúng túng

- Thưa bố ...

Ông gật gù đưa tay ngăn lời

- Được rồi, bố đã biết hết mọi chuyện

Nàng há hốc

- Bố đã biết tất cả?

Ông gật đầu, nở một nụ cười đắc chí

- Tất cả. Tất cả con gái ạ.

Trúc Quỳnh như vẫn không tin

- Nhưng sao bố có thể biết được ... những điều đó

Ông nắm lấy bàn tay nàng xoa vào

- Con nghĩ ông già này có thể yên tâm để con gái cưng duy nhất của mình đơn độc ra nước ngoài sống mà không hề quan tâm đến cuộc sống của nó hay sao?

- Không phải, nhưng con không nghĩ ....

- Con không nghĩ bố biết tất cả mọi chuyện diễn biến trong cuộc sống của con hay sao? Thì ra trong lòng con bố là một người bố vô tâm, vô trách nhiệm như vậy

Trúc Quỳnh nũng nịu ôm lấy cánh tay ông

- Ý con không phải thế

Ông bật cười vỗ lên bàn tay nàng

- Con gái ạ, không phải sự quan tâm nào cũng cần phải được bộc lộ. Bố chỉ muốn cho con cái không gian, cái quyền để được sống theo ý thích của mình. Cái quyền tự do để sống, để yêu mà bố đã không có được. Sở dĩ bố không hỏi đến là vì bố muốn đến một lúc nào đó khi con đã sẳn sàng thì con có thể nói với bố mẹ mà không phải có bất cứ một áp lực nào cả.

Nàng ôm chầm lấy ông, đôi mắt rưng rưng ngấn lệ

- Bố, con cám ơn bố

Ông choàng tay ôm con gái vào lòng

- Con đường của con không dễ đi chút nào. Nhưng đó là sự lựa chọn của con. Cho dù sau này con có vấp ngã đến trầy da tróc dãy thì cũng không trách ai được. Nhưng bố sẽ luôn luôn ủng hộ cho con. Hãy cảm ơn bố khi con thành công bắt được con bé ấy về nhà mình

Nàng đỏ mặt hé môi cười

- Bố muốn nói Anh Thư?

- Thì chỉ có con bé đó mới làm cho con gái cưng của bố điêu đứng, mất ăn mất ngủ chứ

Trúc Quỳnh nhõng nhẽo

- Bố ....

Nàng hạnh phúc trong vòng tay của người cha vĩ đại này.

Anh Thư bấm máy chuyển sang chế độ silent trước khi đi đến điểm hẹn. Nàng không muốn có bất cứ điều gì làm gián đoạn cuộc chia tay lần này. Dưới gốc cây, trên chiếc ghế đá quen thuộc, Quân đã ngồi chờ nàng từ rất sớm. Vừa trông thấy Thư chàng đứng dậy ôm chầm lấy nàng xiết thật chặt.

- Anh sợ em không đến

Nhìn vẻ khẩn trương của Quân nàng thấy tội cho chàng

- Sao em lại không đến?

Chàng nắm tay nàng ngồi xuống chiếc ghế đá.

- Đó là hậu quả của kẻ quá yêu em

Anh Thư phì cười

- Là sao?

Quân nựng vào má nàng

- Thì là vì quá yêu nên cái gì cũng lo, cũng sợ

Quân tựa đầu vào trán nàng

- Anh sợ phải mất em. Em có biết điều đó không Thư?

Thư ngập ngừng

- Em ...

Quân không để nàng nói tiếp, chàng sợ phải nghe thấy những điều mà mình không muốn nghe.

- Em có còn nhớ vì sao mình quen nhau không? Và mình đã yêu nhau bao nhiêu năm rồi em có biết không? Đã 5 năm rồi. Có một thằng khờ đã yêu em từ ánh mắt đầu tiên. Nó chạy về đòi với bố mẹ xin cho chuyển trường bằng mọi giá dù nó biết rằng với sự chênh lệch về tuổi tác sẽ chẳng thể nào học chung cùng lớp được. Nhưng nó không ngại, nó chỉ cần được chung trường để mỗi ngày được nhìn thấy cô gái ấy là đủ. Ngày nó nhập ngũ, nó không sợ gian nan của những ngày nắng ngày mưa đang chờ mình ở phía trước. Mà nó chỉ lo và sợ mỗi một điều. Đó là nó sợ phải mất đi em.

Quân ngừng lại, hai tay áp vào má đưa môi hôn nhẹ lên sống mũi nàng

- Cũng may, anh có một người bạn gái luôn chung thủy chờ đợi.

Anh Thư cảm thấy áy náy định gở tay chàng ra nhưng đôi tay đang giữ chặt khuôn mặt nàng, và bất giác con tim nàng như đọng lại. Những giọt nước mắt của chàng đang rơi xuống đậu lên má nàng. Nàng đưa tay lau vội

- Anh

Giọng Quân nghèn nghẹn

- Em có biết là anh yêu em nhiều lắm không Thư? Yêu nhiều hơn cả mạng sống của mình. Nếu không có em, anh sẽ chết mất. Anh sẽ không thể nào sống được. Không thể nào

Vừa nói Quân đưa môi tìm đến môi nàng. Anh Thư chết lặng mặc cho môi chàng đang tham lam lấn áp. Nàng nhắm mắt buông xuông và chỉ muốn quỵ ngã trước nỗi bất lực này. Bỗng chàng quỳ sụp dưới chân nàng, trên tay cầm chiếc nhẫn ngước nhìn nàng thành khẩn

- Gã cho anh nha?

Nàng bật to mắt há hốc

- Anh ...

- Anh yêu em. Hãy đồng ý làm vợ của anh. Anh xin hứa sẽ làm cho em trở thành người hạnh phúc nhất trên cõi đời này.

Trong lòng nàng nặng trĩu, rối bời. Nàng nghĩ đến Trúc Quỳnh, nghĩ đến sự đáng thương của Quân. Nàng đang miên man với dòng suy nghĩ của mình thì bất giác chiếc nhẫn đã được đeo gọn vào ngón tay tự lúc nào. Anh Thư hoảng hốt đưa tay định tháo ra nhưng Quân đã giữ lại.

- Đừng em. Đừng bất công với anh như vậy. Anh xin em, hãy tạm giữ nó và suy nghĩ. Anh đáng để có được sự ân huệ đó ... Phải không em?

Chàng ôm chặt lấy nàng mang một nỗi hy vọng trong sự thất vọng. Chiếc điện thoại nằm yên trong túi Thư đang sáng đèn nhưng đã bị tắt tiếng nên dù cho có bao nhiêu cuộc gọi nhỡ đi chăng nữa thì nàng cũng không hay không biết. Khi Quân đã biết mọi chuyện giữa hai người Trúc Quỳnh đã lo lắng cho cuộc hẹn chiều nay của họ. Gọi mãi mà không thấy Thư bắt máy nên Quỳnh cũng đã vội vã chạy đến nơi hẹn. Và ở một gốc khuất không xa lắm, nàng đã quỵ ngã trước những gì mình đang chứng kiến.

Anh Thư về đến phòng thì cũng là lúc nàng sụp đổ. Nàng tựa lưng vào cửa ôm mặt bật khóc trong nghẹn ngào. Nàng không chỉ khóc cho riêng mình mà còn khóc cho mỗi một người trong cuộc tình này. Khóc cho sự vô tội của Quân, khóc cho sự hèn yếu của mình và nàng khóc cho Quỳnh ... một tình yêu mãnh liệt mà Quỳnh đã dành trọn cho mình. Rồi như sực nhớ tới Quỳnh, nàng vội mang chiếc điện thoại ra. Vừa nhìn thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ nàng hốt hoảng nhấn máy gọi lại. Nàng liên tục gọi không ngừng nhưng ở đầu dây bên kia Trúc Quỳnh chỉ lạnh lùng ngồi nhìn chiếc máy. Và như không còn chịu được những tiếng ồn ào ấy nữa nàng nhấc chiếc điện thoại ném mạnh vào tường để những mãnh vỡ đang đua nhau rơi xuống tận cùng.

Một tuần đã trôi qua, Thư không thể nào liên lạc được với Trúc Quỳnh. Nàng như đã biến mất trên cõi đời này. Đêm nay cũng không ngoại lệ, Thư kiệt sức lê bước đến nhà Trúc Quyên. Nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của bạn Trúc Quyên vừa mắng vừa lo

- Mày làm gì mà xệ dữ vậy nè?

Anh Thư ôm chầm lấy Trúc Quyên

- Chắc tao không sống nổi nữa quá Quyên à

Trúc Quyên hoảng hốt nạt

- Tào lao, nói bậy không à

Nàng ngã đầu lên vai Quyên

- Tao nói thật, tao .... Say với tao được không?

Trúc Quyên vuốt lưng nàng vỗ về

- Why not?

Vừa mở cửa bước chân vào nhà Giang Anh không khỏi ngạc nhiên. Những cái vỏ chai nghiêng ngã trên bàn, dưới đất. Hai chai bia được gõ vào nhau rồi nốc cạn. Giang Anh buông giỏ xách xuống đất đến ngồi bên cạnh Trúc Quyên. Nàng gãi đầu phì cười

- Chuyện gì đây trời?

Trúc Quyên cười say áp tay vào má nàng, giọng lè nhè

- Honey về rồi hả? Sorry honey nha. Hôm nay em không có nấu cơm. Honey xuống dưới ăn bánh mì đi nha.

Rồi nàng quờ quoạng chỉ vào Thư

- Nó rủ rê em

Anh Thư nhặt vỏ đậu phộng trên bàn trọi vào trán Quyên

- Nhảm nhí, khui tiếp đi

Bị trọi trúng Trúc Quyên nhăn mặt nhõng nhẽo với Giang Anh nhưng nàng cũng nghe theo với tay lấy chai bia dưới bàn lên khui. Giang Anh xoa xoa lên trán Trúc Quyên rồi dành lấy chai bia bỏ qua một bên.

- Say rồi còn uống cái gì nữa

Trúc Quyên nhừa nhựa nhõng nhẽo

- Em chưa có say mà

Anh Thư bực dọc với tay lấy chai bia tự khui vừa uống vừa nói

- Út không uống thì đi chỗ khác

Trúc Quyên cười khì khì đưa tay đẩy vào mặt Giang Anh

- Honey đi chỗ khác

Trúc Quyên cũng khui một chai rồi cụng với Anh Thư

- Dzô

Giang Anh bật cười đưa tay lên che mặt, nàng ngồi nhỏm dậy

- Rồi, uống, út đi thay đồ đã

Giang Anh vào phòng tắm một lúc rồi quay trở lại bàn. Nàng khui bia rồi cụng chai với Anh Thư. Thư không quên liếc nàng một cái như trách móc cho sự ngăn cản lúc nãy. Nàng lo lắng nhìn cử chỉ của Anh Thư

- Chuyện gì vậy Thư?

Trúc Quyên đưa tay đánh vào đầu Anh Thư

- Nó nhõng nhẽo không muốn lấy chồng chứ có gì. Có người thương mà không biết quí.

Giang Anh kinh ngạc

- Lấy ai?

Quyên quay sang người yêu

- Honey sao vậy? Thì lấy Quân chứ ai

Giang Anh nhìn Thư, nàng cúi xuống tránh cái nhìn dò xét đó. Nàng biết rằng Giang Anh đã biết và hiểu được mọi chuyện của mình từ lâu. Giang Anh cụng chai bia vào cái chai đang được nàng mân mê.

- Thư nên suy nghĩ kĩ. Để không sau này phải hối hận vì mình đã không dám sống thật với mình.

Thư ngước lên nhìn Giang Anh, nàng hiểu rõ điều Giang Anh muốn nói. Nhưng nàng không muốn nói chỉ muốn uống cho thật say để không phải suy nghĩ. Những chai bia được tiếp tục bật nấp để thay cho lời. Một lúc sau, có tiếng gõ cữa bên ngoài. Trúc Quyên nhừa nhựa

- Ai mà đến giờ này?

Nàng cố sức tìm điểm tựa để có thể đứng dậy nhưng Giang Anh đã ngăn lại

- Để út mở cho. Người cần đến đã đến.

Giang Anh ra mở cửa, thủ thỉ chỉ vừa đủ để hai người nghe.

- Thư bên trong, uống nhiều lắm rồi

Anh Thư không màn ngoáy đầu quay lại nhìn xem ai đã đến. Nàng không quan tâm và chỉ muốn thu mình trong cái vỏ của riêng mình. Nàng vẫn cầm chai uống cho đến khi tiếng Trúc Quyên reo lên.

- Ah, chị Quỳnh đến

Thư hạ chai bia đặt xuống bàn nhưng không dám quay đầu nhìn. Nàng sợ đó không phải là sự thật. Nàng đang rất nhớ và mong gặp được Quỳnh. Nhất là trong giây phút này, hơn bao giờ hết nàng chỉ muốn có Quỳnh ở bên cạnh. Nhưng nàng còn giận vì chuyện mất tích của Quỳnh trong một tuần qua mà không một lời nhắn nhủ. Trúc Quỳnh lạnh lùng ngồi vào bàn. Họ không nhìn nhau. Chưa muốn nhìn nhau. Hay, chưa dám nhìn nhau. Trúc Quyên đưa bia mời Quỳnh

- Sao chị biết đường đến nhà em vậy? Mà lại đến giờ này?

Anh Thư liếc mắt nhìn Giang Anh. Nàng biết không ai khác ngoài Giang Anh đã bày ra nếu không thì Quỳnh làm gì biết nhà để đến. Giang Anh nhe răng

- Thì út mời Quỳnh đến

Chỉ có Trúc Quyên là không biết chuyện gì đang xảy ra, nàng vẫn vô tư

- Nhà em khó tìm lắm, chị Quỳnh biết đường đến hay dạ

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy gương mặt say xỉn của Trúc Quyên, nàng phì cười trả lời

- Tài xế đưa chị đến

- Ah có tài xế, vậy thì mình vô tư uống không sợ say. Mừng cho Thư sắp sửa có người rước

Anh Thư chòm tới chận miệng Trúc Quyên lại. Đúng lúc nàng đang nhợn người như muốn ói. Anh Thư vội vã rút tay lại thay vào Giang Anh nhanh chóng đưa tay chặn lại.

- Từ từ út đỡ vào toilet đã

Giang Anh dìu Trúc Quyên vào trong phòng tắm. Còn lại hai người ngồi cạnh nhau. Trúc Quỳnh một tay chống trên sàn nhà, một tay mân mê chai bia thì đột nhiên ở phía dưới có hơi nóng đang chạm và chuyền vào bàn tay nàng. Vẫn không nhìn Thư nàng rút mạnh bàn tay về. Anh Thư xoay nàng qua, hai tay giữ lấy má rồi áp môi mình lên môi nàng hôn tới tấp. Trúc Quỳnh chống cự cố đẩy nàng ra, một tay tháo gỡ tay Thư còn một tay đánh mạnh vào vai nàng. Sự giằn co không thể khéo dài hơn nữa khi nụ hôn của Anh Thư đang làm nguôi oai nỗi giận hờn trong tim nàng khiến nó đang bị tan chảy và mềm nhũng. Môi hôn đã không còn kháng cự nhưng nó bị đứt khoảng khi tiếng cửa của phòng tắm hé mở. Trúc Quỳnh nhanh chóng đẩy Thư ra, hai tay chụp lấy chai bia, cử chỉ mất tự nhiên. Giang Anh dìu Trúc Quyên đỡ nàng nằm xuống, kéo chăn đắp cho nàng rồi quay trở lại bàn.

- Quyên gục rồi, thôi tan tiệc nha

Anh Thư kênh mặt

- Đuổi hả?

Giang Anh phì cười

- Ừ, ở đây đâu có chỗ chứa Thư

Trúc Quỳnh gom rác trên bàn lại

- Để Quỳnh phụ út dọn dẹp

Giang Anh chận lại

- Thôi không cần, út dọn được. Quỳnh đưa nhỏ cháu này về dùm là út mang ơn rồi. Mà Thư say như vầy về nhà không yên đâu, Quỳnh chứa hộ nó đi.

Trúc Quỳnh phân vân

- Vậy ... vậy Quỳnh về trước

Anh Thư loạng choạng đi theo phía sau Quỳnh. Chẳng biết Anh Thư say thật hay say giả nhưng nàng không khỏi lo lắng. Nàng dừng lại xoay qua hỏi chổng

- Đi được không?

Giọng Thư trách móc

- Nói không thì có ai lo không?

Vẫn không nhường, Quỳnh nạt

- Sao không?

Anh Thư bức xúc

- Lo mà biến đâu mất cả tuần, không nói năn gì cả

- Không muốn nói. Không có gì để nói.

Anh Thư tự ái bước đi nhanh nhưng không vững suýt ngã may Quỳnh chạy tới đỡ kịp. Quỳnh lúc này mới nhẹ giọng

- Té bây giờ

Hai kẻ yêu nhau tạm ngưng chiến, thở dài nhìn nhau. Trúc Quỳnh dìu Anh Thư xuống đường thì chú Tư tài xế đã nhanh chân mở cửa xe cho họ vào. Chú Tư ngồi vào ghế cầm tay lái chờ đợi.

- Đưa bạn tôi về, nhà lần trước chú đã biết rồi

Chú Tư cho xe lăn bánh

- Dạ biết cô hai

Anh Thư ôm cánh tay Trúc Quỳnh vào lòng, ngã đầu trên vai nàng, đôi mắt nhắm nghiền.

- Thư không muốn về nhà

- Vậy thì đưa địa chỉ nhà Quân

Anh Thư buông cánh tay Quỳnh ra ngồi thẳng dậy nhích hẳn về phần ghế bên kia, tựa đầu vào cửa sổ. Trúc Quỳnh cảm thấy ân hận với câu nói đó xong lòng ghen tức trong nàng vẫn chưa được nguôi ngoai khiến nàng không thể tự chủ được lời nói của mình.

- Chú chạy về nhà đi.

Nàng ôm lấy cánh tay mình rồi cũng tựa đầu vào ô cửa đôi mắt nhìn xa xăm. Trúc Quỳnh đưa Anh Thư vào phòng mình, một lát sau trở lại với ly nước chanh nóng.

- Uống cho dã rượu đi

Anh Thư ngồi trên giường ngoan ngoãn cầm lấy uống hết mặc dù nét mặt hai người vẫn còn đang căng thẳng. Trúc Quỳnh nhận lại chiếc ly đặt xuống bàn

- Tối nay Thư ngủ đây đi, Quỳnh qua phòng khách ngủ

Quỳnh vừa quay đi thì Thư đã chụp tay lại, giọng nàng âu yếm

- Đi đâu?

Trúc Quỳnh không quay lại vẫn tiếp tục bước đi giọng dỗi hờn

- Kệ Quỳnh

Anh Thư dùng sức giữ lại rồi giật mạnh tay nàng khiến hai người ngã ra giường. Anh Thư đè lên người nàng, áp mặt thật gần giọng khiêu khích

- Kệ hả?

Khoảng cách hai người chỉ cự ly, họ đắm đuối nhìn nhau, đôi tim đập nhanh dần. Hơi thở nóng do men trong cơ thể Anh Thư phủ lấp gương mặt nàng khiến nàng cũng say theo. Trúc Quỳnh thở dồn, giọng nàng yếu ớt

- Ừ ... kệ ...

Anh Thư áp đôi môi đang khô cằn của mình lên môi Quỳnh. Nàng đang khát, đang muốn tìm những ngụm nước mát từ đôi môi ấy. Và như đã tìm thấy được nguồn nước giữa sa mạc, nàng cứ tham lam nút mạnh. Trúc Quỳnh cứ như người trong phim thời cổ đang bị hút dần chân khí trong mình. Tay chân nàng mềm nhũng, yếu đuối sờ soạng tấm lưng của Anh Thư. Chiếc lưỡi của nàng đã thôi không còn thuộc về nàng nữa, nó đã bị chiếc lưỡi của Anh Thư quấn lấy nuốt chững. Anh Thư dừng lại, ánh mắt khao khát nhìn nàng như đang chờ sự cho phép để được quyền đi tiếp. Trúc Quỳnh thở dồn, mặt ửng đỏ nũng nịu

- Nghẹt thở mất rồi

Mặt Thư cũng đỏ rần, nàng ngượng ngùng

- Xin lỗi

Trúc Quỳnh xiết vòng tay của mình đang giữ ở eo Thư chặt hơn, nàng nhấc mặt lên mơn trớn đưa sát tới mặt Thư để môi mình chạm vào xớt qua môi Thư rồi dừng lại bên má, giọng thì thào

- Nhưng nếu không có Thư, Quỳnh cũng không muốn thở nữa

Anh Thư ôm chặt lấy nàng, nhắm nghiền đôi mắt như để tận hưởng khoảnh khắc tuyệt vời này. Anh Thư hạnh phúc khi nghe được câu nói ấy và cũng như đã có câu trả lời cho niềm khát khao đang rực cháy trong mình. Tim nàng đập thình thịch, đôi tay hơi run vén chiếc áo Trúc Quỳnh đi qua khỏi đầu. Nàng cúi xuống hôn lên khắp nửa mảnh thân trần đó. Anh Thư dừng lại trên đôi môi Quỳnh, nét mặt lộ vẻ bối rối dù chất men trong người đang không ngừng kích thích. Quỳnh yêu Thư và nàng yêu nhất sự ngây ngô của Thư trong lúc này. Nàng lật Anh Thư qua thay đổi vị trí của nhau. Nàng đưa những mảnh vải còn lại rời khỏi thân thể họ. Trúc Quỳnh áp ngực mình lên trên lòng ngực nóng bừng của Anh Thư. Và ở đó, nàng đã từng bước từng bước dìu dắt Anh Thư vào lối ngõ của thiên đường tình yêu.

Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, Thư một tay gối đầu một tay ôm Quỳnh từ phía sau. Nàng nằm nghiêng ôm vòng tay mân mê từng ngón tay, thỉnh thoảng đưa lên môi hôn rồi lại ve vuốt. Anh Thư kề sát mặt hôn lên sau gáy nàng rồi thì thào.

- Quỳnh nè

Nàng không quay lại, vẫn ngắm nhìn ve vuốt những ngón tay thon dài

- Hửmmm?

- Có chuyện gì mà tuần qua Thư không kiếm được vậy?

Đan tay mình vào tay Thư, giọng nàng bình thản

- Không, đâu có gì

Im lặng một lúc, Thư cạp nhẹ lên bờ vai trần của Quỳnh rồi ngập ngừng hỏi

- Không ... muốn biết cuộc nói chuyện kết thúc như thế nào hả?

Quỳnh lắc đầu nhanh xiết chặt những ngón tay đan

- Không!

- Nhưng Thư muốn

Bỗng nàng quay phắt lại hôn điên hôn dại lên môi Thư. Cử chỉ lạ thường của nàng khiến Thư lo lắng ngăn lại

- Quỳnh sao vậy?

Nàng ôm cổ Thư xiết mạnh, giọng run rẩy

- Đã nói là không muốn nghe, không muốn nhắc mà

Anh Thư không khỏi thắc mắc

- Tại sao?

- Không có tại sao cả. Thư muốn làm gì thì làm. Quỳnh không quan tâm, không cần biết, cũng không muốn biết. Chỉ cần Thư ở bên cạnh Quỳnh là đủ rồi. Quỳnh không màn gì hết, không ....

Giọng nàng tắc nghẻn trong tiếng nấc khiến Thư lo lắng ôm chặt vào lòng

- Thư đây mà

Nàng đánh nhẹ vào vai Thư, giọng nức nở

- Đã nói là Quỳnh không muốn biết gì hết mà. Sao cứ phải nói? Sao cứ bắt Quỳnh phải nghe? Quỳnh không muốn biết chuyện cưới hỏi của hai người.

Thư chợt hiểu chuyện Quỳnh đang muốn né tránh, nàng dỗ dành

- Quỳnh đừng nghe Quyên say nói bậy mà

Nàng đẩy Thư ra giọng uất ức

- Quyên không có nói bậy. Chính mắt Quỳnh đã nhìn thấy. Thư đã chịu để người ta đeo chiếc nhẫn đó vào tay. Hai người ...

Trúc Quỳnh xúc động không còn nói thành lời được nữa. Nàng ngồi bật dậy và Thư cũng kịp vòng tay ôm lấy

- Sao cứ không chịu nghe Thư nói

Nàng hất tay Thư ra nước mắt giàn giụa

- Làm sao Quỳnh dám nghe khi Thư đã chấp nhận và chọn họ. Làm sao....

Hai hàng nước mắt Anh Thư cũng chảy dài, nàng ôm chặt Trúc Quỳnh vào lòng

- Sao Quỳnh khờ vậy?

Trúc Quỳnh dụi đầu vào cổ Thư

- Quỳnh đã bảo không muốn Thư chọn rồi mà

Anh Thư vuốt những sợi tóc phủ kín trước mặt rồi nhìn vào mắt nàng

- Khờ quá, sao lại có thể như vậy được. Chuyện không phải như Quỳnh nghĩ đâu. Hôm đó Quỳnh cũng thấy Quân xúc động như thế nào. Thư không muốn tàn nhẫn với Quân một cách thẳng thừng như vậy. Thư muốn chia tay với Quân bằng một lý do khác nhưng Thư lại không nghĩ ra được bất kỳ lý do nào để có thể làm giảm đi sự tổn thương đối với Quân. Rồi Quân bất ngờ đeo chiếc nhẫn ấy vào tay và mong Thư suy nghĩ. Thư có đồng ý điều gì đâu. Quỳnh chỉ thấy hình mà không có nghe tiếng rồi nghĩ bậy. Sao không chịu trực tiếp hỏi Thư?

Nàng ngã đầu vào vai Thư

- Không dám hỏi. Sợ câu trả lời.

Thư mỉm cười hôn lên trán nàng rồi ghé vào tai thì thầm

- Thư yêu Quỳnh. Yêu Quỳnh! Có biết không?

Nàng hạnh phúc ôm chầm lấy Thư

- Hôm đó gặp Quân xong thì Quỳnh rất lo lắng cho cuộc nói chuyện giữa hai người.

- Quỳnh gặp Quân?

- Ừm, trưa đó Quỳnh có hẹn với bố ăn trưa. Không biết Quân ở đâu xuất hiện. Quân đã biết chuyện giữa chúng ta.

Anh Thư kinh ngạc

- Quân đã biết?

- Sao vậy? Hôm đó Quân không có đề cặp với Thư hả?

Anh Thư lắc nhẹ

- Không, một chữ cũng không nhắc tới. Quân đã biết mà vẫn còn muốn cầu hôn với Thư. Vậy thật ra Quân muốn làm gì?

Nàng xiết chặt tay Thư

- Thì muốn ngăn cản mình. Quân sẽ ngăn cản bằng mọi giá.

- Quân nói với Quỳnh hả?

Quỳnh gật đầu. Anh Thư áp tay vào má nàng

- Quân có làm gì Quỳnh không?

- Không có làm gì hết. Quỳnh tin Quân là một quân tử

- Chứ còn gì nữa. Quen Thư bao nhiêu năm rồi mà chưa từng có hành động nào gây đau đớn cho Thư hết. Chẳng bù lại ....

Trúc Quỳnh áp hai tay vào má Thư lắc nhẹ

- Chẳng bù sao? Quỳnh đã làm gì Thư đau?

Anh Thư gian xảo liếc nhanh rồi chỉ tay vào cổ mình

- Sao hả, cắn Thư ở đây đau điếng chứ sao

Nàng giả vờ ngơ ngác tìm kiếm

- Đâu? Đâu?

- Đây nè! Làm bộ không nhớ hả?

Trúc Quỳnh nắm ngón tay trỏ của Thư đẩy ra

- Đây hả?

Nàng dúi đầu đặt một nụ hôn lên cổ Thư rồi dùng môi, mũi cạ vào. Hai người ngã xuống giường. Môi lại tìm môi, cắn vào những quả ngọt của tình yêu.

Vài tia nắng len qua tấm màn rọi xuyên qua khung cửa sổ. Quỳnh vẫn yên giấc trong vòng tay của người yêu. Thư đang ngắm nhìn Quỳnh say giấc thì tiếng gõ cửa bên ngoài làm nàng giật nhỏm người

- Trúc Quỳnh, dậy ăn sáng đi con

Tiếng mẹ làm nàng tỉnh giấc. Ngước nhìn nét mặt khẩn trương của Thư nàng phì cười dằn người yêu xuống trấn an

- Mẹ không vào đâu

Anh Thư thở phào nhẹ nhỏm

- Thư không muốn gặp người lớn như vầy đâu. Con gái mà đi qua đêm, ngại lắm.

- Thì ở đây chờ lát trưa Mẹ sẽ đi Chùa

Anh Thư gật đầu đồng ý. Tiếng điện thoại vang lời hát phát ra từ trong túi quần jean của Thư, nàng với tay xuống đất móc vội máy trả lời để không phải làm ồn

- A lô

Đầu dây bên kia là Quân

- Em hả, đang ở đâu vậy?

- Anh hả

Vừa nói Thư đưa mắt liếc nhìn Quỳnh. Biết người bên đầu dây kia là Quân nàng có vẻ không vui ngồi nhỏm dậy nhưng Thư đã ngồi theo giữ lấy tay nàng. Thư đan tay vào tay nàng rồi đưa lên môi hôn nhẹ

- Có gì không anh?

- Không, anh ghé đưa em đi ăn sáng nhưng anh hai nói em đã đi từ sớm

- Ừm, ăn sáng thì không được nhưng trưa nay em muốn ghé qua nhà. Anh chờ em?

Trúc Quỳnh hờn dỗi rút bàn tay mình lại rồi quay đi. Bên kia Quân vui vẻ nhận lời

- Vậy trưa nay anh ở nhà chờ em

- Ok, trưa gặp. Bye anh.

Vừa dứt cuộc gọi nàng vứt điện thoại xuống giường ôm ngang hông Quỳnh rồi tựa cằm lên vai nàng

- Trưa nay Thư qua gặp Quân nha. Được không?

Trúc Quỳnh nhích người ra xa, thả hai chân xuống đất

- Thì tùy

Thư nhoẽn cười nhích lại gần giữ Quỳnh trong vòng tay

- Lời không đi đôi với lòng. Thư gặp Quân để nói chuyện của mình mà.

- Lần trước Thư cũng nói vậy mà

- Lần trước Thư thật không biết nói sao để giảm bớt sức tổn thương đối với Quân. Hơn nữa Thư hy vọng lý do chia tay sẽ được giữ kín giữa hai đứa mà không đá động đến gia đình hai bên. Quỳnh không biết, mẹ Thư và mẹ Quân rất thân với nhau. Họ từ lâu đã đối xử với nhau như là thông gia rồi. Thư chưa có chuẩn bị tâm lý để đối diện với mẹ về chuyện của chúng ta.

Đương nhiên Quỳnh hiểu được gia đình là trạm khó khăn nhất đối với họ. Nàng quay lại nhìn Thư với ánh mắt đầy cảm thông.

- Quỳnh biết rồi, Quỳnh đâu có ép Thư

- Biết mà còn mặt nặng mặt nhẹ nữa

Nàng nựng vào má người yêu

- Hồi nào đâu?

Vòng tay của hai kẽ yêu nhau lại ôm chặt lấy hạnh phúc của mình. Anh Thư chợt nhận ra chiếc điện thoại mới, lạ nằm trên bàn.

- Điện thoại Quỳnh đâu? Sao đổi điện thoại vậy?

Trúc Quỳnh đảo nhanh mắt rồi mỉm cười

- Bị rớt mất

Thư cau mày hoài nghi

- Rớt mất?

Quỳnh gật đầu

- Ừm

Thư chọt lét vào eo nàng

- Rớt mất sao còn sim cũ để đêm qua út gọi điện được? Nói dốc

Trúc Quyên giãy giụa, nàng chịu thua

- Ok ok, bị rớt bể

Thư vẫn không chịu buông tha

- Rớt gì mà nặng vậy?

Rồi nàng tiếp tục thọt lét, Trúc Quỳnh đầu hàng thú thật

- Ok ok, Quỳnh đập bể

- Iphone 4 mà cũng đập

Quỳnh hất mặt, lộ dạng tiểu thư luôn được nuông chìu của nàng

- Hứ, nó thấy ghét thì Iphone 8 cũng đập nữa

Anh Thư đưa hai tay vò vào má nàng

- À nha, bây giờ mới thấy lồi cái tính xấu tiểu thư của Quỳnh ra

Trúc Quỳnh cũng dùng hai tay vò vào má Thư lại

- Quỳnh còn nhiều lắm đó. Mỗi khi ở bên Thư thì Quỳnh cài chốt nhốt chúng lại thôi.

Anh Thư phì cười

- Đang cảnh cáo Thư hả?

Quỳnh trề môi trêu Thư rồi bước xuống giường mặc chiếc áo ngủ vào người. Nàng mở tủ lấy bộ quần áo đặt lên tay Thư.

- Buồng tắm bên kia. Quỳnh sẽ trở lại với thức ăn sáng.

Anh Thư vào phòng tắm rửa thay đồ xong vẫn chưa thấy Quỳnh trở lại. Nàng dạo một vòng quanh gian phòng rộng lớn. Phòng Trúc Quỳnh được trang trí phối hộp giữa màu trắng và màu xanh da trời tạo cảm giác sáng sủa và thoải mái. Căn phòng rộng rãi và đầy đủ tiện nghi. Đằng sau cái bàn viết là một kệ sách thật lớn. Những quyển sách trên kệ đa số toàn bằng anh ngữ. Anh Thư lướt qua rồi dừng lại ở chồng album. Hình ảnh được xếp theo ở độ tuổi khác nhau. Nàng mở ra xem những hình ảnh ở độ tuổi mới lớn. Trúc Quỳnh sinh ra đã là một cô gái đẹp. Có một cuốn album chỉ dành riêng cho hình của Quỳnh và Hoa thuở họ còn yêu nhau. Nàng tiếp tục lật đến những cuốn album khác. Những tấm hình của trẻ sơ sinh rồi dần lớn lên. Bỗng nàng kinh ngạc khi nhìn thấy tấm hình có bốn người, hai người đàn ông và hai cô bé gái. Đúng lúc đó Trúc Quỳnh bước vào tiến đến bên nàng.

- Nhìn gì mà sững sờ vậy? Đừng có nói phát hiện ra hình của Hoa rồi ghen đó nha

Anh Thư rút tấm hình ra đưa cho Quỳnh xem

- Người trong hình là Quỳnh lúc nhỏ phải không?

Trúc Quỳnh đỡ lấy tấm hình, giọng nàng thản nhiên chỉ vào tấm hình

- Ừm, người này là Quỳnh, đứng sau lưng là bố

Thư chỉ vào người đàn ông và cô bé đứng bên cạnh

- Vậy Quỳnh có biết hai người đứng kế bên là ai không?

Trúc Quỳnh lắc đầu

- Quỳnh không biết, cũng không có ấn tượng khi chụp bức ảnh này. Sau này lớn hỏi bố thì bố nói đó là bạn và con gái của bố. Quỳnh chỉ biết vậy thôi. Mà sao Thư quan tâm vậy?

Anh Thư thẩn người

- Người trong hình là Thư và ba

Trúc Quỳnh kinh ngạc

- Thật sao?

Nàng gật đầu

- Hình này chụp năm Thư mười tuổi và cũng ở năm đó ba Thư gặp tại nạn qua đời.

Quỳnh nắm lấy tay Thư an ủi

- Xin lỗi đã làm Thư nghĩ đến chuyện buồn

Anh Thư cười nhẹ

- Không có gì. Chỉ không biết hai gia đình có mối quan hệ như thế nào?

Quỳnh lắc nhẹ

- Không biết nhưng Quỳnh có thể hỏi bố. Vậy là trong quá khứ mình đã từng gặp nhau? Có khi nào ở ngày đó mình đã yêu nhau rồi không?

Anh Thư bật cười

- Nói bậy, mặt hai đứa lúc đó còn búng ra sữa chứ ở đó mà yêu đương.

Trúc Quỳnh ôm chặt lấy Anh Thư

- Còn Quỳnh cho đó là định mệnh của chúng ta

- Thư cảm thấy trong lòng bất an

Trúc Quỳnh vuốt mái tóc Thư hất ra sau

- Đừng lo lắng. Có lẽ hai người là bạn cũ. Quỳnh sẽ hỏi bố.

Thư gật đầu

- Ừm, Quỳnh nhớ hỏi nha

Quỳnh kéo tay Thư lôi đi

- Được rồi, bây giờ xuống ăn sáng với Quỳnh đi

Thư khựng lại

- Sao nói chờ bác gái đi khỏi?

- Đã đi khỏi rồi

Anh Thư ngoáy đầu nhìn tấm hình một lần nữa rồi ngoan ngoãn bước theo Quỳnh.

Trúc Quyên trở mình, nàng sờ soạng khoảng trống kế bên. Cái nắng chói chang rọi qua khung cửa sổ đã đánh thức nàng. Nàng đưa tay sờ vào trán mình, chất cồn vẫn còn đọng lại đâu đây khiến đầu nàng đau nhức. Nàng cố vương mắt nhưng rồi khép lại vì tia sáng. Nàng xoay người mò mẫm cái đồng hồ báo thức. Quyên hoảng hồn ngồi dậy khi đồng hồ đã điểm mười hai giờ trưa.

- Sao chuông đồng hồ không reo?

Nàng vội vã vào phòng tắm làm vệ sinh rồi trở ra với chiếc điện thoại đang gọi trong tay. Tiếng Thư bên đầu dây kia

- Tao nghe

Giọng Trúc Quyên hối hả

- Mày tới chưa? Sao không lên đánh thức tao dậy?

- Chết tao quên, chưa gọi báo mày biết hôm nay tao có việc không đến trường được

- Con quỉ, sao không nói trước với tao

- Đã bảo là quên. Mà mày cũng đã tỉnh rượu đâu. Hôm qua Quỳnh đưa tao về, nên xe vẫn còn nằm ở nhà mày.

- Chìa khóa đâu?

- Hì hì, bên tao. Lát tao làm công chuyện xong sẽ ghé lấy

- Vậy chiều nay tao đi dạy bên Cung, mày đến đưa tao về được không?

- Sao không nhờ Cung đưa về đi

- Tao muốn mày lên nhà để út tin. Dạo này út cứ thắc mắc, hỏi sao mỗi khi mày đưa tao về mà không thấy ghé lên nhà chơi.

- Tao cũng không biết có rảnh không nữa. Có gì tao gọi cho mày sau nha.

- Ok

Trúc Quyên cúp máy, chỉnh chu lại đầu tóc và quần áo. Nàng vội bước ra cửa xong sực nhớ vẫn còn quên điều gì nàng lại quay trở vào. Nàng lục số tiền được cất giấu dưới quần áo mang ra đếm. Nàng băn khoăn nhìn số tiền vừa đếm xong rồi nhét vào túi xách. Xuống dưới tầng trệt gặp bà chủ nhà nàng lễ phép trao tiền

- Cháu xin phép gửi dì trước nửa tháng tiền nhà. Nửa tháng còn lại sáng mai cháu sẽ gửi đủ được không ạ?

Bà chủ nhà nhìn nàng cảm thông vì cũng là chỗ quen biết

- Được rồi, tụi cháu là bạn của bé Trang, dì thông cảm cho trễ vài ngày không sao đâu

Trúc Quyên cúi đầu cảm tạ lia lịa

- Dạ cháu cám ơn dì nhiều lắm. Sáng mai cháu sẽ gửi, không chậm dì lâu đâu. Cháu xin phép dì đi học

Trúc Quyên nhanh chân bước ra ngoài quắc chiếc xe ôm để kịp đến trường.

Buổi trưa Quỳnh đưa Thư ghé qua Quyên lấy xe xong nàng đã có mặt trước cửa nhà Quân. Anh Thư ngập ngừng, nàng có chút do dự trước khi đưa tay bấm chuông. Nàng hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm nhấn vào nút chuông màu trắng. Quân đã chờ nàng sẳn từ lâu, chàng nhanh chân chạy ra mở cửa. Nét mặt chàng hớn hở

- Tới rồi hả? Để anh dắt xe vào

Cất xe xong chàng dắt tay nàng vào nhà

- Vào ăn trưa với anh

Vào bên trong nàng vội rút tay lại

- Quân

Quân cố tỏ vẻ như không hề biết chuyện gì đã và đang xảy ra vẫn kéo tay nàng cùng ngồi xuống ghế

- Có chuyện gì vậy em?

Anh Thư lấy hết can đảm ngồi đối diện với Quân

- Anh đừng có xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra có được không? Anh làm vậy em cảm thấy khó chịu lắm.

- Đã có chuyện gì xảy ra?

- Em biết anh đã gặp và nói chuyện với Quỳnh

Giọng Quân đã chuyển động không còn được bình tĩnh như lúc nãy nữa

- Cô ta đã mách với em rồi à? Còn nói xấu gì về anh nữa?

Anh Thư giãi thích

- Không có. Quỳnh không có nói gì cả.

- Em đến trách tội anh?

Anh Thư nắm lấy tay chàng

- Không có. Anh thừa biết trong chuyện này hoàn toàn là lỗi nơi em mà. Em đến để nói rõ mọi chuyện và mong anh có thể tha thứ

Quân nắm lấy tay nàng, giọng tha thiết

- Em có thể giữ lại cho riêng mình không? Anh thật không muốn biết những điều em sắp nói. Chỉ cần có em ở bên cạnh, anh không muốn và cần biết điều gì cả

- Anh biết điều đó là không thể. Em đâu đáng để anh phải làm như thế. Em không thể bất công với anh hay ... với Quỳnh như vậy được.

Quân gào thét

- Nhưng em đang bất công với anh rồi. Không phải sao? Cô ấy thì biết sự hiện diện của anh, ngược lại anh không hề biết sự tồn tại của cô ta. Nếu anh biết được sự tồn tại của cô ta thì có lẽ anh sẽ không phải thua một cách oan ức như vậy.

- Anh à, đó không phải là lỗi ở anh hay ở Quỳnh. Tất cả là lỗi ở nơi em. Em đã phản bội lại tình yêu của chúng ta.

- Em đừng ngụy biện cho cô ta. Anh quen biết em từ lúc em mới lớn, không lẽ anh không hiểu hết về con người em ra sao. Nếu không có sự xuất hiện của cô ấy để rồi lôi kéo dụ dỗ em thì em làm sao lại biết đến cái thế giới của họ.

- Thế giới nào là của họ? Chúng ta đều đang ở trong cùng một cái thế giới mà thôi anh có hiểu không? Và ở trong cái thế giới đó sẽ có những con tim đồng điệu tìm thấy nhau bất kể giới tính anh à. Lúc đầu em cũng thật sự không hiểu tại sao mình lại có thể đi yêu Quỳnh. Em đã vùng vẫy và cố thoát ra khỏi tình cảm ấy.

- Vậy thì tại sao em lại không tiếp tục vùng vẫy?

- Em xin lỗi. Em đã ngừng khi biết được rằng con tim của mình đã bắt đầu lỗi nhịp vì Quỳnh.

Quân vẫn không muốn tin những điều mình vừa nghe thấy, chàng cố nài

- Có phải vì anh đã không thể ở bên cạnh em trong thời gian qua cho nên em mới có những suy nghĩ lệch lạc như thế? Anh đã về rồi, chúng ta mỗi ngày đều có thể ở bên nhau

Nhắm mắt lại để những giọt nước lăn tràn trên má, nàng lấy trong túi xách ra chiếc nhẫn đặt vào tay Quân.

- Em xin lỗi! Đã không thể nào quay lại được anh ạ. Em không dám cầu mong anh có thể tha thứ cho em ngay ở lúc này nhưng em hy vọng khi thời gian làm nguôi ngoai thì chúng ta vẫn có thể là những người bạn.

Anh Thư đứng dậy quay đi với hai hàng nước mắt vẫn đang lăn dài khóc cho một cuộc tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#motlanyeu