Một nửa đất nước, một nửa là em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nghe chỉ huy kể

Nguyên hay chạy đi tìm anh Vũ lúc chập choạng tối, khi anh đã bàn giao hết mọi nhiệm vụ. Vũ là chỉ huy của đơn vị, Nguyên yêu lắm cái nét cương nghị mỗi lần anh khoác trên mình bộ quân phục đứng nghiêm trang trước mặt mình.

Nguyên chạy đến mang cho anh một túi khoai và một bức thư, tíu tít vơ trước mặt anh như đứa trẻ.

"Mẹ Nguyên gửi lên, tặng cho đại đội trưởng Vũ đấy"

Rồi lại nhanh chóng chạy vụt mất.

Cứ thế, thiếu niên lạc quan yêu nước cùng đại đội trưởng suốt ngày dính chặt lấy nhau.

Không ai biết họ phải lòng nhau lúc nào cả. Một tình yêu quá đỗi thơ mộng, một  câu chuyện cổ tích ở ngay giữa chiến trường.

Vũ ôm lấy em mà nói:

"Anh mến Nguyên lắm, Nguyên đồng ý làm người thương của anh. Rồi sau này hôm nào anh cũng đưa Nguyên đi ngắm sông ngắm núi, ngắm non sông ông cha ta bảo vệ được không em?"

Nguyên vùi mặt vào ngực anh, hít hà mùi khói đạn, mùi chiến trường, mùi của lòng yêu nước.

Em mong một đất nước độc lập, một khoảng trời không có khói lửa đạn bom, một mảnh vườn nhỏ đầy tiếng chim kêu, một anh và một em, một tình yêu giản đơn và đẹp đẽ.

Vũ sẽ xiết chặt tay em, xoa xoa mái đầu thấp hơn, chỉ lên khoảng trời kia rồi dịu dàng nói:

"Bao giờ khoảng trời ấy xanh trong, đất  nước độc lập, anh sẽ đưa Nguyên về nhà ra mắt bố mẹ, rồi hai đứa mình cưới nhau em nhé!"

Thế rồi Nguyên chưa đợi được ngày quân ta toàn thắng, là cờ đỏ sao vàng chưa phất phơ bay mãi trên đỉnh dinh độc lập. Anh Vũ đã bị bọn Mĩ bắt đi mất rồi.

Chỉ huy lại nói:

Vũ ở trong trại giam bị hành tội lắm, bọn Mĩ nó đánh anh mỗi ngày dăm ba trận, bắt ăn khai ra căn cứ. Nhưng cái người như Vũ làm sao có thể phản bội lại dân tộc.

Vũ nuốt đớn đau mà sống tiếp, dùng hết sức lực chống lại những lần ép cung của quân địch. Dù chỉ còn lại chút sức cuối cùng cũng cắn răng mà gửi cho Nguyên vài dòng chữ báo bình an. Vũ biết em mong anh lắm.

Ngày đại đội trưởng đưa người vào muốn cứu Vũ ra, con người ấy đã nằm lại mãi nơi Đà Nẵng, Vũ nằm queo quắp nơi góc phòng, trên tay cầm một là thư nhăn nhúm, nét chữ vẫn đều tăm tắp:

Năm đấy, một người lính hết lòng vì dân tộc, trung với nước hiếu với dân, thà nhịn ăn chứ không chịu khuất phục giặc.
Anh ở lại với Đà Nẵng thân thương, ở lại trong nỗi đau của đồng đội.

Cả cuộc đời ngắn ngủi cống hiến cho cách mạng, không thẹn với lòng, không phụ Tổ quốc...

Không phụ Tổ quốc, chỉ phụ em một lời hứa độc lập, một lời hứa đi mãi cùng nhau đến hết đời.

Đồng đội đưa anh về, về với đất mẹ, về với quê hương, về với Nguyên của anh.

Một trái tim đã chết, một nỗi đau đớn siết chặt lòng em. Nguyên ôm lấy anh khóc nức nở, mọi thứ xung quanh cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Đất nước mất đi một người chiến sĩ anh dũng hết lòng vì dân vẫn còn những người chiến sĩ khác.

Nguyên cả đời này chỉ có anh, một mình anh, duy nhất anh. Trước đây là vậy, bây giờ là vậy, sau này cũng vậy.

Tôi lại nhớ đến câu người ta hay nói:

"Một chiếc lược làm tin.....
               Một đời người mong mỏi...."

Chú Nguyên chờ anh Vũ cả một cuộc đời, một đời người cô độc, một tình yêu vĩnh viễn còn mãi với thời gian. Một trái tim nén nhiều đau khổ mà chưa từng than thở.

Với cái tình yêu ấy, tôi trân kính vô cùng. Như một khoảng trời lặng lẽ bình yên, lại gợi lên những sóng tình cuồn cuộn.

Cuốn lấy thời gian, cuốn lấy những bình yên cuối cùng của một kiếp người lạnh lẽo bơ vơ.

Sau này thằng Khôi báo tin chú mất, tôi về lại Hà Nội, ngồi bên bờ sông Hồng đờ đẫn nhìn ra xa.
  
Có những ngày trời trong và xanh, nắng chiếu vàng cả góc phố. Thế mà lòng ta lại nao nức nỗi buồn không biết bắt đầu từ đâu.

Tôi buồn vì chiều hạ không có tiếng mưa rơi, buồn vì mối tâm sự không có ai san sẻ, hay buồn vì trên đời lại mất đi một cái tình đẹp đẽ?

Không biết nữa, có lẽ ai rồi cũng phải đối mặt với thực tế. Giữa chốn phồn hoa Hà Nội, tôi bỗng nhớ đến một bữa trăng thanh gió mát. Người đàn ông nâng chén rượu ngắm vầng trăng, giọt nước mắt lặng lẽ trào ra.

"Đất nước độc lập rồi, sao anh Vũ chưa về..."

"Đợi khi đất nước độc lập, ta lại bàn chuyện cưới xin. Anh không muộn, Nguyên cũng đến chẳng chậm trễ"

"Ta yêu nhau khi hoa vừa chớm nở
Ta tìm được nhau vừa đúng lúc trăng tròn"
                  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yzl