chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm đầu mùa hè à mà tôi cũg ko biết là bao nhiêu ngày trôi qua rồi😅😅😅 nói thiệt là hôm nay tôi ko mún thích sớm tí nào cả chỉ là...
🐌10p trước khi dậy🐌
Tôi đag nằm dài trên chiếc giường êm ái bỗng có cảm giác lân lân 😌😌😌 như đag bay trên cao cảm giác thật tuyệt vời, rồi một tiếng phá tan tất cả "rầm" xog té u một cục lun 😥😥😥 tôi "cốc.. cốc" tôi gõ hai cái vào đầu rồi xog một chữ "tỉnh"☺☺☺
🐌10p sau🐌
Thế là hôm nay tôi thức sớm hơn mọi khi nói đúng hơn từ lúc nghỉ hè tôi lúc nào cũng thức trễ tính ra biết tin đậu tới giờ cũng không biết bao lâu rồi tôi chỉ thấy chán chường vì không làm được ở nhà cả ăn sáng sớm lên gường viết những trang sách làm tôi thấy buồn ngủ và mệt lả ,tít.. tít.. chiếc điện thoại reo lên làm phá vỡ ko gian tĩnh lặng vốn có tôi ôi trời thì ra là thằng tài thú thật cả hè nó cứ biến mất tăm thế mà lại gọi
-alo tài hả? Có gì không!?
Đầu dây cất lời:
-mầy chết ở cái só nào thế hả?
-có đâu tao có đi đâu đâu!? (Tôi hồn nhiên trả lời)
-tao gọi mày có được hì đâu ?(tài quát)
Chật giờ mới nhớ ra là điện thoại đi sửa vì lỡ tay đem điện thoai đi tắm (ấy là lỡ làm rớt xuống xô nước😅😅😅)mà quên không lấy nữa chả trách tại sao cả tháng ko gọi mình😤😤😤
-à tại tao ms đi sửa cái điện thoại ấy mà!
-Hừ mà mày nhớ mai đi học đó!?
Thế là chú tắc máy cái cụp à hình như tôi có nhờ chú nhắc đi học đó mà.
-Chết mình lỡ bỏ quên cái áo sơ mi ở đâu rồi!?😑😑😑
Thế là lăn lộn cả buổi với cái đốg đồ, tôi lục mãi ms thấy thì ra nó kẹt dưới mấy cái áo tôi lôi hết sức ms lên bụi bắn vào mặt hôi mún chớt lun chay lẹ xuống nhà đem giặc bỗng vướng cái gì đó ngã xuống đụng chúng cái bàn đổ lọ mực tím của nhỏ em"rồi xog banh cái áo trắng" ngó lại thì ra vướng vào đống đồ chơi nhỏ em (nó không bao giờ dọn dẹp gì cả) ngó liền qua cái áo phía trước trắng tươi thật yên tâm ngó phía sau một đường mực tím chạy dài hết cái lưng áo xog cái áo của tui😢😢😢 bỗng một suy nghĩ lóe lên "còn cứu đc mà" lôi cái áo trắng vào nhà tắm giặt dùng bàn chải chà tới tấp
Ha..ha..ha ba tiếng trôi qua nhẹ nhành 😥😥😥 "phù" xog rồi vui vẻ đi từ từ ra phơi hơi rồi một ngày bận rộn . Thế mà tối ko ngủ được mới khổ tôi nghĩ "chết mai đi học trễ là cái chắc"😣😣😣 rồi ngủ li bì (mà đến cả tôi còn không biết ngủ ghê vậy lun)
🐌8886🐌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro