chương 315-316-317: nhà mới của bọn họ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Vân Na chợt nhận ra bản thân đang ở đâu, cả người hóa đá như bị sét đánh.

Cảng...

Lý Đông Cường thật sự nghe lời thằng bé đó ném mẹ con cô ta xuống biển làm mồi cho cá?!

"Còn có lời trăng trối nào muốn nói không?" Lý Đông Cường nhìn Vân Na thương hại, khi cô ta học sơ trung thì bọn họ có chơi với nhau, khó tránh khỏi sinh ra chút "tình cảm cách mạng".

Vì thế, thể hiện sự nhân từ hiếm thấy.

Nhưng cô ta lắc đầu, Lý Đông Cường tưởng rằng cô ta không có lời trăng trối nào nữa, vì thế ra hiệu với người bên cạnh.

"Nhớ xử lý cho sạch sẽ đấy!"

"Dạ, anh Cường!"

Lý Đông Cường cười lạnh, ngồi xuống trước mắt Vân Na, xoa đầu cô ta: "Ôi, thật đáng thương, sao cô lại ngu ngốc vậy? Không phải ông đây không muốn giúp cô, tốt xấu gì chúng ta cũng từng có một đoạn tình cảm. Có điều, là cô tính toán ông đây trước, đừng trách ông đây không niệm tình."

Dứt lời, nhìn chằm chằm mấy thuộc hạ kéo hai mẹ con họ đi.

Vân Na giùng giằng, hai chân đạp loạn, khóc lớn.

Ở cảng, một chiếc tàu hàng lẳng lặng bỏ neo.

Lý Đông Cường không phải lưu manh bình thường, sau lưng hắn ta có tập đoàn xã hội đen lớn mạnh, súng ống đạn dược, chất kích thích, rửa tiền, cái gì cũng dính, bởi vậy dĩ nhiên có tàu hàng của mình.

Thuộc hạ của hắn ta ném Vân Na và Lý Cầm vào trên boong thuyền, "oành" một tiếng, đầu Lý Cầm đụng vào lan can, hôn mê.

Vân Na đành trơ mắt nhìn tàu hàng dần dần rời cảng, sự tuyệt vọng ngày càng lớn...

*________*

Bệnh tình của Vân Thiên Hữu ổn định rất nhanh, bác sĩ trưởng chú trọng ghi cho cậu thuốc ổn định bệnh, rồi thông báo chủ nhật xuất viện.

Ngày xuất viện, từ bác sĩ trưởng cho đến viện trưởng xếp thành một hàng dài, cung kính tiễn bọn họ rời đi.

"..."

Có cần làm quá vậy không.

Vân Thi Thi quả thực hết nói nổi.

Trước khi Hữu Hữu xuất viện, cô đã dọn dẹp trong nhà xong, mất nửa ngày để sắp xếp lại phòng sách của Hữu Hữu.

Khi chiếc xe lái vào khu nhà Hương Thể Mạn Bộ, gương mặt Vân Nghiệp Trình hiện vẻ nghi ngờ.

"Thi Thi, lái xe nhầm rồi à? Sao lại lái vào đây? Nơi đây là khu biệt thự mà!"

Vân Thi Thi đổ mồ hôi lạnh: "Cha, không sai đâu..."

Mãi đến khi ba người đứng ở cửa chính, sắc mặt Vân Thiên Hữu cũng hiện lên sự kỳ lạ.

"Mẹ, đây không phải nhà chúng ta đấy chứ ạ?"

"Là nhà mới của chúng ta." Vân Thi Thi đỡ trán, không biết nên giải thích thế nào.

Người đàn ông kia tự dưng cho cô một căn nhà lớn, mĩ danh viết là lễ vật.

"Căn nhà này cũng phải trị giá hơn 10 vạn! Thi Thi...con..."

Sắc mặt Vân Nghiệp Trình trắng bệnh, khó tin.

"Nói ra có thể hai người sẽ không tin..." Vân Thi Thi hít sâu, giải thích: "Đây là con cầm hai cái chén đi đổi."

Hữu Hữu: "..."

Vân Nghiệp Trình: "..."

Ai tin chứ!

Hai người im lặng.

Hai cái chén đổi lấy căn nhà trị giá mấy nghìn vạn?

Hôm nay là ngày quốc tế nói dối à?

Lông mày Vân Thiên Hữu cau lại, nhưng bỗng nghĩ đến điều gì, cười không nói.

Cậu biết là ai cho rồi.

Nhà trọ lúc trước bọn họ ở rồng rắn hỗn tạp, loại người gì cũng có, không an toàn. Nhất là buổi tối, bên cạnh khu nhà trọ là con ngõ có tiếng xấu.

Hương Thể Mạn Bộ, tập đoàn bất động sản Long Đình, nằm dưới danh nghĩ của tập đoàn Đế Thăng.

Ít nhất ở phương diện an ninh không thể soi mói.  

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

chương 316: hàng xóm

  Ba người đang định vào cửa, bỗng nghe thấy tiếng động cơ xe máy ầm ầm từ đằng xa.

Vân Thi Thi kinh ngạc quay đầu nhìn, thấy một chiếc xe máy phân khối lớn dừng ở cửa nhà ngay cạnh, một thân hình thon dài đập vào mắt bọn họ.

Người thiếu niên cao lớn khoác chiếc áo gió, bên dưới mặc quần da đen, bao chặt lấy cặp chân dài.

Người thiếu niên bỏ mũ bảo hiểm ra, lắc mái tóc ngắn màu bạch lim, tháo kính râm xuống, dung nhan tuấn mĩ hiện ra trong tầm mắt mọi người.

"Hàng xóm?"

"Thật cao quá..."

Mãi đến khi cậu ta bước vào biệt thự cách bọn họ không xa, Vân Thi Thi mới phản ứng lại.

Hóa ra là hàng xóm!

"Nhìn thật quen mắt, luôn cảm thấy đã nhìn thấy người đàn ông này ở đâu đó rồi?"

"Mẹ ngốc, không phải người đàn ông nào..." Hữu Hữu bó tay nói: "Là một ca sĩ rất nổi tiếng, nghệ danh là Quân Mặc! Trang phục nhìn trung tính hóa thôi, chứ thật là phụ nữ."

"Sao con biết?" Vân Thi Thi ngạc nhiên hỏi.

"Bởi vì...từng thấy trên tivi." Hữu Hữu trả lời.

Vân Thi Thi không biết là, trước khi cô ký hợp đồng với Hoàn Vũ, Hữu Hữu đã xem danh sách tất cả ngôi sao ký hợp đồng với giải trí Hoàn Vũ.

Bởi vậy có chút ấn tượng với cô ca sĩ này.

"Cha, đừng đứng đó nữa, tất cả gian phòng đều đã dọn dẹp xong, chúng ta mau vào thôi!" Vân Thi Thi nói.

"Cha..." Vân Nghiệp Trình vẫn hơi do dự.

Lúc trước ông định chờ Hữu Hữu xuất viện sẽ quay lại căn nhà kia.

Cúi đầu nhìn thoáng qua Hữu Hữu, thấy cậu nhóc cũng đang nhìn ông, trong lòng Vân Nghiệp Trình càng hổ thẹn, thở dài.

Hữu Hữu ngẩng đầu nhìn lướt qua Vân Thi Thi, quay sang mỉm cười với Vân Nghiệp Trình: "Ông ngoại, chúng ta ở cùng nhau nhé?"

"...?" Vân Nghiệp Trình sửng sốt nhìn cậu.

Ông còn tưởng rằng, Hữu Hữu sẽ không tha thứ cho ông!

Thậm chí cho rằng, sự ngăn cách giữa hai ông cháu vĩnh viễn khó mà diệt sạch.

Nét mặt Hữu Hữu hiện lên ý cười ấm áp: "Ông ngoại, ông yên tâm. Có thể hiếu thuận ông, chăm sóc ông lúc về già, là tâm nguyện của mẹ. Ông đã lớn tuổi rồi, mẹ con cháu nên hiếu thuận với ông nha!"

"Hữu Hữu thật hiểu chuyện!" Vân Thi Thi vui mừng hôn cậu một cái, ngẩng đầu nói: "Cha, cha xem, Hữu Hữu đã nói vậy rồi, đứa trẻ hiếu thảo như thế, cha nhẫn tâm từ chối nó sao?"

"Được, được rồi..." Vân Nghiệp Trình liên tục gật đầu, nói liên tiếp mấy chữ "được", viền mắt không khỏi ươn ướt.

Ba người vừa nói vừa cười bước vào biệt thự.

*

Hôm sau.

Vân Thi Thi dậy thật sớm, trang điểm một phen, vội vã chạy tới tổng công ti giải trí Hoàn Vũ.

Buổi tối hôm trước, Tần Chu cố ý gửi tin nhắn đến, căn dặn cô nhất định không thể tới muộn.

Trước nghi thức kí hợp đồng, dựa theo thông lệ, sẽ còn có một màn tổng giám sát cấp cao của Hoàn Vũ - Quý Lâm - tự mình phỏng vấn.

Quý Lâm này, biệt hiệu Quý Diêm La, nổi danh nghiêm khắc, ý thức thời gian rất mạnh, chỉ cần đến sai giờ là sẽ không nương tay.

Hồi trước đã có một người mới mọi phương diện điều kiện đều không tệ, chỉ vì lỡ thời gian phỏng vấn, thẳng thừng hủy bỏ ký hợp đồng, không hề lưu tình.

Lúc ra cửa, cách thời gian phỏng vấn còn một tiếng đồng hồ, nhưng không hiểu sao đợi mãi không thấy taxi, mắt thấy từng giây từng phút trôi qua, trong lòng Vân Thi Thi vô cùng lo lắng.  

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

chương 317: Quân Mặc

  Ngay khi cô đang lo lắng, một chiếc Maserati vững vàng dừng trước mặt cô, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mĩ của người thiếu niên.

Đôi mày Vân Thi Thi nhíu lại, chỉ liếc mắt đã nhận ra cậu ta!

Không, là cô ấy.

Quân Mặc, ở biệt thự ngay cạnh cô.

Thấy cô ấy dừng xe, Vân Thi Thi lịch sự nói: "Xin chào!"

Quân Mặc lấy mắt kính xuống, đôi mắt xinh đẹp nhìn lướt qua cô, môi mỏng hé ra.

"Lên xe."

Hai chữ đơn giản, Vân Thi Thi lại hơi bối rối.

"Hả? Có ý gì?"

"Chỗ này rất khó bắt xe." Giọng của cô ấy hơi trầm, lộ vẻ khàn khàn, thuộc dạng hơi âm nhu, nếu không nghe kĩ thì rất khó phân biệt giới tính: "Chẳng phải cô muốn đi Hoàn Vũ phỏng vấn sao? Vừa khéo tiện đường."

Dù hơi đột ngột, nhưng thời gian quan trọng hơn, cô không để tâm nhiều nữa, nhanh chóng gật đầu: "...Cảm ơn!"

Mở cửa xe, ngồi vào ghế sau, Quân Mặc thuần thục bẻ tay lái, đạp chân ga, chiếc xe rời khỏi Hương Thể Mạn Bộ như bay.

Vân Thi Thi đặt túi sang một bên, tò mò ngắm nhìn xung quanh, tầm nhìn rơi vào kính chiếu hậu, phản chiếu khuôn mặt tuấn mĩ.

Sở dĩ dùng từ tuấn mĩ để hình dung một người phụ nữ là bởi vì bất kể khí chất hay trang phục của Quân Mặc đều có sự kết hợp giữa nam và nữ, có phong độ và sự trầm ổn của người đàn ông, cũng có tinh tế nhẵn mịn của người phụ nữ.

Sự tuấn mĩ này, không liên quan đến giới tính, nhất là đuôi mắt hẹp dài, thâm thúy mê người, thậm chí chỉ chớp mắt cũng khiến người ta tim đập loạn nhịp.

Kính chiếu hậu, ánh mắt Quân Mặc quét qua, đụng phải tầm nhìn quan sát của cô.

Vân Thi Thi lúng túng thu lại ánh mắt.

Trong xe hơi lạnh.

Sau một đêm mưa nhỏ, thời tiết có cảm giác mát mẻ hơn.

Trong xe không khí tươi mát nhưng cũng hơi lạnh, hơn nữa trên người cô chỉ mặc một bộ đồ mỏng, bởi vậy khó tránh khỏi cảm thấy hơi lạnh.

Quân Mặc qua kính chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt của Vân Thi Thi, môi mỏng mở ra: "Lạnh?"

"Ừ! Hơi hơi."

Quân Mặc lại nhìn thằng về phía trước, không nói gì, mở hệ thống sưởi.

Không lâu sau, bên trong buồng xe ấm lên.

Vân Thi Thi cảm động với sự săn sóc của cô ấy, lập tức nói cảm ơn, khóe môi Quân Mặc nhếch lên nhưng không phát ra tiếng, chỉ rút một điếu thuốc từ bao thuốc lá, điêu luyện châm lửa.

Bật lửa là chiếc Zippo phiên bản hạn chế của bộ "Ngọn lửa thần", rất khó gặp ở thành phố.

Một luồng khói thơm lan tỏa trong xe.

Mùi thuốc lá không nồng, cũng không hề gay mũi, trái lại khá dễ ngửi, ít nhất cũng không khiến người khác phản cảm.

Dọc đường yên ắng.

Tốc độ xe rất nahnh, khung cảnh ngoài cửa sổ không ngừng xẹt qua.

"Cô tên Vân Thi Thi đúng không?"

"Ừ." Cô lấy làm lạ: "Sao cô biết tên tôi?"

"Từng gặp trong tiệc rượu." Quân Mặc im lặng một lúc, dường như đang tìm kiếm từ ngữ, cuối cùng vẫn chỉ là hai chữ đơn giản: "Rất đẹp."

Mặt Vân Thi Thi đỏ lên, mỉm cười: "Cảm ơn."

Trong lòng hơi ngoài ý muốn.

Tuy Quân Mặc thoạt nhìn cao ngạo lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng trên thực tế không khó tiếp cận như vẻ bề ngoài, dễ gần khiến người khác bất ngờ.

Quân Mặc nói: "Có thể ký hợp đồng với Hoàn Vũ, là cơ hội tốt, phải quý trọng."

"Ừ, tôi biết rồi!"

Chiếc xe nhanh chóng lái vào tòa nhà Hoàn Vũ.

"Đưa cô đến đây thôi, tôi đi đỗ xe đây." Vừa dứt lời, Quân Mặc liền lái xe vào nhà để xe.

Sự tốt bụng của cô ấy khiến Vân Thi Thi không khỏi thụ sủng nhược kinh.

*Thụ sủng nhược kinh: được đối xử tốt nên đâm ra sợ hãi.

Giống như đang nằm mơ, không hề chân thật.

Dù sao từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Tiểu Tuyết ra, bên cạnh cực ít có phụ nữ đối tốt với cô như vậy.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro