Tình đơn phương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Yêu rồi, Thương rồi, Mê rồi, Sao chẳng nói ra?" Giai điệu bài hát chợt vang lên trong đầu cô. Cô muốn đặt bút viết đôi ba câu gì đó vào ngày gió về này, nhưng lại chẳng biết sẽ viết gì, mọi sự mông lung, mơ hồ như cuộc đời, như tình yêu của cô cô vậy.
Cô thương cậu, yêu cậu, mọi chuyện đã quá rõ ràng. Cô cố chấp, cô đau khổ,quỵ luỵ, và cô cũng là người thấu hiểu những điều đó hơn bất cứ ai khác.
Người ta thường nói rằng: Người trong cuộc khi yêu sẽ không biết mình đau thế nên mới yêu đậm sâu. Nhưng lại chẳng ai ngờ rằng, trong chuyện tình cảm ấy nếu ta cảm nhận được trái tim đang đớn đau, giằng xé và ngày ngày bị nát tan ra trăm ngàn mảnh vụn vỡ nhưng vẫn cố chấp để yêu , cố chấp để thương một người thì còn bi ai hơn gấp trăm vạn lần.
Những điều ấy, cô chẳng ngỏ cùng ai mà cất giấu cho riêng mình một mảnh trời ký ức ngập ngụa từng niềm đau. Ngày gió lạnh năm ấy, cậu ngồi cạnh cô, gió thổi lạnh căm căm nhưng thân xác cô vẫn hừng hực những rung động tựa như thuở ban đầu. Chẳng nói ra nên chẳng thể nguôi ngoai, chẳng giãi bầy nên chẳng thế xoá nhoà. Hoá ra tình yêu là thế, là bồi hồi, xao xuyến là những cảm xúc chẳng một điều gì có thể lý giải. Và tình chỉ đẹp khi còn dang dở, chỉ đẹp khi đoạn tình ấy chẳng đi đến một kết cục viên mãn, chẳng chứa đựng những điều tốt đẹp nhưng con người ta vẫn cam tâm tình nguyện sống trọn vì chữ yêu mà thản nhiên khẳng định: mình là kẻ hạnh phúc nhất trần gian.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, có thể mãi sau này cậu cũng không biết đã từng có một thời cô thương cậu hơn chính bản thân mình. Có thể cậu không biết rằng từng dòng tâm trạng cô viết trên Facebook là dành cho chính cậu. Có thể cậu cũng chẳng thể biết rằng đôi khi cô vu vơ hát những bài ca về tình yêu đơn phương là chỉ mong cậu có thể nghe thấy. Và cậu sẽ mãi mãi chẳng bao giờ biết, phía sau lưng cậu, luôn là ánh mắt của cô dõi theo.

Mùa đông năm ấy, cậu tay trong tay với ai đó. Ruột gan cô đau như cắt, nước mắt tưởng chừng khô cạn lại một lần nữa trực trào tuôn rơi nơi khoé mi. Cậu hạnh phúc, vui vẻ còn cô thì đớn đau với góc khuất của riêng mình mà chẳng thể trách cứ được ai.

Có lẽ, vị trí của cô mãi mãi chỉ là âm thầm phía sau lưng cậu. Từng câu chuyện, từng trang viết, từng dòng nhật kí cô lặng lẽ viết cho cậu giờ trôi về nơi đâu trong miền tâm tưởng đầy những vụn vỡ? Cô chẳng thể trả lời cho câu hỏi duy nhất suốt những năm tháng thanh xuân của mình:" Cớ sao không nói ra để cho cậu biết cô yêu cậu đến nhường nào?" Nhưng cô lại mỉm cười và nghĩ rằng: có lẽ mọi điều dang dở, chưa vẹn tròn hoàn mĩ đều có một vẻ đẹp riêng. Vẻ đẹp mang tên hối tiếc- âm thầm- hy sinh và vô cùng đáng nhớ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro