một ngày...nơi ấy sẽ có anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1. Quá khứ

Ngày trước, anh thường phải đứng bên cạnh để chỉ bài cho cô, những lúc ấy cô thường nghịch ngợm để cho những sợi tóc mềm mại của mình bay phầt phơ quấn lấy cổ anh cố để trêu tức anh. Nhưng anh chỉ nhẹ nhàng vén những sợi tóc mai qua tai hộ cô, mặt chẳng chút biểu lộ. Có lúc cô giận hờn vu vơ, giằng tay anh lại và cố lúc lắc cái đầu để cả mái tóc mềm vuốt nhẹ má anh. Anh chau đôi lông mày nhẹ tỏ ý không vừa lòng, rồi điềm tĩnh buộc lại tóc cho cô. Chết rồi. Anh giận rồi sao? Chỉ cần nhìn thấy 2 đầu lông mày anh chau lại là cô run lên. Anh giận thật rồi. Thế là con tim đập loạn lên lo sợ, cô ngồi im như một chú mèo con, để mặc cho chủ nhân của nó buộc lại tóc. Bàn tay anh ấm áp khẽ vuốt nhẹ những sợi tóc mềm, luồn nhẹ vào đó, nâng niu như chính sinh mạng mình. Cô cảm thấy như cả thế giới ngưng lại trong cơ thể mình mỗi khi ngón tay anh chạm nhẹ trên da đầu cô. Và cả nhịp tim cũng loạn cả lên khi hơi thở ấm áp của anh phà vào cổ mình. Cô đã tự nhủ biết bao nhiêu lần vì cái tính biến thái ấy. Cô khẽ liếc mắt qua gương mặt điềm tĩnh của anh, lén lút như cái hồi ăn trộm hồng nhà hàng xóm sợ bị bắt quả tang vậy. Nhưng anh vẫn im lặng, chú tâm vào mái tóc cô. Một tiếng thở dài không nén nổi thoát ra từ trái tim cô. Đáng lẽ cô phải vui vì anh không phát hiện ra cô đang run lên vì anh nhưng không hiểu sao lúc ấy lại có một cái gì đó tựa như thất vọng xen lên trong lòng cô. Cô đã ước bao nhiêu lần anh sẽ đỏ mặt khi nhìn thấy cái cổ trắng ngần của cô hay tim anh sẽ đập lỗi dù chỉ 1 nhịp vì cô. Nhưng anh lại tiếp tục bài giảng của mình, mặt không chút biểu lộ. Anh là thế, đôi mắt lúc nào cũng sâu thẳm, ấm áp nhưng cô chẳng bao giờ nhìn ra trong thế giới ấy là gì? Còn cô thì lại quá dễ thấu hiểu, cô nghĩ gì đều bị anh nhìn rõ, đến nỗi cô tưởng như anh đang sống trong cơ thể cô vậy. Có lẽ vì thế nên chẳng bao giờ cô nói dối được anh cả.

Mải nghĩ ngợi vẩn vơ, cô không tập trung vào bài học, anh khẽ nói nhỏ nhưng giọng tỏ ý không vừa lòng:

-Em mà cứ nhìn anh như thế, không lo học thì anh về đấy.

Cô giật mình, hai vành tai đỏ ửng lên, cả khuôn mặt nóng bừng. Chết rồi, lại bì anh bắt quả tang rồi. Cái nước da nhạy cảm, hay xấu hổ chúa là gián điệp, anh ấy chủa nói gì mà đã đỏ lên thế kia thì chẳng khác gì thừa nhận rồi,

-Đâu... có...Em chỉ là đang suy nghĩ cách giải thôi mà.

Trời đất! Nói dối mà cũng không biết đường nói nữa. Lỡ anh mà hỏi cách giải thì tiêu.Cũng may anh chỉ nhướn đôi lông mày lên, khoé môi phải hơi nhếch lên nhẹ rồi hạ xuống ngay. Biết là mình lỡ lời cô cúi gằm mặt xuống bàn. Anh gấp sách vở lại để thật gọn lên bàn, điềm tĩnh vuốt nhẹ lại mép quyển vở bị cô làm cong rồi đặt vào giá. Động tác thật đẹp, nhẹ nhàng cẩn thận, mang 1 thần thái khó tả. Nhìn lại một lần nữa giá sách với ánh mắt hài lòng anh đưa ánh mắt về phía cô lúc này đang chống cằm ngắm anh. Đôi mắt mơ màng trên từng động tác của bàn tay ấy. Anh đưa tay lên khõ nhẹ lên đầu cô, anh nở nụ cuời thiên thần thật ấm áp làm cô tỉnh giấc mộng. Lũ gián điệp lại có cỏ hội bán nước, đỏ ửng lên. Biến thái nữa rồi. Anh cuời nhẹ nhàng, cố để cô không biết anh đã nhìn thấy màu đỏ trên tai và má cô:

-Hôm nay đến đây thôi, em cứ không tập trung như vậy thì học cũng không vô.

Được anh giải vây cô trở lại nét tươi tắn,tung tăng khoác cánh tay anh bước ra ban công. Hai người ngồi trên chiếc xích đu xanh lá cây ngắm vườn hoa sau nhà, nói đủ thứ chuyên. Mà chủ yếu chỉ là cô nói còn anh chỉ khẽ ừ nhẹ mỉm cười và gật đầu. Chỉ bấy nhiêu thôi là tim cô đã đủ đâp loạn lên rồi, lũ gián điệp lại lộng hành. Cô ríu rít huyên thuyên nói đủ thứ như chú chim con bên anh, ánh mắt sáng ngời, còn anh thì điềm tĩnh, đôi mắt nhìn cô ấm áp trìu mến. Nhìn họ lúc ấy ai cũng phải trầm trồ khen ngợi.Có phải họ đã từng rất đẹp đôi???

Đến tận bây giờ, đã gần 3 năm kể từ lúc anh rời xa cô, cô vẫn chưa trả lời được câu hỏi ấy. Ngồi trước tấm gương, cô bất giác đưa tay lên vuốt nhẹ lên mái tóc mình, cố nhớ lại cách anh luồn tay vào tóc cô. Phải chăng anh đã ngấm vào da thịt cô rồi? Đã 3 năm, quá dài để cô có thể nhớ rõ mọi chuyện, nhưng hình ảnh anh ngày nào vẫn còn đây, tựa như là mới hôm qua thôi, con người ấy vẫn còn vuốt tóc cô, hôn nhẹ lên trán cô, và ruồng bỏ cô. Bao kỉ niệm và nỗi đau lại ùa về. Cô đau. Nhưng lần này cô lại không khóc. Mắt vẫn ráo hoảnh dù trong tim là ngàn mũi dao chĩa vào. Có lẽ trong 3 năm đã có một số thứ bị quen dần đi. Cảm giác không có anh kề bên chẳng thể nào làm cô khóc như hồi đầu. Cô tự mỉm cười với mình trong gương: "Không có anh tôi vẫn có thể sống".Chương 2. Kỉ niệm

Anh và cô sống cạnh nhà nhau, anh hơn cô 1 tuổi, và cũng có một đứa em gái nên anh rất quan tâm chiều chuộng cô. Có lẽ vì thế nên cô đã rất thích anh. Ngay từ lúc 6 tuổi cô đã thích lẽo đẽo theo sau anh đi học. Dĩ nhiên là cô giáo chủ nhiệm của ạnh không cho vào lớp. Cô khóc oà lên ngoài cửa lớp, nước mắt nước mũi thi nhau chảy, ngồi phịch xuống đất khóc ăn vạ...cô giáo. Cả lớp anh thi nhau cuời, khẽ nháy mắt nhau rồi vây lấy anh mà chọc. Cô xấu hổ quá lại càng khóc to hơn. Hình như cô giáo cũng lờ mờ nhận thấy điều gì, cô lại gần vỗ về an ủi nó:

-Em muốn vào lớp để làm gì?

-Chấu muống chơi với anh Hạ Âu. Cô nói trong tiếng nấc, giọng nói lúc này vẫn còn ngọng nghịu.

Cả lớp cười to hơn trước, còn anh thì cúi mặt xuống mắt dán vào cuốn tập. Cô lúc ấy còn quá nhỏ để hiểu xem họ đang cười cái gì. Cô khóc to hơn, nói thật ngây thơ:

-Cháu ..thích anh Hạ Âu, cháu muốn chơi với anh ấy mà không ai cho cháu chơi hết...

Lúc này thì cả cô giáo cũng phải phì cười. Anh thì dường như chẳng quan tâm đến chuyện đang xaỷ ra mắt vẫn dán vào vở, đôi mắt anh ráo hoảnh không chút lay động. Cô thì dường như cũng biết họ đang cuời mình nên cúi gầm mặt xuông, nhưng nhất quyết không chịu đi dù cô giáo có khuyên, có dụ dỗ thế nào cũng mặc. Và cuối cùng kẻ gian tà đã thắng chính nghĩa,cô giáo đã bó tay truớc con bé cứng đầu nên để mặc đó mà tiếp tục giảng bài. Sau này, mỗi khi cô nhắc lại chuyện đó anh lại khõ nhẹ lên trán cô mắng:

-Đồ cứng đầu.

Cô cười hì hì, lấy tay xoa chỗ bị gõ ra vẻ xuýt xoa, giả vờ lấy lòng, gương mặt lô rõ vẻ tự hào:

-Nhất em nhỉ? Đến cô giáo anh cũng bó tay.

Anh chỉ biết lắc đầu bất lực.

Giờ ra chơi hôm đó, anh nhẹ nhàng đến bên cạnh cô. Mặt cô lúc này nhấm nhem nước mắt nước mũi trộn vào nhau khô cứng.Anh nhìn mặt cô, hai chân mày nhíu lại. Đấy là anh đang không hài lòng rồi đó. Anh dắt cô ra bể nước của truờng, giặt khăn tay thật sach lau mặt cho cô. Cô ngồi im ngoan ngoãn như một chú mèo con, mặc cho anh nhẹ nhàng lau, ngón tay mềm mại vuốt ve đôi má bầu bĩnh của cô.(Chà, tên này hồi nhỏ đã biến thái rồi). Lau mặt cho cô xong, anh khẽ xoa đầu cô nói thật nhẹ nhàng:

-Em đi về đi không mẹ em lo đấy.

Cô phụng phịu, biết ngay là anh không muốn cho cô chơi cùng mà. Nước mắt lại chực chảy ra. Cô nói nghẹn ngào:

-Không thích, Anh phải chơi với em cơ.

-Ngoan, anh còn phải đi hoc.

-Em cũng...Cô còn định chống đối anh tiếp thì thấy anh cau mày lại, câu nói cũng không dám thoát ra khỏi thanh quản. Cô cúi mặt xuống nước mắt chảy dài nhưng chân vẫn cứng hơn cả đầu, kiên quyết không chịu bước đi.

Anh đưa tay lên vuốt nhẹ tóc cô, dúi vào tay cô cây kẹo mút chanh- thứ kẹo cô rất thích ăn, anh cười dỗ ngọt:

-Ngoan, mai anh sẽ hát cho em nghe.

Mắt cô sáng lên, nước mắt dừng chảy:

-Thật?

-Thật!

-Và phải mua kẹo mút chanh nữa. Cô còn nhỏ nhưng cũng biết mặc cả ra phết đấy.

Anh phì cuời:

-Ừ! Cả kẹo mút nữa.

-Móc tay. Cô đưa ngón tay út nhỏ bé lên trước mặt anh, quyết tâm bắt anh thực hiện lời hứa trẻ con ấy. Đôi mắt cô sáng tinh khôi long lanh trong vắt

-Ừ! Móc tay. Anh cuời thật hiền

Thế là cô đã chấp nhận đi về sau một vụ thoả thuận thành công.

Chương 3 Sự khác biệt

Cô là thế đấy. Mau khóc, mau cười. Cô rất dễ bị anh dụ dỗ. Chỉ cần một cây kẹo là anh có thể làm cô cuời. Cô đã bao lần tự hỏi bản thân và chính anh, là tại cô ngây thơ hay anh quá gian xảo? Phải chăng chỉ có anh có thể khiến cô khóc cô cười và cô đau đến như vậy?

Anh là vậy? Lúc nào cũng điềm tĩnh, không bao giờ bộc lộ tình cảm quá rõ. Những lúc không vừa lòng anh chỉ nhíu nhẹ chân mày lại, nhưng chỉ cần thế là cô đã run lên rồi. Cô rất sợ làm anh giận, và chẳng bao giờ dám nói dối anh. Anh hiểu rõ cô hơn chính bản thân cô làm cô rất sợ bị anh bắt quả tang.

Anh hiểu rõ về cô. Còn cô? Cô hiểu gì về anh? Chẳng khi nào cô biết được anh nghĩ gì. Việc đoán ý nghĩ của anh quá khó khăn và làm cô phải bất lực. Lắm lúc cô rất muốn biết anh đang nghĩ gì? Trái tim của cô anh nắm trọn. Còn trái tim anh cô có bao nhiêu phần trong ấy. Nếu là một chút chắc ngày ấy anh đã không ra đi?

Cô chỉ là số không.

Anh là một học sinh giỏi toàn diện, anh không quá đẹp trai nhưng lại có nét gì đó rất cuốn hút. Có lẽ vì hoàn cảnh gia đình nên anh đã trưởng thành từ rất sớm, Anh cầu toàn bao nhiêu thì cô ngược lại bấy nhiêu. Cô sinh ra trong 1 gia đình khá giả, được chiều chuộng nên mọi thứ cô đều rất tệ, học cũng tệ, tính cách thì cẩu thả. Anh liệu có thể yêu cô không" Thứ duy nhất cô hơn anh là ở hoàn cảnh gia đình. Mặc dù vậy cô rất sợ anh. Chưa bao giờ cô dám làm anh giận.

Có phải cô quá tham lam khi muốn thấu hiểu con nguời anh. Cô cũng muốn được anh nhớ nhung như cô đang nhớ anh, muốn anh cũng giận hờn vu vơ hay ghen tuông một chút. Cô có quá tham vọng không khi đòi hỏi ở anh nhiều như vậy. Ngày trước, lúc suy nghĩ về vấn đề này cô đã tự đánh vào đầu và mắng mình thật nhiều lần. Anh đã quá tốt, anh quan tâm đến cô, nhẹ nhàng ,âu yếm. Cô còn muốn điều gì nữa?

Phải chăng cách yêu của anh và cô khác nhau? Hay chăng chỉ có cô từng yêu anh mà thôi.

*

* *

Hôm nay là một ngày thật mệt mỏi, cô nghe được đám bạn trong lớp đang nói chuyện về cô

-Con nhỏ Nhã Nhược ấy vừa khó ưa vừa kiêu căng lúc nào cũng ra vẻ ta đây giỏi nhất.

-Đúng đấy! Thứ con gái kiêu căng ấy chẳng ai thèm yêu.

-Ha ha ha. Hèn gì tao thấy nó chẳng bao giờ đi chơi. Tuởng là nó chăm học hoá ra là vì không có ai thích cả.

-Ha ha ha ha ha!

Tiếng cừoi nhạo ấy làm cô muốn khóc quá. Mũi cay cay, nuớc mắt chực trào ra. Chuyện bị nói xấu đã xảy ra biết bao nhiêu lần làm cô quen rôi, chẳng bao giờ cô thèm để ý. Cô là cô, là Âu Nhã Nhược cứng rắn.Chỉ là cô đau khi nghĩ tới anh. Phải chăng cô quá đáng ghét nên anh đã rời xa cô, đã không cho cô lí do để chờ đợi.

Kể từ khi anh ra đi cô đã sống như một con nguời khác. Cô lạnh lùng tàn nhẫn. Cô đã lao đầu vào học tập, đã thay đổi mình. Cô không muốn là một Đậu Đậu phụ thuộc, yếu đuối nữa. Đã cố gắng đến vậy, thậm chí khi nhìn vào guơng nhớ lại hành động tàn nhẫn của mình cô đã không còn nhận ra bản thân nữa. Là vì anh sao? Anh có xứng không?

Cô mệt mỏi đẩy cánh cổng nặng trịch. Không muốn làm phiền cô giúp việc và cả nhà khi trời đã khuya cô cố đẩy thật nhẹ nhàng. Cô bé hàng xóm đang cùng một chàng trai chia tay nhau, có vẻ lưu luyến không muốn rời:

-Ngủ ngon nhé

-Anh cũng vậy!

Chàng thanh niên với mái tóc hung đỏ gương mặt còn bơ sữa đặt lên trán cô bé một nụ hôn. Đôi mắt cô bé sáng ngời tựa như vì sao sáng, long lanh. Chợt họ nhìn thấy cô, cả hai tách nhau ra ngượng nghịu còn cô thì mỉm cười, ánh mắt như muốn ám chỉ họ hãy cứ tiếp tục rồi bước vào nhà. Đóng cánh cửa phòng lại cô ngã khuỵ xuống. Nuớc mắt chảy dài trên mặt, tiếng khóc bật ra. Chính là anh ngày trứoc vẫn hay hôn lên trán cô, hay xoa đầu cô là anh chúc cô ngủ ngon hàng đêm. Nó gắn chặt với cô đến nỗi khi thiếu nó cô không thể ngủ ngon giấc.

Lần nào đi với anh cô cũng phải về trước 9h. Anh giống như một cái đồng hồ chuẩn xác vậy, chẳng bao giờ sai 1 phút, đã bao lần cô thử nói huyên thuyên mọi chuyện để anh quên đi không bắt cô về sớm. Thế nhưng lần nào anh cũng ngắt câu chuyện của cô nhẹ nhàng nói:

-Đến giờ rồi, về thôi.

Anh thường đưa cô đến tận cổng nhà, nhẹ nhàng đặt lên mái tóc thơm mùi hoa chanh của cô một nụ hôn nhẹ ấm áp. Chỉ cần cảm nhận được đôi môi mềm mại ấm nóng áp vào da cô là cả người cô run lên, trái tim như muốn chạy ra khỏi lồng ngực. Anh đã làm như vậy bao nhiêu lần là bấy nhiêu lần lũ gián điệp trong cô đuơc dịp lộng hành.

Anh chờ cô khép cổng lại mới quay đầu bước đi:

-Chờ đã. Là tiếng của cô.

-HỬ? Anh duớn đôi lông mày lên.Tiếng hử nhẹ nhàng phát lên từ trong thanh quản của anh làm cơ thể cô run thêm lần nữa:

-Lần sau...để em hôn trước.

Anh nở một nụ cuời ấm áp:

-Uh! Để em hôn trước.

Lần nào chia tay nhau cô cũng nói câu ấy nhưng ngày hôm sau vẫn là anh đặt lên trán cô nụ hôn ấm áp. Anh luôn là người chủ động trong cuộc sống cả của anh và của cô. Là cô luôn chủ động trong tình cảm của hai người. Là cô nói thích anh, là cô đề nghị anh làm bạn trai cô, là anh hôn cô truớc, là anh quyết định giờ giấc học tập của cô và là anh...đã ruồng bỏ cô.

Cô luôn muốn là người hôn trước.Chuơng 4 Cuộc sống mới

Sáng nay, khi ăn sáng cha cô nhẹ nhàng nói:

-Hôm nay ba đã xếp lịch cho con gặp mặt con trai chủ tịch tỉnh. Lúc 7h tối nay.

Cô hơi dướn mắt lên, một chút ngạc nhiên, bất ngờ xen lên. Nhưng ngay sau đó nó hạ xuống rất nhanh. Cô nói nhẹ nhàng, bình thản như đó là chuyện của một ai khác không phải mình:

-Vâng!

Nếu là Đậu Đậu của anh cô sẽ nhất quyết chống đối cuộc hôn nhân sắp đặt này, nhưng là Âu Nhã Nhuợc hôm nay cô sẵn sàng chấp nhận tất cả. Cha mẹ cô có vẻ hơi ngạc nhiên trước cách cô xử xự. Kể từ ngày Hạ Âu ra đi cô đã thay đổi nhiều nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ nghĩ tới việc yêu thêm một ai khác. Phải chăng con bé đã nghĩ thông suốt. Cả cha và mẹ cô đều không nén được tiếng thở dài.

6h45.Cô lái xe đến quán ăn Ý nổi tiếng nhất thành phố nơi chuẩn bị diễn ra cuộc xem mặt. Dừng xe trước cửa quán, tự dưng cô cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn ra. Đêm qua cô đã quyết tâm quên anh đi, bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng giờ cô lại tự hỏi liệu cô có quyết định đúng không? Suy cho cùng, cuộc gặp này đây là vì mục đích chính trị. Cha cô muốn có một chỗ dựa cho công ty, ông gả con gái mình đi. Cô chua xót tự hỏi: "Cô giống một món đồ, ngừoi ta cần thì bán, Và chính cô đã chấp nhận bị bán đấy thôi, còn đau gì nữa?". Nếu thật sự cuộc gặp này có thể giúp cha, giúp công ty cô sẵn sàng làm mọi thứ.Cha đã sinh thành cô, đã cho cô một cuộc sống tốt đep trong khi cô chưa làm được gì báo hiếu cha. Hơn nữa lấy ai cũng vậy thôi.

Khi trái tim đã chết, nó sẽ không còn đau.

Cô hít một hơi thật dài, ngắm mình trong gương rồi bước vào quán. Cô phục vụ dẫn cô đến bàn đã đựoc đặt truóc. Một người đàn ông trẻ với mái tóc hung, đeo trên người đủ thứ vòng khuyên đang cắm đầu vào chiếc điện thoại. Cô lấy hơi thêm một lần nữa rồi giơ tay ra trước mặt anh ta:

-Xin chào. Tôi là Âu Nhã Nhuợc.

Hắn ta nghe thấy lời chào ngẩng đầu lên. Cơ mặt hơi giật giật. Cả cô cũng hơi bất ngờ, cánh tay ngay lập tức hạ xuống:

- Là anh.

- Ha ha ha. Phải.Là tôi.

Hắn và cô vốn không có một quan hệ tốt đẹp cho lắm. Cách đây một tháng, khi cô đang ngồi trong quán nhâm nhi ly rượu cônhắc- thứ độc hại này cô biết uống từ khi anh đi, nó giúp người ta quên một số thứ đáng quên. Chợt có một tiếng cãi vã làm cắt đứt dòng suy nghĩ ấy, một cô gái bị đám thanh niên dồn vào góc tuờng:

-Cậu chủ. Tha cho tôi

Hắn cuời ha ha ha một hồi, nở một nụ cuời nham hiểm:

-Cô nghĩ tôi sẽ tha cho cô sao? Ha ha ha.

Cô bị tiếng ồn làm phiền nên quay đầu nhìn về phía ấy. Hắn ta đưa tay lên vuốt ve mái tóc của cô bé phục vụ, nụ cuời đểu cáng của hắn làm cô bé kia run lẩy bẩy, mặt tái hẳn đi khi hắn từ từ đưa tay lần xuống duới...

Á...á...á... Hắn nằm ôm lấy mặt kêu lên. Một ly rượu bằng thuỷ tinh đã bay về phía hắn. Hắn buông cô bé phục ra, văng tục, gào lên:

-Mẹ kiếp. Đứa nào vừa ném tao.

2 thằng đàn em mặt mày xanh mét. Cô từ từ tiến lại về phía hắn, cuời khẩy:

-Tao

Hắn ngước mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, đôi mắt háo sắc luớt trên cơ thể cô:

-Cô em! Nếu cô em thích tôi có thể chọn cô em thay cho nó cơ mà. KHông cần bạo lực thế đâu. Xem tướng cô em có thể sẽ giúp tôi thoả mãn đêm nay đấy. Hahaha.

Cô cuời gằn lên một tiếng, ánh mắt sắc lẹm, không có chút ấm áp:

-Xin lỗi, tôi không có hứng thú lên giường với loại cầm thú. Cô cuời khẩy thêm một lần nữa rồi điềm tĩnh bứơc đi. Lũ đàn em của hắn ngay lập tức chặn cô lại. Cô nhíu 2 chân mày, gằn lên từng tiếng sắc nhọn làm bọn chúng phải rùng mình:

-TRÁNH RA

-Để cô ta đi. Là tiếng của hắn - Cô em, may cho cô là hôm nay tôi hết hứng thú rồi.Nhưng tôi nhắc cho cô em biết, nếu tôi gặp lại cô lần nữa tôi sẽ bắt cô phải quỳ xuống cầu xin tôi lên giường với cô. NHớ nhé.

Cô liếc mắt nhìn hắn khinh thuờng:

-Tôi sẽ nhớ.

Nhưng chuyện ấy cô đã quên đi từ rất lâu rồi, thật không may hôm nay lại gặp hắn. Có lẽ hắn ta rất thoả mãn với cuộc gặp này, cuời thật đểu cáng:

-Cô vẫn nhớ lời nói hôm ấy chứ.

-Xin lỗi. Tôi không có thói quen nhớ những chuyện liên quan đến loài súc vật.

Hắn nghe xong những lời này mặt có phần hơi tái đi nhưng ngay lập tức lại cuời lên nụ cười ma quái:

-Xem nào, chúng ta đang đi xem mặt mà. Không nên nói chuyện với chồng tương lai của cô như vậy chứ. Hắn cố ý nhấn mạnh chữ chồng tuơng lai.

Lần này hắn giơ tay ra trước:

-Xin chào. Tôi là Lưu Hoàng Vũ. Cô không bắt tay hắn, lạnh lùng kéo ghế ngồi xuống:

-Anh quyết định lấy tôi sao?

Hắn hơi lúng túng bỏ cánh tay xuống, mỉa mai:

- Ha Ha. Lấy cô ư? Cô không xứng.

-Vậy thì kết thúc buổi gặp mặt này đựoc rồi. Cô đứng dậy, bước đi ra khỏi quán

-Cô em, hãy nhớ những lời tôi đã nói, cô sẽ phải trả giá.

Nhã NHược bứơc đi không hề quay đầu lại, cô không cảm thấy chút hối hận nào, nhưng khi bước vào nhà cô có cảm giác hơi lo sợ. Hắn ta là con nhà có gia thế, còn nhà cô chỉ là một tập đoàn hạng trung, cô lấy gì mà đấu với hắn? Còn cha cô, còn công ty...Cô lắc đầu xua đi những hình ảnh kinh khủng ấy. Chẳng hiểu hắn nói gì với gia đình mà mọi chuyện vẫn rất bình thường. Cha cô cũng chẳng hoỉ thêm bất cứ điều gì nữa. Hắn đã quên rồi sao?

Chương 5. Người cũ và người mới

Đã qua 1 tháng từ cuộc gặp mặt ấy, cứ tưởng cha sẽ không nói đến chuyện gặp mặt nữa nhưng cha cô lại đề nghị cô gặp mặt con trai của phó giám đốc tổng công ty. Công ty cha cô chỉ là một chi nhánh nhỏ trong hệ thống lớn của tổng công ty ấy, nếu cuộc hôn nhân này thành cha cô sẽ có cơ hội thăng cao hơn. Cũng như lần trước, cô khẽ vâng thật bình thản. Mục tiêu của lần bị bán này là kinh tế. Hừ! Lạy trời cô không gặp phải người quen.

Lần này nơi hẹn gặp lại là một quán ăn truyền thống Trung Quốc. Cô cố tình đến sớm hơn đối phuơng để giữ thế chủ động, tránh gặp phải tình huống cũ. Cậu thanh niên với mái tóc vàng trắng, khá điển trai và có đôi chút trẻ con tiến đến phía cô. Guơng mặt có nét quen thuộc nhưng cô lại không thể nhớ rõ. Hình như cô đã gặp cậu ta ở đâu rồi.

Trong khi cô đang băn khoăn thì cậu chàng kia nhảy cẫng, reo lên thật to:

-Người quen.

Mình quen cậu ta àh? Không phải lại gây thù chuốc oán đấy chứ. Dennis tiến lại gần cô, nở nụ cuời dễ thương nhất:

-Hay thật. Không ngờ lại gặp chị ở đây. Chị nhớ tôi chứ. Ở quán rượu cách đây 2 tháng...

- À! Cô nhớ rồi. Kẻ ném li rượu...

-hìhì. Lần đó sao chị lại nhận ném li ruợu ấy. Tôi chỉ sợ hắn sẽ đánh chị cơ đấy, chị cũng gan ghê cơ.

Cô trở lại nét mặt lạnh lùng điềm tĩnh mọi ngày:

-Chẳng vì sao cả. Tôi đã thấy cậu ném li rượu ấy, vốn định không quan tâm nhưng tôi không thích cách hắn vuốt tóc cô bé.

Là sự thật. Cô đã từ lâu chẳng quan tâm đến mọi người, chẳng có ý định làm nghĩa hiệp gì hết, vốn chắc mẩm trong lòng rằng cậu bé ném li rượu kia sẽ bị trả thù,chuyện đó chẳng liên quan gì đến cô nhưng cô không chịu nổi cách hắn vuốt mái tóc cô bé nó làm cô nhớ lại ngày xưa, làm cô đau, làm cô nhớ.

Dennis thì chẳng hiểu gì về những suy nghĩ rắc rối ấy của cô, cậu hơi ngơ ngác:

-Cách hắn vuốt tóc cô bé thì sao?

-Cậu không cần quan tâm. Biết quá nhiều sẽ không tốt cậu bé ạ.

Nghe hai tiếng cậu bé là Dennis nổi xung lên:

-Này, tôi không phải cậu bé. Tôi 20 rồi đấy.

-dù sao vẫn nhỏ hơn tôi 2 tuổi.Cậu bé ạ!

-Hừ! bực mình quá. Tôi mà được phép quyết định thì tôi sẽ sinh trước chị 1 năm rồi

Cô hơi mỉm cươi trước guơng mặt hơi trẻ con, hai má bầu bĩnh, nước da trắng hồng của cậu. Tuy đẹp trai nhưng quá non nớt, cả tính cách cũng quá ư con nít. Anh thì khác, anh có nước da rám nắng, lúc nào cũng điềm tình nghiêm túc. Bất giác cô so anh với cậu bé này.Anh thật sự khác biệt.

-Cậu có ý định lấy tôi không? Câu nói này đã đựoc chuẩn bị từ trước cho mọi cuộc xem mặt, có lẽ chỉ cần đối phưong khẳng định là cô sẽ kết hôn ngay.

Nhưng lần này có vẻ nó xuất hiện không đúng lúc, Dennis đang uống ngụm nước cam thì bị sặc, ho sù sụ, mắt đỏ lên.

-Làm ơn! Nể mặt chút được không. Giỡn cũng phải đúng lúc chứ bà chị.

-Tôi không có thời gian dỡn với cậu.

Dennis nhìn sắc mặt cô, mắt ráo hoảnh điềm nhiên, có vẻ rất nghiêm túc. Thế là một tràng ho nữa vang lên

- Xin bà chị đấy. Ra vẻ nữ tính chút cũng được mà. KHông cần gấp gáp vậy chứ.

Cô không quan tâm đến câu nói ấy, nhắc lại câu hỏi, lần này giọng đã mất đi một chút kiên nhẫn:

-Cậu có ý định lấy tôi không?

-À, uhm,à...có lẽ là tôi sẽ suy nghĩ về vấn đề này. Tôi sợ sau khi kết hôn tôi sẽ không có một bữa ăn nào đàng hoàng hết. Sặc vì bà chị mất thôi.

-Vậy thì chúng ta kết thúc cuộc gặp được rồi. Nếu cậu quyết định, hãy gặp tôi chúng ta sẽ kết hôn. Tạm biệt. Cô nói một hơi với giọng lạnh lùng rồi bỏ đi để lại sau lưng một cậu bé nét mặt non tơ cười rạng rỡ.

Như một thiên thần.Chương 6 Biến cố

Hai ngày sau Dennis đến trường tìm cô, nhưng bạn cô nói cô vừa nghe điện thoại từ gia đình xong thì mặt tái đi rồi lái xe đi rất nhanh. Không hiểu đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Tự dưng một cảm giác bất an dâng lên, cậu xin địa chỉ nhà cô rồi phóng xe thật nhanh. Dừng chân trước cửa nhà cô, cậu chững bước lại, cô đang ngồi trên bậc thềm và khóc. Một Âu Nhã Nhược cậu biết cứng rắn, lạnh lùng đang khóc, nước mắt chảy dài, tiếng nấc nghẹn ngào làm tim cậu như đông cứng lại.

Nhà cô đã bị niêm phong.

Chợt tiếng chuông điện thoaị cô reo lên, cô vội vàng mở máy, đôi tay run run không còn sức sống:

-Mẹ! Cha con sao rồi?

Rầm...Chiếc điện thoại rơi xuống đất vỡ tan, cô khuỵ xuống hiên. Dennis sợ hãi lại gần đỡ cô dậy, lo lắng nhìn gương mặt cô tái mét, không còn giọt máu. Mẹ cô đã nói gì mà làm cô ra nông nỗi này. Nhưng cô vùng ngay dậy, mắt ráo hoảnh đi, giọng cố tỏ ra bình tĩnh nhưng vẫn còn run:

-Tôi phải đến bệnh viện. Cha tôi...

Cô lao ra khỏi vòng tay anh, bước loạng choạng định mở cửa xe. Nhưng một bàn tay mềm mại ấm áp ngăn cô lại

-Đi xe tôi. Cô như vậy không nên lái xe.

Cô ngước đôi mắt sưng đỏ lên thẫn thờ nhìn anh, hơi chút ngạc nhiên nhưng để mặc anh kéo về phía xe mình. Anh lái xe lao vút đi đến bệnh viện, anh khẽ ngước mắt nhìn cô, cô ngồi bên cạnh anh, không khóc một tiếng nào nhưng lại lặng câm đến đáng sợ, ánh mắt cô vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng bên trong ấy chẳng còn chút sức sống. Nhìn cô, anh chợt cảm thấy đau nhói, cố nén một tiếng thở dài. Anh nhận thấy cô tuy tỏ ra bình tĩnh nhưng hai bàn tay cứ liên tục chà xát vào nhau đỏ ửng lên tựa như muốn toé ra máu. Anh xót xa cho cô, bất giác đưa 1 tay nắm thật chặt lấy tay cô, hơi ấm từ tay anh chạm vào làn da lạnh buốt của cô, như có một luồng điện chạy vào tim hai người, cô ngước đôi mắt vô thần ngạc nhiên nhìn anh. Cố không để ý đến ánh mắt ấy, Dennis giả tảng tập trung lái xe dù con tim đang run lên bần bật. Cô cúi mặt xuống, im lặng.

Hai bàn tay vẫn ở yên dưới tay anh.. Đan vào nhau, sưởi ấm nhau.

Chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện nhưng cô không bứơc xuống, thẫn thờ ngồi trong xe. Anh mở cửa xe, khẽ gọi tên cô. Phải đến lần thứ 3 cô mới ngước đôi mắt đờ đẫn lên nhìn anh, hai ánh mắt ấy chạm nhau làm anh như nghẹt thở.

-Đến bệnh viện rồi.

-Vào với tôi được không? Giọng nói của cô van xin nài nỉ, anh chưa bao giờ nhìn thấy Nhã Nhược yếu đuối như vậy. Cô sợ mình sẽ ngã khuỵ, sợ phải cô độc mà đối mặt với thế giới nham hiểm này. Cô không muốn lạnh lùng, không muốn tàn nhẫn nữa.

Anh sẽ là cây đại thụ cho cô dựa vào, mà bước tiếp.

*

* *

Anh dìu cô bước vào phòng bệnh, mẹ cô mặt tái xanh, quỳ dưới chân giường bệnh nước mắt đầm đìa khuôn mặt. Trên giường bệnh, cha cô nằm thở thật khó khăn, mới chỉ qua 1 đêm mà cha gầy đi trông thấy, mái tóc bạc trắng, đôi môi khô khốc, Cha nằm ấy và chờ đợi cái chết. Người bác sĩ nói với một gjọng lạnh lùng vô cảm:"cha cô không cứu được nữa. Cô vào nhìn mặt bệnh nhân lần cuối đi".

Bà Âu gào lên trong nước mắt, ngất lịm đi. Cơ thể cô đang mềm nhũn đi,bàn tay nãy giờ nằm trong tay anh càng lạnh lẽo hơn. Anh sợ cô sẽ ngã khuỵ nhưng không, cô lặng lẽ tách ra khỏi anh, tiến về phía giường bệnh, cha cô giơ cánh tay gày guộc, khô khốc hướng về phía cô thì thào điều gì đó. Cô nhào đến nắm lấy tay cha, oà khóc như một đứa trẻ

-Là tại con, con không nên mắng Hoàng Vũ, không nên làm hắn tức giận. Nếu con không như thế ba sẽ không bị bắt giam, nhà ta sẽ không bị niêm phong. Ba mắng con đi, đánh con đi. Ba khoẻ lại đi. Con sẽ ngoan, sẽ chấp nhận kết hôn với bất kì ai, sẽ báo hiếu ba, Ba ơi, ba đừng đi.

Cô gào lên, nước mắt rơi lên tay cha. Nhìn cô như thế anh cảm thấy đau nhói, là cô đấy sao? Cô đang đau khổ vô cùng còn anh làm được gì cho cô? Anh bất lực quá

Ông Âu lắc đầu mệt mỏi, thều thào khó nhọc:

-Ba xin lỗi con, ba không thể dự lễ tốt nghiệp của con,ba sẽ không dắt tay con vào nhà thờ ngày cuới con được...

-Con không cần, ba đừng chết. Nếu ba không chết con sẽ không kết hôn sẽ ở bên ba mãi, đuợc không ba. Ở lại với con đi ba, không có ba con sẽ sống thế nào? Ba... Cô nấc lên giọng van xin, nài nỉ, tưởng như nếu cô cầu xin thì cha sẽ ở lại.

-Cha không thể. NHưng có một điều cha rất xin lỗi con. Hạ Âu...thực ra Hạ Âu...

-Ba................Cô gào lên. Tiếng kêu tít tít khô khốc vang lên, cha cô đã ra đi. Thật sự rồi, cô đã trở thành đứa mồ côi. Cô đã mất cha rồi sao?

*

* *

Là là là la la la. Cô bé con đang hát véo von ngọng nghịu ấy chính là cô lúc nhỏ, ngây thơ, bé bỏng.

Nhã Nhược ngày ấy 5 tuổi ôm lấy cổ ông Âu nũng nịu:

-ba ơi, khi người ta chết đi thì người ta sẽ đi đâu hả ba?

-Nguời ta sẽ đi đến thế giới khác xa hơn, hạnh phúc hơn con ạ.

- Thế thì người ta sẽ buồn lắm cha nhỉ, nếu thế con sẽ không được gặp anh Hạ Âu, gặp ba mẹ, không được ăn kẹo nữa hả cha?

-uhm.Nhưng ngày ấy của con còn xa lắm con ạ!

-Cả cha nữa nhé, cha cũng đừng đi đến thế giới đó làm gì, cứ ở đây với Nhược Nhược nè.

-Không được con ạ. Ai cũng sẽ phải chết. Cả ba cũng vậy

-Nếu thế thì con sẽ không thèm nhớ đến ba nữa, không cho ba ăn kẹo chung nữa. Ba hứa đi. Hứa là không chết đi

Ông Âu dịu dàng xoa đầu bé Nhược NHược, hôn lên trán cô.

-Ừ. Nếu Nhược NHược ngoan và học giỏi ba sẽ luôn ở bên Nhược Nhược.

*

* *

Ba nói dối, đã nói là ở bên con, đã hứa không rời xa NHựoc Nhựoc. Vậy mà ba lại bỏ cô một mình, cô sẽ không cho ba ăn kẹo nữa, sẽ không nhớ đến ba nữa. Chẳng lẽ ba không cần Nhược NHựoc nữa sao. Ba ơi.....

Nhã Nhuợc thấy mình đang đi theo ba, chuẩn bị rơi xuống một cái hố đen sâu thẳm. Ở bên kia ba đang vẫy tay gọi cô. Phải rồi! Chỉ cần buớc qua đó, cô sẽ lại được gặp ba, sẽ không phải sống giả tạo, đau khổ, cô độc. Ba đã bảo bên ấy là 1 thế giới hạnh phúc hơn.

Cô đã định bước vào hố sâu ấy, nhưng một bàn tay ấm áp giữ cô lại, giọng nói trầm ấm thì thào :"Em phải sống".

Cô nằm trên giường bệnh, sốt cao đã 1 ngày trời, hôn mê liên tục, miệng gọi ba không ngớt, nước mắt chảy xuống nóng hổi cả bàn tay anh. Dennis đã ở đây trông cô suốt, mẹ cô cũng được anh thu xếp 1 phòng riêng. Anh đã thức cả đêm trông cô, gương mặt phờ phạc hẳn đi nhưng vẫn không chợp mắt, chỉ ngồi lặng lẽ bên cô, khẽ đắp khăn lạnh cho cô, đo nhiệt độ liên tục. Bàn tay hai người vẫn đan vào nhau. Anh đã định rút tay ra nhưng cô nắm nó quá chặt, dù mồ hôi toát ra uớt đẫm cô vẫn không buông,tựa như đang giữ lấy cái cọc cuối cùng sinh mạng mình. Ngắm cô thật lâu, anh không dám cựa quậy sợ làm cô thức giấc. Hạ sốt rồi, anh thở phào nhẹ nhõm nhìn cô đang ngủ, trông tựa như một đứa bé, gương mặt trắng bệch nổi lên những đường gân xanh duới nước da mỏng manh. Anh muốn ôm lấy cô, chở che cho cô, muốn làm nơi để cô không phải tàn nhẫn sống giả tạo.

Anh đã yêu cô mất rồi!

Nhã Nhược tỉnh dậy, đầu đau như dần, cả cơ thể khô khốc, đôi môi khô lại, bỏng rát. Muốn ngồi dậy nhưng có cái gì đó nằng nặng đè lên tay cô. Một mái đầu hung đỏ, guơng mặt bơ sữa đang ngủ say, khoé môi hơi nhếch lên, như một thiên thần vậy. Là cậu ta sao?

Cô khẽ cựa mình, Dennis bật dậy nhìn thấy cô đã tỉnh vui sướng reo lên:

-Cô đã tỉnh rồi sao? Trông anh hệt như một cậu bé được mẹ cho quà, ánh mắt sáng trong, thánh thiện.

Cô nhìn gương mặt ấy, lòng chợt thấy ấm áp, trái tim tuởng như đã chết của cô đang được nụ cuời ấy cúu sống sao?

-Nước...Cô thều thào.Đã định nói lời cảm ơn, xin lỗi anh nhưng từ duy nhất phát ra khỏi miệng cô là "nước".

- Nuớc sao? Đâu rồi. Sao lại hết mất rồi, Chờ xí nhé. Tôi đi lấy ngay đây.

Dennis quýnh quáng cả lên, vơ vội cái phích chạy đi lấy nước. Nhìn anh lúng túng khi lần đầu chăm sóc người khác cô khẽ mỉm cừơi.

Cô có đáng để anh phải tốt đến vậy?

hương 7 Sự trả thù ngọt ngào

-Cô muốn trả thù hắn chứ? Anh cất tiếng hỏi phá tan sự im lặng giữa 2 nguời.

- Ai?

-Hoàng Vũ.

-Anh biết rồi sao?

Anh đã đi điều tra tất cả. Chính Hoàng Vũ là kẻ gài bẫy để ba cô bị vu tội nhận hối lộ. Cũng chính hắn lấy chức vụ của cha mình để ép nặng thêm tội cho cha cô. Chỉ vì cái li rượu ấy.

-Chỉ tại tôi cả. Nếu tôi không...

- Chẳng tại ai cả. Những gì hắn làm với tôi hôm nay, tôi sẽ cho hắn gấp bội

Anh bất giác rùng minh, bởi giọng nói kia quá tàn nhẫn hay gương mặt cô không còn chút biểu cảm nào. Và anh sợ, anh sợ cô sẽ mang muôn đời sự thù hận. Anh thật sự không muốn cô phải sống cô độc nữa. Đã tự nhủ rằng mình sẽ chăm sóc cô, cứu thoát linh hồn cô độc ấy, cho cô 1 mặt trời, một chỗ dựa.thế nên anh đã lo lắng cô sẽ làm điều gì rồ dại. Hôm tang lễ của cha cô ngồi im trước mộ, cố nói nhỏ:

-Cha đừng lo.Con sẽ sống thật tốt. Hãy chờ con cha nhé.

Đã mấy ngày nay anh chẳng dám rời cô nửa bước, chỉ sợ cô nghĩ quẩn đi theo cha hay tìm Hoàng vũ trả thù. Cô dẫu sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ bé, yếu đuối, anh lo cô sẽ gặp nguy hiểm. Hoàng Vũ quá nham hiểm và độc ác. Nhưng những lo lắng của anh dường như thừa, cô đã nhanh chóng hồi phục, dốc lòng chăm sóc mẹ cô đang suy sụp. Không lẽ anh đã nghĩ quá lung, cô thật sự không trả thù sao?

- Dennis, giúp tôi được không. Mẹ tôi thèm ăn cháo yến mạch. Nhưng tôi bận mất rồi. giúp tôi đi mua nhé.

Đuơng nhiên là Dennis đồng ý, cách ứng xử của cô mấy ngày qua làm anh yên tâm tin rằng cô đã quên đi thù hận. Cầm chiếc lồng cơm, anh vui vẻ tung tăng huýt sáo chạy đi mua cháo.

Sau lưng anh, cô nở nụ cười đau khổ,khẽ thì thầm:

- xin lỗi anh, Dennis.

*

* *

-Gặp tôi một chút được không?

- Tôi có nên đến không?

-Nếu anh sợ có thể không đến.

-Đừng có giở trò khiêu khích tôi cô em ạ. NHưng hôm nay bản thiếu gia rất có hứng được lên giường của cô em.ha ha ha, Gặp ở đâu đây?

Cô nói địa chỉ xong, khéo môi nhếch lên giật giật, ánh mắt lạnh lùng vô cảm lứơt nhanh trên vật cô mới lấy trộm từ két sắt của cha cô- một khẩu súng ngắn. Cha! Cha không phải chờ lâu nữa đâu.....

Chiếc xe Royy bóng loáng dừng trước bến cảng, Hoàng Vũ bước ra khỏi xe. Vẫn gương mặt kiêu căng, nham hiểm và nụ cười ma quái thường trực. Hắn bước tới phía cô, hai tay giang rộng ra:

-Cô em! Tôi đã nói gì nào.Cô sẽ phải trả giá. Ha ha ha. Cô gọi tôi đến đây làm gì?

-Anh đoán đi. Giọng cô sắc lẹm không chút lo sợ, nhanh chóng tránh khỏi cái ôm của hắn

Hơi hụt hẫng, nụ cười của hắn càng đểu cáng hơn

-Không phải đến cầu xin tôi lên giường với cô chứ. Ha ha ha. Cũng đúng thôi.

Giờ cô đã trắng tay, nếu được tôi bao thì may ra còn có thể sống sung suớng. Ha ha ha. Rất tiếc, tôi ghê tởm cô thế nên....Hắn giơ hai tay ra tỏ vẻ bất lực.Một tràng cười man rợ vang lên. Hắn đưa tay lên má cô, cô không chống cự, ngón tay hắn lướt trên má cô, cố để móng tay cào lên gò má bầu bĩnh ấy:

-Nhưng với nhan sắc của cô, có lẽ tôi sẽ bố thí cho cô 1 đêm làm gái bao miễn phí.

Cô liếc mắt qua nhìn thẳng vào gương mặt ghê tởm ấy cuời gằn:

-Xin lỗi đã làm anh mất hứng, nhưng tôi chưa đến mức cần một con chó để thoả mãn đâu.

Mặt Hoàng Vũ đanh lại, cố cười một tràng cuời đểu cáng:

-Ha ha ha. Thôi nào cô em, cô nghĩ bây giờ cô là ai? Là tiểu thư của gia đình giàu có hay một mỹ nữ nhan sắc tuyệt trần. Thứ con gái bẩn thỉu như cô tôi không có hứng thú đâu. Cô có tin chỉ cần tôi phẩy tay là cả cô, cả mẹ cô sẽ.....Hắn giơ hai ngón tay lên trán cô-

Pằng...........Ha ha ha.

-Tôi tin. Tiếng nói bình thản của cô cắt tan cơn khoái trá của hắn- Vì thế nên tôi mới hẹn gặp anh ở đây.

-Cô định làm gì?

-Anh nghĩ sao?

-Không phải cô đinh giết tôi để báo thù cho cha cô chứ. Tôi không tin cô dám, Ha ha ....h....a.....

Cạch...

Một vật sắc lạnh áp vào trán hắn. Cô đứng trước mặt hắn, tay cầm súng đã bóp cò,ngón tay trỏ giữ lấy cò, mặt chẳng có chút biểu cảm:

-Anh đã tin chưa?

-Cô dám?

Câu nói lần này đã mất đi sự tự tin trước đó.

-Anh nghĩ tôi dám không?

Chắc chắn là cô dám. Lúc đến đây cô đã chuẩn bị tất cả. Cha cô, và cả Hạ Âu nữa đều đã đi rồi.Mẹ cô,sẽ còn có Dennis chăm sóc hộ cô. Dennis rất tốt bụng và thật thà coi mẹ cô như người ruột thịt, nếu có kiếp sau cô nhất định sẽ trả ơn anh. Cô chẳng còn gì luyến tiếc nữa rồi.

-Sao không trả lời đi đại thiếu gia? Anh sợ rồi à? KHông phải anh đang sợ một đứa con gái bẩn thỉu là tôi đấy chứ? Sao nào, anh nghĩ tôi dám không?

Thật sự Hoàng Vũ sợ, Gương mặt hắn biến sắc rất nhanh. Vì nhìn vào gương mặt của cô ánh mắt sắc lạnh toé lên những tia máu, anh cảm thấy rùng mình.

Âu Nhã Nhược. Cô ta là một con ác quỷ.

Cô cười một tràng dài sảng khoái rồi gằn từng tiếng một:

-Bingo............

Cạch. Hoàng Vũ run sợ chờ đợi cái chết nhưng duờng như có cái gì không xảy ra như dự đoán.

Đạn đã không nổ. Cô đã không giết hắn.Lén một tiếng thở dài vừa thoát chết, hắn nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên đờ đẫn

Cô nhếch mép lên, buông thõng khẩu súng giọng điệu lúc này là khinh bỉ, coi thường:

-Ngạc nhiên sao? Đừng tưởng tôi không dám. Chỉ là giết anh, vì anh mà huỷ hoại tương lai của tôi, anh không xứng.

Nói xong cô quay lưng ra đi để lại sau lưng một kẻ thẫn thờ, cả cơ thể mềm nhũn, khuỵ xuống.

Cô ta đích thực là ác quỷ.

*

* *

Về đến bệnh viện, cô thấy Dennis đang đứng chờ cô. Hai người ngồi trên ghế đá bệnh viện lặng im một hồi lâu. Cô cảm thấy khó chịu, lên tiếng trước:

- Cậu đã đi theo tôi đến bến cảng?

- Uhm.Tôi quên mang tiền nên trở lại lấy tiền.

- Anh đã thấy tất cả?

- ừ.Tôi chỉ lo cô sẽ giết hắn. Nhìn cô lúc ấy rất đáng sợ. Dennis nói giọng hơi run.

- Yên tâm đi. Tôi không ngu ngốc đến mức ấy đâu. Ban đầu tôi cũng định sẽ cho hắn một phát đạn rồi muốn ra sao thì ra. Nhưng cuối cùng tôi đã nghĩ lại....

- Cô đã quyết đinh rất...Anh định nói rất đúng nhưng cô đã ngắt lời anh:

- Cái chết quá dễ dàng với hắn, những gì hắn làm với tôi hôm nay tôi sẽ bắt hắn trả lại bằng hết.

Dennis kinh ngạc nhìn cô, gương mặt quá đỗi lạnh lùng bình thản, thù hận của cô lớn quá. Liệu anh có thể khiến cô vui vẻ như xưa?Chuơng 8 Anh không chỉ là của cô

Nhà đã bị niêm phong, cô và mẹ phải chuyển đến một căn nhà trọ. Tuy cuộc sống khó khăn hơn nhưng thông qua bạn bè cô tìm được công việc bán thời gian ở tiệm bán đĩa nhạc. Đồng luơng không cao, nhưng cuộc sống tạm ổn. Cô vẫn tiếp tục học lớp thiết kế. Chỉ cần qua năm nay cô sẽ tốt nghiệp, sẽ có việc làm ổn định. Cô không tin mình lại không thể đứng vững trên chính đôi chân của mình. Dạo này cô rất hay lảng tránh Dennis. Không phải cô ghét bỏ anh, anh quá tốt, anh là người có cả tương lai và sự nghiệp rộng mở, cô sợ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp ca hát của anh, sợ gia đình quyền thế của anh, sợ anh sẽ quấn quýt cô mà đau khổ. Và còn hơn cả, là một lý do cô luôn lảng tránh: sợ mình yêu anh.

Từ khi nhìn thấy anh lăng xăng chăm sóc cô và mẹ, nhìn thấy anh lo lắng, xót xa vì cô, Nhã Nhược hiểu rằng, mình đã bị anh phá vỡ tảng băng bao quanh trái tim rồi. Cô chưa yêu anh, nhưng nếu phải tiếp xúc với anh quá nhiều cô sợ mình sẽ mắc sai lầm thêm một lần nữa. Anh, dẫu sao cũng quá ngây thơ trong trắng, cô không đáng để anh phải đau khổ, không được phép huỷ hoại anh.

Anh không chỉ là của cô.

Hôm nay là một ngày làm việc mệt mỏi. Dennis mới ra một album mới rất dễ thương và được đầu tư kĩ lưỡng. Số khách đến mua đĩa tăng chóng mặt. Cô rất ít khi nghe nhạc trẻ mới, nên rất ngạc nhiên khi thấy Dennis được quá nhiều cô gái hâm mộ. Họ thích gì ở khuôn mặt bơ sữa ấy nhỉ? Hừ, tính cách trẻ con, ngây thơ mà dấn thân vào chốn nghệ thuật đầy cạm bẫy ấy thì sao có thể đứng vững. Cô nhận ra mình đang nhớ đến anh, cố lắc đầu để xua tan hình ảnh anh. Đầu óc dạo này không tập trung đuợc việc gì cả. Dễ cô bị thôi việc mất.

-Cô gì ơi, có đĩa mới của Dennis không ạ?

Hừm, câu này hôm nay cô đã phải nghe không biết bao nhiêu lần rồi. chẳng thèm ngẩng đầu lên, cô với lấy cái đĩa đưa cho khách.

Bỗng một giọng cười khúc khích, trong vắt vang lên. Quen qúa.NGẩng đầu ngước lên, một nguời trung niên với hàm ria rậm đang nhìn cô cuời tinh nghịch. Hừ, cô đúng là có vấn đề thât rồi, sao lại nghĩ đến anh lúc đó chứ. NHưng vị khách kia tiếp tục cuời, càng ngày càng thấy quen quen:

-chà chà...Mới có nửa tháng mà cô đã quên tôi rồi sao? Có cần đi khám không đấy hả?

Cái giọng châm chích này đích thị là anh rồi, hoá trang khéo ghê. Cô lạnh lùng đáp:

-Cậu làm trò gì vậy hả? Nếu không biết là cậu tôi đã cho cậu một tát vì tội già mà sàm sỡ đấy.

Cậu lại cuời, giả vờ co người lại ra vẻ sợ sệt:

-Hì hì, bà chị nóng quá đi. Không thấy người ta đang rất nổi tiếng đó sao? Không hoá trang thì còn lâu mới đến đây gặp chị đuợc.

-Nhiều chuyện.

-Hì hì, thế nào? Thấy đĩa của tôi bán chạy không? He he.Chị thấy đĩa đó thế nào. Tôi thấy hát cũng được nhưng...

Cô ngắt lời cậu:

-Tôi chưa nghe.

Ngay lập tức mặt cậu xị xuống, đã tuởng cô quan tâm đến anh một chút, không trách cô từ chối gặp anh, nhận điện thoại của anh. Không sợ bị fan bám đuôi, chạy đến đây chỉ mong nhận được từ cô một câu hỏi thăm, một nụ cười.

Nhưng cô thật sự không quan tâm đến anh, không nhớ anh sao? Anh vì cô mà không tập trung được còn cô vẫn sống bình thản.

Phải chăng trong cuộc đua tình ái này, chỉ có mình anh đơn độc.

-Cậu nghĩ cái gì đấy? Tránh ra cho tôi bán hàng đi.

Cũng có sao đâu. Cô là thế, luôn lạnh lung, vô cảm. Anh sẽ chấp nhận và chờ đợi cô.

-Bà chị,không nhớ thằng em tội nghiệp này chút nào sao?

- Tôi không rảnh để nói chuyện nhăng nhít với cậu. Tránh ra.

-KHông! Bà chị phải nói nhớ thì tôi mới tránh.

-Hừ, cậu uy hiếp tôi?

-Không dám, không dám. Chỉ là một từ có thôi mà.

-Cậu nhất định không tránh.

-NHất định?

-Nhất định.-lần này cậu không dám chắc lắm vì mặt cô nhìn rất nham hiểm, cô nở nụ cười đểu cáng, giơ tay giật mạnh hàm râu giả của cậu, giả vờ hét to lên, cố cho các fan cuồng nhiệt nghe thấy:

-DENNIS,ĐÚNG LÀ DENNIS RỒI!!!

Với âm lượng của câu nói vô tình ấy, cả đám fan điên cuồng hét lên nhào lại phía anh. Quá bất ngờ trước hành động của cô, anh chỉ biết nhìn cô bất lực,gương mặt méo xệch đi nhìn thật tội nghiệp.

Anh nhìn sang phía cô với ánh mắt van xin thật thảm thương.Tiếc thay, cô là động vật máu lạnh.Cô cúi đàu mỉm cuời mặc cho anh bị vây lấy, hết lối thoát.

Cô đích thực là nham hiểm mà.huơng 9 Liệu có nên cho cô một cơ hội

-Gặp nhau một chút được không? Giọng anh trong điện thoại nài nỉ thật đáng thương.

-Có việc gì quan trọng sao?

- không có. Chỉ là...

Cô ngắt lời cậu:

- Tôi đang bận.

- Hôm nay là sinh nhật tôi. Không thể vì đó mà gặp tôi sao?

Đã quyết định không quan tâm đến anh, để anh mệt mỏi mà từ bỏ vậy mà khi nghe giọng nói run run như chực khóc của anh cô mềm nhũn người ra, không đủ tự tin nói không với anh. Cô không đủ nghị lực để tàn nhẫn với anh nữa.

-Chỉ 15 phút thôi nhé.

Cô gập máy lại, lặng lẽ vơ áo khoác định đi gặp anh, chợt bà Âu bước vào:

-Con đinh ra ngoài à?

- Vâng. Dennis muốn gặp con.

-Ừ con đi đi.

Cô chào mẹ bước ra cửa.

-Nhược Nhược! là tiếng của mẹ cô.

-Vâng?

-Dennis là người tốt, con hãy đối xử với nó tốt vào. Có những thứ mất đi rồi sẽ không có lại lần thứ 2 đâu.

-Mẹ!con biết điều gì đúng mà.

-Mẹ chỉ muốn nói một điều. Dù sao Hạ Âu đã đi hơn 3 năm rồi, có lẽ con nên quên nó đi. Đừng đau khổ vì nó nữa, con hãy bắt đầu cuộc sống mới đi.

-Con không nhớ anh ta, anh ta không xứng làm con đau khổ. Không xứng. Cô gắt lên đau khổ.

-mẹ chỉ là....

Cô ngắt lời mẹ mình:

-Mẹ! Xin hãy để con tự quyết định tình yêu của mình. Đuợc chứ?

- À, Ừ. Bà Âu biết mình đã thật sự bất lực rồi, cô do bà sinh ra nhưng chính bà lại không thể hiểu nổi con gái mình. Con bé đã quá đau khổ khi Hạ Âu ra đi. Đêm nào của 3 năm nay bà cũng đều nghe tiếng cô khóc. Chẳng lẽ bà chỉ có thể nhìn cô hành hạ chính mình sao?

-Khoan đã Nhược Nhựoc!

Lần này cô không quay đầu lại:

- Mẹ chỉ nói một câu cuối này thôi. Hãy cho Dennis một cơ hội và cả chính con nữa!

Cô lao ra khỏi nhà cố lẩn tránh câu nói ấy. Cô không muốn quên. Anh đã gắn với máu thịt của cô, cô đã phải đau khổ vì anh rất nhiều, yêu anh thật nhiều rồi đau cũng nhiều. Nhưng không muốn quên đi bất cứ điều gì của anh, chỉ sợ khi anh quay trở lại cô không còn nhận ra anh nữa.

Cô có nên cho mình thêm một cơ hội. Làm lại từ đầu.

Dennis đứng chờ đã gần 2 tiếng, cô đã hứa là đến cơ mà. Đã hứa không thất hẹn mà sao vẫn khiến anh phải chờ. Nóng lòng anh gọi điện cho cô.

-Cô đang ở đâu?

-Tôi á? Không biết nữa. Đây là đâu ấy nhỉ? A ha. Anh đang chờ tôi đúng không? Chờ nhé, tôi đên đây. Giọng cô ngà ngà, mang chút điên loạn.

-Ở đâu. Tôi đến.

Anh lao xe chạy vụt đến quán bar, đã thấy cô đi loạng choạng trước quán, hò hét. Cô đã uông biết bao nhiêu rượu rồi cô cũng không biết nữa. Chỉ biết giờ cô đang rất vui, rất muốn hát vang lên.

Nếu say mà có thể quên cô nguyện say cả đời, mãi mãi không tỉnh.

-Đi về. Cô làm sao lại ra nông nỗi này hả? Mặt anh đỏ bừng lên tức giận nhưng một phần là đau lòng, là hận, là yêu.

- Anh là ai? Đồ háo sắc, sàm sỡ. Buông tôi ra. Anh muốn gì? Đồ biến thái.

Mặc cô gào thét quẫy đạp, móng tay cào rát cả lưng, anh bình tĩnh bế cô lên xe đưa cô đến khách sạn.

- Thả tôi ra. Hừ, anh là ai mà dám đối xử với tôi như vậy hả?

Cô sát mặt mình vào mặt anh, mắt trợn ngược lên rồi phả ra một tràng cuời

-À thì ra là người quen. Hôm nay tôi rất vui...ha ha ha.

Anh khó chịu nhìn cô. Là Âu Nhã Nhược cứng rắn đấy sao? Là vì ai mà cô phải khổ sở đến như vậy? Còn biết bao nhiêu bí mật của cô mà anh chưa biết đến?

- Tôi đau quá. Sau khi cuời cô bắt đầu gục mặt khóc.

Anh sợ hãi, cuống lên:

-Ở đâu cơ?

-Ở đây này. Cô đâp đập bàn tay vào ngực, nứoc mắt chảy dài-Đau lắm, đau không chịu nổi nữa rồi. Anh có hiểu được không? Tôi đau lắm.Như muốn xé tim vậy. Anh đã từng yêu một ai đó chưa? Tôi khuyên anh đừng yêu ai cả, vì yêu, đau lắm.

Cô nằm gục xuống trên tay anh, trong cơn mê khẽ gọi hai tỉếng Hạ Âu.....

Anh nhìn cô cuời đau khổ "Anh cũng rất đau".Chương 10 Thoả thuận

Cô tỉnh dậy, đầu đau quá, chóng mặt nữa. phải mãi một lúc sau cô mới định thần được mình đang ở đâu. Hừ, rượu thật là đáng sợ. Cô chẳng thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra nữa. Trên đầu giường đã có một dĩa ốp la và một phong thư.

" Ăn sáng rồi đến bến cảng. Chúng ta cần nói chuyện"

Cô quơ vội áo khoác, không cần ăn sáng mà lao về phía bến cảng. Có lẽ cô nên cho anh một cơ hội.

Anh đứng kia, mái tóc bạch kim bay trong gió, nhìn dáng anh liêu xiêu cô chợt thấy nhói đau. Cô có quá ích kỷ và tàn nhẫn không khi đánh cắp một người vui vẻ và luôn cuời đùa, vô lo vô nghĩ của mọi người. DENNIS

-Cậu muốn nói chuyên gì?

-Nếu tôi nói sẽ giúp cô lấy lại công ty, giúp cô trả thù cô có đồng ý yêu tôi không? Anh hỏi cô mà không dám nhìn lấy một lần, chỉ sợ nhận được câu trả lời đã biết sẽ nhận được.

- Không.

Đúng như anh dự đoán, anh không là gì của cô, cả một chút giá trị lợi dụng cũng không có.

-Thế nếu tôi hứa chăm sóc, yêu cô dù cô không yêu tôi thì sao?

-Tôi đồng ý.

-Hả?

- Tôi đồng ý. Không phải đây là câu trả lời anh mong ước sao?

Đây đích thực không phải câu trả lời anh nghĩ tới.

Anh nhìn cô bất lực:

-Em lẽ ra nên từ chối.

-Tại sao? Anh giàu có nổi tiếng, con của một chính trị gia nổi tiếng. Quá hấp dẫn. Tôi không ngốc đến mức từ chối đâu.

-Chỉ vì thế thôi sao?

- À! Còn một điều nữa. Anh thật sự rất....đẹp trai.

Cô cười hì hì rồi bứoc đi mon men theo bờ biển. Anh đứng đó ngắm nhìn cô. Phải rồi, anh chỉ cần đựoc ở bên cô là đủ. Cần chi lý do. Anh....đẹp trai. Cô đang khen anh sao?

Anh cười mãn nguyện rồi đuổi theo ôm cô vào lòng, xốc cô trên lưng chạy dọc bờ biển. Được anh cõng trên lưng, cảm nhận được anh đang rất vui cô thấy thật ăm lòng.

Phải chăng cô đã quyết định đúng.

*

* *

-Anh có cái này cho em,

-Cái gì thế?

- Đoán coi?

- Mệt quá. Không đưa thì thôi đấy, em đang bận.

-Em thật đúng là không có chút lãng mạn gì hết. Nhìn này. Anh giơ chùm chìa khoá ra, mặt hớn hở như một đứa trẻ được qùa

-Chìa khoá gì đây? Cô vẫn điềm nhiên, hờ hững.

- Anh thấy em và mẹ ở căn nhà ấy quá chật chội nên muốn em chyển đến căn nhà này. NHư thế anh sẽ dễ dàng chăm sóc em hơn. Hãy nhận lấy nó được không?

- Được.

-Hả?

- Hả cái gì? Anh tặng nhà cho em, em nhận. Ngạc nhiên gì chứ?

Mặt anh hơi bất ngờ, nụ cuời rạng rỡ trở thành bất lực, khổ sở:

- Em, đáng ra nên từ chối.

-Ha ha! Tự dưng được tặng nhà mà không nhận, em ngốc đến vậy sao?

-NHưng....

-Thôi nào, anh có thể không mơ mộng như tiểu thuyết thế có được không? Em không phải là mẫu nguời trọng sĩ diện đến mức từ bỏ một món hời trông thấy vậy đâu. Hơn nữa nguời yêu tặng quà cho nhau, thì phải nhận chứ.

NGừơi yêu! Chính là hai chữ này đây, chẳng biết sao nó lại dễ dàng được cô phát ra quá đỗi tự nhiên đến vậy. Tựa như nó quá quen thuộc và hiển nhiên.

Cũng chính hai chữ này, làm ai kia, đang khổ sở vì bản tính quá thực dụng của cô, chợt thấy lòng như nở rộ. Cô gọi anh là người yêu.

NGười yêu tức là cô yêu anh, anh yêu cô. Là hai con tim hướng về nhau.

Anh đích thực đã là người yêu của cô sao?

NGỡ ngàng, vui sướng vì lời nói quá tự nhiên của ai kia, một ai kia sung sướng quên đi cả những lãng mạn, những sĩ diện tầm thường mà toe toét nở nụ cuời.

-Anh bị đau miệng à?

-Hả? Hơi cụt hứng về câu nói đi trật vấn đề của cô, anh tròn xoe mắt.

- Không đau miệng mà cứ há miệng ra thế chắc. Ăn không khí à?

Ngay lập tức cơn sung sướng của ai kia như một ngọn lửa bị dội gáo nước lạnh vậy. Cô, đích thực là kẻ xấu xa nhất. Và anh là kẻ ngốc nghếch nhất trên đời.

Trong lúc đang tự cuời mình, chiếc chìa khoá trên tay anh bị cô giật lấy. Cô nâng niu nó, lúc lắc trong tay hỏi:

- NÓ là thuộc về em?

- Ừ. Dĩ nhiên. Cô hỏi cái gì mà kì quái vậy chứ.

- Tức là em muốn làm gì cũng được.

- À...ừ. Anh ngần ngừ đôi chút vì mặt cô lúc này nhìn quá gian xảo. Lạy Chúa, cô chắc chắn đang âm mưu gì đây.

- Tốt. Cô móc điện thoại ra, bấm một hồi. Bên kia một giọng nam cất lên:

- NHã Nhược. Có chuyện gì không?

-Tôi có một căn nhà muốn nhờ anh mang đi cho thuê, được chứ?

-Dĩ nhiên. Căn nhà ở đâu?

Cô duớn đôi mắt lên nhìn anh, mắt lúc này đang trợn ngược lên kinh ngạc, miệng há ra nhìn thật buồn cuời. Cố giấu tràng cuời sắp tuôn ra, cô hỏi anh:

-Ở đâu?

-Khu ...khu Y. Anh ngẹn lời nói không nổi

Cô không chỉ xấu xa, mà còn đích thực rất, rất nguy hiểm.

- Xong. Từ giờ em sẽ có thêm một khoản thu nhập. Cảm ơn nhiều nhé. Nụ cười gian xảo nhất của cô cố tình lộ ra, trêu tức ai đó.

- Em là kẻ thực dụng nhất anh biết. Sao em lại vào ngành thiết kế thời trang nhỉ, anh nghĩ em mà đi tranh cử chắc chắn là trúng chắc. Nham hiểm như em thì không ai dám chống cả.

- Ha ha ha. Không dám, đó mới chỉ là một phần của sự xấu xa trong em thôi. Anh hãy cứ chờ đợi cảm nhận nhé.

Ai kia bây giờ mới biết rằng mặt của ai đó quá dày, và mình có một trái tim thật khoẻ. NÊn mới không lên cơn đau trước cô, trắng trợn.

*

* *

Cô ngồi yên trên ghế đá, ngắm từng gợn nước lăn tăn, chờ anh chạy đi mua nước, gió chiều nhè nhẹ làm tóc phất phơ . Kể từ ngày Hạ Âu ra đi, cô không bao giờ thả tóc, vì sợ tóc chạm vào da, sẽ là kim đâm vào tim, đau nhói. Nhưng Dennis đã cầu xin cô thả tóc vì anh một lần, qua đỗi tha thiết. Cô đã mất đi cái tàn nhẫn ngày nào rồi sao? Từ khi nào lại yếu lòng trứơc anh, từ khi nào lại sợ làm anh buồn? Dù biết nhắc lại kỉ niệm sẽ là đau nhưng lại vì anh chấp nhận tự hành hạ mình. Anh , đích thực quan trọng thế sao?

- Em nghĩ gì thế? Giọng anh trong vắt đưa cô về thế giới hiện thực.

- Cho em cái này nè. Anh cầm trên tay một chùm kẹo, trao cho cô, rạng rỡ.

Là kẹo mút chanh, là thứ mà cô thích ăn nhất, là thứ mà chỉ cần nó là Hạ Âu đã có thể làm cô cuời. Là Hạ Âu, đã luôn mua kẹo mút cho cô ngày ngày, là anh hứa làm nhà máy cung cấp kẹo cho cô, ở bên cô cả đời. Là anh, đã quên lời hứa ấy, để từ đó cô căm ghét thứ kẹo ấy, khinh rẻ nó. Thứ kẹo rẻ tiền lừa dối cô bằng ấy năm.

- Em không thích hả?

- KHông...không....chỉ là....

Dennis quá ngây thơ, trong sáng. Anh có quyền biết quá khứ của cô, nhưng cô tại sao lại không đủ can đảm nói ra. Muốn bắt đầu tương lai, phải kết thúc quá khứ.

Anh vui vẻ ngồi xuống cạnh cô, bóc một viên kẹo ra, miệng cười rạng rỡ:

-Anh thì thích nhất là kẹo mút chanh, hồi nhỏ khi anh khóc nhè bà nội toàn dỗ anh bằng kẹo mút chanh thôi.

Anh cười thật hiền, má hơi phình lên vì viên kẹo quá khổ. Đôi môi bóng nhẫy lên, hồng, mềm. NHững làn gió nhẹ khẽ làm mái tóc mềm trắng sáng màu bạch kim của anh bay lên, vương vít. Bất giác, như một phản xạ tự nhiên, cô giơ tay chạm vào mái tóc ấy, luồn tay vào trong, cảm nhận cái cảm giác ngón tay chạm tới da đầu anh. Chính là thế này đây, đã một thời cô, mặt đỏ bừng, xấu hổ ngượng nghịu, ngồi ngoan ngoãn bên Hạ Âu của cô. Cô đau khổ tự hỏi "LIệu lúc ấy anh có cảm giác như cô lúc này không? Có thấy tim đập nhẹ, run run". Chắc chắn là không. Vì anh là kẻ máu lạnh nhất, tàn ác nhất.

Dennis hơi bất ngờ trước hành động của cô nhưng vẫn ngồi im, hai vành tai đỏ lên, tim run rẩy trứoc những lần cô nhìn chăm chú vào anh, nâng niu tóc anh. Bàn tay cô mát lạnh, chạm vào anh, nhìn vào mắt cô, đó là một thứ ánh sáng rạng rỡ nhất, mắt long lanh như có nước, nhưng lại sáng đẹp vô cùng. Đây là lần đầu tiên cô ở bên anh mà nhìn anh như vậy. Phải chăng cô, là vì anh mà thế sao?

Nhìn làn môi ngọt ngào, hồng tuơi của anh, cô bất chơt thấy rất đau, rất nhớ. Bất chợt cô đặt lên đấy một nụ hôn nhẹ, phớt hờ lên đôi môi hé mở.

Dennis quá ngỡ ngàng trước nụ hôn bất ngờ của cô tim giật thót lên thật mạnh. Và giờ phút ấy, máu trong cơ thể ai kia chẳng chịu làm nhiệm vụ nữa, để mặc cho ai kia đứng lặng yên, mặt ngơ ngác, khù khờ đến tội nghiệp.

Cô bất chợt hôn anh, rồi bất chợt giật mạnh người lại, mặt tái đi.

Vì lúc ấy, cô biết gương mặt cô nhìn thấy khi hôn anh, tuyệt nhiên không phải Dennis. Cô đã không thể quên ngừoi ấy!

Con người kia thì vẫn còn bất ngờ vì bị cuớp mất nụ hôn đầu đời, mắt vẫn tròn xoe. Não mắng tim là đồ ngốc để cô làm chết đứng, còn tim thì mắng não là thiếu chất xám nên mới không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Chưa bao giờ thấy chất xám của mình ít đến vậy. LÀ Hôn. Hôn tức là yêu, là giành tình cảm cho ai đó. Chỉ một nụ hôn nhẹ thôi mà sao tim anh lại đập loạn lên vậy? Làn môi cô ngọt ngào mang dư vị kẹo chanh, nó đã chạm vào anh. LÀ Vì yêu anh sao?

-Anh làm ơn bỏ bộ mặt khờ khạo đó đựoc k? NGố quá đi mất.

-Hả. Có một ai đó rớt từ thiên đuờng xuống.

- Hả cái gì chứ. ngậm miệng lại. Về thôi.

-Hừ. Em quá đáng thật đấy. Dám ngang nhiên cuớp nụ hôn đầu đời của anh nơi công cộng. có biết sẽ có bao nhiêu fans sẽ giết em k ha?

-HEng? nụ hôn đầu đời cơ à? Thế thì thôi em trả lại này. Cô cố tình giở nụ cuời nham hiểm nhất ra, chu đôi môi ra giả bộ muốn hôn anh, ngay lập tức dennis lấy hai tay ôm ngực hét lên:

-Em thật quá nham hiểm. Đằng nào anh cũng bị em hôn hết.

-Haha.em k thich mắc nợ đâu. Đừng chạy mà. Để em trả nợ đi.

Thế là trên công viên có một đôi nam nữ đẹp như cặp thiên thần đang đuổi nhau, nụ cuời rạng rỡ.

CÓ ai biết rằng ngừoi con gái kia đang bị luơng tâm dày xéo:"dennis, xin lỗi anh".

Chương 11 Lần này là mãi mãi

Hạ Âu ngôì yên trứoc màn hình máy tính, tim chợt nhói lên khi thấy hình ảnh cô-Đậu Đậu đứng bên cạnh Dennis- 1 ca sĩ mới nổi tiếng. Hai người cùng đi mua sắm, vui cười, mắt ánh lên nét hạnh phúc. Dòng tít lớn làm tim anh đau nhói " Hoàng tử Dennis ngã gục trước Mỹ nhân Âu Nhã Nhuợc".

Đậu Đậu của anh.

Đã quên anh rồi sao?

Bao kỉ niệm, bao tình cảm. Đã quên thật rồi sao?

Chàng trai đau khổ gạt bỏ mọi thứ trên bàn, ném laptop xuống sàn nhà như muốn phá tan mọi thứ nhưng rồi lại tự gục mình xuống bàn, bờ vai khẽ rung lên, tự cuời bản thân:

Đã ruồng bỏ cô, thì còn lý do để ghen, để trách hay sao?

*

* *

-Mai em phải đi cắm trại rồi, phải xa anh 1 tuần liền, chắc em nhớ anh chết mất. Anh cũng sẽ nhớ em chứ?

-Không.

-Gì cơ?

-Vì anh rất bận, bé con ạ.

-Sao lúc nào cũng chỉ có em lúc nào cũng nhớ anh, còn anh thì chẳng bao giờ nhớ em hết vậy. Bất công quá. Đậu Đậu ngồi bên anh, trên chiếc xích đu quen thuộc, mặt phụng phịu hờn dỗi.

Lúc ấy anh chỉ im lặng, khẽ cuời rồi xoa đầu cô:

-HỪ, bất công quá. Đã vậy, lần này không thèm nhớ anh nữa, em với anh xem ai nhớ trước nhé, nhất định lần này không gọi cho anh trước.

Thế là cô tự đặt ra cuộc thi, và tự hứa hẹn. Còn anh chỉ im lặng mỉm cười, không khẳng định.

NHưng cuối cùng cô vẫn thua, chỉ có một ngày xa anh cô đã không chịu nổi. Chẳng thèm đi chơi, cô ngồi yên trong lều, tay ôm chiếc điện thoại, trông chờ nó đổ chuông. Cả ngày mà anh vẫn không gọi cho cô. Cũng có lúc chuông reo, cô lao về điện thoại, tay luống cuống, hấp tấp nghe điện như chỉ sợ nếu không nghe thì anh sẽ không có đủ kiên nhẫn, mà cúp máy. NHưng tất cả, đều không phải của anh.

Khoé mắt cay cay, nước mắt chực trào ra. Cô nhớ anh, nhớ rất nhiều. Còn anh, không nhớ cô sao?

NHưng rồi trái tim ngu ngốc lại cố đi tìm một lý do cho anh. "Có thể anh quá bận, hay anh không tìm được điện thoại, hay là....anh gặp tai nạn nên không gọi cho mình". NGhĩ tới đây, cô chẳng còn nhớ đến lời cá cược, quên đi hết giận hờn, vội vàng gọi cho anh:

-Chị Nhã NHược. Em Hạ Thanh nè.

-Hạ Thanh, anh em đâu.

-Anh em đi làm hộ chiếu cho 2 anh em rồi.

-Hộ chiếu ư? Cô sững sờ. Anh định đi đâu vậy? Sao cô không biết gì cả?

-Vâng!. Em sắp được cùng anh sang Mĩ học rồi. Thích quá chị nhỉ. Anh em nói qua đó em sẽ được học tiếng anh sẽ đuợc....Chị Nhã Nhược...

Tai cô ù đi chẳng nghe được gì nữa. Anh sẽ sang Mĩ học. Còn cô? Cô thì sao? Chẳng phải đã hứa ở bên cô cả đời sao? Anh, sao lại không nói gì với cô? Là sợ cô buồn sao?

NHư một con thiêu thân với bao điều thắc mắc, cô bỏ buổi cắm trại, mua ngay vé tàu sớm nhất về nhà, dù trời đã khuya. Buớc xuống tàu, cô quên cả mệt mỏi, hoảng hốt chạy ngay đến nhà anh. Đôi chân yếu mềm chạy rã rời, nhưng vẫn không ngừng lại, vì con tim đang run sợ kia chẳng cho phép dừng.

Anh nghe cô bỏ buổi cắm trại chạy về, thì vội vàng xuống gặp cô. Nhã Nhược, đứng ở kia, mặt tái đi, hơi thở hổn hển vì chạy quá sức. Dáng cô liêu xiêu tựa như muốn khuỵ xuống nhưng vẫn cố cất giọng lên, run rẩy như sắp khóc:

- Anh sắp sang Mĩ sao?

Hạ Âu cúi mặt xuống, cô đã biết rồi sao? Đã định khi cô trở về thì anh đã đi xa, sẽ chẳng phải gặp mặt cô, vậy mà cô đã biết rồi. Nhưng giây phút này là quyết định.Hạ Âu, mày phải cứng rắn lên. Tàn nhẫn mới có thể tồn tại.

Anh im lặng gật đầu.

Lần này là cả cơ thể con người kia không chịu nổi, khuỵ xuống.

-Đậu Đậu!

Cô như kẻ mất hồn, nứoc mắt tuôn ra, ưốt đẫm, lạnh buốt:

-Là thật rồi sao?

-Đậu Đậu. Anh thật sự...

-Đúng là thật rồi. Anh sẽ bỏ Đậu Đậu mà đi. Cô chẳng nghe nổi anh nói gì, chỉ thẫn thờ nói một mình. Chợt ngước mắt lên, run rẩy với anh:

- Anh đi rồi, Đậu Đậu sẽ thế nào đây?

Anh không dám nhìn vào đôi mắt âý, nó như ngàn mũi dao, đâm vào, xé toạc tim anh, làm anh yếu đuối. KHông được, anh phải mạnh mẽ, nhất là lúc này.

-Anh xin lỗi. Anh...

-Là tại em sao? Tại em đáng ghét, ích kỉ quá sao? Hay tại em luời học, tại em nhõng nhẽo. Tại thế mà anh ra đi sao?

- không phải đâu Đậu....

- Đúng rồi, là tại Đậu Đậu. Em xin anh, em sẽ sửa mà. Đừng đi đựoc không? Em sẽ học tốt, sẽ không khóc nhè nữa, được không? Hay là em sẽ cho anh ăn hết kẹo mút, không bắt nạt anh nữa. Hay là cho em đi cùng, được không?

Cô nói liền một mạch rồi khóc nấc lên, không cho anh nói đựơc gì:

-Không được, Đậu Đậu, Tất cả không phải tại em. Chỉ là anh phải đi thế thôi. Em rất tốt, hãy cứ là em, không cần phải thay đổi gì hết.

Cô ngước đôi mắt uớt nhoè nhìn anh, rồi bất ngờ chạy lại ôm lấy chân anh, cầu xin:

-Đuợc mà, anh nói đi. Đậu Đậu hư. Không nên tham lam bắt anh phải nhớ, phải chiều chuộng. Đậu Đậu sẽ ngoan mà. Cho em đi cùng được không?

Cô đích thực đã vứt bỏ cả tự trọng, cả sĩ diện mà quỳ xuống van xin anh. Cả con tim cứng rắn lạnh lùng truớc kia đã cố công xây dựng giờ đây cũng sụp đổ nhưng, anh có thể khác sao?

-Xin lỗi em. Đậu Đậu...

Anh quay bứơc ra đi, lòng đau nhói. Cô gào lên khóc:

-Đã hứa ở bên chăm sóc em, đã hứa không rời xa em cơ mà. Anh là đồ nói dối..Đồ tàn nhẫn, xấu xa. Anh mà không quay lại thì em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu. Quay lại, em đã bảo là quay lại cơ mà. Quay lại đi, làm ơn....

Mặc cho cô van xin, ra lệnh gào thét, anh vẫn bước đi.

Anh đã không cần cô thật rồi sao? Bỏ cô mà đi. Đích thực là không còn yêu cô. Đã không còn là của cô, rời xa cô, mãi mãi.

NGười con gái bé bỏng ấy ngất đi, nuớc mắt vẫn rơi. Trong cơn mê còn gọi tên anh, Hạ Âu...

-Đậu Đậu....xin lỗi.

Anh ôm cô vào lòng, khẽ siết chặt vòng tay để sưởi ấm cho cô, cố siết cô thật chặt, vì biết rằng lần này là lần cuối cô ngoan ngoãn nằm yên trong anh, là của anh. Bế cô đặt vào băng ghế sau, anh khẽ lấy áo khoác đắp lên cơ thể đang co rúm lại, khóc nấc lên.

-Chạy đi.

Chiếc xe lao thật nhanh vào bệnh viện bỏ lại nơi đây một con ngừoi ngã xuống, khóc nức nở.

Đau quá! Anh đang rất đau, đau lắm em biết không? Anh không chịu nổi nữa rồi. Làm ngừoi mình yêu nhất đau thì tức là làm đau mình vạn lần.

Anh ôm lấy ngực, nứoc mắt rơi uớt cả áo, thấm vào đất. Có đáng không khi làm cả anh và cô đau như thế này.

Đã tuởng anh chỉ coi cô như em gái nhưng giờ phút này, trong cơn đau tột cùng mới biết mất cô đau đến thế nào. Đã nghĩ chăm sóc cô suốt đời, cho cô điểm tựa vững chắc.Anh đã hứa, rồi lại ruồng bỏ cô. Có lẽ cô nói đúng. Anh là kẻ nói dối. xấu xa nhất, cô sẽ không tha thứ cho anh, không bao giờ gặp anh. Như vậy sẽ tốt cho cả hai.

Nhưng giờ anh đã quá đau, rất muốn chạy theo mà giữ cô lại. Đậu Đậu....

-Cậu đã nói với NHược Nhuợc rồi chứ. Ông Âu nãy giờ đứng quan sát mọi chuyện, khẽ lên tiếng hỏi.

Anh chùi nước mắt, nét mặt trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày:

-Vâng.

-Cảm ơn cậu. Tôi ....

-Xin bác hãy giữ lời hứa.

- Cậu yên tâm. Ngày mai cậu và em hãy bay chuyến sớm nhất sang Mĩ. Nhuợc Nhuợc tôi sẽ chăm sóc.

Nhận được câu nói ấy anh quay lưng đi, lòng khẽ nhủ thầm "lần này là mãi mãi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro