3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Mai Phương vẫn là người đưa Phương Nhi đến công ty và vẫn làm lại những hành động ấm áp ấy

"Buổi sáng vui vẻ nhé bảo bối !!". Mai Phương hôn lên má Phương Nhi

Phương Nhi đã quá mệt mỏi với việc phải phàn nàn Mai Phương về vấn đề này, cho dù nàng có nói cả trăm ngàn lần thì chị ta cũng chẳng bận tâm mà dừng lại

_____________

Thắm thoát một tháng đã trôi qua, Mai Phương hôm nay đã nhận được lương tháng đầu tiên làm việc, chị xin phép ông chủ hôm nay cho chị tan làm sớm, chị muốn dùng số tiền này làm gì đó cho Phương Nhi

Mai Phương chạy nhanh đến cửa hàng trang sức, chị mua một cặp nhẫn, tuy nó không đắt tiền nhưng vẫn rất đẹp

Cất lại món quà vào túi, chị hí hửng đến công ty đón Phương Nhi

"Phương Nhi tối nay chúng ta ra ngoài ăn nhé !! Chị vừa nhận được lương". Mai Phương vừa lái xe vừa nói

"Không phải lương của chị bị trừ vào 12 chiếc ly hết rồi sao ?"

"Không ông chủ thật tốt bụng"

Một tháng trôi qua mà Huỳnh Nguyễn Mai Phương ngây thơ vẫn không hề biết nhờ có sự xuất hiện xinh đẹp của mình mà doanh thu của tiệm coffee tháng qua đã tăng lên đáng kể

Nghe Mai Phương hào hứng như thế Phương Nhi cũng gật đầu đồng ý, dù sao thì tối nay nàng cũng rảnh rỗi

Cả hai cùng về nhà và chuẩn bị. Mai Phương chỉ có vài bộ quần áo Phương Nhi mua cho mặc đi mặc lại nhiều lần đến nỗi nhào cả ra. Còn Phương Nhi thì khác, nàng là nhà thiết kế mà, cách ăn mặc chắc chắn phải khác, hôm nay lại còn diện hẳn một chiếc váy khá sexy

"Woooaaa người yêu của chị xinh thế"

Phương Nhi vừa bước ra Mai Phương liền khen tới tấp

"Ai là người yêu của chị ?"

"Là em đó Phương Nhi, Nguyễn Phương Nhi" Mai Phương nhoẻn miệng cười hết cỡ

"Mơ đi, tôi đang rất rất muốn chị biến mất càng nhanh càng tốt đấy". Phương Nhi nghiến lấy từng chữ

"Em lại làm chỗ này của chị đau này". Mai Phương đưa tay lên chỉ vào ngực trái

"Mặc kệ chị"

Mai Phương đưa Phương Nhi đến một nhà hàng, chọn một chiếc bàn ở một nơi khá riêng tư rồi cùng nhau gọi món. Đang ăn thì Mai Phương lấy trong túi ra một chiếc hộp rồi đưa nó cho em

"Tặng em !!"

Phương Nhi hơi bất ngờ, nàng nhận lấy mở ra xem

"Gì đây ??"

"Là quà kỉ niệm một tháng chúng ta yêu nhau"

"Chị mà cũng biết mấy trò này nữa hả ?". Phương Nhi phì cười

"Biết chứ"

Sau khi ăn xong thì cũng đã trễ nên cả hai về nhà nghỉ ngơi. Ngồi trên xe, Phương Nhi lâu lâu lại nhìn qua gương mặt vui vẻ của chị làm trong lòng cũng cảm thấy vui theo. Nhìn xuống bộ quần áo Mai Phương đang mặc, nàng kéo tay áo chị

"Nè nhận lương rồi thì đi mua áo mới đi chứ !! Không thấy nó đã sần rồi sao ?"

"Chị hết tiền rồi"

Hết tiền là phải, vừa nhận được lương Mai Phương đã mua quà cho nàng còn đãi nàng một bữa ăn sang trọng nữa, mà lương của nhân viên phục vụ thì có bao nhiêu, Mai Phương thậm chí còn không thèm nghĩ đến bản thân mình

_________

Thời gian vẫn cứ như thế mà trôi qua, trôi qua chẳng bao giờ ngừng nghỉ. Chỉ mới đây thôi mà đã nửa năm, kể từ ngày Mai Phương xuất hiện

Phương Nhi giờ đã dần quen với sự có mặt của chị trong ngôi nhà mình, nàng dần quen cái cách ân cần mà Mai Phương dịu dàng chăm sóc mình từng chút một. Còn bản thân nàng vẫn như thế, lúc nào cũng cằn nhằn Mai Phương, nàng cho rằng mình sẽ chẳng bao giờ có thể yêu chị

Hôm nay ở công ty vừa mới thay đổi chức giám đốc điều hành, người đó tên là Nguyễn Minh Kha, anh ấy khá khôi ngô lại còn tài giỏi. Phương Nhi từ sáng mãi lo làm việc của mình nên cũng chỉ nghe được loáng thoáng một tí về anh ta

Đến giờ nghỉ trưa, giờ nghỉ trưa là giờ mà tất cả các nhân viên cấp cao, cấp thấp đều tụ họp ở nhà ăn dùng bữa, lần này nàng mới được tận mắt nhìn thấy Minh Kha

Minh Kha từ xa đã tia thấy cô nàng nào đó xinh đẹp, không may người đó lại là nàng, anh chủ động tiến đến làm quen

"Chào em, anh là Minh Kha". Anh đặt phần cơm xuống bàn, ngay bên cạnh Phương Nhi

"Chào anh, em là Phương Nhi"

Anh ấy đẹp trai thật, sóng mũi cao tít lại còn có nụ cười cực kì dễ thương đến cả Phương Nhi còn phải xao xuyến thì bảo sao những cô gái ngoài kia không nháo nhào cả lên

"Anh vào thay chức giám đốc điều hành sao ?". Phương Nhi hơi ngại ngùng

"Ừm !! Anh đã nổi tiếng đến thế rồi ư ?". Minh Kha đùa

"Cả công ty bây giờ ai cũng đều biết anh"

Đang nói chuyện, Minh Kha bỗng nhiên khựng lại, anh đưa tay lên lau nhẹ khóe miệng nàng

Phương Nhi rụt lại một chút, mặt nàng bắt đầu đỏ lên vì ngượng, tim cứ đập thình thịch, nàng lúng túng chẳng biết làm thế nào đành cúi mặt cố gắng ăn thật nhanh phần cơm của mình rồi đứng lên chào anh và vọt đi mất

....

Đến chiều, khi tan làm, Phương Nhi ra trước cổng công ty chờ Mai Phương, lúc Mai Phương vừa đến thì anh Minh Kha cũng vừa lấy xe ra

"Phương Nhi !! Anh chở em về". Minh Kha hạ kính xe nói

"Em có người đón rồi, cảm ơn anh". Phương Nhi chỉ tay về phía chiếc xe của Mai Phương

Mai Phương ngồi bên trong, chị nhìn thấy Phương Nhi đang nói chuyện với ai đó nên khi lúc em vài xe chị liền hỏi

"Em nói chuyện với ai thế ?"

"Bạn"

"Là con trai sao ?"

"Ừm"

"Anh ta đòi đưa em về sao ?"

"Yahhh đừng có hỏi nữa, đừng có xen vào chuyện của tôi". Phương Nhi bực bội

"Chị cũng không muốn xen vào chuyện của em nhưng lý trí bắt chị phải như thế". Mai Phương tức giận. lần đầu tiên chị biết tức giận

Cả hai im lặng sau câu nói của Mai Phương. Chị giận Phương Nhi chẳng muốn nói chuyện với em

Phương Nhi biết điều đó tuy có hơi khó chịu một chút nhưng thôi, mặc kệ chị ta

Ấy cậy mà sáng hôm sau, khi thức dậy Mai Phương vẫn vui vẻ đưa nàng đến công ty như mọi ngày, vẫn mở cửa xe, thắt dây an toàn và vẫn không quên hôn nàng một cái ở má

Huỳnh Nguyễn Mai Phương đúng là trẻ con, tự mình giận em rồi tự nguôi lúc nào chã hay

Hôm nay Minh Kha đã chủ động xin số điện thoại Phương Nhi và mời nàng tối nay cùng đi ăn tối, đương nhiên Phương Nhi đã chấp nhận lời mời

Tối đó nàng đã bảo với Mai Phương rằng mình sẽ không ăn tối ở nhà. Chị nghe thế liền cảm thấy buồn, bình thường có em chị mới hứng thú nấu ăn, còn hôm nay không có Phương Nhi ăn cùng cũng chẳng còn tâm trạng nào nữa

Mai Phương đi bộ một mình ra phố, chị mua một ít thức ăn nhanh bỏ bụng rồi đi dạo vòng quanh các khu gần nhà đến rụng rời cả chân thì mới chịu đi về

Chị thật sự cảm thấy không vui

Nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường, bây đã gần 11h tối, Phương Nhi vẫn chưa về, chị đành ngồi lại sofa và tiếp tục chờ em....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro