dài như rau muống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

| anh đi anh nhớ quê nhà
nhớ canh rau muống, nhớ cà dầm tương |

anh tha hương, đã ngót mười năm đấy
nhớ mẹ già, nhớ rau muống, bát tương
anh việt kiều liền về với quê hương
xách vali mang con tim thấp thỏm.

kìa ruộng lúa, kìa bà con chòm xóm
kìa đàn trâu đang dung dẻ đi về
kìa bọn trẻ nháo nhác ở bờ đê
chuyền tay nhau một con chuồn chuồn ớt.

anh nhớ ngày cho lợn ăn bèo vớt
nhớ giếng đào ngọt mát chốn sân đình
nhớ áo ai vô ý lại hữu tình
đưa cành lan sà vào tim anh trẻ.

cô giữa làng, và anh thì cũng thế
hai nhà kia cách dàn mướp đương hoa
cô chăm chỉ, xở xoay những việc nhà
anh đọc sách, nhìn sang mà khắc khoải

thầm thương cô, anh cứ bần thần mãi
biết làm gì để chung một mái nhà?
anh bóng gió nhờ cô bác mẹ cha
sắp xếp một đám vui vào vụ tới

nhưng buồn thay, đám vui này chưa tới
thì kiệu hoa đã đến rước cô rồi
còn ai nữa, là con ông bá thôi
thấy cô xinh nên bắt về làm vợ

anh thống khổ, lao đầu vào sách vở
rồi anh đi, đi sang nước người ta
hành lí đi: dăm cuốn sách, hộp cà
vài thức quê, thêm vài đồng bạc lẻ

anh đã đi xa quê mình như thế
giờ trở về, đã lập nghiệp sinh cơ
nhìn làng xưa khuất dưới bóng tre mờ
trong phút chốc đã hai hàng nước mắt

anh đi giữa một hương đồng bát ngát
anh men theo một lối cũ đi về
ôi nhìn kìa, anh có phải ngủ mê?
cô ngày xưa đang nằm bên đường đấy

vội quỳ sụp giữa đường, anh vái lạy
người ngày xưa đã nấm mộ bên đường
anh bàng hoàng trào dâng nỗi xót thương
bèn tất tả đi tìm lời giải đáp

vội hỏi thăm đứa chăn trâu chất phác:
"à cô lan, cô lan chết lâu rồi
mươi năm trước, chú biền biệt mù khơi
cô lan chết sau một năm đám cưới.

nhà ông bá cứ đòi cô đẻ vội
cô lan thì một lòng đợi chú về
nhưng cô lan bị đánh đập ê chề
bèn sáng sớm, ra cây đa treo cổ.

làng mình chẳng dám trái người quá cố
thương cô nên cho cô mộ bên đường
để trọn kiếp cô đợi người cô thương
chú về đây, chắc cô mừng lắm đấy"

dưới đứa trẻ, người đàn ông sụp lạy
đổ người xuống mà gào khóc giữa trời
giờ còn gì giá trị hả cơ ngơi?
khi em mất, thì ta là cũng mất.

trưa hôm ấy, giữa thanh thiên bạch nhật
có ông kia, việt kiều mới về làng
nằm bên mộ người thương mà khóc than
một câu chuyện dài như là rau muống.

| rau muống là loại rau tớ thấy dễ hóc được, chả hiểu vì sao luôn í |

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tho