[Choran] Mèo trong phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Choi Hyeonjoon tay kéo vali, đứng tại cửa ra vào nói với Jeong Jihoon: "Anh đi đây."

Jeong Jihoon nằm trên giường, quay lưng về phía anh, lặng lẽ kéo chăn lên che kín người. Hyeonjoon không đợi câu hồi đáp, mở cửa rời đi, phía sau cánh cửa đóng chặt là tiếng bánh xe từ từ nhỏ dần, cho đến khi biến mất hoàn toàn.

Một giây sau, Chovy vén chăn lên nhảy khỏi giường, chạy vọt tới bên cửa sổ, đồng hồ bấm giờ bắt đầu tính thời gian. Xe của Hanwha đã dừng ở dưới lầu, qua hai phút, Hyeonjoon kéo vali lảo đảo xuất hiện, cùng với staff trò chuyện vài câu, ra mửa cửa sau ngồi xuống.  

Sau đó, Jihoon quay người lại, không ngạc nhiên khi nhìn thấy anh đang ngồi xổm trên mặt đất, kéo khóa vali của mình.

Năm phút ba mươi mốt giây, vòng lặp quay trở lại.

Nói cho dễ hiểu thì, Jihoon nghĩ rằng mình đã rơi vào chiêu Đột Phá Thời Gian của Ekko – đây có lẽ là lời giải thích hợp lý nhất lúc này.











Vào trưa một ngày đông đầy nắng, Hyeonjoon chuẩn bị rời khỏi ký túc xá GenG. Gần như toàn bộ đồ đạc đã được đóng gói và gửi đến căn cứ Hanwha vào hôm trước, hôm nay chỉ còn lại những món đồ cuối cùng.

Lần đầu tiên, cậu chỉ nói lời tạm biệt với anh như bình thường, dựa ngừoi vào khung cửa nói vài lời cuối cùng với anh, chúc anh may mắn. Khi quay đầu lại muốn trở lại giường ngủ một lúc, lại nhìn thấy anh đang ngồi xổm trên mặt đất nhét món đồ cuối cùng vào vali, điều này khiến cậu sợ hãi hét toáng.

Hyeonjoon tỏ vẻ lo lắng, nhưng vẫn rời đi vì nhân viên vẫn đang đợi ở dưới lầu. Chovy sợ hãi ngồi trên giường và nhìn anh lại xuất hiện trở lại trong phòng.

Nói tóm lại, xuất hiện bug tại khoảng thời gian này. Kéo Jeong Jihoon ở lại khoảng khắc Choi Hyeonjoon rời đi, bất kể cố gắng như thế nào cũng không thể khiến cho dòng thời gian chảy lại như cũ.

Cậu cố gắng ôm anh thật chặt khi nói lời tạm biệt, không thành công; Im lặng không nói một lời khi anh rời đi, không thành công; cãi nhau với Hyeonjoon và khiến anh tức giận rời đi, không thành công.

Đây không phải là cách để kết thúc vào lặp....

Jeong Jihoon  muốn khóc rồi, dù cậu vạn lần không muốn để Hyeonjoon rời đi, nhưng tại sao lại không thể đẩy anh rời đi vậy....

Cậu buồn bã phát hiện ra vấn đề nằm ở chỗ, Choi Hyeonjoon dù thế nào đi nữa cũng phải bước ra khỏi căn phòng này, còn bản thân ngàn cách cũng không thể rời đi.

Lần thứ mười hai, Jihoon quyết định sẽ ra trước, nhưng nắm cửa như được trét keo siêu dính. Cậu quay đầu nói to: "Choi Hyeonjoon! Cửa hư rồi!"

Hyeonjoon nghi ngờ đi tới: "Ơ, hỏng rồi sao?...." Vặn một cái, cửa liền bật ra.

"......"

Lần thứ mười ba, Jeong Jihoon đã vin vào khoảng khắc anh mở cửa thì liền lao theo ôm anh lao ra, nhưng cánh cửa như có một sức mạnh vô hình, hất cậu trở về phòng. Định thần lại thì Hyeonjoon ngồi trên sàn kéo khoá vali.

Lần thứ hai mươi mốt, Jihoon phát hiện ra vấn đề, dùng cơ thể mình chặn cửa không để anh đi, hai người dằng co một thời gian dài, nhân viên Hanwha phải đến gõ cửa giục. Choi Doran nhân cơ hội đó kéo vali và lẻn ra ngoài thông qua khe hở ở cửa, đôi mắt của Jihoon tối sầm lại.

Lần thứ hai mươi lăm, Jihoon giả đổ bệnh, giọng điệu tội nghiệp cầu xin Hyeonjoon chăm sóc mình. Choi Hyeonjoon ơ một tiếng, chạy đi lấy thuốc đun nước rồi trở lại bên giường Jihoon cùng áy náy: Anh đã báo với staff, Soohwan và dì bếp rồi. Nhưng bên kia đang thúc giục anh đi, em ở đây nghỉ ngơi cho tốt nhé. "

Lần thứ ba mươi tám, Jihoon dí kìm cắt móng tay vào động mạch ở cổ: "Choi Hyeonjoon, nếu như hôm nay anh rời khỏi đây, em sẽ tự kết liễu chính mình!"

Không còn cách nào khác, trong phòng chỉ có nó là thứ sắc nhọn.

Khiến Hyeonjoon hoảng loạn sợ hãi, một bên khuyên cậu đừng nghĩ quẩn một bên lấy điện thoại ra báo cảnh sát, cuối cùng cảnh sát phá cửa xông vào, đem hai người bọn họ rời đi.

Lần thứ bốn mươi hai, cậu quyết định buông đồ xuống, tỏ tình với Choi Hyeonjoon, cầu xin anh ở lại. Sợ lời tỏ tình của tình không có sức thuyết phục, liền tiến tới hôn anh, chứng khiến khuôn mặt anh bị nụ hôn hun đỏ. Hyeonjoon bị cưỡng hôn, vừa xấu hổ vừa tức giận, đột nhiên có sức mạnh to lớn đẩy Jeong Jihoon ra rồi bỏ chạy ra ngoài.





.........

Loanh quang gần trăm lần, Jeong Jihoon đã tìm ra quy luật, chỉ cần Hyeonjoon đi ra ngoài thì kiểu gì cũng sẽ trở lại thời điểm kia, không cách nào làm cho thời gian tiến lên phía trước. Nhưng Jeong Jihoon đã nghĩ hết tất cả các cách, cũng không thể giữ anh ở lại. Còn chính mình cũng không có cách nào ra ngoài, khiến cho mọi thứ trở nên khó hơn nhiều.

Trong một khoảnh khắc, một ý nghĩ đáng sợ nảy đến, nếu Choi Hyeonjoon bị mình giết trong căn phòng này, anh sẽ không bao giờ có thể bước ra được. Tuy nhiên, ý nghĩ này nhanh chóng bị bóp chết, nếu Hyeonjoon chết đi, mình có đi được ra ngoài cũng sẽ vào tù, thà bị mắc kẹt ở đây còn tốt hơn.

Huống chi, cho dù có thể vĩnh viễn nhốt anh ở trong phòng, cũng như không có khác biệt gì giữa thời gian trôi qua như thế này và thời gian không trôi.

Sau cùng, họ đều là những cầu thủ chuyên nghiệp, họ đều cần phải ra sân đấu để làm những điều xứng đáng ghi dấu vào cuộc đời mình.

Trải qua quá nhiều lần khiến cậu kiệt sức, Jihoon nằm trên giường và bắt đầu suy nghĩ về nguyên nhân của bi kịch này, lí do ban đầu cho vòng lặp.

Là vì staff của Hanwha đang đợi anh ở dưới lầu.

Không, không phải, trong lòng cậu phủ nhận, là vì –

Choi Hyeonjoon muốn rời đi.








Hyeonjoon chưa thảo luận về bất kỳ vấn đề chuyển nhượng nào với cậu. Lần đầu gặp nhau sau khi biết anh sẽ đến Hanwha, ở trước cổng phòng tập, Jihoon quẹt thẻ nhân viên dưới cái nắng mùa đông khắc nghiệt và lẩm bẩm điều gì đó: Dì bếp ở đó nấu đồ ăn rất ngon.  

Trong ngành thể thao điện tử này, việc tiếp tục ở cạnh nhau là rất hiếm hoi. Vốn Jihoon đã quen với việc chia xa sáu năm, cũng chưa bao giờ quan tâm quá nhiều đến quyết định của đồng đội, nhưng lúc này hắn mới bắt đầu nghĩ đến sự ra đi của anh. Sau khi nhận ra, dường như người ở bên cạnh mình nhiều năm như vậy, vẫn luôn là Choi Hyeonjoon.

Cũng không đến mức thương tâm khổ sở, cũng không tính là không buông bỏ được. Jihoon ngơ ngác nhìn gian phong có chút trống trải, một bên tủ quần áo mở toang, quần áo bên trong quần áo bị mất đi hơn phân nửa, ống quần của một chiếc quần kẻ sọc lộ ra ngoài, trông có chút đáng thương. Choi Hyeonjoon thích mua quần áo, mỗi một lần mua đều mua một lượng lớn, gu thời trang của anh cũng rất tốt, ngày thường hau bị Han Wangho trêu chọc. Jeong Jihoon có phần luộm thuộm hơn, mấy ngăn đồ chứa vài cái quần có kiểu dáng thông dụng phổ biến, đem không gian tủ đều nhường cho anh. Vết tích sinh hoạt của hai người trong hai năm biến mất trong một ngày, anh ấy đang dùng một cái hợp lý nhất xoá bỏ mọi thứ và rời xa mình.

Chỉ là hơi khó chịu một chút thôi. Jihoon không có bất bình gì đáng phàn nàn, nhưng cậu không biết tại sao ông trời lại kiên trì như vậy, khiến mấy phút này giống như một vụ án chưa được giải quyết.  

Hơn nữa, đây không phải là lần đầu tiên họ chia xa. Lần trước cũng là tứ kết, dường như bọn họ thua đau đớn hơn một chút, khi trở về khách sạn, cả hai đi thu dọn đồ đạc, không gặp nhau thêm lần nào nữa. Trí nhớ vốn đã rất mơ hồ, Jihoon không thể nhớ nổi liệu họ có nói lời tạm biệt hay không, và khi họ gặp lại nhau, là lúc đang leo rank, hay trong cuộc phỏng vấn ở phía đối diện của trận đấu.








Sau đó một năm sau, Hyeonjoon là người mở cửa phòng, trong phòng có một chiếc vali đã mở sẵn, quần áo trải trên giường, đồ đạc rải rác bày bừa bãi trên sàn nhà. Jihoon tay trái cầm vali, tay phải cởi mũ bóng chày rồi xoay nó trên ngón tay, Hyeonjoon lau mồ hôi trên trán và nói: "Đã lâu rồi không gặp Jihoon. Hình như điều khiển máy lạnh vẫn chưa được đưa cho chúng ta, em có thể ra phòng khách xem thử được không?"

Không biết đã bao nhiêu lần, Jihoon không còn sức mà quấy nữa, dựa vào cửa chào tạm biệt, ngơ ngác nghĩ dù sao ngươi cũng sẽ sớm quay lại. Choi Hyeonjoon đội mũ, chỉnh lại cổ áo, vali đã sẵn sàng dưới chân, mở rộng vòng tay với Jihoon:

"Em có muốn ôm anh không?"

Jeong Jihoon: "Ah?"

"Biểu cảm của Jihoon như thể vừa bị dẫn 1-10 trong bảng xếp hạng. "

Rõ ràng như vậy sao, Jeong Jihoon lẩm bẩm, cũng dang tay ra ôm lại. Họ Choi thấp hơn cậu một chút, một khe hở chỉ có thể nhận ra khi cả hai ôm nhau, cặp kính tròn cọ vào má Jihoon. Anh dường như muốn an ủi, vỗ nhẹ vào lưng cậu, nhưng Jihoon lại chỉ nói một câu:

"Em sẽ gặp lại anh trong trận chung kết sắp tới. "

"Ừ, nhất định sẽ có một người thua đậm đến mức bị nhắn tin mắng ba ngày."  

Jihoon thốt ra những lời này một cách tê liệt, gần như không biết làm thế nào để điều khiển não, môi và lưỡi của mình. Nhưng anhlại cười, một lúc sau cậu cũng bắt đầu cười, hai người họ luôn như vậy, trò cười kì lạ mà Han Wangho nhận xét là "Hoàn toàn không biết nó đến từ đâu" lại hài hòa kết thúc ở cùng một nơi với những con đường khác nhau, ngay sau đó họ lại bật cười, điều này làm bầu không khí yên tĩnh trong phòng trở nên sôi động hơn một chút. 

Cười đủ rồi,Hyeonjoon nói: "Hẹn gặp lại, chúc em tìm được một bạn cùng phòng thật tốt."

"Hẹn gặp lại."

Jeong Jihoon không hề phản kháng, nhìn Hyeonjoon rời đi. Anh một mình kéo vali dọc hành lang, không nhanh cũng không chậm, không hề quay đầu lại.  

Choi Hyeonjoon cũng không quá ngây thơ, kiểu lãng mạn của anh là kiểu lãng mạn tự do đắm chìm trong thế giới của riêng mình. Ranh giới cá nhân rõ ràng, quan hệ đồng đội thường nói đùa là "just bussiness", bề ngoài hiền lành thầm lặng, nếu ngẫm nghĩ sẽ không có quá nhiều vướng mắc hay hoài niệm.





Ngay cả những lần đoàn tụ lặp đi lặp lại cũng không phải do họ cố gắng tạo ra, mọi việc diễn ra một cách tự nhiên và diễn ra một cách tự nhiên. Jihoon vô cớ nhớ lại sau khi trải qua CKTG 2019 đầy hỗn loạn và giai đoạn chuyển nhượng của câu lạc bộ, cvMax đã ngồi trước mặt cậuvà nói xin lỗi:

"Jihoon, đội hình mà chúng ta đã nói trước đó có thể không đạt được ......Bây giờ thầy đang nói chuyện với tuyển thủ Doran, em nghĩ thế sao?".

Cậu không trả lời ngay, cvMax nhanh chóng tiếp lời: "Về chuyện Khan, có chút vấn đề. Tuy nhiên, em cũng quen thuộc với Hyeonjoon, và thầy có nghe nói Keria cũng là người mà em biết, chưa kể đến một tiền bối đáng tin cậy như tuyển thủ Deft......".

Jihoon dùng một tay đỡ má, tay phải cầm thìa khuấy khuấy cà phê, cụp mắt, nhẹ giọng nói: "Không thành vấn đề, bất kể đồng đội của em là ai....... Em sẽ carry. "

Jihoon không nghĩ rằng Doran sẽ đi từ GRF đến DRX với mình. Vào thời điểm đó, cậu chưa đủ 20 tuổi, có đủ tài năng để được lựa chọn nhưng thiếu can đảm để đưa ra quyết định, vậy nên câu đi theo người thầy mình tôn trọng với niềm tự hào và một chút bối rối, giống như một con vật nhỏ không biết đi đâu được một người trưởng thành khôn ngoan và lành nghề mang theo. Hyeonjoon cũng là một con vật nhỏ như vậy.

 Vậy là họ có năm thứ hai, rồi năm thứ ba và năm thứ tư. Khi Doran, người đi đường trên dự bị, gia nhập đội tuyển đã tỏa sáng như sao băng trên trời, không ai có thể tưởng tượng rằng hai người họ sẽ có bốn năm làm việc cạnh nhau trong một ngành công nghiệp đầy rẫy những thách thức, hối tiếc và chia ly.  

Số phận hiện tại là bù đắp cho đoạn thời gian bên nhau, cậu không có gì để phàn nàn nữa.

Jeong Jihoon gục xuống giường và nhắm mắt lại. Vì vậy, bất kể thứ này là cái gì hay là ai, làm ơn đừng để chúng tôi rời ra nhau.

Thật bất ngờ, Jihoon mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.








Trong giấc mơ, cậu đang ngồi ở căn cứ Hanwha, có chút bối rối. Máy tính đang bật LOL, dẫu cho Jihoon không thể đọc được chữ nào trên màn hình, nhưng cậu biết rằng đây là một đêm mùa hè, chắc chắc là vào năm 2021. Mọi âm thanh, nhiệt độ và mùi như một nền mờ nhạt để lại những dấu vết nông cạn trong trí nhớ. Điều hòa trong phòng luyện tập đã được bật, côn trùng và nhiệt độ bên ngoài bị chặn bởi kính. Một giọng nói phát ra từ tai nghe thúc giục anh nhanh chóng chọn tướng, là Choi Hyeonjoon, ồ, chính là Choi Hyeonjoon.

Họ dường như đang nói về xếp hạng đôi nào đó, Kim Hyukyu cũng ở bên cạnh cậu, thỉnh thoảng chậm rãi xen vào một vài từ. Jihoon không biết anh ấy đang nói cái gì, giọng nói bên tai lờ mờ đến mức không thể phân biệt được.

Cậu có chút lo lắng, mơ hồ cảm thấy mình vừa nói ra điều gì đó quan trọng nhưng lại không quan trọng chút nào. Đủ loại hội thoại lóe lên rực rỡ trong đầu, vài câu lại mang màu sắc cổ tích, lấp đầy toàn bộ tầm nhìn như pháo hoa. Nó khiến Jihoon cảm thấy có chút vô nghĩa và ngây thơ như trẻ con, nhưng lại khiến muốn khóc một chút.

Có một chút thôi.

Khi tỉnh dậy, Hyeonjoon vẫn còn ở trong phòng.

Đây là ý gì, là vì mình trước đây đã đến Hanwha, nên bây giờ Hyeonjoon cũng đến Hanwha, là lời nguyền Hanwha sao? Jeong Jihoon bối rối không hiểu.

Nghĩ đến đây, Jihoon đứng dậy và gọi cho giám đốc của Hanwha, cậu vẫn còn thông tin liên lạc trong điện thoại với ông. Khi điện thoại được kết nối, cậu hạ thấp giọng và nói khéo hỏi nếu Hanwha có thể hoạt động mà không có Choi Hyeonjoon không.

"?Jihoon à, hợp đồng đã được ký kết. Cậu muốn giúp Doran trả tiền bồi thường thiệt hại hay bạn muốn đến Hanwha làm đường trên mới?"








Việc gì nên đến sẽ đến, Choi Doran lại một lần nữa đứng trước cửa phòng, chờ đợi nói lời từ biệt.

Lần này không còn cái ôm nào, chỉ có Jihoon lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt anh.

ID của Hyeonjoon là "Tôi muốn trở nên trẻ hơn", nhưng thực tế họ vẫn còn rất trẻ. Nếu chỉ nhìn vào đôi mắt, sáng ngời chính trực, ánh mắt vẫn sáng trong như lần đầu tiên nhìn thấy chúng.

"Hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại."

"Choi Hyeonjoon."

"Hả?"

Anh dừng lại, quay đầu.

Jihoon bỗng nhiên hỏi một câu kì lạ, cậu cũng không biết tại sao, giống như có một ai đó đã chỉ mình,

"Anh đã tạo ra cỗ máy thời gian chưa?"

Giống như một loại mật mã giữa hai người.

Choi Hyeonjoon chậm chạp chớp chớp mắt, làm Jihoon về cái nháy mắt của "Super star" được người hâm mộ nói đến.

"Anh làm không được."

Choi Hyeonjoon nói.

Không phải đứa trẻ ngốc nghếch nào cũng là Nobita, và không phải con mèo béo nào cũng là Doraemon.

Choi Hyeonjoon rời đi, tiếng bánh xe vali biến mất ở cuối hành lang.

eong Jihoon thẫn người ở đó một lúc lâu, rồi cẩn thận đặt tay lên nắm cửa, vặn tay nắm.

Cánh cửa mở ra.

end.








Vào một buổi stream vào năm 2021

"Choi Hyeonjooon, em yêu cầu anh chế tạo ra cỗ máy thời gian cho em."
Real mmt đó mấy ní ơi huhu











Tác giả: xinjinjumin

Nguồn: Lofter

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro