Untitled Part 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22. Chuyến dã ngoại

Hội học sinh tổ chức một chuyến dã ngoại để chia tay vị Hội trưởng đương nhiệm, bao gồm ban cán sự các lớp và Hội học sinh, tổng cộng 30 người. Thực ra chuyến đi cũng không có gì to tát, chỉ là hoạt động leo núi không có tổ chức, coi như rèn luyện sức khỏe trong mùa xuân mà thôi.

Vốn chỉ có Hội học sinh, tên Chương Vĩ không hiểu làm sao mà nghe ngóng được, nhất quyết đòi đi theo, thế là quyết định cho luôn ban cán sự các lớp cùng đi. Chuyến đi bắt đầu khi kì thi cuối kì kết thúc.

Ngày hôm đó, nắng ấm chan hòa, tôi thay một bộ thể thao rồi khoác balo xuống nhà để chờ xe buýt đến đón.

Vừa bước xuống cầu thang, dì Lý từ trong bếp đon đả chạy ra, tươi cười hỏi:

"Tiểu Diệp, cháu chuẩn bị đi à?".

"Vâng ạ".

"Thế...cậu bạn ngoài kia là ai vậy?".

"Ai...cơ ạ??".

"Cậu nhóc lễ phép đẹp trai đứng đợi cháu ngoài kia kìa. Dì có mời vào nhưng người ta xấu hổ, bảo chờ cháu. Này...không phải là bạn trai đấy chứ????".

"Dì nói gì vậy???".

Nói rồi, tôi chạy biến ra ngoài.

"Cậu làm gì ở đây?".

Chương Vĩ giật mình quay đầu lại, cười xấu hổ, gãi gãi đầu nói:

"Tôi chờ cậu mà!".

"Ai bảo cậu đến đây vậy?"

Chương Vĩ chạy đến, xách balo giúp tôi, cười bảo:

"Ai da, nói gì vậy, đi thôi đi thôi, chúng ta sắp muộn rồi".

Tôi nhíu mày bất lực, lườm cậu ta một cái, cũng chạy đến chỗ xe buýt đang dừng trước cửa.

Vừa mới lên xe, đập vào mắt tôi là tư thế 'người đẹp ngủ trong rừng' của Tô Bách Cầm. Cậu ta hình như thiếu ngủ, khuôn mặt tuấn tú có phần mệt mỏi, cổ áo khép hờ, lộ xương quai xanh quyến rũ nam tính. Hai tay khoanh trước ngực, mấy sợi tóc rối hơi xõa, rủ xuống bờ mi cong cong run rẩy.

Tôi bình tĩnh đẩy gọng kính, tâm trạng bực mình lúc nãy xua đi không ít, liền đưa tay lên mũi kiểm tra, may quá, chưa có chảy máu cam...

Ông trời ơi, người đây là muốn thử độ chịu đựng của con hay sao???? 

Phải mất một lúc lâu tôi mới rời mắt khỏi khuôn mặt yêu nghiệt đó, ngồi xuống ghế trống bên cạnh Chu Văn Đức, trong sự bất mãn của Chương Vĩ, và khuôn mặt mỉm cười thâm sâu của anh ta.

"Tiểu Diệp, buổi sáng tốt lành". Chu Văn Đức tươi cười nói.

"Chào".

"Sao vậy?? Sao mặt em lại đỏ vậy?? Có phải nhìn thấy tư thế quyến rũ của Bách Cầm, máu nóng dồn lên não, không nhịn được sắc tâm phải không???". Anh ta thì thầm thích thú.

"Nói linh tinh gì vậy?". Tôi đánh vào đùi anh ta một cái. Có tật giật mình đưa tay vuốt má, đúng là nóng thật.

Lại liếc Bách Cầm ở ghế sau, hướng mắt về phía Văn Đức, nghi vấn :

"Cậu ấy sao vậy?".

"Lo cho tình lang à?". Cười đểu

"..."

"Thôi, đừng lườm như thế. Anh nói, anh nói là được chứ gì!". Chu Văn Đức khoanh tay, mỉm cười," Trước khi đi có mấy công sự cần giải quyết, làm chưa xong phải thức khuya hoàn thành, nên mới thiếu ngủ đó! Em đừng lo!!".

"Đi chơi mà còn mệt mỏi như vậy...Aiz...Tí nữa còn leo núi nữa...Không biết cậu ấy có chịu nổi không?" Tôi lắc đầu chán nản, bỗng nhớ ra cái gì, hỏi,"Văn Đức...không phải anh định...trao chức Hội trưởng cho cậu ấy chứ???". Công vụ của trường không phải ai muốn là làm được.

"Em nghĩ sao?". Chu Văn Đức nhếch mày

"Cậu ấy...Em chỉ sợ cậu ấy mệt mỏi quá độ! Hơn nữa, cậu ấy chỉ sống một mình, vừa phải chăm sóc bản thân, vừa phải tham gia hội, liệu có chịu nổi không". Tôi mím môi suy nghĩ.

"Hắc. Bách Cầm đủ tài đủ sức, có gì mà không chịu nổi! Em ý, chỉ lo cho tình lang mà thôi! Lúc anh làm việc vất vả, chẳng biết đang ở phương trời nào, đến một câu hỏi thăm cũng không thấy. Bây giờ người ta chưa cả thử, đã lo lên lo xuống rồi!!! Đúng là vô tâm!".

"Aiz, anh nói linh tinh gì vậy??".

"Thế nào là nói linh tinh. Hơn nữa, nếu cậu ta có vất vả, không phải còn có em gánh vác hay sao. Vừa hay, em như thế có thể quản lý cậu ta! Em không biết đâu, có lần anh hỏi về vấn đề tương lai, Bách Cầm còn nói không muốn thi đại học ý!!!".

"Có chuyện này sao???".

"Đương nhiên".

"Lý do".

"Em nghĩ mà xem, Bách Cầm có thi đại học hay không, ba mẹ cậu ấy quan tâm sao? Họ có khi một tháng không về lấy một lần, đến con cũng chẳng thèm quản. Bách Cầm như vậy, thi đại học để làm gì???".

"..." Tôi ái ngại liếc nhìn Bách Cầm, thấy cậu ta hình như sắp tỉnh lại, ra hiệu cho Văn Đức không nói nữa.

Chuyến đi coi như thuận buồm xuôi gió. Khi Bách Cầm tỉnh hẳn, cũng là lúc đến khu cắm trại leo núi.

Quang cảnh mát mẻ tươi mới, không khí thoáng đãng trong lành, khác hẳn với đô thị ồn ào nóng nảy. Nơi đây quả nhiên là tiên cảnh!

"Không khí thật trong lành". Tô Bách Cầm nhìn tôi mỉm cười. Đôi mắt nai trong sáng thuần khiết. Cánh mũi thẳng hướng lên, đôi môi mím thành một đường cong quyến rũ.

"Ừ". Kiềm chế! Kiềm chế! Sắc tâm biến đi!! Sắc tức thị không, không tức thị sắc... a di đà phật...

Khi tôi niệm đủ 120 câu kinh Phật, Chương Vĩ không biết từ đâu chui ra, khoác balo của tôi, kéo tôi về phía trước, vừa đi vừa lải nhải:

"Diệp Diệp, quanh cảnh nơi đây không tồi nha...Lát nữa leo núi, có mệt thì cứ bảo tôi!! Mà nhớ, không được cách tôi quá 3m, cậu không biết rừng núi nguy hiểm thế nào đâu, biết chưa!!! Thôi, đi thôi, tiến về phía trước!!!..."

Tôi ngoái lại nhìn Bách Cầm, ánh mắt cầu cứu. Cậu ta cười đáp lại, bước nhanh về phía tôi.

Trong âm thanh lải nhải không dứt của thím Chương và trong ánh sáng tỏa ra từ nụ cười dịu dàng thánh thiện của Tô Bách Cầm, tôi theo nắng ban mai xuyên qua kẽ lá, dần leo lên đỉnh núi...

Núi Thanh Nhạn, địa điểm du lịch cắm trại phổ biến của người trong thành phố. Khi lên đỉnh núi, cũng có khá nhiều người đến vui chơi như chúng tôi.

Lúc đến nơi, ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại. Tôi thì được học võ từ nhỏ, có thể chịu được, nhưng Bách Cầm thân yêu trước khi đi đã mệt mỏi như vậy, không biết có làm sao không.

Tôi lấy nước và khăn trong balo, nhìn về phía Bách Cầm, thì thấy cả đống ong bướm đang vây quanh chăm sóc. Hình như cậu ấy không cần đến tôi thì phải.

Tôi thở dài, nhìn những vật trong tay mình mà không đành lòng. Bỗng, đôi bàn tay ngang trái ở đâu lòi ra, cướp đồ trên tay tôi.

"Chương Vĩ, cậu làm gì vậy?".

Chương Vĩ vừa lau mồ hôi, vừa tu nước, sau khi đã cười 'ha ha' trả lời:

"À...không phải cậu chuẩn bị cho mình sao???Quan tâm quá đi!!! Cảm ơn nhiều nha!!! Hì...".

"Ai chuẩn bị cho cậu? Nhận vơ". Tôi hơi bực, nhưng có vẻ nỗi thất vọng lúc nãy đã biến mất chút ít.

"Hì...thôi, không nói nữa, mình phải đi dựng trại đây. Bọn con gái hình như đang chuẩn bị nấu ăn đó, cậu không định giúp một tay à???".

"Ừ, đang định".

"Vậy, thôi nha!!!". Nói rồi, chạy biến.

Tôi mím môi, chỉnh lại kính, đi về phía lũ con gái sau khi chăm sóc cho Tô Bách Cầm thì bắt đầu sửa soạn.

Mấy lán trại chẳng mấy chốc được dựng lên, con gái cũng chuẩn bị xong đồ nướng, bắt đầu trổ tài bếp núc. Những miếng thịt mọng nước được xiên với hoa quả, cháy lên trong lò, mùi tiêu và gia vị hòa với nước thịt thơm phức. Cùng với thiên nhiên hoang dã, cái đói như được kích thích, chẳng bao lâu, bụng ai nấy đều kêu 'rọt rọt'.

Bỗng, mấy đứa con gái xúm lại một chỗ, thì ra là Tô Bách Cầm đang trổ kĩ nghệ. 

Hình ảnh Tô Bách Cầm cao lớn quyến rũ với chiếc tạp dề thực vừa dịu dàng vừa nóng bỏng. Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc bị chút khói bốc lên bỗng trở nên hư ảo xa xăm. Trông cậu ta còn hấp dẫn hơn cả xiên thịt thơm ngào ngạt trong tay tôi!!!!!

Tôi dằn miếng thịt, nhai một cách thô bạo (cứ như trong tay không phải xiên thịt mà là Tô Bách Cầm vậy), vô thức đi đến gần tâm điểm của bọn con gái. Wow, tay nghề của cậu ta cũng không phải vừa, chắc chắn hơn hẳn xiên thịt miếng chín miếng sống trong miệng tôi!! Quả thật tôi không hay tham gia mấy cái hoạt động ngoài trời này, nên không am hiểu là phải.

Khi xiên thịt đầu tiên vừa chín tới, Tô Bách Cầm lấy ra, bỏ vào lò một xiên khác, khiến bọn con gái nhao nhao :

"Oa, Bách Cầm , mình có thể ăn xiên đó được không???".

Cả con trai cũng không từ:

"Ê, Bách Cầm, tay nghề nấu nướng của cậu là tuyệt nhất!! Cho mình nha!!!".

Tô Bách Cầm : "Cái này là cho Tiểu Diệp ".

Mọi người : "...".

Tôi : "...". Có chút xúc động và xấu hổ. Đồng thời lạnh toát sống lưng. Aiz, không biết có bao nhiêu người đang có ý phanh thây vạn khúc kẻ hèn này 

Tô Bách Cầm : "Này". Cậu ta không hề để ý ánh mắt căm hận thấu xương của toàn trường, mỉm cười đưa xiên thịt trước mặt tôi.

"Cảm...cảm ơn".

Chờ tôi nhấm nháp xong, Tô Bách Cầm mới tiếp tục công việc.

Ôi, Bách Cầm dịu dàng tỉ mỉ của tôi!!!! Cảm động quá!! Vì xiên thịt này, tôi nguyện vì cậu mà lên núi đao xuống biển lửa, chết cũng không từ! Không ngờ giữa bao ánh mắt nguyền rủa, cậu vẫn quan tâm tôi như vậy!! Ôi... 

Tôi vừa lau nước mắt hạnh phúc vừa ăn nhồm nhoàm. 

Chương Vĩ thấy thế thì đen mặt, xì lạnh.

Chu Văn Đức thấy thế thì mỉm cười kín đáo, giải tán mọi người xung quanh.

Tô Bách Cầm vừa nhìn tôi vừa làm, mỉm cười hỏi :

"Có muốn ăn nữa không?".

"Có có có!!!". Bản năng gọi là đây.

"Ừ, cậu đợi chút".

Sao tôi lại phát hiện ánh mắt của Bách Cầm hình như ngoài đang cười, còn ánh lên một tia hạnh phúc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro