Untitled Part 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13. Hãy để tôi chăm sóc cho cậu

Sau ánh hào quang của Lễ hội Văn hóa, chúng sinh bắt đầu bước vào những ngày tháng tối tăm mù mịt lo âu căng thẳng - Kì thi học kì. Khi đã vui chơi thỏa thích, học sinh bắt đầu cắm đầu cắm cổ vào học, chính là thể hiện câu thành ngữ: Nước đến chân mới nhảy.

Kì thi đối với tôi, đương nhiên là không có vấn đề gì. Mặc dù có chút bận bịu tổ chức lễ hội, nhưng  tôi vẫn dành thời gian để học bài. Vì vậy, 3 tuần tới đối với tôi, cứ nhàn nhã thảnh thơi mà trôi qua.

Hôm nay, tôi đến lớp sớm hơn thường lệ. Vừa đặt mông chưa ấm chỗ ngồi, đã nghe thấy giọng như giết heo của Chương Vĩ sang sảng bên tai :

"Diệp Diệp, Diệp Diệp!! Cậu đến rồi à?".  Ai đó hớn ha hớn hở xòe đuôi chạy đến.

"Ừ, sao vậy?". Kì quái, theo tôi nhớ thì tên Chương Vĩ này là chuyên gia đến muộn, chuyên gia bỏ tiết, chuyên gia ngủ gật. Thế quái nào mà hắn lại đến trước cả tôi được nhỉ???

"Diệp Diệp, cậu biết không, chúng ta cùng phòng, cùng phòng đó!!". 

"Phòng gì?".

"Phòng thi!".

Chương Vĩ cười tươi rói, vẻ mặt nịnh nọt bắt đầu khởi động:

"Diệp Diệp, mình biết, cậu là người tốt nhất tốt nhất trên đời này! Vì vậy, cùng giúp đỡ nhau trong kì thi này nha! Mình hứa với cậu, nếu đạt kết quả tốt, nhất định sẽ mời cậu một bữa thật thịnh soạn! Nha nha..."

"Không. Cảm ơn". Từ chối thẳng thừng.

Chương Vĩ hóa đá tại chỗ. Một lúc sau, một Chương Vĩ tái sinh chui ra khỏi cục đá, vẻ mặt buồn rầu  tổn thương :

" Diệp Diệp, Diệp Diệp thân mến, sao cậu có thể phũ phàng như thế được cơ chứ! Chẳng phải đã hứa là sẽ chăm sóc người ta hay sao...~? Nếu mình không qua được học kì này, lão cha mình sẽ lấy súng bắn nát óc mình mất!!! Đi mà, Diệp Diệp, đi mà...~~~". Vẻ mặt làm nũng đáng ghê tởm.

"Chẳng phải thành tích học tập của cậu tốt lắm sao?" Tôi cực kì thắc mắc. Cậu ta cũng không phải là loại ngu đần, có thi học kì mà cũng không qua nổi ư?

Chương Vĩ nhăn mặt, ra vẻ có nỗi khổ mà không thể nói. Cậu ta thở dài một cái, chế độ thím Chương khởi động :

"Aiz, Diệp Diệp, cậu không biết đâu...Cậu không thể nào biết được đâu!! Lão cha mình, ông già biến thái tai quái ấy, chẳng hiểu dây thần kinh nào có vấn đề, tự nhiên bắt mình học võ, ngày nào cũng phải học, mệt chết đi được!! Về đến nhà, chưa đặt mông ngồi ấm chỗ, đã có hơn 10 võ sư lôi mình đi hành hạ.Cậu không hiểu đâu, mấy hôm đầu, xương cốt mình rã rời, cơ thể cứ như không còn là của mình nữa ý, sáng hôm sau còn không rời giường được!". Thảo nào có mấy hôm cậu ta bỗng dưng nghỉ học không phép

" Nhưng đó chưa phải là tất cả! Cho dù tình trạng của mình thê thảm đến mức nào, những kẻ đó cũng không chịu buông tha cho mình, thay phiên nhau hành hạ mình!!! Đúng là địa ngục, địa ngục trần gian!!!!". Vẻ mặt hắn đau khổ dữ tợn, còn tôi thì bình thản buông một câu:

" Vậy cứ tiếp tục học võ đi. Tốt cho sức khỏe lắm".

Chương Vĩ giả vờ tổn thương ôm ngực, tư thế Tây thi đau tim, bi thống thốt lên:

"Diệp Diệp, rốt cuộc cậu có phải bạn của mình không? Sao cậu nỡ nói thế?? Sao cậu nỡ chà đạp lên vết thương của mình??? Con tim mình đang rỉ máu cậu biết không? Cậu biết không??" Nói xong, lắc đầu thở dài. Aiz...

"Vậy đây là lý do cậu không có thời gian học bài sao?".

"Chính xác. Còn mất thời gian chuẩn bị cho lễ hội nữa! Vì vậy, Diệp Diệp, giúp mình đi mà!!".

"Chẳng phải còn 3 tuần nữa sao? Cậu tranh thủ bây giờ học đi. Vẫn đủ".

"Đủ là đủ thế nào?". Chương Vĩ xệ môi "Mình còn phải ăn, phải ngủ, phải luyện võ, lấy đâu ra thời gian học bài! Bây giờ mỗi khi luyện tập xong, tay run run, đến bút còn chả cầm được chứ nói gì đến học bài. Thế mà lão cha mình vẫn yêu cầu cao với thành tích học tập, coi mình là Naruto biết phân thân chắc!! Diệp Diệp, cậu mà không giúp mình, mình chết chắc! Cứu mình, cứu mình đi mà! Ân tình này của cậu, Chương Vĩ mình cả đời không quên!!!"

Dưới sự dính như cao chó của Chương Vĩ, cuối cùng, tôi cũng thỏa hiệp. Thật là nhớ lần đầu tiên gặp cậu ta, chỉ thấy lạnh lùng, ngạo mạn, khôn khéo, thế quái nào mà lại biến thành đống vô dụng mặt dày thối tha này!!!! Aiz, không thể trông mặt mà bắt hình dong được...

...

Tiết học thứ nhất : Thể dục 

Lớp tôi và lớp Tô Bách Cầm cùng học tiết này.

Tôi đang vô cùng vô cùng hạnh phúc. Cơ thể nam tính quyến rũ của Tô Bách Cầm cứ chạy qua chạy lại trước mặt tôi, những giọt mồ hôi theo sườn khuôn mặt chảy xuống, phi thường hoàn mỹ, cuốn đi bao tâm hồn thiếu nữ ngây thơ. Từng cái nâng tay, nhấc chân, vuốt tóc, từng ánh nhìn, đều vô cùng hút hồn, khí chất chính là đây. Tô Bách Cầm chạy đến đâu, tiếng hò hét theo đến đấy. Có bạn không chịu nổi mùi hooc-môn nam tính kia, ngất ngay tại chỗ. Thực ra thì, cậu ta chỉ đang chơi bóng đá thôi.

Đây là trận đấu giao hữu giữa hai lớp A2 và A3. Và tôi có thể khẳng định, chắc chắn là ý tưởng của tên Chương Vĩ thối tha hiếu thắng. Thế nhưng, cũng phải cảm ơn Chương Vĩ, cho tôi được ngắm hình ảnh nam tính chỉ số giết người cực cao của Tô Bách Cầm.

Con bà nó Tô Bách Cầm quả nhiên là nam thần trong lòng tôi!!!!

Tôi chăm chú nhìn theo bóng dáng cậu ta, cũng không để tiếng hét như giết lợn của bọn con gái bên cạnh chi phối. Thật sự là quá hoàn mỹ! Bước chân của cậu ta lướt trên sân cỏ như bay, giao bóng , giữ bóng, sút bóng, đều tuyệt đẹp. Khuôn mặt bình tĩnh nhu hòa kia, cũng có lúc ánh mắt rực lửa hiếu chiến. Từng hơi thở đều tỏa ra mùi nguy hiểm cấm ai đến gần. 

Mỹ nam của tôi a...Không! Không! Giờ phải gọi là : Mãnh nam của tôi a...!!! ^00^

Bỗng, khi Tô Bách Cầm di chuyển bóng tới gần côn, đến giờ khắc quan trọng quyết định tỉ số, thì...

Bịch!

Tim tôi bỗng dưng lệch một nhịp.

Thân thể Tô Bách Cầm ngã xuống trước mắt tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro