Đôi điều về chữ Tình trong truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đọc truyện, có kha khá bạn đọc (Facebook/Wattpad) bình luận về tình yêu giữa ba người Lưu Bình - Dương Lễ - Châu Long, nên mình cũng muốn chia sẻ đôi dòng về một vài điều mà nhiều bạn quan tâm.

(Thật ra muốn kể thì kể thôi chứ cũng không cần ai hỏi).

*** Ghi chú: Mình quan niệm khi sản phẩm được viết ra, bản thân nó đã là một cá thể độc lập và nó có đời sống riêng tùy thuộc cảm nhận/tuổi tác/trình độ/trải nghiệm của bạn đọc, những gì tác giả cố ý gửi gắm thì cũng chỉ là một góc nhìn của tác giả thôi, mình mong bạn không cố ép cảm nhận bản thân vào những gì mình viết. Nếu có thể đọc được những cảm nhận khác, mình cảm thấy rất rất vui! <3

Dành cho những bạn ngại đọc dài, mình viết truyện này chủ yếu để thể hiện những quan điểm dưới đây, mà nói một cách ngắn gọn thì là cái-nào-ra-cái-đó:

1) Một người đàn ông tốt (có tài/có chí tiến thủ/hành vi đứng đắn/tự tôn cao/quý trọng bạn bè) chưa chắc đã là một người yêu/người chồng tốt. Ngược lại, một người ham chơi, hơi thiếu phép tắc chưa chắc đã là một người không quý trọng tình nghĩa, không biết thủy chung. Tính cách con người là thứ không bao giờ bán theo combo nên chúng ta cũng nên bớt quy chụp người khác vào "kiểu người" thế này thế nọ.

2) Hãy nhìn những gì quân tử làm, còn những gì quân tử nói thì nghe chơi cho vui tai rồi bỏ qua chút nhẹ.

3) Rung động lúc đầu và tình yêu về lâu về dài, đụng chạm thân mật và yêu, yêu và cưới, cưới và sống chung hạnh phúc về sau, còn yêu và chia tay, còn nhớ và quay lại bên nhau... là những việc hoàn toàn tách biệt, cái này không nhất thiết phải dẫn đến cái kia (và, đáng buồn thay, phần lớn thì cái này thường không dẫn đến cái kia).

****

Chia sẻ dưới đây dành cho những bạn không ưa đọc ngắn :D

1) Dương Lễ có yêu Châu Long không? Dương Lễ yêu ai hơn giữa Châu Long và bà Trạng?

Một điều rất hiển nhiên mà ai đọc cũng thấy: "Tôi biết chồng tôi rất coi trọng Lưu Bình, hơn cả tôi và bà lớn".

Chuyện tình Dương Lễ - Châu Long nếu xảy ra ở thời hiện đại nó sẽ thế này: Chàng là anh sinh viên khóa trên nhà nghèo hiếu học, nàng là em gái mộng mơ xem chàng như thần tượng rồi tìm đủ cách tấn công, chăm sóc. Trong lúc... rảnh, chàng thấy nàng cũng dễ thương, quen nàng cũng vui vui không có hại gì, lại có người chăm sóc bữa ăn giấc ngủ, nhưng thật lòng chàng vẫn nghĩ vợ tương lai của mình sẽ là một cô nàng vừa xinh vừa học giỏi, vậy mới xứng đáng với mình. Nàng hỏi chàng có muốn cưới mình không, chàng ậm ừ, đưa đủ lý do, kể cả khi chàng đi lấy vợ rồi, nàng vẫn biện hộ cho chàng và kiên quyết theo chàng về làm... vợ bé. Chàng nghĩ bản thân dù sao cũng mang tiếng là người có học, nếu bỏ nàng có khi... lên web trẻ thơ, nên thôi, tặc lưỡi lấy cả 2 bà.

Ai đúng ai sai, ai khôn ai dại, tùy mọi người nhận xét.

Với mình, người Dương Lễ yêu nhất là hình ảnh thư sinh học cao hiểu rộng, chí tình chí nghĩa, bao dung độ lượng... (lược bỏ 1000 từ) mà chàng ta tự xây dựng cho mình rồi cố diễn tròn vai trong vô thức, bản thân chàng vẫn có lòng biết ơn thật, và vẫn tin những gì mình làm là đúng thật. Có lẽ Dương Lễ chỉ sai trong mắt của những người hiện đại chúng ta, còn trong xã hội xem "huynh đệ như thủ túc, phu thê như y phục" đó, biết đâu chàng vẫn là một hình mẫu rất đáng kính trọng.

2) Tình yêu của Lưu Bình với Châu Long?

Hôm qua có một em nhỏ hỏi mình: đoạn Lưu Bình cưỡng hôn Châu Long nghĩa là chàng yêu nàng rồi phải không, mình sợ xanh cả mặt nên phải viết những dòng này.

- Hỏi: Kính gửi chị Thanh Kua, bạn nam cùng lớp cứ hay tìm cách đụng chạm, bẹo má, vuốt tóc, ôm vai bá cổ em, có phải là bạn thích em không chị? (Ký tên: Thiếu nữ u sầu)

- Đáp: Gửi em Sầu (cho hỏi em có phải họ Lý, lót chữ Mạc không), với những biểu hiện kể trên, chị có thể chắc chắn rằng bạn ấy thích... dê em, còn bạn ấy có thích em không thì... hên xui em ạ.

Màn cưỡng hôn đó là do tính phong lưu quen thói của Lưu Bình, lại thêm em gái từ đâu đến bảo thương chàng nên chàng cứ làm tới thôi, nói một cách phũ phàng thì cảnh đó thay Châu Long bằng bất cứ em gái nào chàng cũng làm như vậy, em ngu thì em chịu chứ chàng không có tình yêu.

Tất nhiên, mấy câu khen gái xinh ngọt như đường lúc đầu cũng chỉ do chàng thả thính chuyên nghiệp mà ra.

Vậy, Lưu Bình yêu Châu Long từ bao giờ?

Tình yêu của Lưu Bình là cả một quãng thời gian dài, ban đầu là chút hứng thú với một cô bé lém lỉnh rồi đến cảm động khi chàng hứa cho qua chuyện nhưng cô bé này lại đến từ sớm mà đợi chàng một cách rất chân thành. Sau đó, chính tiếng thét của Châu Long đã khiến Lưu Bình nảy sinh ý muốn che chở và trách nhiệm. (Châu Long cầu cứu Dương Lễ, nhưng Lưu Bình nghe "chồng ơi cứu em" thì cứ ngỡ gọi mình). Trong suốt quãng thời gian chung sống, sự ngây thơ và chân thành của Châu Long đã khiến Lưu Bình tin tưởng (sau một trận tán gia bại sản, vợ bỏ, bạn khinh), dần dần mở lòng chia sẻ và thực sự thương yêu. Nhưng, đối với cậu ấm phong lưu này mà nói, nếu Châu Long không giữ khoảng cách với chàng, và nếu không có sự kiện Châu Long "hù" chàng mấy lần: tự sát, bỏ đi, lộ thân phận vợ Dương Lễ... thì Lưu Bình sẽ không cảm nhận được sự quan trọng của nàng đủ để... thủ tiết chờ nàng suốt 16 năm. Cái gì càng khó thì càng muốn đạt được là vậy.

Có thể nói, Lưu Bình rất giống Dương Lễ, đều muốn cố gắng để trở thành một người đàn ông tốt, mẫu mực, nghĩa tình, trách nhiệm. Cái khác nhau là, Dương Lễ tự đặt mình cao thượng hơn thiên hạ (Châu Long hỏi Lễ: "Ông cũng biết bản thân mình rất vĩ đại có phải không?!"), còn Lưu Bình thì bản chất hào sảng, nghĩa hiệp đã nằm trong máu (giúp đỡ Dương Lễ từ đầu), nên sau này chàng có thêm một cô gái trong cuộc đời mình, chàng biến mọi thứ tình yêu và trách nhiệm ấy thành hành động cụ thể rõ ràng.

3) Tình yêu của Châu Long?

Châu Long là một người phụ nữ điển hình trong xã hội cũ: ít học, trọng kẻ sĩ, xem việc hy sinh cho chồng là một lẽ dĩ nhiên. Do đó, tình yêu của nàng với Dương Lễ cũng điển hình như bao nhiêu người vợ yêu chồng khác thời phong kiến: ngưỡng mộ, tôn thờ, tin tưởng tuyệt đối.

Châu Long yêu Lưu Bình vì nàng đã trải qua một mối tình chỉ có những bài "Thương vợ" của Dương Lễ, sau đó, khi gặp Lưu Bình, nàng mới có dịp chứng kiến những hành động nên có khi một người đàn ông thực sự thương một người phụ nữ: cho nàng danh phận, dạy nàng học chữ, làm hết việc nhà... trong lúc dần dần nhận ra bản chất thật của cái mà nàng luôn ngỡ là tình yêu nơi Dương Lễ. Có thể nói, quá trình thay đổi tình cảm của Châu Long cũng giống như quá trình trưởng thành của mọi cô gái, đi qua những ngộ nhận, mơ tưởng đầu đời rồi mới biết đâu là một người đàn ông thương mình thật sự.

"Ông ơi, đám rước có linh đình thế nào thì cũng chỉ kéo dài một, hai ngày, còn bàn tay vững chãi của ông bảo bọc cho em là cả đời cả kiếp."

Nói đi cũng phải nói lại, may mà thanh niên Lưu Bình ngoài việc rất có tinh thần trách nhiệm, tháo vát... thì còn được cái dẻo miệng, "điếm đàng", ngả ngớn, biết cách chọc cho nàng ngượng chín người. Nếu không, dù có tốt thế nào cũng đành nhận phiếu anh-trai-mưa ra về và đoạt giải Nam phụ xuất sắc nhất thôi.

4) Kết cục.

Tại sao chọn con số 16 năm? Tại mình thích chuyện tình Dương Quá - Tiểu Long Nữ.

Nói đùa thôi, vì Dương Lễ sống tận 10 năm.

Dù tư tưởng cởi mở thế nào, Lưu Bình cũng đang sống trong thời phong kiến, mà Châu Long có thể xem là chị dâu của chàng. Dù hận Dương Lễ đã nhiệt tình + ngu dốt = phá hoại thế nào, chàng cũng không thể nhắm mắt làm tới mà lấy vợ bạn khi bạn đang còn sống được, nhất là khi động cơ của hành động mà bạn "cho mượn vợ" là để giúp mình. Một lần lỡ khiến Châu Long lỗi đạo đã đủ để chàng ân hận cả đời rồi.

Nên, trong suốt 10 năm Dương Lễ còn sống, hai người ấy chưa bao giờ có ý định quay lại với nhau, Lưu Bình chưa từng nghĩ, chứ không phải mất cả 10 năm mới nghĩ thông.

Họ bắt đầu nghĩ đến chuyện trở lại bên nhau vào lúc gặp lại ở đám tang của Dương Lễ, khi mọi vết thương cũ đều đã phai nhạt và người khiến họ nhớ đến cái sự tréo ngoe đã không còn trên đời nữa. Và một điều kiện khác quan trọng không kém: Lưu Bình đã từ quan, tránh khỏi mọi sự dị nghị của người đời.

Cái đoạn lầy lội cuối cùng khi Lưu Bình sai mấy đứa trẻ đến mua chữ và Châu Long chuẩn bị sẵn mứt để đuổi bọn nhỏ về là một kiểu... thả thính cho vui nhà vui cửa. Lý do mà nàng Châu Long bỏ nghề dệt vải đi bán chữ là vì... nàng đã biết chữ, và nàng cũng đang bật đèn xanh với ai kia. ^_^ Và, câu nói mang đầy chất soái ca phúc hắc tổng tài Tề Mặc, "Tôi cho phép em bán tôi", à nhầm, "Tôi muốn mua em" của Lưu Bình là để tạo nên kết cấu đầu cuối tương ứng với đoạn Châu Long cưa chàng lúc đầu, chủ yếu để chọc ẻm thôi. Đầu truyện thì 3 người đều hơn 20 tuổi, 16 năm trôi qua, Lưu Bình có trẻ đến mấy cũng 40 rồi, không thể bá đạo như Tề lão đại được các em gái ạ.

(Thật ra, đoạn ấy là mình không chịu nổi phải thêm vào để Châu Long và Lưu Bình có thể đến với nhau, không có trong kế hoạch ban đầu, do khi viết đến đoạn Châu Long tự cắt cổ tay thì mình khóc vì thương hai bạn không chịu được).

Vậy đấy, đọc xong không biết có bé nào bị vỡ mộng không, vì thị Kua cũng già rồi, bớt mơ mộng hường phấn, truyện toàn mấy thứ thực tế phũ phàng thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro