chương 330-331-332: nhớ cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lời còn chưa dứt, Mộ Nhã Triết đã cầm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lồng ngực mình, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, người đàn ông có chút nóng vội, hôn lên đôi môi của cô, trằn trọc liếm mút.

Cơ thể có chút nhớ cô!

Mấy ngày ở nước Mĩ, bất cứ giây phút nào cũng thấy nhớ nhung người phụ nữ này.

Nhớ dáng vẻ xấu hổ hờn dỗi của cô, nhớ dáng vẻ cô tức giận trừng mắt nhìn anh, càng nhớ dáng vẻ thẹn thùng nở rộ khi ở dưới thân anh.

Cực kì mê người.

Nhớ cô, cảm giác như uống phải thuốc độc.

Mà độc này, chỉ có cô mới có thể chữa khỏi.

Cô là độc dược của anh, cũng là thuốc giải của anh.

Đầu lưỡi luồn qua kẽ hở của môi cô, liếm lấy hương vị ngọt ngào của cô, mùi hương thuốc lá nhàn nhạt rong chơi giữa răng môi.

Trái tim Vân Thi Thi đập nhanh hơn, trên khuôn mặt hiện lên áng hồng.

Lúc đầu nụ hôn của anh mang ý như muốn xâm lược, ép sát từng bước.

Nhưng dần dần, nụ hôn của anh chầm chậm trở nên dịu dàng.

Một tay Mộ Nhã Triết chống đỡ thân thể nửa ngồi, một tay bá đạo nắm lấy hông cô, anh hơi nhổm dậy, biếng nhác dựa vào ghế sô pha, ôm cô ngồi giữa hai đầu gối mình, rồi một tay chuyển sang giữ chặt bắp đùi của cô, một tay giữ chặt gáy cô, tư thế này khiến nụ hôn càng trở nên sâu hơn.

Đầu lưỡi khẽ khàng miêu tả dáng vẻ đôi môi, sự tiếp xúc lúc thì mềm mại, lúc thì như mang theo dòng điện, khiến sự run rẩy tê dại truyền khắp cơ thể cô, thân thể không tự chủ nổi lên phản ứng nóng bỏng.

Bản năng ẩn giấu nơi sâu kín dễ dàng bị anh đào móc ra.

Hô hấp của Vân Thi Thi mất đi sự ổn định, hổn hển, nụ hôn ấy bao giờ cũng có ma lực đáng sỡ, có thể dễ dàng khơi dậy lửa tình sâu trong cô.

Mộ Nhã Triết cười lưu manh, tay trái tà ác đẩy váy cô ra, thuần thục cởi nút thắt, đầu ngón tay lạnh lẽo như có như không lướt qua xương quai xanh, làn da của cô.

Vân Thi Thi kinh hãi, cầm lấy tay anh.

"Anh làm gì vậy?"

"Ăn em."

"Thật không hiểu nổi anh!" làm bộ như nghe không hiểu ẩn ý trong lời nói của anh, mặt Vân Thi Thi nóng lên nói.

Mộ Nhã Triết mỉm cười, quay sáng cầm lấy ngón tay cô, dẫn dắt chạm vào lồng ngực của mình.

Đầu ngón tay chạm vào khuy áo của anh, sắc mặt Vân Thi Thi đỏ bừng.

Mấy ngày không chạm cô, càng trở nên nhạy cảm.

Chỉ một cái hôn sâu mà mặt cô đã đỏ như có thể nhỏ ra máu, đỏ tới tận mang tai.

Thật đáng yêu.

Mộ Nhã Triết nói: "Không phải tôi bảo tôi đói bụng, cô gái, cho tôi ăn no đi!"

"Đói bụng thì đi ăn cơm đi!"

Vân Thi Thi vừa thẹn vừa giận, sẵng giọng.

"Cô gái, em thật sự không hiểu hay giả bộ không hiểu vậy?"

Mộ Nhã Triết liếm khóe môi cô, chóp mũi chạm vào chóp mũi cô, nhẹ giọng nói: "Ý ăn em, không hiểu?"

Giờ hiểu rồi.

Nhưng...

Vân Thi Thi hít một hơi thật sâu, nuốt một cái, hai tay đặt trên lồng ngực anh.

"Không được."

"Không được?"

"Ừ."

"Tôi ngủ với người phụ nữ của tôi, sao không được?"

Người đàn ông này, sao lại bá đạo như vậy chứ?

Vân Thi Thi hơi tức giận, bây giờ cô vô cùng mệt mỏi, muốn ăn một bữa cơm no, rồi thoải mái ngủ một giấc ngủ ngắn.

Nhưng hết lần này tới lần khác...

Trời không chiều lòng người.

Mộ Nhã Triết quan sát ánh mắt tránh né của cô, trong lòng hơi không vui.

Vì vậy, nắm cằm cô, môi mỏng dán lên đôi môi nhỏ nhắn của cô lần nữa.

Đặt lên cánh môi mềm của cô, anh thầm thì: "Nhớ em."  

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

chương 331: hôn sâu không dứt

  Đặt lên cánh môi mềm của cô, anh thầm thì: "Nhớ em."

Trong giọng điệu của anh lộ ra nhu tình hiếm có, là độc dược mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể cự tuyệt.

Như rót vào trong xương, khiến tất cả dây thần kinh tê dại.

Trong giấy phút ấy, Vân Thi Thi không còn sức phản kháng.

Mộ Nhã Triết ôm eo cô, áp cô vào trong góc ghế sô pha, chậm rãi cúi người sát gần.

Thậm chí cô không còn có chút khoảng trống nào, lại bị anh dịu dàng bịt kín đôi môi lần nữa.

Nụ hôn này không khí thế rào rạt như trước, làn môi vốn lạnh như băng, dưới sự vuốt ve của cô có thêm mấy phần độ ấm.

Nụ hôn sâu lấp đầy khoang miệng.

Anh không hề thỏa mãn với nụ hôn lướt qua, đối với cô, luôn luôn khát vọng càng nhiều. Giống như là bảo tàng thần bí, dụ dỗ người ta khám phá bí mật.

Cơ thể nặng nề của người đàn ông bao trùm lên cơ thể cô, cô gầy như vậy, không thể chịu nổi trọng lượng lớn như thế, bàn tay nhỏ bé cố sức đẩy ra.

Dưới sự cố gắng, răng môi căng thẳng, chặn thế tiến công của anh ở bên ngoài.

Mộ Nhã Triết vươn tay nắm lấy cằm cô, đầu ngón tay bóp chặt khớp hàm của cô, cô bị đau, không thể không há mồm thỏa hiệp.

Hơi thở thơm mát lập tức xông vào, bị vây hãm trong hương thơm của cô, xâm lược càn quét.

Đợt tấn công tiến hành tuần tự, vẻ đẹp của cô, thế gian khó có thể tìm ra từ ngữ hoàn hảo để hình dung.

Mộ Nhã Triết giữ gáy cô, thón tay thon dài từ từ luồn vào mái tóc của cô, nụ hôn của anh càng thêm cháy bỏng, trong cơn động tình, hận không thể dung nhập cô vào xương cốt của mình!

"Cốc cốc cốc -------"

Đột nhiên cánh cửa bị người gõ.

Hai mắt Vân Thi Thi mở lớn, chớp mắt tỉnh táo lại.

Lý trí trôi đi dần quay về, cô ngạc nhiên xoay đầu, nghe thấy ngoài cửa vang lên giọng nữ: "Thi Thi, cô ở đâu?"

Người mở miệng ngoài cửa chính là người mới cùng khóa với cô, Giang Vũ Đồng, hai mươi ba tuổi, từ năm mười tuổi đã một mình lên thủ đô bươn chải, chiến đấu mấy năm mới có thể có cơ hội kí hợp đồng với điện ảnh của Hoàn Vũ.

Là một người mới có tư chất, nếu lần huấn luyện này có thể đạt được thành tích ưu tú thì có thể ký hợp đồng với công ty điện ảnh truyền hình dưới trướng Hoàn Vũ, chính thức ra mắt.

Không đợi cô đáp lại, người phụ nữ xoay nắm cửa, thấy không mở được.

"Thi Thi, áo khoác của tôi để quên trong phòng nghỉ của cô, cho tôi vào lấy nhé!"

"Cô ở đâu vậy? Sao lại khóa trái cửa làm gì?"

Bầu không khí kiều diễm vẫn đang trôi lững lờ trong phòng.

Không hề bởi sự tác động từ ngoài cửa mà ngừng lại.

Cô không khỏi căng thẳng, đẩy Mộ Nhã Triết trên người ra, người đàn ông lại không hề phản ứng, không rảnh để ý với sự quấy nhiễu ngoài cửa.

Sự thờ ơ của anh khiến Vân Thi Thi hơi nóng nảy.

"Mộ Nhã Triết, dừng lại..."

Mộ Nhã Triết vô lại cong môi: "Làm sao bây giờ, không dừng được."

Vân Thi Thi cố giãy dụa, lại bị anh bá đạo giam cầm trong lồng ngực, Mộ Nhã Triết căn vành tai của cô, thổi khí: "Để cô ta đi đi."

"Vân Thi Thi, cô ở đâu?" Người ngoài cửa hơi sốt ruột.

Ánh mắt gian tà mê hoặc của Mộ Nhã Triết càng thêm nguy hiểm, mắt khẽ híp lại.

Vân Thi Thi thấy mà kinh hồn táng đảm, lớn tiếng đáp: "Tôi...bây giờ tôi không tiện..."

Vừa thốt ra, Vân Thi Thi liền hối hận, giọng nói của cô khàn khàn run run, có chứa sự đè nén.

Thật mất mặt!

"Thi Thi, giọng nói của cô có vẻ là lạ, có phải cơ thể khó chịu hay không?"

Vân Thi Thi vội đáp: "Không đâu..."  

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~

chương 332: kiều diễm

  Mộ Nhã Triết cười quỷ dị, ngón tay thon dài nắn vuốt điểm nhạy cảm của cô, Vân Thi Thi khẽ ngâm một tiếng, tai vội đưa lên che môi, trừng mắt nhìn anh.

Người này muốn thấy cô phải khó xử sao?

"Thi Thi? Rốt cuộc cô làm sao vậy?" người ngoài cửa lại gõ cửa tiếp.

"Trả lời cô ta đi." Mộ Nhã Triết cười đến tà ác, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vết hôn đến giờ vẫn chưa biến mất trên cần cổ cô, đó là "con dấu" mà anh khắc lên người cô.

Vân Thi Thi không biết mở miệng ra sao, vô cùng tức giận, người đàn ông này, rõ ràng muốn thấy cô phải lúng túng.

Dưới thế tấn công của anh, đầu óc một nửa bị vây trong lí trí, một nửa lại ở trạng thái rơi vào tay giặc.

"Cô đừng lo...đến áo khoác của cô, tối nay tôi...sẽ đưa cho cô..."

Bỗng ngoài cửa không còn âm thanh nào nữa.

Im lặng bất thường khiến cô căng thẳng đến cực điểm.

Nhưng người đàn ông lại thấy dáng vẻ căng thẳng lúc này của cô có chút thú vị. Vì vậy vẫn không hề ngừng sự tấn công, không ngừng làm loạn trên người cô.

Vân Thi Thi thẹn quá hóa giận, có ý định ngăn lại đợt "xâm lược" này.

Trên cánh môi bỗng truyền đến cơn đau.

Mắt đẹp của Mộ Nhã Triết chợt mở to, tia đỏ tươi hiện lên từ đáy mắt, phản ứng với hành động cắn môi anh của cô, trong mắt lóe lên sự tức giận rồi biến mất.

Trong sự đau đớn, đôi môi nhanh chóng có hơi ngứa ngáy, anh không né tránh mà liếm lấy vị máu tanh ngọt, càng khiến nụ hôn này thêm sâu.

Máu trên cánh môi dần loang lổ ra.

Đầu lưỡi của anh giống như quỷ hút máu, tà tứ mà mị hoặc. Đưa một phần vị máu vào khe môi của cô, anh muốn cô cũng phải nếm thử hương vị này.

Trong phòng nghỉ, kiều diễm cuồn cuộn.

Đầu lưỡi Vân Thi Thi chạm phải vị ngọt tanh, trong đầu nổ tung.

Mộ Nhã Triết vẫn vong tình hôn như cũ, cướp đoạt mạnh mẽ.

Nhưng người dưới thân dần dần không còn phản ứng.

Mộ Nhã Triết chậm rãi ngẩng đầu, thấy thiên hạ trong ngực lộ ra khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt lặng lẽ đặt trên mặt anh.

Trên cánh môi có vết máu lờ mờ.

Đó là khi cô cắn môi anh cũng bị dính máu.

Nó làm nổi bật sắc mặt trắng bệch của cô, vô cùng đẹp đẽ.

Ánh mắt anh càng thêm sâu, vươn tay xoa môi cô, ngón tay lau đi vết đỏ tươi trên cánh môi.

Cô há mồm cắn ngón tay anh.

Để lại dấu răng rất sâu.

Như con mèo đang tức giận, sinh lòng độc ác, không hề hạ thủ lưu tình.

Mộ Nhã Triết không hề bị ảnh hưởng, chậm chạp đứng dậy, hình như không còn hăng hái.

Thân thể hoàn mĩ nghênh ngang rời đi, tiện tay vớ lấy áo khoác tây trang bên cạnh, mở cửa, đi ra ngoài.

Ngoài cửa, Giang Vũ Đồng vẫn chưa rời khỏi mà đứng chờ ở cửa, không đợi được bóng người của Vân Thi Thi, lại bất chợt đối mặt với anh.

Giang Vũ Đồng ngây ngẩn cả người.

Lấy thân phận của cô ta, dĩ nhiên không biết thân phận của anh, ấn tượng đầu tiên là, người đàn ông này đẹp trai quá đáng!

Hơn nữa, còn vô cùng trẻ tuổi.

Thân hình cao to, khí thế bất phàm, khuôn mặt như thiên thần, khó có từ nào có thể tả nổi sự tuấn mĩ của anh.

Anh ta là ai vậy, sao lại đi ra từ phòng nghỉ của Vân Thi Thi?

Đôi mắt sắc bén của Giang Vũ Đồng phát hiện ra trên cánh môi của anh có vết thương, còn đang thấm ra tia máu.

Mộ Nhã Triết khẽ nhíu mày, thấy tầm mắt cô ta rơi vào cánh môi, vô thức lè lưỡi liếm sạch vết máu, lạnh lùng không nói câu nào, xoay người đi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro