Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Từ trên trời rơi xuống một yêu nghiệt áo đỏ 1

Dịch: Diệp
Biên:Gyura

Cơm, trứng gà, cà rốt.

Rất thích hợp để làm cơm chiên trứng.

Khi Hạ Tử Thường mang đĩa cơm chiên trứng nóng hổi, thơm ngào ngạt đặt lên bàn, ba tiểu gia hỏa đều mở to mắt kinh ngạc, nước miếng suýt ứa ra.

Thanh Mặc nhìn đĩa cơm chiên trứng đủ cả sắc, hương, vị trên bàn, dụi dụi mắt.

Kỳ lạ thật.

Lần này, không bị cháy?

Trước đây, mỗi lần mẫu thân hắn nấu ăn, không ít thì nhiều sẽ bị cháy.

Hạ Tử Thường chia cơm chiên trứng thành bốn phần vào từng bát nhỏ, nàng lấy phần ít nhất, ba phần còn lại để dành cho đám hài tử.

- Mẫu thân, ta không đói, người ăn phần của ta đi, ta ăn phần của người.

Vân Dục thấy thế, vội vàng nói.

Khuynh Thành liếc mắt nhìn chén cơm của Hạ Tử Thường, lại nhìn bát đầy cơm trước mặt mình, nuốt nuốt nước bọt, nói bằng giọng non nớt.

- Mẫu thân, Khuynh Thành cũng không đói đâu, người ăn phần của Khuynh Thành đi, Khuynh Thành ăn ít thôi.

Hành động của Thanh Mặc trực tiếp hơn, hắn bưng bát của mình lên, định đổi với Hạ Tử Thường.

Vì muốn nuôi sống bọn hắn, mẫu thân đã phải rất vất vả, vậy nên bọn hắn không thể để mẫu thân bị đói bụng.

Nhìn ba tiểu bảo bối tranh nhau muốn để cho mình ăn nhiều hơn một chút trước mặt, Hạ Tử Thường cảm thấy vô cùng ấm lòng, thậm chí hốc mắt còn hơi đỏ.

Mấy tiểu bảo bối đều nghe lời hiểu chuyện như vậy, hỏi sao nàng có thể không thương không yêu?

- Mẫu thân không đói.

Hạ Tử Thường đẩy trả lại bát cho Thanh Mặc.

- Các ngươi ngoan ngoãn ăn cơm đi, ăn xong thì tắm rồi đi ngủ, đã muộn rồi, hài tử thức đêm sẽ không lớn được đâu.

Xưa nay ba tiểu bảo bối đều rất nghe lời Hạ Tử Thường, vì vậy liền ngoan ngoãn ăn cơm.

Tốc độ ăn cơm của Khuynh Thành là nhanh nhất, có thể dùng cụm từ 'gió cuốn mây tan' để hình dung. Chỉ trong nháy mắt, bát cơm chiên trứng lớn nhất đã bị tiểu nha đầu này ăn hết sạch, bụng nhỏ căng đến tròn vo.

Đã rất lâu rồi Khuynh Thành chưa được ăn no như vậy, Khuynh Thành thỏa mãn vỗ vỗ bụng nhỏ của mình, trên khuôn mặt non nớt mềm mại lộ ra một nụ cười thỏa mãn.

Khác với tướng ăn thô lỗ của Khuynh Thành, tướng ăn của Vân Dục và Thanh Mặc nhã nhặn hơn nhiều.

Chờ ba tiểu bảo bối ăn xong, Hạ Tử Thường liền thu dọn chén đũa.

- Ta đun ít nướng nóng, các ngươi rửa mặt và rửa chân xong rồi đi ngủ.

Ba tiểu bảo bối ngoan ngoãn gật đầu, nghiêm chỉnh ngồi trên giường chờ mẫu thân.

Hạ Tử Thường bưng bát đũa ra khỏi phòng, trở lại nhà bếp.

- Mẫu thân trở nên dịu dàng thật đấy. Mặc ca ca, có phải là ngươi sử dụng phép thuật với mẫu thân không?

Khuynh Thành vừa sờ sờ bụng nhỏ đã căng tròn vo của mình, vừa hỏi Thanh Mặc.

Đối với chuyển biến của Hạ Tử Thường, Thanh Mặc cảm thấy hết sức vui vẻ, không nhịn được cười mỉm nói.

- Không có, có lẽ là do mẫu thân đã suy nghĩ thông suốt chăng.

Trước đây mẫu thân vẫn luôn rất hung dữ với bọn chúng, chưa từng có sắc mặt tốt, bởi vì nàng cảm thấy ba đứa nhóc bọn hắn đã hủy hoại cuộc đời của nàng, đẩy nàng vào vực sâu bất hạnh.

Suy nghĩ Khuynh Thành quá ngây ngô đơn giản nên không hiểu tại sao mẫu thân nhà mình lại luôn hung dữ với mình và hai ca ca như vậy. Nhưng Thanh Mặc và Vân Dục lại khác, suy nghĩ của chúng trưởng thành hơn nhiều so với những hài tử bình thường khác. Hai đứa đều hiểu đại khái tại sao mẫu thân lại không bao giờ hòa hợp với bọn họ, đồng thời, trong nội tâm hai đứa cũng cảm thấy rất áy náy, cảm thấy là bọn họ liên lụy đến mẫu thân.

- Ah, ăn no quá, muội muốn đi dạo trong sân một lát.

Khuynh Thành cảm thấy hơi khó chịu, liền nhảy từ trên giường xuống, đi ra ngoài sân.

- Ca ca đi cùng với muội.

Bên ngoài quá tối, lo lắng Khuynh Thành sẽ bị ngã, Vân Dục và Thanh Mặc đồng thanh nói, rồi cũng nhảy xuống giường.

Ba tiểu bảo bối cầm tay nhau, vừa mới bước ra khỏi cửa, liền nhìn thấy có một bóng màu hồng vụt qua trước mắt.

Ngay sau đó, một âm thanh trầm đục do vật nặng rơi xuống đất vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro