Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế cho nên, mọi việc biến thành như bây giờ, Remiel đưa cho ngươi một danh sách mua sắm, ngươi mang về các nguyên liệu, hắn đi nấu.

Rau, thịt và các nguyên liệu nấu ăn vào tay Remiel như hóa ma thuật. Nếu ngươi không phải là người mua và được tận mắt chứng kiến chúng biến thành thức ăn, ngươi sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được sự biến hóa này. Ngươi cảm thấy ngạc nhiên, Remiel lắc đầu trước sự luống cuống của ngươi, hắn nói: "Mọi thứ có hương vị như vậy mới tuyệt, phải không?"

Hắn nói ngươi là đồ phá hoại, ngươi trả lời ngươi chưa bao giờ lãng phí thức ăn, bất kể là món gì ngươi cũng sẽ ăn hết – thay vào đó, đấy phải là Remiel, ngươi từng thấy hắn gắp gừng ra đĩa. "Đó là gia vị!" Hắn cười thản nhiên, "Chẳng lẽ ngươi ăn cả hoa oải hương chắc?" Remiel không còn gì để nói khi nhận được một lớp đáp khẳng định.

Những thứ như gừng, oải hương và thì là không phải là nguyên liệu, không nên ăn, cho nên chúng mới có vị lạ.

Remiel dường như tìm được đam mê mới, hắn say mê chế tác đủ loại món, vượt cả những thứ cần thiết cho bữa tối. Hắn nhờ ngươi mua rất nhiều đường trắng, siro, bơ, kem, phô mai, hắn dùng những thứ này để làm bánh ngọt, ban đầu trông kỳ dị nhưng về sau thì đẹp như trong tiệm. Hương vị có khi còn ngon hơn, dù sao thì hắn cũng dù đủ nguyên liệu.

Đôi khi, ngươi đứng trước một kệ hàng bán đá lạnh, tội lỗi như kim châm trong lòng ngươi. Còn có người đang đấu tranh, có người đang đói bụng, ngươi lại muốn quá nhiều đường, ngươi cảm thấy như đang phạm tội. Điều này là sai trái, tham ăn là tội ác. Liệu ngươi đã đi quá xa chưa?

Cũng không phải là ngươi mua những thứ này cho chính mình, ngươi đang hoàn thiện đơn đặt hàng của Remiel, mà hắn, giống như những người sợ hãi trên chiến trường, cần rất nhiều đường và có thể ăn rất nhiều đường. Khi nhân viên thu ngân nói rằng ngươi đang tận hưởng cuộc sống, cảm giác tội lỗi khiến ngươi tưởng rằng đây là một lời buộc tội nghiêm khắc.

Ngươi sẽ hoàn thành bữa ăn mà Remiel chuẩn bị, ngươi tự nhủ đây là để tránh lãng phí, đây cũng là một tội ác. Nhưng ngươi sẽ không đến món tráng miệng Remiel làm, sau vài lần, hắn cũng sẽ không chuẩn bị món này cho ngươi nữa. Ngươi nhìn Remiel ăn những chiếc bánh thơm phức, lòng nhẹ nhõm phần nào, như một lần nữa chứng minh rằng mình không mắc sai lầm.

Thời tiết ngày một ấm hơn, nhiệt độ trong bếp cũng cao hơn bên ngoài, trong bếp, Remiel dần dần thay áo len, cởi áo sơ mi, chỉ mặc một chiếc may ô nấu ăn. Chiếc áo may ô cũng không nhỏ nhưng nhìn trên người hắn thì hơi chật, cơ ngực lấp đầy ngực áo, từ đường viền cổ ảo có thể nhìn thấy hơn nửa. Dây áo kẹt tại cơ vai, như thế lại làm cho kết cấu bắp tay của hắn càng thêm rõ ràng. Khi ngươi hỏi hắn có muốn mua quần áo lớn hơn không, hắn khó hiểu lắc đầu.

Khi lửa quá to hoặc phải di chuyển nồi thường xuyên, Remiel sẽ đổ mồ hôi, không phải những giọt mồ hôi sẽ trượt xuống da, mà là những giọt mồ hôi mịn phủ đều trên da. Làn da trần của hắn giống như một tấm kính cửa sổ mù sương trời đông, được bao phủ bởi một tầng hơi ẩm, không lạnh mà nóng. Vì lý do nào đó, ngươi nghĩ việc nhìn chằm chằm vào làn da đầy mồ hôi của hắn có vẻ phản cảm... có vẻ quá riêng tư. Ngươi rời ánh mắt nhìn xuống, cố gắng chỉ nhìn vào quần áo.

Phần trên của áo may ô bị kéo căng, nhưng phần eo có vẻ vừa phải. Phần dưới ngực, vòng eo được thắt chặt, như thể muốn trách nửa trên quá đối lập. Vòng eo của Remiel trông thon thả đến không ngờ, ngươi cảm giác có thể nắm nó ở trong tay. Giữa áo may ô tối màu và quần jean sáng màu, một phần da màu lúa mạch đặc biệt bắt mắt hiện ra. Cạp quần của Remiel khá thấp, cũng không còn cách nào, hắn phải tìm chỗ để thả đuôi.

Đây chính là nơi rắc rối nhất, vì có một cái đuôi ở cuối xương cụt nên quần của hắn không thể kéo lên, để lộ mông và một chút rãnh nhỏ. Cái đuôi đen không tiếp tục phát triển thành vũ khí của Ác Ma, mà thay vào đó nó giữ phần đầu giống như mũi tên cùn, có loại cảm giác mềm mại chưa trưởng thành hoàn toàn, khiến ngươi thấy cả người có chút khó chịu. Thứ này cũng không phải là vật chết, nó sẽ lắc lư từ từ mỗi khi Remiel đang vui, làm ngươi không thể không nhìn chằm chằm. Ngươi nhìn cái đuôi vẫy, sau đó ngươi thấy khe hở giữa áo và quần, quần không chặt, có thể nhét tay vào.

Ngươi biết cảm giác khi chạm vào sẽ như thế nào, vì vậy mà tim ngươi đập nhanh hơn, và ngươi vô cùng hối hận vì điều đó.

Có lần người không nhịn nổi nữa, đi túm cái đuôi, giống như túm lấy một cái đồng hồ quả lắc, hy vọng nó sẽ không lắc nữa. Nó thật sự mềm mại, không có giáp cứng, hơi giống một con kỳ nhông. Ngươi theo bản năng bóp một chút, Remiel nhảy dựng lên, làm đổ canh.

Ngươi đã trịnh trọng xin lỗi vì điều này rất nhiều này, nhiều đến mức Remiel thấy khó chịu. Hắn véo cố tay ngươi và nó thế là hòa. Nhiệt độ ngón tay của hắn lưu lại nơi đó rất lâu, nóng kinh khủng, ngươi dùng ngón tay chạm vào cổ tay, rồi dùng môi ấn vào, giống như đang kiểm tra xem có phải ngươi bị sốt không. Nhiệt độ ở đó hết sức bình thường, tất cả chỉ là ảo giác của ngươi.

Tóc của Remiel từ từ dài ra, người thấy hắn thường xuyên vén tóc lên khi ăn để tóc không rơi vào đĩa. Ngươi đến cửa hàng, sững sờ trước một lượng lớn các loại dây buộc tóc, kẹp tóc, nịt tóc, lần đầu tiên ngươi thấy nhiều dụng cụ chăm sóc tóc đến vậy. Cuối cùng, theo lời giới thiệu của nhân viên bán hàng, ngươi chọn một chiếc dây buộc tóc màu xanh nước biển ("Rất hợp với tóc đỏ đó!" Cô ấy nói, nghĩ rằng ngươi tặng nó cho một cô bé trong trại mồ côi), và đưa nó cho Remiel.

Ngươi đã từng buộc tóc cho rất nhiều bé gái, nếu Remiel không biết cách dùng dây buộc tóc, ngươi sẽ giúp hắn. Nhưng Remiel chỉ thử một lần là được, khiến ngươi hơi tiếc nuối. Cũng phải, hắn có một người em gái, từ nhỏ đã giúp cô ấy buộc tóc không biết bao lần.

Ngươi chưa bao giờ gặp Maria, nhưng có lẽ ngươi biết cô ấy nhiều hơn bất kỳ ai trong thị trấn. Remiel cho ngươi biết tên của cô ấy, ngày sinh của cô ấy, sở thích của cô ấy, mô tả đôi mắt nâu, mái tóc nâu và xoăn của cô ấy và việc họ đã nương tựa vào nhau ra sao. Hắn nói Maria là một thiên thần, ngươi tin điều này, cô ấy là em gái của Remiel, hơn nữa Remiel còn yêu cô ấy nhiều như vậy.

Hắn kể cho ngươi về Maria, về Faun, bạn của hắn. Ngươi có chút hoang mang, rốt cuộc thì em gái và bạn của Remiel đã chết rồi. Hầu hết nhưng người mất đi người thân yêu đều cần rất nhiều năm mới có thể nhắc đến người đã khuất. Ngươi đặt câu hỏi một cách uyển chuyển, "Vì sao không nói? Đều là chuyện tốt." Remiel trả lời, "Hiện tại cũng chỉ có ta nhớ rõ."

Cô gái tên là Maria đã được chôn trong lòng đất. Chồng cô, con cô, học sinh của cô và hầu hết những người cô biết đều chết cùng ngày với cô. Chỉ có anh trai cô là vẫn còn sống và chỉ có anh trai cô vẫn nhớ cô. Ngươi chợt hiểu tại sao Remiel lại muốn kể cho ngươi, ngày trước chỉ có một người nhớ rõ Maria, hiện tại có hai.

Ngươi sẽ nhớ thật rõ về nàng.

Ngươi nhớ tên cô ấy, nhớ sở thích của cô ấy, nhớ ngày sinh nhật của cô ấy, ngươi đã mua bánh kem vào ngày sinh nhật của cô ấy, và nến, những ngọn nến có màu sắc yêu thích của cô ấy. Ngươi mua bánh, Remiel sẽ ăn nó, và cô Maria sẽ không phiền việc anh trai ăn bánh của cô ấy, cô ấy sẽ rất hạnh phúc. Nhưng ngươi không biết liệu Remiel có hạnh phúc không – dù ngươi đoán và hy vọng hắn sẽ hạnh phúc – khi ngươi đặt chiếc bánh trước mặt hắn, mắt hắn mở to và môi hắn run lên.

Ngươi lo lắng không biết mình làm sai điều gì, nhưng khi ngươi xin lỗi, Remiel liên tục lắc đầu và nói một tràng cảm ơn. Hắn rất vui, vui tới mức đi đi lại quanh phòng một, nói năng lộn xộn, chân tay luống cuống. Hóa ra hắn cũng có lúc "Không biết như thế nào cho phải", ngươi nghĩ, vậy mà ngươi còn tưởng lúc hắn cũng sẽ dứt khoát, quyết đoán. Remiel đi qua đi lại trong phòng khách rồi phòng bếp, vô định hết nhìn đông lại nhìn tây, như thế muốn ăn mừng. Nhà người không có gì thứ vị cả, nên hắn lại mở nốt mấy bình rượu hôm trước.

Hôm qua Remiel uống say bí tỉ, ngươi nghĩ hôm nay hắn không nên uống nữa, bất luận hắn tuyên bố bản thân không đau đầu chút nào. Ngươi thuyết phục, hắn biện minh, qua lại mãi, không biết tại sao rượu lại thành bị ngươi uống. So với Remiel, người hôm qua đã uống rượu say lên trời, ngươi uống không nhiều lắm, chỉ là một ly rượu mạnh. Nhưng trước đó, ngươi chỉ từng tiếp xúc với rượu qua tiệc thánh, môi chạm rượu đỏ, nhiều cỡ cái nắp chai.

Đây là lý do tại sao ngươi vật ra ghế sofa không lâu sau đó.

Không phải là ngươi không đột nhiên hôn mê, ngươi chỉ dần dần cảm thấy buồn ngủ. Tai ngươi nóng ran, đầu như ấm trà trên bếp, nước sôi, hơi nước bốc ra từ hai lỗ tai. Chai rượu trước mặt ngươi phút chốc biến thành hai, phút chốc trở lại thành một. Remiel giơ một tay lên trước mặt ngươi và nói: "Đây là gì?"

Ngươi nhìn nó một lúc rồi tự tin trả lời: "Tay."

Remiel thở dài, lẩm bẩm "Không phải chứ?", "Cái gì? Một ly?" và " Ngươi có đủ tuổi uống rượu hợp pháp không đấy? " Ngươi cau mày, cố gắng phân biệt xem hắn đang nói gì. "Xin lỗi." Ngươi nói rõ ràng nhất có thể, "Ta cần ngủ."

Remiel nở nụ cười, ngươi cảm thấy một bàn tay vỗ vỗ đầu ngươi."Ngủ đi." Hắn nói. Ngươi lập tức ngủ.

Ngươi có một giấc mơ .

Ngươi mơ thấy ai đó ôm mình, người đó có bờ vai rộng và cánh tay đầy sức mạnh. Lúc đầu ngươi nghĩ rằng đó là phụ thân ngươi, sau đó ngươi nhớ rằng phụ thân của bạn đã chết, ông ấy cũng không bao giờ ôm ngươi.

Trong giấc mơ, Remiel ôm ngươi, tay hắn đặt sau lưng ngươi, hắn vỗ nhẹ vào lưng ngươi, giống như những gì ngươi đã thấy qua mắt bồ câu, khi hắn ôm cô gái say rượu. Ngươi cảm kích, ôm lại hắn, ngươi cảm thấy ấm áp và an toàn, như đang trôi trong đại dương ấm áp.

Nhưng sau đó, bầu không khí trở nên kém yên bình hơn.

Ngươi mơ thấy tay mình cuối cùng cũng lọt vào khe hở eo lưng của Remiel, đi sâu xuống đáy quần, chạm vào da hắn. Đột nhiên quần jean và quần lót của hắn biến mất. Hơi nước nóng điên người truyền từ đầu ngươi xuống bụng dưới, và làn da của Remiel còn nóng hơn cả vậy. Cơ thể ướt đẫm mồ hôi của hắn áp sát vào người ngươi, ngươi vén áo may ô lên và liếm ngực hắn, hắn có vị ngọt ngào.

Remiel thở hổn hển bên tai ngươi, hơi thở này quá thật, hoặc ham muốn của ngươi quá cao, chúng đánh bật ngươi ra khỏi giấc mơ. Ngươi bật dậy, cộp một tiếng, một cơn đau âm ỉ trên trán.

Ngươi ôm trán, hoàn toàn tỉnh táo, vừa rồi ngươi bật dậy, đụng vào thứ gì đó, Remiel đứng cách đó hai bước, trán hơi đỏ, nhìn ngươi cười gượng. Ánh mắt hắn dao động, nhìn đông nhìn tây chứ không nhìn vào mắt ngươi. Sau đó hai mắt hắn bỗng dưng dừng lại ở nơi nào đó, ngươi nương theo ánh mắt hắn, sau đó chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.

Nói một cách chính xác, Remiel vẫn đang nhìn ngươi, nhìn dưới thắt lưng của ngươi. Ở nhà ngươi không mặc pháp bào, nên cái lều dựng lên trên quần tây của ngươi rất dễ thấy, dưới ánh mắt của hai người cứng ngắc không biết xấu hổ, không quan tâm đến tâm trạng của khán giả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro