Chap 7: Đền bù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiểu Khải sẽ bắt Tiểu Nguyên phải đền bù gì sau sự việc xảy ra trong buổi trực nhật đó :v Mọi người cùng theo dõi chap này để biết nhé :3
Cố gắng lắm mới dám post chap này. Cơ mà có 1 cảnh nhạy cảm nha.

...

"Xin lỗi mà xong hả?"

"Ơ..tôi...tôi..."

"Cậu nhìn xem áo tôi bị cậu làm gì này, suýt rách toạt ra rồi đấy"

"Tại...tại nó..nên..."

"Không cần biết, cậu làm rách áo tôi, cồn đập vào ngực tôi đau lắm biết không hả?"

Nguyên thật không ngờ tình thế lại đến mức này, cậu đang bị ép cung, mà bằng chứng cho "tội ác" của cậu thì lại rành rành ra đấy, hơn nữa, cậu không có gì để chống chế cả. Đáng sợ hơn là Khải thường ngày hiền lành tử tế (chỉ hơi biến thái một chút) một điều Nguyên hai điều Nguyên, lúc này lại quay ngoắt 180°, thấy rõ cả tà khí bốc lên, phen này chết chắc rồi.

"Vậy...tôi phải làm sao?"

Nguyên lí nhí, nhìn bộ dạng đáng thương hết sức, còn Khải vẫn lạnh tanh, hay chính ra là giả vờ, dù trong lòng vô cùng sung sướng:

"Đền bù thôi chứ sao"

"Vậy tôi mua đền áo là được phải không?"

"Ai nói cậu phải mua áo?"

"Chứ không thì đền kiểu gì?"

Nguyên thật sự khó hiểu, làm rách áo mà không mua áo trả lại thì phải làm gì mới được chứ. Tên Khải đáng ghét này lại giở trò gì nữa đây.

"Đền thế này này"

Nói rồi Khải chỉ vào môi của mình, nháy mắ một cái, còn Nguyên cứ ngẩn tò te, không hiểu gì cả.

"Là sao?"

"Là cậu phải hôn tôi để bồi thường thiệt hại"

"Cái gì??????????????????"

Nghe xong mà Nguyên tỉnh hết cả người, đang từ con nai vàng ngơ ngác hối lỗi bỗng nhảy dựng lên.

*Hôn ư? Làm rách áo mà hắn dám bắt mingf phải làm thế sao, đừng có mơ*

"Không bao giờ!!!"

"Thôi nào, đừng ngoan cố thế, cậu gây tội thì phải bị phạt chứ, chỉ là một nụ hôn thôi mà, còn hơn là phải mất tiền chứ"

"Không, có cho tôi tiền tỉ cũng không!!!"

"Vậy từ đầu ai vu khống tôi sàm sỡ hả? Nghĩ lại thì, ai sàm sỡ đây?"

Nguyên đang định gân cổ lên cãi nữa nhưng khi nghe câu ấy xong thì á khẩu, dù cậu hoàn toàn trong sạch nhưng sự thật hiện hữu thì nói đều ngược lại, còn kẻ có vẻ bị hại thì lại mưu mô xảo quyệt, hãm hại người ngay thẳng. Cậu bối rối nhìn Khải, kẻ đang cười thản nhiên cùng sự gian tà hiện lên trong ánh mắt, tay thì vẫn giữ chặt lấy cậu. Kiểu này....một là hôn, hai là chết.

... ... ... ... ... ...

"Hi....hix, đừ....đừng ép tôi nữa, tôi xin lỗi mà, huhu"

"Không quan tâm, cậu có đền cho tôi không, hay cậu muốn...."

"Được rồi, được rồi, đền mà....hix. Nhưng tôi chỉ có thể làm thế này thôi..."

Mình chậm chạp nhún người lên, run rẩy đưa môi lại gần Khải...

*Chụt*

Khải có phần bất ngờ, cảm nhận đôi môi mềm mại chạm nhẹ vào má trong khoảnh khắc, nhìn lại thì thấy Nguyên đang cúi mặt, lúc này đã đỏ lắm rồi, tay cứ đan vào nhau, môi mím lại:

"Tôi chỉ dám hôn má thôi"

Nhìn cái dáng vẻ ấy vừa buồn cười vừa dễ thương. Khải nín cười, từ từ buông cậu rồi, thì thầm vào tai cậu:

"Được rồi, tha cho cậu đấy"

Rồi Khải lại chỗ ngồi lấy cặp, đưa cho Nguyên:

"Về trước đi, tôi làm nốt việc đã"

"U...uh, vậy tôi về"

Nguyên bước ra cửa, trong lòng cảm xúc rối bời, chợt có tiếng gọi:

"À này"

"Hở?"

"Nếu cậu đổi ý, thì tôi luôn sẵn sàng đấy"

"Sẵn sàng?"

Khải không trả lời nữa, chỉ cười ẩn ý, quay lưng vào ký sổ ghi đầu bài, còn Nguyên thì ngơ ra một lúc, mới vỡ lẻ:

"Không bao giờ, đừng có tưởng bở"

Nói rồi chạy thẳng, để lại một người trong lớp vẫn đang cười mãn nguyện:

*Nguyên à, rồi sẽ đến ngày đấy thôi*

_________________________

Từ đây, nhưng suy nghĩ của Nguyên về Khải có sự thay đổi, còn thay đổi thế nào, mọi người chờ đón những chap sau nhá ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro