Mối liên kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'...Em trai...'

Một giọng nói nhẹ vang lên trong tâm trí của con người kia.

Trong không khí ồn ào xuất phát từ những chiến sĩ áo xanh, người thường sẽ khó có thể nghe được tiếng gọi nhỏ như làn gió nhẹ thổi qua đó hay chỉ bỏ qua như trí tưởng tượng đang đùa giỡn với mình. Nhưng người mà giọng nói thì thầm kia chưa bao giờ là người thường, họ thậm chí không hẳn là con người. Những con người thật sự trên mảnh đất đó chỉ biết rằng họ là một thứ gì đó và họ không bao giờ hỏi lí do.

Người với làn da đỏ lạ thường và ngôi sao màu vàng nằm giữa khuôn mặt đơn giản nháy mắt, đứng lặng lẽ tại vị trí cũ của mình. Chỗ tối cách xa những con người đang trò truyện vui vẻ với nhau kia nhưng không quá xa để khiến tinh thần của những người lính bị hạ xuống vì làm họ cảm thấy họ không thuộc về nơi này, chỉ đủ để trấn an rằng họ đang ở đây.

Đôi mắt không bao giờ rời xa khỏi trại, khỏi những con người kia. Họ đáp lại với giọng điềm tĩnh trong đầu mình 'Chào anh trai'.

Sau nhiều năm chiến tranh, cả hai đều mang trên mình những vết thương mà chính bàn tay họ đã gây cho lẫn nhau. Mỗi người đi theo một con đường khác nhau. Và thật đau đớn khi nó khiến họ phải chống lại lẫn nhau. Những lần gặp mặt luôn là sự im lặng đến ngạt thở hoặc tiếng hét của hai người anh em. Họ dừng nói chuyện với nhau khi mọi thứ bắt đầu và sợi dây liên kết cũng dần trở thành quá khứ.

Nghe được giọng nói của người em đáng mến của mình('Kẻ thù. Hắn ta là kẻ thù của ngươi!' Giọng của một người từ những kí ức cũ của hắn vang lên nhưng hắn mặc kệ nó), trái tim của cậu con trai với làn da màu vàng và ba sọc màu đỏ dịu đi. Hắn nghĩ rằng sau những gì cả hai đã gây nên thì việc nói chuyện hoàn toàn là không thể. Hắn đã sai nhưng thật sự bản thân hắn cũng biết rằng đứa em của mình sẽ trả lời. Dù có chuyện gì đi chăng nữa, nó luôn trả lời. Và chính bản thân hắn cũng sẽ luôn luôn trả lời nó. Điều đó khiến hắn cười trong lòng.

Tựa mình vào một gốc cây bên cạnh dòng sông, hắn đưa cặp mắt của mình từ tấm thảm xanh dưới chân mình lên phía trước. Nơi dòng sông đang chảy đi, màu trong suốt nay lại có pha màu gì đó khác , cuốn theo nó là những thứ gì đó lớn nổi trên dòng nước. 'Xác chết' theo báo cáo của một người lính vài tiếng trước. Việc này đã xảy ra vài lần nhưng hắn chưa bao giờ kiểm tra vì có những thứ lớn hơn hắn cần làm và bọn con người luôn kiểm soát được. Nhưng bây giờ? Nhìn mồ hôi đổ ra từ đám lính cố gắng lôi hàng chục/trăm cái xác ra. Hắn biết rằng việc này là nằm ngoài ranh giới của hắn.

Con người chết hắn đã thấy, con người chết dưới bàn tay của hắn cũng trở thành chuyện hắn đã quen. Nhưng tại sao hắn lại cảm thấy thứ gì đó trong lồng ngực khi nhìn thấy ánh mắt vô hồn cùa những cái xác đó, đẫm máu với những vết thương quá lớn để có thể sống sót và holy shIT FUCK!!  Hắn hít một hơi thở sâu và từ từ thở ra theo nhịp đếm của em mình khi còn trẻ, lúc mọi thứ ít ...tăm tối hơn. Hắn bỗng tự hỏi rằng những người lính phía trước kia đang làm việc này vì không muốn dòng nước bị ô nhiễm hay vì sự quan tâm cho người khác vẫn còn tồn tại trong chúng. Có thể là cả hai vì loài người luôn khác biệt và khó đoán. Gạt bỏ suy nghĩ đó qua một bên, hắn tiếp tục nhìn về phía trước. Nơi bắt nguồn của dòng sông. Bây giờ hắn nhớ được tên của cái cảm giác trong lồng ngực mình. Phẫn nỗ, thù hận, nỗi khát máu cho kẻ đã làm việc này. Tại sao hắn lại cảm thấy như vậy? Bởi vì ĐẤY LÀ XƯƠNG MÁU CỦA HẮN! Bàn tay hắn cũng đã dính máu người của mình nhưng giết người của một đất nước và ném họ về như rác thải luôn là một lời xúc phạm đối với bất cứ nước nào. Và chắc chắn rằng đứa em của hắn cũng không khác gì.

Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, móng tay cắn vào trong lòng bàn tay đến chảy máu. Người với ngôi sao vàng kìm nén tiếng hét giận dữ muốn cào ra từ cổ họng mình. Sợi dây liên kết của ba người anh em luôn mang đến nhiều lợi thế. Biết được vị trí của từng người, dòng suy nghĩ, cảm nhận được cảm xúc của họ. Nhưng đôi khi họ ước nó không bao giờ tồn tại. Vì cả ba người đều chia sẻ một ác mộng là thứ không hề vui như việc lục lọi dòng suy nghĩ của nhau ('Mày nghĩ tao là con gái khi lần đầu mày gặp tao?', 'Với cái thái độ ẻo lả như mày thì đương nhiên rồi', '...' , '...' , 'Blue, tao thề cái mũ khốn nạn trên đầu mày sẽ không bảo vệ mày khỏi một cú rơi từ vách đá đâu'). Nhìn thấy thứ đang diễn ra qua đôi mắt của anh mình, biết rằng* anh mình phải nhìn thấy cảnh đấy trong bao lâu. Máu trong người cậu như sôi lên và cậu muốN Xé -

'Hít thở sâu Sunny'

Dòng suy nghĩ của cậu bị cắt ngang bởi giọng của anh trai mình. Lắng nghe âm thanh dịu dàng của anh mình, cậu bình tĩnh mở mắt ra mà cậu không để ý là đã nhắm chặt trong cơn giận của mình. Hướng về phía trước, tập trung vào trại, vào những con người dù phải trải qua biết bao nhiêu đau đớn và mất mát nhưng vẫn giữ cho mình được tâm hồn hồn nhiên, với nụ cười chứa đầy niềm vui chân thành. Sunny, anh cậu đã gọi vài phút trước.Anh cậu đã không gọi cậu như vậy từ khi nào nhỉ?

('ĐÂY LÀ MỒ CHÔN CỦA MÀY VÀ CỦA THẰNG CHÓ CHẾT TIỆT KIA!!!')

À. Lúc mọi thứ rơi xuống địa ngục.

Cậu nhớ anh của mình, nhớ cuộc sống khi mọi thứ còn ổn. Nhưng cậu biết cuộc sống đó chưa bao giờ là ổn và mọi thứ không bao giờ diễn ra như ý muốn. Dù cậu có cầu xin như thế nào đi chăng nữa.

'Em hãy xử lí vụ này nhé'

Giọng của anh cậu cất lên một lần nữa. Vế "sau khi mọi chuyện kết thúc" không được nói ra nhưng cả hai đều hiểu: Mọi thứ sẽ đến hồi kết.

Trước khi sợi dây bị cắt đứt một lần nữa(Có thể là mãi mãi, dòng suy nghĩ đó khiến sống lưng run lên trong sợ hãi), cậu cố níu kéo anh mình lại để có thể tắm mình trong cái tình cảm ấm ấp của người anh.

'Lemon làm ơn'

Người sọc vàng có thể khóc ngay lúc này. Cái biệt danh cũ cộng với việc hắn đọc được suy nghĩ lúc nãy của cậu khiến mọi việc thật sự trở nên khó khăn hơn. Hắn chỉ muốn nói hai ba câu rồi biến mất, không dính líu tình cảm gì cả.

Nhưng đó là em trai của hắn và là một người anh trai hắn sẽ làm mọi thứ vì gia đình mình. Trên môi hắn xuất hiện một nụ cười nhỏ nhưng lần này nó là thật, không phải thứ mà hắn đeo trong suốt khoảng thời gian chiến tranh. Mà trước đó khi hắn còn cảm thấy hạnh phúc. Mặc kệ những cái nhìn bất ngờ của những người lính gần đấy khi thấy hắn lần đầu tiên cười như vậy. Sunny cảm nhận được nụ cười đó và cậu cũng bắt đầu cười theo mặc dù đôi mắt của cậu không ngừng rơi lệ.

Hắn nói với giọng ấm áp nhất với đứa em thân yêu của mình mà hắn tưởng rằng hơi ấm đó đã rời đi như trái tim sắt đá của hình('Haha. Vậy là tao không hoàn toàn độc ác như mày đã nói thằng Blue kia!')

'Đừng lo. Anh sẽ luôn bên cạnh em, Sunny.

Anh sẽ mãi mãi bên cạnh em.'

......

....

..

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

'Chào!'

'Uhhh...Chào?''

'Anh có phải là anh trai của em không?'

'Hả??''

'Bởi vì anh nhìn giống em:vàng và đỏ! Những người em gặp không có màu như mình, nó khiến em ...buồn... Và hai đứa mình cũng đều xuất hiện trên mảnh đất lạ này nữa!'

'Nghe này, tôi không nghĩ rằng hai đứa mình đáng lẽ ra là anh em. Hai đứa mình nhìn giống kẻ th...''

'Dạ?'

'...Ừ! Anh đúng là anh của em á! Và người anh này sẽ là người anh tuyệt vời nhất từ trước đến giờ!''

'YAY! Cuối cùng em cũng có một gia đình rồi!'

-------------------☆-------------------

Author's notes:

Mọi người nghĩ sao? Làm ơn cho mình biết dưới phần bình luận. Vì đây là lần đầu tiên mình viết truyện nên tớ hơi lo( chủ yếu vụ sai chính tả, khuya rồi ráng banh con mắt ra nhìn chữ)

Ý tưởng này được lấy từ một trong những sự kiện trước lúc 1975. Khi đó Cambodia đang diễn ra vụ tàn sát, những người Việt Nam sống ở đó đã bị giết và xác của họ bị ném xuống sông chảy về nước mình. Đã mấy năm rồi kể từ khi tớ coi video về vụ này nên tớ mong tớ vẫn còn nhớ đúng. Ban đầu tớ định vẽ ra thành truyện nhưng mất động lực và giờ đang bận làm dự án cho AUs của tớ.

Việt Nam Cộng Hòa trong truyện của tớ nhìn không giống người xấu lắm. Đấy là do khả năng không thể viết người xấu của tớ :'))). Và tức nhất là phải ngồi dịch mấy đoạn từ tiếng anh ra do tớ không quen dùng phong cách viết này bằng tiếng việt.

Không lãng phí thời gian của mấy bạn nữa.

Bái bai nha~ Cảm ơn vì đã đọc

💚Have a nice day💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro