[Fakedeft] Có muốn tới với anh không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả thế giới biến thành màu đen, Lee Sanghyuk nhìn chằm chằm vào ánh đèn LED sáng mờ nhạt trước mặt, anh hơi mệt mỏi với âm thanh ồn ào trong bóng tối lọt vào tai.

Anh sờ sờ điện thoại trên bàn, thông báo bật lên chập chờn trong nháy mắt.

Anh nhấp vào tin nhắn, khóe miệng không khỏi nhếch lên, quả nhiên, đó là phong cách thường ngày của Alpaca.

Kim Hyukyu: Đông người quá.....

Kim Hyukyu: Ở đây tối lắm.... Sanghyuk à.

Thấy vậy, anh ngẩng đầu lên nhìn đám trẻ con xung quanh, dường như đang sôi nổi thảo luận về rượu chè, trêu chọc Choi Woojae vẫn còn là trẻ vị thành niên, chỉ có thể ngồi bên cạnh nhìn bằng ánh mắt trống rỗng.

Anh hơi dịch ghế đẩu ra sau, ngón tay gõ nhẹ vào màn hình.

Lee Sanghyuk: Sợ tối à?

Những suy nghĩ xấu đột ngột dâng lên khiến anh không thể không trêu chọc Kim Hyukyu.

Lee Sanghyuk: Nếu vậy thì, có muốn đến tìm anh không?

Có lẽ Hyukyu đã quá sốc trước những lời anh gửi. Lee Sang Hyuk ngồi cách đó không xa cũng mơ hồ nghe thấy tiếng la hét phía sau khi anh ấy đập tay vào bàn vì quá sốc, cùng giọng nói lo lắng và có chút trêu chọc của những người đồng đội bên cạnh.  

Kim Hyukkyu đang muốn khóc vì sự ngu ngốc của chính mình, nhìn người trước mặt vẫn đang thẳng lưng sau khi làm điều xấu, giận dữ thốt lên "Không phải", đột nhiên dừng lại và hờn dỗi nghĩ làm sao một người như vậy có thể tồn tại được.

Có lẽ vì nhẹ nhõm sau khi bị trêu chọc nên Lee Sang Hyuk không tiếp tục nữa mà chỉ cùng bọn trẻ thảo luận về diễn biến của buổi tối.  

Màn đêm trôi qua, t1 trông như đang bán sỉ cúp vô địch, Lee Sang Hyuk ngồi ở hàng ghế sau, nhìn chiếc cúp để trong hộp bên cạnh, lặng lẽ chụp ảnh rồi gửi.  

Ở phía bên kia, Kim Hyukyu nhìn thấy chiếc cúp trong bức ảnh do Lee Sanghyuk gửi, sau đó nhìn vào chiếc cúp trong tay mình và chiếc cúp ở hàng ghế đầu, tức giận đến mức gửi biểu tượng cảm xúc đấm đá.

Sau đó, Kim Hyukkyu quyết định sẽ phớt lờ Lee Sanghyuk.

Một giờ ...... Không...... Một ngày!

Quả nhiên, Lee Sang Hyuk nhìn hình đại diện là con alpaca dù có nhắn gì cũng không trả lời, anh che mặt tự giễu, nghĩ đến tại sao mình lại khiêu khích người ta? Đã biết rõ rằng alpaca tức giận sẽ nhổ nước bọt. Lần này, đến nước bọt cũng không chịu nhổ.

Nay là sinh nhật của một đứa nhóm trong đội, từ sáng sớm anh đã thỉnh thoảng nghe thấy nốt cao the thé phát ra từ KTV náo nhiệt trên tầng tám.  

Thỉnh thoảng, một tiếng trầm dày vang lên như tiếng một cô gái đang gọi tên các thành viên trong nhóm khiến anh ớn lạnh.  

Ngồi trên ghế sofa trên tầng sáu, Lee Sanghyuk nhìn Bae Seungwoong đang đi ngang qua, nói xin chào và đi xuống cầu thang.

Hai giờ sáng, trung tâm Seoul vẫn rực sáng, biển hiệu màu đỏ của tòa nhà T1 rất nổi bật, phản chiếu màu đỏ lên tòa nhà đối diện.  

Lee Sang Hyuk không ở lại quá lâu, anh tìm xe đậu ở bãi đậu xe tầng dưới rồi quấn chặt quần áo rồi lên xe.  

Chiếc xe chưa ddược khởi động máy sưởi trước chắc chắn hơi lạnh, quần áo quấn chặt cũng khiến răng người ta nghiến răng nghiến lợi, Sanghyuk không nhịn được nghĩ đến hình đại diện ở đầu bên kia điện thoại vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Một lúc sau, xe bắt đầu nóng lên, Lee Sang Hyuk vừa định đạp ga thì nhìn thấy tin nhắn từ alpaca trên điện thoại di động của mình.

Kim Hyukyu: Không muốn xem điện thoại, hmph!

Kim Hyukyu: Muốn ăn gà rán......

Kim Hyukkyu: Muốn ăn xúc xích chiên......

Kim Hyukyu: Muốn uống sữa chuối......

Lee Sang Hyuk khi nhìn thấy đoạn cuối có chút giở khóc giở cười, rõ ràng là muốn ngừoi ta mua cho nhưng lại tỏ ra kiêu ngạo như vậy.  

Tay cầm vô lăng của Lee Sang Hyuk dừng lại khi anh dần tiến gần đến quán gà rán quen thuộc.  

Sanghyuk thường đến cửa hàng này khi anh và Kim Hyukyu ở cùng nhau, mặc dù ở khá xa, nhưng tình cờ không có nhiều người, nên hai người họ có thể ngồi trong cửa hàng một lúc.

Ngồi ở chiếc ghế quen thuộc, nhìn ông chủ ở quầy lễ tân đang xem bộ phim truyền hình Hàn Quốc được phát sóng không biết bao nhiêu tập, có lẽ nhân vật chính sắp chết. Ông chủ tầm ba mươi tuổi lấy trong hộp khăn giấy ra một tờ giấy bắt đầu lau nước mắt, cho đến khi Lee Sang Hyuk đi lấy gà rán, mắt vẫn đỏ hoe, không dám để khách phát hiện ra mình đang khóc nên ngượng ngùng quay người sang một bên chào "Lần sau lại ghé".

Bụng của Kim Hyuk Kyu rất nhỏ nên không thể ăn những thứ này, nhưng con mắt lại to hơn cái bụng nên Lee Sang Hyuk đành phải chiều chuộng anh, điều này cũng dẫn đến việc Kim Hyuk Kyu sai khiến Lee Sang Hyuk đi mua những thực phẩm đó.  

Thực ra lúc anh đến đã là ba giờ sáng, nhưng đối với người chơi thể thao điện tử thì vẫn còn sớm. Lee Sang Hyuk nhìn thấy bó hoa khô ngoài cửa đã được vứt vào thùng rác, nghĩ đến ngày mai nên đặt một bó khác. Dù Kim Hyuk Kyu chưa bao giờ nói mình thích hoa nhưng Lee Sang Hyuk biết rằng bất cứ ai được nhận hoa đều rất hạnh phúc.

Khi người mở cửa bước tới cửa, Lee Sang Hyuk quay lưng lại, xoay người để vừa mở cửa không bị phát hiện, một giọng nói bối rối từ bên cạnh truyền đến, nụ cười của anh run rẩy, nhưng anh sợ làm đổ đồ trên tay.  

Vào thời điểm bị phát hiện, anh có thể tưởng tượng rằng Kim Hyukkyu đang tức giận có thể đóng cửa lại không chút do dự vào giây tiếp theo, thậm chí anh còn tưởng tượng rằng khuôn mặt cau có của lạc đà.

Nhưng Lee Sang Hyuk vẫn dỗ dành Hyukyu, quay người về phía Kim Hyuk Kyu, không khí bên ngoài trên cơ thể anh trộn lẫn nhiều loại mùi khác nhau, khi anh đến gần Alpaca, một mùi hương nhài thoang thoảng bay vào mũi anh.  

Đồ trong tay đặt lên bàn nhưng Lee Sang Hyuk đã nắm tay người trước mặt, bồn rửa bát không cao, gần như không thể chạm vào lưng dưới của Kim Hyuk Kyu. Mặt bàn bằng đá cẩm thạch lạnh lẽo, muốn đứng dậy một lúc, nhưng lại bị ép lại.

Kim Hyukyu hơi ngạc nhiên trước phản ứng đeo bám đột ngột của Lee Sanghyuk, và trong một khoảnh khắc anh nghĩ rằng đó là do tâm trạng người yêu đang rất tệ, nên anh bắt đầu xin lỗi khi nghĩ về những gì anh vừa nói trong cơn giận dữ.

"Nhớ anh lắm." Kim Hyuk Kyu ôm chặt Lee Sang Hyuk, cơ thể có chút tan chảy, anh hỏi với giọng nhẹ nhàng xin lỗi: "Sang Hyuk à, anh mệt lắm hả?"  

Lee Sang Hyuk nghe xong liền nhích người lại gần, nhét hai chân vào giữa hai chân của Kim Hyukkui, tư thế tốt hơn khiến hai người cảm nhận nhau dễ dàng hơn, anh thản nhiên hôn lên cần cổ xinh đẹp, hơi thở của hai người bắt đầu trở nên hỗn lại, vào khoảng khắc cuối cùng trước khi Lee Sang Hyuk chuẩn bị đưa tay vào lưng dưới của Kim Hyuk Kyu, lạc đà mới nhớ ra đồ ăn vẫn còn trên bàn, đẩy cơ thể Lee Sang Hyuk với một chút kiêu ngạo, nhưng cơ thể anh lại vô cùng mềm mại.  

"Không, một lát nữa...... Lạnh quá......" Kim Hyukkyu cau mày nhìn về phía bàn, ánh mắt anh lại rơi vào khuôn mặt Lee Sanghyuk, ngẩng đầu lên và hôn lên mặt anh vài lần trước khi nhẹ nhàng rời khỏi sàn, ngồi xuống mép bàn và bắt đầu tháo dỡ con gà rán.

Lee Sang Hyuk nhìn Kim Hyuk Kyu trước mặt, thỉnh thoảng lại đặt gà rán trước mặt hỏi anh có muốn ăn không, thỉnh thoảng lại ngồi phịch xuống ghế nói no sắp chết rồi, sau đó lại tiếp tục nói không thể để uổng công người yêu mua về cho mình ăn được, tiếp tục ăn thêm vài miếng gà rán.  

Tóm lại Kim Hyuk Kyu đã ăn bao nhiêu, Lee Sang Hyuk chỉ cần nhìn qua là biết, con gà chỉ mới mẩt vài miếng nhưng Kim Hyuk Kyu đã no căng, còn hét lên sẽ nổ bụng mất, điều này khiến Lee Sang Hyuk có chút dở khóc dở cười.

Có lẽ là vì ngày hôm sau là lễ Giáng sinh nên chiều nay Lee Sang Hyuk vẫn còn quay phim, sau khi biết nhà tài trợ tạm thời đã sắp xếp việc quay phim, Lee Sang Hyuk đã đưa tay xoa xoa cái bụng phẳng lì đang căng ra một cách vô lý của Kim Hyuk Kyu. Đầu bên kia điện thoại, trợ lý của T1 đã sẽ sắp xếp thời gian thành buổi chiều.

Anh không nói gì chỉ có thể đồng ý, sau đó đưa điện thoại cho Hyukku, nhìn chiếc điện thoại được đưa qua Hyukyu hỏi xem gì đó, nhưng trong lòng lại tò mò, sau khi nhận được điện thoại, cảm thấy có chút vui vẻ.

Nhưng sau khi nhìn thấy nội dung, anh đưa lại điện thoại ngay lập tức, trên mặt viết hai chữ không vui, cầm lấy tay Sanghyuk khỏi bụng và nói rằng anh sắp cắn nó, nhưng khi chuẩn bị cắn, vẫn là ném tay Lee Sanghyuk đi.

Lee Sanghyuk, người theo dõi tất cả những điều này, mỉm cười bất lực và nhìn phản ứng của Kim Hyukkyu, Lee Sang-hyuk cũng biết rằng sau tất cả, lần đầu tiên hai người họ trải qua đêm trước Giáng sinh, họ đương nhiên phải trải qua Giáng sinh cùng nhau. Kim Hyukkyu đã từ chối lời mời của Kim Kwanghee và Ryu Míneok để ăn mừng ngày lễ cùng nhau.

Cho dù hai người không nói muốn ở chung một chỗ, nhưng lại từ chối mọi lời mời. Vì vậy dĩ nhiên hay người bọn họ sẽ bên cạnh nhau rồi/

Nhưng cảnh quay có thể khiến Kim Hyuk Kyu không vui trong một lúc, anh vẫn nhớ lần cuối cùng Lee Sang Hyuk quay phim khiến anh phải đợi cả buổi chiều, và Lee Sang Hyuk đương nhiên phải trả một cái giá khủng khiếp.

Cái giá phải trả là ngồi một mình trong nhà, nhìn vào bức ảnh được gửi bởi Kim Hyukyu ở đầu bên kia điện thoại cùng với Kim Kwanghee và Ryu Minseok đi ăn.

Anh ta ném điện thoại sang một bên, ] những ngón tay của anh giả vờ như một nhân vật phản diện và lướt đến ngón tay của Kim Hyukyu, bàn tay được bao phủ bởi nhân vật phản diện, rất tự nhiên mà nghiêng người theo.

"Anh sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành sớm." Lee Sang Hyuk dựa vào Kim Hyuk Kyu và dụi tóc vào cánh tay anh một cách gợi tình. Tuy nhiên, điều này không thể giải thích được đối với Kim Hyuk Kyu. Với những động tác quyến rũ, Kim Hyuk Kyu đã mất cảnh giác và ngay cả giọng nói của anh ấy cũng trở nên xấu hổ.  

"Nhưng mà...... Sanghyuk rất giỏi lừa gạt mọi người" Lee Sanghyuk ngồi dậy ngay lập tức, nhìn chằm chằm vào Kim Hyukyu bằng hai mắt và lắc đầu hơi bực bội, "Không, lần trước anh thực sự đã rất u sầu, tại vì có vấn đề nên buổi chụp hình mới kéo dài như vậy."

Phòng khách tối om, chỉ có ánh sáng của TV, hai người ngồi cạnh nhau trên ghế sô pha, bóng của họ in lên bức tường phía sau, toàn bộ bức tường được sơn màu xanh đậm bằng những mảnh vỡ của biển.  

Lee Sang Hyuk tiến lại gần, tựa đầu vào tóc Kim Hyuk Kyu với nụ cười, mái tóc rối bù đang đánh nhau, hai người thân thiết đều nở nụ cười không thể giải thích được, bầu không khí vốn chỉ là một cuộc cãi vã nhỏ trở nên mơ hồ.  

"Ở nhà đợi anh về.iọng nói khàn khàn của Lee Sang Hyuk đến gần hơn, hơi thở của Kim Hyuk Kyu trở nên nặng nề, đập vào tai Lee Sang Hyuk mà không trả lời, nhưng Lee Sang Hyuk biết rằng Kim Hyuk Kyu đã nghe rõ.

Khi tiếng khóa cửa vang lên, Kim Hyuk Kyu nhìn về phía cửa nhưng không có phản hồi, anh ngồi lại trên ghế sofa và xem bộ phim truyền hình dài tập đang phát trên TV, dường như cuối cùng nó cũng sắp kết thúc. nam chính và nữ chính cuối cùng cũng bước vào lễ đường, Kim Hyukyu chỉ nhớ điều cuối cùng anh nhìn thấy là dường như nam chính đã đeo chiếc nhẫn lên tay nhân vật nữ chính.

Kim Hyukkyu không biết mình ngủ thiếp đi khi nào, nhưng có lẽ anh chỉ nhớ rằng lúc dậy Lee Sanghyuk đã về, không biết từ khi nào TV đã tắt.

Kim Hyukyu ngồi dậy và thấy tuyết đang rơi nhẹ bên ngoài, còn Lee Sanghyuk, người đang đứng ở bàn bếp với một ngọn nến, nhìn lên phía anh.

Sanghyuk không nói gì, nhưng sau khi thắp sáng ngọn nến cuối cùng, anh bước tới, chiếc ghế sofa trùng xuống do sức nặng.  

"Xin lỗi, vẫn là có hơi muộn" Lee Sanghyuk đưa tay ra và vuốt vuốt phần tóc mái tóc của Kim Hyukkyu, hành động thân mật khiến lạc đà hơi bực bội, anh vùi đầu vào cổ người bên cạnh, nói một cách hờn dỗi, "Vậy thì phải trừng phạt."

Kim Hyukyu khẽ há miệng và để lại một dấu răng phía trên xương quai xanh của Lee Sanghyuk. Anh không cản lại, có lẽ dấu răng này sẽ gây ra một số rắc rối, nhưng anh vẫn dịu dàng chạm ôm người trong vòng tay của mình sau khi người đó bị trừng phạt, nhẹ nhàng hỏi liệu hình phạt đã kết thúc chưa.

Trong bóng tối, Kim Hyukkyu nhớ lại món quà mà Lee Sanghyuk đã nói trên bàn ăn, không thể không hỏi về món quà.

Nhưng vì bị tê nên anh đã ngẩng đầu lên xuống để giảm bớt cơn đau, có lẽ sự việc xảy ra vào lúc 12 giờ, khi Kim Hyuk Kyu chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.  

Kim Hyuk Kyu cảm thấy Lee Sang Hyuk xoay người, ngón áp út của bàn tay trái truyền đến một cảm giác lành lạnh, Lee Sang Hyuk đã chạm vào chiếc nhẫn trên ngón tay anh và hôn nó, anh không nhìn rõ biểu cảm của Sang Hyuk, nhưng anh mơ hồ nhớ Lee Sang Hyuk đã nói "Anh yêu em" và "Giáng sinh vui vẻ, tình yêu của anh"  

Vào giây phút cuối cùng khi Kim Hyukkyu chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, anh thì thầm "Giáng sinh vui vẻ, Sanghyuk"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro