mot thoi say dam chuong 1-5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một thời say đắm - PHẦN I - CHƯƠNG 1 :

Lúc sáu giờ sáng chuông đồng hồ báo thức vang lên. Kate-Harper cựa mình, rút tay khỏi chăn bấm tắt chuông, làm như không nghe thấy nó reo. Nàng muốn ngủ lại. Nhưng bất thình lình chuông điện thoại đổ hồi.

- Thật quái quỷ. Nàng ngồi dậy, mái tóc màu nâu mướt xõa xuống vai. Nàng có khuôn mặt thật đẹp với nước da nâu mịn màng, chiếc miệng xinh xắn và cặp mắt xanh. Nàng đã tỉnh hẳn.

- Chào Kate.

Nàng mỉm cười khi nghe giọng nói quen thuộc của Felicia, một người bạn gái rất thân của nàng. Ngoại trừ Felicia ra, không ai biết nơi ở của nàng.

- Em đang làm gì vào giờ này thế?

- Ồ! Chị không có gì làm hơn là kiểm soát em hả, Licia?

- Dĩ nhiên không. Có gì mới không?

Felicia có mái tóc vàng óng cắt rất khéo, xõa ngang vai, đôi mắt xanh lạnh lùng trên khuôn mặt đẹp như tạc tượng. Giống như Kate, cô có gương mặt của một người mẫu, nhưng cô hơn Kate mười hai tuổi.

- Không có gì mới cả. Và em vẫn mạnh, vẫn yêu chị... Kate cười nhỏ.

- Tốt lắm. Chị chỉ nghĩ là em muốn chị đến đó hôm nay.

"Đến đó" một chữ vô danh để chỉ một nơi vô danh. Và Felicia phải lái xe hai tiếng đồng hồ "đến đó" chỉ để gặp nàng và để làm gì? Nàng biết rằng bây giờ nàng phải tự xoay xở một mình, chứ không thể dựa vào người khác mãi được.

- Không, Licia, em vẫn khỏe. Cửa hàng có lẽ sẽ cho chị nghỉ việc nếu chị dùng quá nhiều thì giờ săn sóc em đấy!

Felicia là người biểu diễn thời trang cho một trong những cửa hàng nổi tiếng nhất San Francisco, và Kate đã gặp cô khi cô đang biểu diễn thời trang.

- Đừng ngốc nghếch, họ không làm thế đâu?

Nhưng cả hai đều biết đó là một lời nói dối.

- Anh bạn nhỏ của chị thế nào rồi?

Giọng Felicia thật nhẹ nhàng khi hỏi điều này làm kate mỉm cười. Nàng đưa tay sờ vào bụng. Thêm ba tuần nữa... ba tuần... và Tom.

- Làm sao chị có thể tin chắc đó là một đứa con trai? Chị cũng làm em tin như thế đấy!

- Felicia mỉm cười khi nghĩ đến bộ quần áo trẻ con cô đặt mua tuần trước.

- Dù sao con trai thì cũng tốt hơn! Cà hai cùng cười.

- Tom nói nó sẽ là con trai - Kate ngừng một lúc rồi tiếp.

- Chị đừng đến đó nhé! Hôm nay em không cần người giữ trẻ, chị có thể ngủ thêm hai tiếng nữa, và rồi sẽ cảm thấy khỏe khoắn để đi làm. Nếu thấy cần em sẽ gọi chị ngay. Em hứa.

Felicia nhẹ nhàng trong điện thoại.

- Nếu chờ em gọi, chị sẽ chết vì già mất. Chị sẽ đến đó cuối tuần này được không?

- Được.

- Em có cần gì không?

- Không! Felicia, nếu chị mang áo bầu đến nữa, em sẽ hét lên đấy! Chị nghĩ em sẽ mặc những chiếc áo bầu đó đi đâu! Tới siêu thị chắc? Thưa phu nhân, tôi sống ở trong một thành phố quê mùa, nơi mà đàn ông mặc áo may ô, quần đùi. Và đàn bà mặc đồ bộ.

Kate nói đùa.

Nhưng Felicia không vui.

- Đó là lỗi của em, chị đã nói với em rằng...

- Ồ! Im đi. Em rất vui khi ở đây.

- Em thật gàn dở. Đó chỉ là nơi em ẩn náu khi mang bầu thôi. Chờ đến khi đứa bé ra đời. Em sẽ vui vẻ trở lại.

Felicia đang trông mong ngày đó. Cô vẫn để ý tìm kiếm nhà cho thuê.

Kate muốn khùnglên khi ở đó, nhưng nàng cố khắc phục và bây giờ tâm hồn nàng đã lắng dịu. Chỉ vài tháng nữa. Nàng nhìn đồng hồ báo thức.

- Licia, em yêu chị, tạm biệt.

Kate gác điện thoại, nàng ngồi trên mép giường và thở dài. Khi nhìn những ngọn núi cao qua cửa sổ, nàng nghĩ về nhiều năm trước.

- Tom.

Nàng chợt nhận ra, nàng đã gọi tên anh một cách âu yếm. Tại sao anh không ở đây, ôm nàng trong vòng tay và hôn nàng... Anh đã thực sự ra đi rồi sao! Anh đã luôn luôn bên nàng, cao lớn , khỏe mạnh, vui vẻ và thật đẹp.

Nàng đã gặp Tom lúc nàng học năm thứ nhất đại học, khi đội banh của anh đến San Francisco. Nàng đi xem trận đá banh và gặp lại anh trong buổi tiệc sau đó. Nàng đã yêu anh ngay phút đầu gặp gỡ. Yêu một cầu thủ bóng đá, ý nghĩ đó lúc đầu dường như rất ngộ nghĩnh đối với nàng. Nhưng anh không chỉ là một cầu thủ bóng đá. Ở anh có một cái gì đó thật đặc biệt, anh là Tom Harper. Anh thật đáng yêu, dịu dàng, chín chắn. Cha anh là một người thợ mỏ than ở Pensylvania. Và mẹ anh làm việc tại một quán ăn để giúp anh ăn học, chính anh cũng phải làm việc ngày đêm để có tiền, học đại học và cuối cùng đã tốt nghiệp.

Sau đó anh trở thành cầu thủ bóng đá, một đấu thủ nhà nghề. Rồi là một ngôi sao thật sự. Một anh hùng quốc gia. Nàng gặp Tom Harper khi anh là một ngôi sao. Và nàng, mười tám tuổi! Tom...

- Chào công chúa. - Ánh mắt anh thật ấm áp khi nhìn nàng.

- Chào. - Nàng thấy mình thật ngu xuẩn. "Chài" là tất cả những gì nàng có thể nghĩ để nói. Nàng thật sự không biết nói gì với anh. Đôi mắt xanh sáng ngời của anh như tìm kiếm gì đó trên khuôn mặt nàng làm nàng phải nhìn đi nơi khác. Anh mỉm cười. Nhìn vào mắt anh giống như cố gắng nhìn vào mặt trời.

- Cô ở San Francisco?

Anh mỉm cười nhìn xuống nàng. Anh thật cao lớn, rất thích hợp cho một cầu thủ bóng đá. Nàng tự hỏi không biết anh nghĩ gì về nàng: "Có lẽ anh nghĩ nàng thật buồn cười và trẻ con."

- Vâng, còn anh?

Cả hai cùng cười, bởi vì nàng biết anh ở đâu. Mọi người đều biết Tom Harper từ đâu đến. Đội banh của anh ở Chicago.

- Tại sao cô lại bẽn lẽn thế?

- Tôi... ồ! Không...

Họ rời xa khỏi đám đông trong buổi tiệc.

- Các bạn cô có bực mình không?

- Có lẽ có.

Thật vậy, nàng có hẹn với bạn. Nhưng bây giờ nàng đang đi với Tom Harper. Anh không như những truyền thuyết nói về anh. Anh chỉ là mộ tngười đàn ông. Nàng thích anh. Nhưng không phải vì anh là một cầu thủ nổi tiếng, chỉ vì anh thật đáng yêu. Không... hơn thế nữa... nhưng nàng chưa biết đó là gì.

- Cô có thường làm thế không, công chúa? Tôi muốn nói là lỗi hẹn trong các buổi tiệc.

Anh nghiêm trang nhìn nàng hỏi. Nàng mỉm cười.

- Không bao giờ.

- Tôi hy vọng cô không làm thế với tôi chứ!

- Không, thưa ngài.

Nàng cảm thấy thật an toàn khi đi với anh, như thể nàng suốt đời chờ đợi để anh che chở nàng. Đó là một cảm giác lạ lùng nhưng nàng thích cảm giác ấy. Anh đưa nàng đến Carmel. Họ đi bộ dọc bờ biển, tay nắm tay, và nói chuyện cho đến khi mặt trời lên, trao đổi với nhau những chuyện thầm kín lúc còn bé.

- Em là một cô bé thật xinh đẹp, Kate. Em muốn làm gì khi lớn lên?

Nàng mỉm cười và bốc một nắm cát nhét vào áo sơ mi của anh. Nàng tự hỏi không biết anh có muốn hôn nàng không, nhưng anh không làm điều đó. Nàng rất muốn hôn anh.

- Em không biết, em chưa vào đại học. Em nghĩ sau khi tốt nghiệp em sẽ đến làm ở một cửa hàng bán mỹ phẩm.

Anh mỉm cười nhìn nàng.

- Em bao nhiêu tuổi, Kate?

Nàng nghĩ có lẽ anh đã biết câu trả lời.

- Em mười tám, còn anh?

- Hai mươi tám, em yêu. Hơn em mười tuổi?

- Anh sẽ làm gì khi từ giã bóng đá?

- Anh sẽ cùng đi bán mỹ phẩm với em.

Nàng cười. Anh cao hơn một mét tám. Ý nghĩ anh bán bất cứ món gì nhỏ hơn chiếc tàu biển làm nàng buồn cười.

- Những cầu thủ bóng đá khi từ giã sân cỏ họ sẽ làm gì hở anh?

- Lấy vợ, có con, uống bia. Béo phì, bán bảo hiểm. Thật là những điều tốt đẹp trong cuộc sống.

Anh nói nửa đùa, nửa thật.

- Nghe thật khủng khiếp.

Nàng mỉm cười nhẹ nhàng và nhìn ra biển khi anh vòng tay ôm vai nàng.

- Không thực sự như thế đâu.

Anh đang nghĩ về việc bán bảo hiểm và rồi anh nhìn nàng.

- Hôn nhân và con cái nghe có vẻ rùng rợn lắm phải không? Kate?

Nàng nhún vai.

- Em đoán như thế. Điều đó còn thật xa vời với em.

- Em còn trẻ.

Anh nói điều đó một cách nghiêm trang làm nàng buồn cười.

- Vâng, thưa ông nội.

- Em thật sự nghĩ em sẽ làm gì khi tốt nghiệp hả Kate?

- Đi Âu châu. Em muốn ở đó vài năm.

- Tại Châu Âu, em muốn ở đâu?

- Vienne, Milan, Bologna hay Munich. Em chưa quyết định, nhưng ở một nơi yên tĩnh.

Họ ngồi bên nhau như hai đứa trẻ con, tay anh vòng quanh nàng và nói chuyện thật tự nhiên.

- Bố mẹ em như thế nào?

- Rất nghiêm khắc, nhưng tử tế, em nghĩ thế. Em là đứa con duy nhất. Bố mẹ em thích có nhiều con cái. Họ muốn em luôn bên họ. Đó là lý do tại sao em thích đi xa vài năm. Em có thể đi vào hè tới.

- Dĩ nhiên phải do bố mẹ em trợ cấp phải không?

Giọng anh châm chọc làm nàng nhìn anh tức giận.

- Em tự kiếm tiền cho chuyến du lịch nếu em kiếm được một việc làm ở đó.

- Rất tiếc, công chúa. Anh không biết... nhưng em và các bạn em mà anh gặp trong buổi tiệc hôm nay đều là những tiểu thư.

Kate gật đầu. Nàng đồng ý với anh, nhưng nàng không thích bị xếp cùng hạng với những đứa trẻ đó. Nàng biết anh muốn nói gì. Họ có mọi thứ, và nàng cũng vậy. Nhưng ít nhất nàng còn biết được cuộc sống đó không hữu ích gì.

- Em muốn nói gì, em tự kiếm tiền à? - Anh giễu cợt hỏi.

Nàng khó chịu.

- Em sẽ làm người mẫu.

- Cho tạp chí hay cho cái gì?

- Em đã từng làm kiểu mẫu thời trang cho những cửa hàng.

Anh vòng tay ôm sát nàng vào mình và hỏi tiếp.

- Đó có là điều thực sự em muốn làm khi đến Châu Âu không?

- Thật ra em muốn làm những việc khác?

- Thí dụ như những việc gì?

Nàng nhìn anh thật lâu. Anh là mẫu người đàn ông mà các cô gái đều mong muốn. Anh thật dịu dàng và tử tế.

- Nói đi Kate. Những việc khác mà em muốn làm ở Châu Âu là gì? - Giọng anh có vẻ trêu chọc làm nàng buồn cười.

- Em không biết. Làm việc cho một tòa báo hay tạp chí, hay là một phóng viên.

Mắt nàng ngời sáng và anh vuốt tóc nàng.

- Hãy nghe đây cô bé. Tại sao em không làm kiểu mẫu ở đây?

- Cha em không đồng ý.

Nàng cười khúc khích.

- Anh cũng vậy.

Anh kéo sát nàng vào mình hơn nữa, như muốn bảo vệ nàng thoát khỏi mọi cám dỗ.

Nàng tiếp:

- Anh là một chàng ngốc, Tom Harper, còn em là một văn sĩ nổi tiếng hoặc là một phóng viên tài ba.

- Ai nói em sẽ là một văn sĩ nổi tiếng?

- Em nói, một ngày kia em sẽ viết một quyển sách.

- Em nói nghiêm trang đó chứ, Kate?

Giọng anh thật êm ái và nàng lặng lẽ gật đầu. Anh tiếp:

- Có thể một ngày kia em sẽ viết. Anh cũng đã muốn viết truyện. Nhưng bây giờ anh đã từ bỏ ý định đó.

- Tại sao anh lại làm thế?

Nàng nhìn anh lo ngại, và anh cố giữ cho khuôn mặt thật nghiêm trang. Anh yêu nàng biết bao.

- Anh đã từ bỏ ý định đó vì không thể viết được, có lẽ một ngày kia em sẽ viết cho anh một cuốn.

Họ ngồi im lặng bên nhau nhìn ra biển, thưởng thức làn gió biển nhẹ nhàng. Anh cởi chiếc áo khoác ngoài và choàng lên vai nàng. Một lúc sau anh hỏi nàng:

- Cha mẹ em muốn em làm gì?

- Ông bà muốn em tốt nghiệp đại học, làm việc ở viện bảo tàng và lấy chồng. Thật đáng chán, phải không anh? Còn anh sẽ làm gì khi báo chí không còn nhắc đến cầu thủ Tom Harper?

Nàng nằm xuống trên cát. Anh nhìn nàng, trông nàng như một đứa bé con.

- Anh đã nói rồi. Anh sẽ về hưu và cùng em viết cuốn sách đó.

Nàng cười nhưng không nói gì. Họ cùng im lặng nhìn mặt trời lên rồi sau đó lái xe trở về San Francisco.

- Em có muốn chúng ta cùng dùng điểm tâm trước khi anh đưa em về không?

Họ ở Palo - Alto.

- Có lẽ em phải về nhà.

Nàng sợ mẹ nàng sẽ vào phòng đánh thức nàng dậy và bà sẽ biết nàng ở ngoài suốt đêm.

- Còn tối nay thì sao?

- Em không thể. Em đã hứa với bố mẹ là sẽ dùng cơm tối với hai người. Ông bà có vé đi nghe hòa nhạc. Sau đó có được không?

Mắt nàng chợt buồn. Anh sẽ rời thành phố và nàng sẽ không bao giờ gặp anh nữa.

Anh muốn hônnàng, ôm nàng sát vào ngừoi để nghe tiếng tim nàng đập. Anh muốn... anh cố gắng để tù bỏ ý muốn đó. Nàng còn quá trẻ.

- Sau đó thì không thể được, công chúa ạ! Anh phải dự trận đá bóng vào sáng mai. Anh phải đi ngủ lúc mười giờ. Đừng lo lắng gì, có lẽ anh sẽ tìm cách gặp em vài phút trước khi anh đi, em có muốn ra phi trường tiễn anh không?

- Chắc chắn có?

- Em có muốn đến xem trận đấu bóng đá ngày mai không?

- Ồ! Em bé. Em ghét bóng đá phải không?

- Dĩ nhiên không? - Nàng cười. Em không ghét bóng đá.

- Em chỉ không thích nhiều phải không?

- Đúng rồi Tom. Có gì quan trọng nếu em không phải là người hâm mộ bóng đá không?

Anh nhìn nàng lắc đầu.

- Không, không một chút nào cả.

Họ đã đến trước nhà nàng.

- Anh sẽ gọi em sau.

Nàng muốn bắt anh hứa sẽ gọi cho nàng và nói với anh, nàng không muốn dự cơm tối với bố mẹ nữa. Nhưng anh đã hiểu.

- Kate, anh hứa anh sẽ gọi cho em.

Anh vuốt nhẹ má nàng nói:

- Anh biết em nghĩ gì?

- Thật không?

- Vâng. Giọng anh thật dịu dàng. - Bây giờ em hãy về nằm ngủ một lát đi. Anh sẽ gọi điện thoại cho em.

Anh đã giữ lời hứa. Anh gọi cho nàng hai lần vào sáng đó, và một lần vào đêm khuya sau khi cùng bố mẹ đi nghe hòa nhạc về. Anh đã lên giường nhưng không thể ngủ được. Anh yêu cầu được gặp nàng sau trận đấu ngày hôm sau.

Nàng đến gặp anh tại phi trường trước khi anh đi Dallas. Đội banh của anh đã thắng.

Phi trường thật đông đúc. Thật nhiều người vây quanh anh, có vài thiếu nữ đến xin hình và chữ ký của anh.

Cuối cùng anh hỏi nàng.

- Em có muốn đi Dallas với anh không?

- Cái gì? Nàng xúc động hỏi.

- Khi nào.

- Ngay bây giờ!

- Ngay bây giờ à?

Anh nhìn nàng chăm chú.

- Sao không?

- Anh thật điên. Em phải... em sắp thi...

Anh hiểu, với nàng anh phải tiến một cách chậm chạp. Nàng là một cô gái đặc biệt.

- Anh nói đùa đấy! Nhưng sau khi em thi xong, chúng ta sẽ gặp nhau có được không?

Anh nói nhẹ nhàng và thầm mong không ai đến quấy rầy anh lúc này...

- Vâng, em sẽ gặp anh.

Nàng cảm thấy xao động.

- Được rồi, chúng ta sẽ nói về chuyện đó sau.

Nhưng anh không nói rõ khi nào họ sẽ gặp nhau. Họ đi ra sân bay và đứng bên nhau một lát, nàng tự hỏi không biết anh có hôn nàng không. Rồi anh mỉm cười dịu dàng và cúi xuống hôn nàng. Nàng vòng tay ôm anh. Anh ôm nàng thật chặt và hôn nàng thật lâu.

Anh nhẹ buông nàng và vẫy tay tạm biệt. Anh đã đi, còn lại mình nàng ngoài sân.

Tối hôm ấy anh gọi cho nàng. Anh gọi cho nàng mỗi đêm, suốt một tháng sau. Anh mời nàng đi những nơi mà anh đến để dự trận đá bóng, nhưng nàng không thể đi được.

- Em đang nói gì thế hả, công chúa. Em không muốn chúng ta gặp lại nhau hay sao?

- Dĩ nhiên có. Nhưng bây giờ thì chưa được.

- Chán quá. Cuối tuần này, em có đến Cleveland được không? Hay anh sẽ đến đón em?

Anh luôn luôn có giọng vui đùa và điều đó làm cho nàng cảm thấy an toàn. Anh là người đàn ông dịu dàng nhất mà nàng biết.

Anh nhấn mạnh rằng anh muốn nàng đến gặp anh. Anh muốn nàng tách xa bạn bè và bố mẹ, anh muốn cho nàng không chỉ một đêm mà là một tuần trăng mật.

- Đến Cleveland cuối tuần này. Giọng nàng xúc động.

- vâng, em yêu, đến Cleveland!

Cuối cùng nàng quyết định đi Cleveland. Anh đón nàng ở sân bay với nụ cười vui tươi nhất. Anh đứng đó, chờ nàng bước về phía anh, tay ôm bó hoa hồng. Anh đã mượn nhà của chú một người bạn trong đội banh với anh. Đó không phải là ngôi nhà sang trọng nhưng rất ấm cúng. Anh dịu dàng trao cho nàng bó hoa, anh muốn nàng cần anh; từ phút này trở đi nàng là của anh. Cả hai đều biết điều đó.

- Anh yêu em, "công chúa" ạ!

Nàng bẽn lẽn nhìn anh, mái tóc nâu bay trong gió.

- Em có bằng lòng lấy anh không, Kate?

Anh hỏi nàng, khi họ về đến nhà.

- Anh nói đùa à?

Mắt nàng mở lớn. cả hai nằm trên giường nhìn lửa trong lò sưởi. Đã gần ba giờ sáng và hôm sau anh có trận đấu. Nhưng đây là lần đầu anh thấy nàng quan trọng hơn bóng đá.

- Không, Kate. Anh nói nghiêm trang đấy!

- Em không biết, em chưa nghĩ về chuyện đó trước đây. Điều đó còn thật xa vời. Em mới chỉ mười tám và...

Anh mỉm cười, nhưng tỏ vẻ thất vọng. Nàng vội vòng tay ôm anh.

- Em yêu anh, Tom. Và nếu chúng ta lấy nhau, điều đó chỉ vì anh em yêu anh.

Anh hôn nàng. Rồi đứng lên để đi vào bếp lấy bia. Nàng nhìn theo anh, anh có đôi vai rộng, thân hình vân đối và khỏe mạnh, anh thật đẹp. nàng bối rối, thẹn thùng khi anh đột nhiên quay lại nhìn nàng. Anh ngồi xuống bên nàng và hôn nàng.

- Em không phải sợ khi nhìn anh, cô bé ạ!

Nàng gật đầu và nhấp một tí bia.

- Anh thật đẹp.

Nàng nói nhẹ nhàng. Anh vuốt nhẹ chiếc lưng trần của nàng và nhìn ngực nàng.

- Em không muốn chúng ta lấy nhau, nhưng chúng ta sống với nhau một thời gian có được không?

- Chúng ta có thể chờ một thời gian được không?

- Tại sao? Kate, chúng ta đã hiểu nhau thật nhiều. Suốt tháng qua, chúng ta đã chia sẻ với nhau mọi ý nghĩ, giấc mơ, hy vọng qua điện thoại.

Nàng gật đầu, cảm thấy nước mắt trào mi.

- Nhưng, nếu...

- Bố mẹ em không đồng ý phải không?

Nàng gật đầu.

- Em đừng lo. Chúng ta sẽ chờ cho đến khi em thi xong...

Anh nhẹ nhàng hôn nàng. Họ ngủ với nhau đêm hôm đó và nàng thấy anh thật dịu dàng. Anh không muốn làm nàng đau đớn. Nàng đã khóc thật nhiều trong suốt chuyến bay trở về San Francisco. Nàng cần anh. Bây giờ nàng là của anh.

Khi nàng về đến nhà ở Paloalto, nàng thấy những bông hoa hồng đang chờ nàng. Anh gọi cho nàng hai hay ba lần một ngày và họ nòi chuyện với nhau hàng giờ. Anh dường như luôn bên nàng, một tuần sau khi nàng đến Cleveland, anh đi máy bay về San Francisco thăm nàng. Anh lại mượn một căn phòng của một người bạn. Anh luôn luôn thận trọng để không bị các phóng viên theo dõi.

Một tuần lễ trước khi chấm dứt niên học, anh lại đến San Francisco. Họ thuê một căn phòng và họ luôn ở bên nhau. Bây giờ anh là điều quan trọng nhất đời nàng, trường học không còn ý nghĩa gì với nàng nữa.

Cha mẹ nàng đã biết chuyện này.

- Con điên rồi hả Kate? Nghỉ học rồi con làm gì? Sống với người đàn ông này. Rồi có con ngoại hôn?

Mắt Tom loé lên tia giận dữ khi anh nhìn ông.

- Bố, đó không phải là điều chúng con bàn bạc... con sẽ không có con với ai cả. - Giọng nàng run run.

- Không à! Làm sao có thể chắc điều đó được? Con có biết cuộc đời con sẽ ra sao nếu sống với người đàn ông này không? Con sẽ có một cuộc sống khốn khổ với một cầu thủ bóng đá, suốt ngày ngồi ở quán rượu, xem bóng đá trên tivi.

- Trời ơi, bố! Con chỉ muốn nghỉ một học kỳ và con yêu Tom. Làm sao bố có thể...

- Điều đó dễ hiểu thôi. Bởi vì con không biết con đang làm cái gì?

Mẹ nàng ngồi im trên ghế, gật đầu đồng ý với cha nàng.

- Thưa bác, cháu có thể nói điều này không?

Đó là lần đầu tiên Tom nói từ khi cha mẹ nàng bắt đầu. Anh biết đáng lẽ chuyện này phải được dàn xếp riêng giữa Kate và bố mẹ nàng, nhưng anh muốn giúp đỡ và bênh vực nàng.

- Cháu nghĩ, bác đã qua sợ hãi cho tương lai của cuộc đời cháu. Mặc dầu đó không phải là cuộc sống đòi hỏi nhiều trí tuệ, nhưng cần phải cần mẫn và thể lực tốt. Và cũng như mọi nghề khác, bóng đá có những con người tốt và xấu, ngu dốt và thông minh. Nhưng cuộc sống của Kate sẽ không phải trải qua với bóng đá. Cháu có một cuộc sống khác.

Cha nàng ngắt lời anh với một giọng giận dữ:

- Kate nếu con dám cãi lời bố mẹ và nghỉ học thì mọi chuyện đều chấm dứt. Bố không muốn thấy con trong nhà này nữa. mẹcon cũng thế.

Mắt Kate đẫm lệ vì đau khổ và tức giận.

- Con hiểu không?

Nàng gật đầu.

- Con có thay đổi ý định không?

- Không, con không thay đổi. Con nghĩ bố đã sai lầm. Và con nghĩ bố... không tốt.

Giọng nàng nức lên.

- Không, bố đã làm đúng. nếu con nghĩ bố đã phải chờ mười tám năm để sớm xa đứa con gái độc nhất thì con thật sai lầm. Mẹ và bố đã làm tất cả vì con, cho con mọi thứ, dạy dỗ con mọi điều mà bố mẹ nghĩ là tốt đẹp. và bây giờ con đã phản bội bố mẹ. Đó chẳng khác nào bố mẹ khám phá ra con không phải là con của bố mẹ, mà là của một người khác.

Tom lắng nghe và đột nhiên anh đồng ý với họ. Nàng là của một người nào khác. Nàng là của anh. Anh sẽ yêu thương nàng hơn bao giờ hết.

- Con không phải là của bố mẹ nữa, Kate. Bố mẹ không có một đứa con gái đã làm những điều như vậy! - ...

- Nếu con muốn thu xếp quần áo thì thu xếp nhanh lên.

Mẹ nàng không nói gì, chỉ ngồi nhìn chăm chú đứa con gái độc nhất của bà. Tom tự hỏi, không biết có phải bà quá xúc động để không nói được gì? Rồi bà đứng lên và với một cử chỉ lạnh lùng, bà mở cửa phòng khách - mà trước đó đã được đóng kín vì sợ người giúp việc nghe thấy.

Đến cửa bà quay lại nhìn Kate.

- Mẹ sẽ đợi trong khi con thu dọn quần áo, Kate, mẹ muốn xem con mang theo những gì.

- Tại sao? mẹ sợ con lấy nữ trang à!

Kate nhìn mẹ một cách sững sờ.

- Khó lắm, mẹ đã khóa rồi.

Nàng định đi theo bà, nhưng dừng lại nhìn Tom. Rồi quay về phía cha nàng nói.

- Con không cần gì nữa. Con sẽ đi ngay bây giờ. Bố mẹ có thể giữ bất cứ thứ gì trong phòng con.

- Con tốt quá!

Rồi không nói một lời nào nữa, trong một lúc lâu. Cuối cùng nàng nhìn bố mẹ và chỉ nói.

- Tạm biệt.

Nàng bước ra cửa ngay khi nói lời đó. Tom đi sát bên nàng, ôm chặt vai nàng. Điều mà anh thật sự muốn làm bây giờ là giết cha nàng. Làm sao họ có thể cư xử như thế với đứa con gái độc nhất của ho? Anh nhớ lại tình thương của mẹ đối với anh. Anh muốn khóc. Anh léo nàng thật sát vào người khi họ ra đến xe hơi. Hơi ấm của người anh đã nói lên điều mà anh không thể dùng lời nói với nàng. Anh sẽ không bao giờ để nàng phải trải qua những giây ph1ut như thế lần nữa.

- Mọi việc rồi sẽ tốt đẹp, và anh yêu em.

Nàng không khóc nhưng hơi run rẫy trong vòng tay anh. Nàng nhìn lên, bắt gặp đôi mắt nghiêm trang của anh, nàng cố mỉm cười.

- Em rất tiếc anh đã phải chứng kiến việc này, Tom.

- Anh cũng rất tiếc em đã trải qua hoàn cảnh khó khăn này.

Nàng lặng lẽ gật đầu. Anh mở cửa xe và nàng bước vào. Nàng thở dài. Cha mẹ nàng đã nói nàng đã phản bội họ. Vì yêu to? Hay vì nàng đòi nghỉ học? Vì nàng đã yêu một người không ra gì, con của một người thợ mỏ than? Nàng đã quên nàng là ai, mẹ của nàng là hiệu trưởng một trường trung học. Cha nàng là luật sư. Và bây giờ nàng ngồi cạnh Tom.

Tom nhìn nàng lo lắng:

- Anh nghĩ cha em sẽ thay đổi ý kiến.

- Có thể có mà cũng có thể không.

Anh vỗ nhẹ tay nàng và mở máy cho xe chạy.

- Can đảm lên cô bé. Thôi chúng ta hãy về nhà.

Nhà của họ lần này là một căn phòng của bạn anh.

Ngày hôm sau, anh thuê được căn nhà nhỏ thật đẹp trên một ngọn đồi trông ra biển. Anh lái xe đưa nàng đến nhà mới, đặt khóa cửa vào tay nàng và bế nàng một cách nhẹ nhàng lên những bậc thềm trong khi nàng vừa khóc vừa cười. Anh thương yêu chiều chuộng nàng hơn bao giờ hết. Nhất là từ khi họ nhận ra rằng nàng sẽ không bao giờ gặp lại bố mẹ nữa.

Đối với anh, gia đình có nghĩa là tình thương, là gốc rễ mà không ai có thể phá hủy được. Kate biết điều đó, vì thế bây giờ đối với nàng, Tom là tất cả, là mẹ, cha, anh trai và bạn của nàng. Nàng phó mặc trong tay anh.

Nàng đi du lịch khắp nơi với Tom. Nàng làm kiểu mẫu, làm thơ, chăm sóc nhà cửa và thỉnh thoảng đến thăm bạn cũ, nhưng họ trải qua hầu hết thời gian với nhau, một năm sau họ làm đám cưới. Cha mẹ nàng từ chối không tham dự. nàng như một đứa bé xinh đẹp trong ánh đèn lễ rực rỡ. Tom và nàng cùng khóc khi họ trao cho nhau nhẫn cưới.

Họ đã hưởng tuần trăng mật ở Âu Châu và nàng chỉ cho Tom những thắng cảnh mà nàng ưa thích. Đây là lần đầu anh ra ngoại quốc.

Năm đầu tiên của cuộc hôn nhân thật thơ mộng. Kate luôn luôn ở bên anh và dùng thời gian nhàn rỗi để làm thơ và viết báo. Vấn đề duy nhất là nàng không thích lệ thuộc Tom về tài chánh. Felicia có thể giúp nàng kiếm việc nhưng vì nàng phải thường xuyên đi theo Tom nên không thể có nghề ổn định được. Nàng chỉ còn một ít lợi tức nho nhỏ do ông bà nàng để lại cho nàng.

Cuối cùng Kate quyết định không theo Tom khi Tom đi dự các trận đấu nữa, mà ở nhà và làm kiểu mẫu thời trang, Tom không đồng ý vì anh cần nàng luôn bên anh. Nhưng nàng đã cương quyết.

Ba tháng sau anh bị gãy chân trong một trận đấu.

- Em yêu, có lẽ mọi việc đã chấm dứt.

Anh nói khi về đến nhà. Nhưng cả hai đều hiểu rằng có thể sự nghiệp bóng đá của anh đã chấm dứt. Anh đã ngoài ba mươi và chân anh lại bị gãy. Dù sao anh cũng đã mệt mỏi vì bóng đá hay ít nhất đó là điều anh đã nói.

Có những điều khác cần thiết với anh hơn như con cái, ổn định cuộc sống cho tương lai. Anh cũng cảm thấy, lo lắng để Kate ở nhà mỗi khi anh phải đi dự trận đấu, nàng sắp hai mươi mốt tuổi. Dẫu sao bây giờ anh đã ở nhà với nàng, nhưng mọi việc lại xoay chiều, anh ở nhà còn Kate thì không. Nàng phải ra ngoài thường xuyên vì nghề làm kiểu mẫu. Anh thấy mình già đi và thật chán nản; anh nhớ bóng đá, có cảm giác như mình đang mất dần lẽ sống. Một lần anh đã đập một gã đàn ông trong quán rượu. báo chí đăng tin này. hằng đêm anh có những cơn ác mộng. Chân anh vẫn chưa khỏi và Kate vẫn thường xuyên đi làm kiểu mẫu.

Một tháng sau anh lại đánh nhau với một tên khác trong quán rượu và đập vỡ hàm gã. Lần này huấn luyện viên của anh khiển trách anh nặng nề.

- Có lẽ anh nên là võ sĩ quyền Anh hơn là cầu thủ bóng đá.

Anh cảm thấy tuyệt cọng. Anh nói với Kate.

- Anh không thể ngồi nhà và chờ chân anh lành được.

Hôm sau, kate về nhà với một món quà. Nàng đi làm chỉ cốt để có tiền mua quà tặng Tom. Nàng trao cho anh hai chiếc vé đi Paris.

Anh đang cần đi du lịch. Họ trải qua hai tuần ở Paris, một tuần ở Cannes, năm ngày ở Dakar và cuối tuần ở Luân Đôn. Họ trở về khi sức khỏe hồi phục và chân Tom đã lành. Cuộc sống khá hơn trước. Anh không đến quán rượu nữa, bắt đầu đi tập với đội banh trở lại.

Và ngày sinh nhật thứ hai mươi mốt của Kate, anh mua tặng nàng một chiếc xe hơi, một chiếc Mercedes.

Để kỷ niệm lần thứ hai ngày cưới của họ, Tom đưa nàng đi Honolulu. Điều duy nhất mà anh mong muốn bây giờ là có một đứa con trai và anh sẽ cho nó mọi thứ.

Trước Giáng sinh, Kate cho Tom biết là nàng đã có tin mừng, nàng không đi làm nữa. Họ luôn sống những giờ phút hạnh phúc bên nhau. Anh tặng cho Kate một chiếc áo khoác lông chồn nhân ngày Giáng Sinh.

- Tom, em sẽ mặc n1o đi đâu?

- Em sẽ mặc nó khi đi nhà bảo sanh.

Anh mua một chiếc nôi cổ bốn trăm đo và một nhẫn kim cương cho Kate.

Họ trải qua Giáng Sinh ở San Francisco và Tom dự định mua một căn nhà, dù không lớn nhưng ấm cúng ở một địa điểm thuận lợi để nuôi dưỡng đứa con trai của anh sắp ra đời, Kate đồng ý với anh nhưng tự hỏi không biết họ có khả năng hay không. Vì năm nới s81p đến, nàng có một ý kiến. Họ sẽ qua những ngày nghỉ tết ở Carmel.

- Em thích đến đó để làm gì? Carmel rất lạnh và đầy sương mù.

- Em thích đến Carmel vì đó là nơi lần đầu tiên chúng ta đi với nhau. Được không anh?

Trông nàng lại như một đứa bé mặc dầu nàng đã sắp sửa hai mươi ba tuổi. Họ đã biết nhau được năm na7m và dĩ nhiên anh chiều ý nàng.

Họ ở tại khách sạn sang trọng nhất, mặc dầu thời tiết đẹp nhưng họ luôn ở bên nhau trong khách sạn.

- Anh chưa bao giờ sung sướng hơn bây giờ.

- Vậy đây là lúc tốt nhất để từ giã.

Em muốn nói gì? Anh xúc động nói.

- Em muốn nói anh nên từ giã bóng đá, anh yêu. Bây giờ chỉ còn chúng ta và con.

- Rồi chúng ta sẽ chết đói.

- Can đảm lên. Chúng ta sẽ đầu tư món tiền mà em dành dụm được.

Giọng anh trở nên lạnh lùng.

Đó là tiền của em. Anh sẽ tự kếim tiền để lo cho em và con. Anh không muốn nghe về chuyện đó nữa.

- Vâng, được rồi.

Hôm sau họ trở về San Francisco. Trên các báo chí có một bài tường thuật nói về Tom Harper đã hết thời. Anh nổi điên khi đọc điều đó, có vài tin đồn cho rằng huấn luyện viên đội banh của anh đã tung tin để hạ gục anh.

Anh đóng sầm cửa nhà, ra đi mà không nói với Kate một lời.

Anh đi đến nhà huấn luyện viên đội banh của anh, và đe dọa giết ông ta. Lúc đó Tom đã say, ông ta tuyên bố rằng Tom là người điên. Trong lúc quá tức giận, Tom rút súng ra và nhắm bắn ông ta, nhưng viên đạn không trúng đích. Trước khi mọi người có thể làm điều gì đó thì Tom quay súng tự bắn vào mình. Lần này anh đã bắn trúng. Anh được đưa ngay vào nhà thương cứu cấp.

Kate nghe tin trên đài phát thanh. Một tấn bi kịch cho nền bóng đà Hoa Kỳ. Nàng đứng lên và vội tắt radio. Không ai ở gần để nói với nàng đ1o không phải là sự thật. Đó không thể là sự thật được.

- Không phải Tom... ồ làm ơn... không phải là Tom... làm ơn.

Nàng thì thầm và nhìn quanh phòng, không biết phải làm gì bây giờ. Họ không nói Tom được đưa đến bệnh viện náo? Tại sao không ai gọi cho nàng? ồ! Trời ơi... chuyện gì sẽ xảy ra ... nếu anh ta chết...

Nàng chạy vội đến bên điện thoại và gọi cho Felicia... Felicia có lẽ biết ... cô ấy sẽ giúp nàng. Felicia bảo nàng ngồi chờ bên máy và đi hỏi tin tức. Tom đang ở bệnh viện San Francisco và vẫn còn sống.

Khi Felicia đến, Kate vẫn còn bàng hoàng. Xe taxi chờ họ bên ngoài.

- Nhanh lên mang giày vào.

Kate đi theo Felicia mà không kịp mặc áo khoác ngài và mang túi xách. Tom vẫn còn hôn mê. Nhưng dù sao anh cũng đã thoát chết. Felicia ở với bạn suốt bốn ngày đêm.

Khi Felicia đi làm lại, Kate tiếp tục công việc như một cái máy, nàng luôn ngồi bên Tom và khóc suốt ngày.

Bóng đá là lẽ sống của anh và bây giờ chính nó giết anh - Ý nghĩ Tom đã định giết người thật là khủng khiếp, nhưng nàng không tin anh có thể làm điều đó. Nàng không có thì giờ để nghĩ về đứa con sắp ra đời. Nàng chỉ nghĩ về Tom. Cơn ác mộng kéo dài suốt bảy tuần.

Dù Tom đã hồi tỉnh nhưng anh không bao giờ đi lại được nữa. Nhiều tuần lễ hôn mê đã làm anh mất trí nhớ và anh lại trở thành như một đứa bé con. Anh không nhớ gì về tai nạn vừa qua nhưng anh nhớ Kate. Anh khóc trong tay nàng, điều duy nhất mà anh thật sự hiểu được là anh thuộc về nàng, nhưng anh không biết chắc bằng cách nào. Đôi khi anh nghĩ nàng là mẹ anh, đôi khi là bạn. Anh gọi nàng bằng Katie. Anh sẽ không bao giờ gọi nàng là công chúa nữa.. Katie... là nàng bây giờ.

- Em sẽ không bỏ anh chứ?

Nàng lắc đầu.

- Không, Tom.

- Không bao giờ chứ!

- Không bao giờ. Em quá yêu anh đến nỗi không một giây phút nào em nghĩ đến chuyện rời anh.

Mắt nàng đầy lệ.

Anh cũng yêu wm. Em thật xinh đẹp.

Anh nhìn nàng với đôi mắt thơ ngây của đứa con trai bảy tuổi và với khuôn mặt mệt mỏi của một người đàn ông bệnh hoạn và tuyệt vọng.

Ba tháng sau, Tom được đưa vào viện điều dưỡng ở Camel. Các phóng viên báo chí đã bu quanh chụp hình anh khi anh được chuyển từ xe lăn vào xe cứu thương. Tom muốn vẫy họ và Kate đã phải giữ chặt cánh tay anh. Ba tháng qua họ đã rình mò quanh nhà họ để có thêm nhiều tin tức. Nàng không có ai để bảo vệ nàng, không gia đình, không có đàn ông. Họ biết điều đó. Nàng nằm trong giường, khóc và cầu nguyện hàng đêm, để họ đi khỏi và để cho nàng được yên. Nhưng họ đã không đi dù chỉ trong một ngày. Cho đến khi Tom được vào viện an dưỡng, và may mắn thay họ đã quên Tom như thể Tom không còn nữa, và la vợ anh cũng vậy. Cuối cùng cả hai thoát nạn.

Mẹ anh chết, để lại cho anh một ngôi nhà ở thung lũng phía bắc Santa Barbara. Ngôi nhà cách xa viện điềi dưỡng của Tom ở Carmel khoảng ba giờ lái xe. Ngôi nhà khá xinh đẹp, bao quanh bởi cây cối và những cánh đồng lúc với một con suối nhỏ. Nó là một nơi lý tưởng để Tom dưỡng sức khi ra viện và để Kate nghỉ ngơi chờ ngày khai hoa nở nhụy. Kate đã về sống ở đó.

Sau bốn tháng nàng đã quen với nơi đây. Nàng trở dậy lúc bình minh khi đứa bé đạp và chuyển động trong bụng nàng. Nàng nằm im lặng, tự hỏi một ngày kia nàng sẽ nói gì với con. Nàng cũng nghĩ đến việc đổi tên, nhưng sau đó lại thôi. Nàng là Kate Harper, nàng không muốn mang họ cha nữa. Con trai của Tom sẽ mang họ cha. Tom đã không biết vì sao bụng nàng lại phồng lên nhưng anh cũng chẳng để ý đến. Nàng vẫn tiếp tục đến thăm anh tại viện an dưỡng. Lúc đầu thường xuyên nhưng sau thưa dần vì thai mỗi ngày một lớn. Bây giờ nàng thăm anh hai lần một tuần. Mỗi lần gặp anh, nàng ôm anh như anh đã từng ôm nàng. Nàng không khóc nữa...

***

... Sau khi nói chuyện với Felicia qua điện thoại, Kate đứng dậy mở cửa sổ, hít sâu làn không khí tươi mát ban mai. Nàng mỉm cười một mình. Có nhiều hoa mới nở trong vườn. Nàng sẽ hái đem cho Tom một ít hoa. Nàng luôn yêu anh và tình yêu đó kẽ không có gì làm thay đổi được.

Đồng hồ bên giường ngủ gõ sáu giờ rưỡi. Nàng còn nửa tiếng để sửa soạn lên đường nếu nàng muốn đến chỗ Tom đúng mười giờ. Đứa bé đạp mạnh trong bụng nàng khi nàng thay chiếc áo ngủ để bước vào buồng tắm. Một thời say đắm - CHƯƠNG 2 :

Trên đường đến Carmel, nàng muốn dừng xe để hái những trái dâu dại hai bên đường như khi còn bé, nhưng lại sợ mất thì giờ. Nàng muốn đến gặp Tom ngay. Nàng nhìn đồng hồ, đã chín giờ rưỡi, chắc bây giờ anh đang ngồi ở ngoài vườn hoa, trầm ngâm suy nghĩ. Anh luôn làm như thế. Nàng thường tự hỏi anh nghĩ gì. Anh chỉ cười khi nàng hỏi chuyện ông Erhard, người chăm sóc cho anh là một ông già ít nói. Ông thường biến mất mỗi khi Kate đến thăm.

Số tiền bảo hiểm khổng lồ khi anh còn là một cầu thủ giúp anh sống thoải mái từ mười đến mười hai năm. Bác sĩ nói anh sẽ còn trong tình trạng hiện nay nhiều năm nữa.

- Katie!

Anh thốt lên vui mừng khi thấy Kate đang tiến về phía anh.

- Chào anh yêu, hôm nay anh thấy thế nào?

- Anh thấy khỏe lắm.

Rồi anh lăn xe đến bên nàng, nàng cúi xuống ôm hôn anh.

- Trông em đẹp lắm, Katie.

Anh tỏ vẻ bối rối khi rời nàng để lăn xe đến bên bàn, trên đ1o có một bình cắm hoa. Anh trở lại và trao cho nàng những bông hoa vàng dại.

- Anh đã hái những bông hoa này cho em.

Nước mắt tràn mi, nàng mỉm cười nhìn anh và cầm lấy hoa.

- Ồ! Những bông hoa đẹp quá.

Nàng muốn ôm anh thật chặt và hôn anh nhưng nàng biết không nên làm anh xúc động nhiều.

- Em có muốn chúng ta đi dạo một lát không?

- Vâng, có.

Nàng đeo lại túi xách và bắt đầu đẩy xe. Nó nặng hơn nàng tưởng, hay có lẽ vì nàng mệt mỏi bởi thai nghén. Đứa bé dường như nặng nghìn cân hôm nay. Nhưng Tom hiểu ý và giúp nàng. Anh dùng tay để đẩy chiếc xe lăn và họ có thể đi dạo thong thả, thoải mái hơn.

- Anh có muốn chúng ta ngồi nghỉ bên hồ một lát không?

Anh nhìn nàng và vui vẻ gật đầu.

Hồ nhỏ nhưng nước trong veo và cảnh hồ yên tĩnh rồi anh bỗng nghiêm trang hỏi nàng:

- Tại sao anh không thể về nhà với em hả Katie? Anh có thể tự đẩy xe lấy, hay chúng ta đem ông Erhard theo?

Kate nhẹ nhàng lắc đầu, nắm chặt bàn tay to lớn của anh.

- Anh không thích ở đây sao, Tom.

- Anh muốn về nhà với em.

Trông anh háo hức đến nỗi nàng cố gắng nuốt những giọt nước mắt xuống, nàng không thể bàn bạc điều đó với anh. Anh không hiểu, anh làm cho nàng có cảm tưởng như nàng bỏ rơi anh.

- Chúng ta sẽ bàn chuyện này sau anh nhé!

- Anh hứa sẽ theo ý em.

Mắt anh long lanh những giọt lệ. Nàng quỳ xuống trên cỏ, vòng tay ôm anh.

- Anh rất tốt và em yêu anh, em hứa em sẽ đưa anh về nhà một ngày nào đó.

Cả hai đều không nói nữa và mỗi người theo đuổi ý nghĩ riêng của mình.

Bỗng nhiên, Tom chỉ lên trời và nàng nhìn theo anh. Một chú chim xanh với chiếc đuôi vàng sửa soạn cất tiếng hót, nàng mỉm cười với anh.

Họ ngồi im lặng bên nhau và Kate thiếp ngủ trong nắng hè ấm áp. Những ngọn gió thoảng nhẹ thổi tóc nàng bay phất phơ trong gió.

Khi nàng mở mắt, nàng thấy anh đang nhìn nàng, anh hỏi.

- Em sắp sửa đi à?

- Vâng, em nghĩ em nên về, nhưng em sẽ trở lại sớm.

- Được rồi, Katie. Mong sớm gặp em.

Lúc ra xe, quay lại nhìn nàng thấy anh đang dõi theo. Nàng nhìn anh và thì thầm.

- Tạm biệt, Tom. Em yêu anh.

Một thời say đắm - CHƯƠNG 3 :

Đường về nhà nàng thấy dường như dài hơn bao giờ hết. Nàng mệt mỏi quá sức. Có lẽ nàng không nên đến thăm anh trong hai tuần lễ tới đây. Bác sĩ đoán nàng sẽ sanh trong vòng ba tuần nữa. Nàng mệt đến nỗi không thấy chiếc xe Alfa Romeo đỏ của Felicia đậu bên cạnh nhà.

Cô tiến về phía nàng và cầm chiếc giỏ xách trong tay nàng, rồi họ bước chậm vào nhà.

- Hôm nay chị không phải đi làm à?

- Chị đã quyết định phải có một kỳ nghỉ và em cần một người khách.

- Một kỳ nghỉ à?

- Vâng, chị được nghỉ bốn ngày.

Nàng rất vui mừng là Felicia đã đến.

- Tom thế nào?

- Khỏe mạnh. Vui vẻ.

- Bây giờ em đi nằm nghỉ đi, Felicia tiếp - Chị tắm xong rồi sửa soạn bữa cơm chiều cho chúng ta.

Felicia trông tự nhiên như ở nhà.

- Chị đến đây để nấu cơm cho em à?

- Đúng rồi. Bây giờ hãy thay quần áo ra và nằm nghỉ đi.

- Vâng, thưa mẹ.

Nàng thấy dễ chịu hơn. Nàng nghe thấy tiếng Felicia dọn dẹp và nấu nướng trong bếp.

- Chị nấu món gì thế?

- Em thích ăn mì phải không?

Đó là một trong ba món mà Felicia có thể làm. Hai món khác là trứng chiên và thịt nướng.

Kate gật đầu.

Tuyệt vời, nhất là lúc này.

Họ ăn chiều trong ánh nến. Nàng cảm thấy vui khi trong bữa cơm chiều có người nói chuyện. Mặc dù nàng đã quen với cuộc sống lặng lẽ một mình, nhưng trong lúc này nàng cần Felicia để thêm chút hương vị cho đời sống.

Bỗng Felicia để ý Kate không lắng nghe cô nói nữa.

- Chuyện gì thế, em thân mến. Món mì của chị không được ngon phải không?

- Không em đã ăn quá nhiều đào trưa nay.

- Em có cần đi nằm không?

-Em không mệt lắm.

Hai người lại nói chuyện và vui đùa một lát. Nhưng rồi Kate lại cảm thấy bụng khó chịu hơn bao giờ hết.

- Có lẽ em phải đi ngủ thôi.

- Được rồi, em đi ngủ đi.

Kate bước ra khỏi phòng trong khi Felicia thu dọn chén dĩa. Kate đi ngủ trước chín giờ và Felicia năm đi văng đọc sách. Cô không mệt và cảm thấy thoải mái được nghỉ ngơi sau một tuần làm việc mệt nhọc. Cô say mê đọc truyện đến gần một giờ đêm. Chợt có tiếng Kate cựa mình trong phòng nàng, rồi cô thấy ánh đèn bật lên.

- Em không sao cả chứ, kate?

Felicia gọi to.

- Vâng.

Nàng trả lời Felicia, cố giữ giọng bình thường.

- Em vẫn còn bị khó chịu trong bụng à?

- Vâng.

Hai phút sau, Kate bước ra khỏi phòng trong chiếc áo ngủ dài màu hồng. Trông nàng thật mệt mỏi nhưng vẫn cố mỉm cười.

- Felicia...

- Chuyện gì thế?

Felicia thấy khuôn mặt rạng rỡ, với đôi mắt to sáng ánh lênniềm vui. Felicia chưa bao giờ thấy nàng như thế trước đây.

- Em không nghĩ em bị đau bụng là do những quả đào. Em nghĩ có thể... đó là em bé.

Kate nói và gần như cười lớn một cách điên khùng. Nàng đang sợ vì như thế là quá sớm. Nhưng nàng xúc động.

- Em bé! Cuối cùng nó sắp ra đời.

- Em muốn nói là em sắp sanh hả?

Bỗng nhiên Felicia thấy lo sợ khủng khiếp. Kate gật đầu.

- Có thể, em không chắc.

- Sao kại có thể sớm quá như thế?

Kate gật đầu lần nữa, nhưng nàng không lo ngại.

- Em nghĩ tám tháng cũng được rồi. và có lẽ đã tám tháng rưỡi.

- Em đã gọi bác sĩ chưa?

Kate gật đầu với cái nhìn như chiến thắng. Nàng sắp sửa có một đứa con, có thể tối nay. Nàng không phải chờ đợi thêm nữa.

- Bác sĩ nói một giờ nũa gọi cho ông ta nếu cảm thấy đau bụng hơn.

- Em đang cảm thấy đau lắm à?

Felicia kẹp quyển sách vào đùi và nhìn bạn chăm chăm.

- Em đoán chắc thế. Lúc chiều em tưởng là bị đầy bụng vì đã ăn đào nhưng những cơn đau cứ tăng lên dần.

Nàng ngồi xuống và nắm tay Felicia đặt lên bụng nàng.

- Đây, chị có thể cảm thấy điều đó.

Felicia thấy bụng nàng căng cứng, nó không như một cái bụng thường mà giống như một bức tường, một sàn nhà, một cái gì có thể nứt ra.

- Trời ơi! Thật kinh khủng. Em có đau lắm không?

Kate lắc đầu, mắt vẫn ánh lên tia chiến thắng, nhưng có những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán nàng.

- Không, nó không đau. Nhưng em cảm thấy bụng rất cứng.

- Chị có thể sửa soạn gì cho em không?

Tay Felicia run run và Kate lại cười to.

- Không, em rất vui khi có chị ở đây.

- Chị cũng vậy.

Nhưng trông cô không vui tí nào. Kate phì cười.

- Bình tĩnh đi chị.

- Vâng.

Felicia thở dài, ngồi tựa vào chiếc ghế.

Chị có thể làm được mọi việc, trừ một việc đỡ đẻ. Chị chưa từng bao giờ làm việc đó trước đây, chị muốn nói... ồ! Trời ơi! Chị cần uống một cái gì đó.

- Chị không cần uống đâu, Licia. Em cần chị.

Felicia nhìn nàng.

- Em nói thật chứ?

- Vâng.

- Lại đau nữa phải không?

Kate gật đều, Felicia vội nắm chặt tay nàng. Kate bóp mạnh tay cô. Cơn đau bắt đầu dữ dội. Một thời say đắm - CHƯƠNG 4 :

Những cơn đau đã tăng dần một cách nhanh chóng, Felicia ngồi chết cứng trong chiếc ghế cạnh giường Kate trong phòng chờ sanh. Cô nắm tay nàng. Mặt trời vừa ló lên khỏi đỉnh đồi với những tia nắng vàng.

- Em có muốn thêm một miếng đá lạnh nữa không?

Giọng Felicia vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Kate lắc đầu. Nàng không thể nói được nữa, nàng chỉ nằm đó tập thở theo cách thức mà nàng đã được chỉ bảo hai tháng trước đây.

- Em có mệt vì làm thế không Kate?

Nàng lắc đầu, nhắm mắt lại. Đêm đó, hàng trăm lần Felicia đứng lên lau trán và mặt cho nàng. Mặt nàng lộ vẻ đau đớn dữ dội.

- Cố lên Kate, chắc không còn lâu nữa đâu.

Kate dường như không nghe thấy gì nữa. Bỗng nhiên nàng la lên, đầu nàng bắt đầu lắc bên này sang bên kia.

- Licia... không thể... em không thể... nữa...

Felicia vội rung chuông gọi y tá và Kate bắt đầu khóc, mồ hôi nhỏ giọt.

- Em không thể... không thể...

- Không, em có thể. Cố lên nào.

Kate hét lên lần nữa. Felicia tự hỏi tại sao Kate lại chịu đựng được. Felicia không thể chịu nổi khi nhìn thấy bạn đau đớn như vậy, nàng quay ra nhìn mặt trời mọc. Người y tá dịu dàng nói với Felicia.

- Tại sao cô không đi uống một tách cà phê. Các tiệm cà phê bây giờ chắc đã mở cửa.

- Không, không sao, tôi...

- Đi đi, để chúng tôi lo cho.

- Được rồi, nhưng tôi sẽ trở lại ngay.

Người y tá mỉm cười và tiếp tục giúp Kate tập thở, Felicia biết cô sẽ không bao giờ cảm thấy đau như thế. Cô sẽ không yêu ai để phải chịu đựng đến như thế. Không như Kate đã yêu Tom. Ý nghĩ đó đến với cô khi cô bước về phía tiệm cà phê. Cô không muốn uống mà chỉ mong mọi việc xong xuôi để về nhà tắm rửa và ngủ một giấc. Một đêm không ngủ làm cô mệt rã rời.

- Bà Harper thế nào?

Một y tá mập mạp ngồi tại bàn giấy hỏi Felicia, Felicia tự hỏi chắc người y tá nhớ tên tất cả mọi người.

- Tôi không biết. Điều đó thật khủng khiếp đối với tôi.

- Cô chưa bao giờ có con à?

Felicia lắc đầu.

Thật buồn cười để trả lời những câu hỏi như thế đối với một người lạ. Người đàn bà gật đầu.

- Cô ấy sẽ quên hết đau đơn chỉ trong vài ngày nữa. Có thể cô ấy kể về nó, nhưng rồi cô ấy sẽ quên, chính cô nhớ sự đau đớn này hơn cô ấy đấy!

- Có lẽ như thế.

Cô dừng lại bên bàn người y tá một lát, mong bà ta nói nữa. Được nói chuyện với một người nào đó trong lúc này sẽ giúp cho cô dễ chịu hơn.

- Tôi hy vọng cô ấy sắp sanh.

- Có thể sắp mà cũng có thể chưa. Khó nói lắm. Đó là đứa con đầu lòng của cô ấy phải không?

Felicia gật đầu. Như thế có nghĩa là đau hơn phải không? Đứa con đầu lòng và có thể là đứa con cuối cùng. Thật tội nghiệp Kate.

- Đừng buồn như thế. Cô ấy rồi sẽ khỏe. Rồi cô xem, ngay khi cô ấy vừa sanh xong là cô ấy sẽ vừa khóc vừa cười, cô ấy sẽ gọi những người thân và báo tin cho mọi người mà cô ấy biết.

Rồi bà nói tiếp.

- Cô ấy là góa phụ phải không?

- Vâng.

- Thật tội nghiệp, nhất là trong lúc này. Vì sao chồng cô ấy chết thế?

- À... chết vì tai nạn.

Felicia mỉm cười bước đi. Cà phê đã giúp cô tỉnh táo chút ít. Cô muốn ở lại trong tiệm cà phê một lát nhưng không dám để Kate một mình lâu quá. Cô tự hỏi không biết Kate có đang nghĩ về Tom không, hay chỉ nghĩ đến cơn đau. Đáng lẽ Tom phải ở đây với nàng trong lúc này. Thật khó mà tin được anh sẽ không bao giờ biết về đứa con của anh, chắc hẳn anh cũng không biết rằng anh đã có con. Tai nạn xảy ra đã làm anh quên hết.

Khi Felicia nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng, cô thấy mặt Kate đầm đìa mồ hôi. Người y tá bấm chuông. Cánh cửa bật mở và hai người y tá khác xuất hiện.

- Bác sĩ đang chờ chúng ta ở phòng số hai. Cô ấy thế nào?

Họ trông bình thản, và trong một lát điều này trấn an Felicia.

- Đi với em... làm ơn, Licia...

- Ngay bây giờ?

- Em cần chị...

Nàng thấy khó nói hơn.

- Làm ơn... Khi bé ra đời... có chị...

Felicia hiểu. Nhưng trời ơi! Tại sao nàng lại cần cô?

Những cô y tá luôn túc trực bên nàng và họ biết họ phải làm gì. Họ có thể giúp nàng hơn cô. Nhưng nhìn vào mắt Kate, cô biết cô không thể từ chối được.

- Chắc chắn rồi, em yêu. Chị sẽ luôn bên em.

- Cô định vào phòng sanh thật hả?

Cô chỉ ngập ngừng một giây rồi trả lời cương quyết.

- Vâng.

- Vậy cô phải đi rửa tay và thay quần áo.

- Ở đâu?

- Đằng kia.

Cô y tá trực sẽ chỉ cho cô. Gặp chúng tôi trong phòng số hai.

- Số hai à?

Cô y tá gật đầu. Cô nói vội với Kate.

- Bình tĩnh, em yêu. Chị sẽ đến đ1o ngay.

Felicia đi nhanh về phía phòng cô y tá vừa chỉ để thay áo. Không đầy ba phút sau cô trở ra, mặc áo choàng trắng và đi dọc theo hành lang về phía phòng sanh số hai.

Cô bấm nút, cửa tự động mở ra. Cô bước vào, đến bên giường nắm tay Kate. Cô liếc nhìn vào giường và suýt phì cười. Trông cô giống như một nhân vật về y khoa chiếu trên truyền hình. Đầu đôi mũ vải xanh, tóc cột gọn, mồm đeo khẩu trang. Trời ơi! Thật buồn cười, nếu người nào tưởng ccô là y tá.

Hai chân Kate đã được buộc bằng dây lên cao. Đối với Felicia, việc ấy thật khủng khiếp và dã man, nhưng dường như Kate không để ý gì đến, nàng tỏ vẻ mong chờ một điều gì đó. Trong một vài phút nữa đứa bé sẽ ra đời. Kate quay đầu nhìn về phía Felicia. Và khi nhìn thấy vẻ căng thẳng trên khuôn mặt cô, nàng phì cười.

- Trông chị buồn cười quá! Licia.

Nhưng rồi bỗng nhiên nàng la lên, oằn mình dưới một cơn đau khác.

- Ồ! Licia, em không thể... hãy giúp em.

Felicia hoảng sợ, không biết làm gì, người y tá nói với cô.

- Giữ chặt vai cô ấy, như thế cô ấy sẽ bớt đau.

Kate bắt đầu khóc. Bác sĩ thúc giục.

- Cố lên, Kate!

- Tôi không thể, tôi...

Felicia cảm thấy mồ hôi chảy xuống mặt cô khi cô tiếp tục giữ chặt hai vai Kate.

Giọng bác sĩ bình thản.

- Cố lên Kate, chỉ một lần nữa thôi.

Mồ hôi và nước mắt chảy chan hòa trên mặt Felicia làm cô không thấy gì nữa.

Bỗng một tiếng khóc 'oe, oe" cất lên.

Một em bé trai.

Bác sĩ vỗ mạnh vào mông đứa bé.

- Ồ! Thằng bé xinh quá!

Nó nhỏ tí, khuôn mặt đỏ hỏn và nhăn nhúm. Kate mỉm cười nhìn con. Cô y tá cẩn thận quấn thằng bé và trao cho người mẹ. bây giờ đưa bé đã tự do và nó là của nàng.

Kate nằm nhìn đứa bé trong tay, nó giống hệt to.

- Cô đặt tên cháu là gì?

Cô y tá hỏi.

- Tên cháu là Tygue.

Nàng ngẩng đầu và nói với mọi người trong phòng.

- Ồ, các bạn ơi, tôi đã là mẹ!

Họ mỉm cười với nàng. Felicia không thể không cười dù mắt cô vẫn còn long lanh ngấn lệ.

Một thời say đắm - CHƯƠNG 5 :

Đó là một sáng chủ nhật êm ả, và Tygue đã được chín ngày. Felicia đã trở về San Francisco để đi làm, và hôm nay cô trở lại miền quê cho ngày cuối tuần.

Nhìn Kate cho đứa bé bú, cô hỏi.

- Em đã khỏe hẳn chưa?

Nàng gật đầu nhìn xuống con. Thằng bé trắng hồng sau hơn một tuần chào đời. Felicia mỉm cười với thằng bé.

- Kate, em có thật sự muốn sống ở đây mãi không?

- Đây là nhà em, em không bao giờ nghĩ đến chuyện rời bỏ nó. Em sắp sửa có một cuộc đời mới với Tygue. Đây là một nơi rất tốt cho trẻ con.

Tygue sẽ có một cuộc sống đơn giản và khỏe mạnh. Ở một miền quê như nơi đây, Tygue sẽ không bao giờ thực sự biết chuyện gì đã xảy ra với Tom. Nếu em trở về San Francisco, một ngày kia, câu chuyện sẽ lộ ra.

Nàng thở dài nhìn Felicia, nghĩ đến những phóng viên đa 4túc trực ngoài cửa nhà nàng khi Tom bị tai nạn.

- Thế em có muốn đi Los Angesles không?

Giữa nàng và Felicia có một sự ràng buộc mạnh mẽ hơn từ ngày Tygue chào đời. Họ chia sẻ với nhau một trong những giây phút quý báu nhất cuộc đời.

- Tại sao lại đi Los Angeles hả Licia? Em không có gì ở đó. Nó cũng chỉ là một thành phố, chị thấy đấy! Tygue sẽ lớn nhanh như thổi và đây cũng là nơi rất tốt để em viết văn. Em sung sướng khi sống ở đây.

- Nhưng em có dự định thỉnh thoảng sẽ lên thành phố không?

Thấy Kate im lặng mãi không trả lời, Felicia hỏi tiếp:

- Em sẽ lên thành phố chứ?

- Để em xem, Licia. Em không biết.

- Em chưa nghĩ đến điều đó phải không?

- Vâng, em chưa nghĩ. Nhưng chị muốn biết điều đó à?

- Không, nhưng nó chỉ làm chị cảm thấy nuối tiếc cho em thôi. Em trẻ đẹp. Đừng chôn vùi cuộc đời mình ở đây! - Em không có gì ở thành phố cả, Licia, không gia đình, không có kỷ niệm nào em muốn nhớ lại, không có gì ngoại trừ chị và chị đã đến đây thăm em.

- Còn rạp hát, hòa nhạc, vũ ba lê, biểu diễn thời trang, tiệc tùng thì sao? Trời ơi! Kate hãy nghĩ lại xem, em đã từ bỏ tất cả.

- Em không từ bỏ chúng. Em bước ra khỏi chúng. Em sẽ có lại tất cả khi em thay đổi ý.

- Nhưng em đã hai mươi ba. Đây là lúc em tận hưởng tất cả.

Kate mỉm cười nhìn xuống Tygue rồi lại nhìn Felicia. Không còn gì để nói nữa. Felicia đã thua. Felicia nhắm mắt lại một lúc rồi đứng lên nói.

- Chị không biết phải nói gì nữa.

- Chị chỉ cần nói chị sẽ trở lại thăm chúng em khi có thì giờ rảnh.

- Em sẽ làm gì?

- Em sẽ bắt đầu viết một cuốn truyện.

- Viết truyện à?

Tại sao Kate lại tự chôn sống đời mình chỉ vì Tom? Felicia mong lay chuyển được Kate. Có lẽ cô phải đợi một dịp khác, khi cô đi du lịch Âu Châu về. Có một điều gì đó làm cô linh cảm thấy cô sẽ không bao giờ thắng cuộc. Kate đã thay đổi nhiều trong vòng vài ngày từ khi đứa bé sinh ra. Nàng có vẻ xúc động, tự tin hơn.

- Tại sao việc em viết một cuốn truyện lại làm chị ngạc nhiên thế?

- Đó là một việc làm thật buồn cười. Nó đòi hỏi phải cô đơn khủng khiếp.

- Nhưng em đã có Tygue.

- Em sẽ để Tygue ở đâu khi đi thăm Tom?

- Em chưa biết. Một trong những cô y tá ở bệnh viện nói có một bà già chuyên nuôi trẻ rất đáng tin cậy. Hay em có thể đem cháu theo... nhưng em không chắc.

Tom sẽ không hiểu được tại sao lại có Tygue. Tốt hơn hết là để nó ở nhà với bà vú nuôi.

- Chị thấy em nên nuôi một bà vú.

- Vâng, thưa mẹ.

- Im đi, bà Harper. Em làm cho chị chóng già hơn là công việc của chị đấy!

Rồi Felicia cười lớn.

- Hãy nhớ đến chị trong truyện của em.

Kate cười rồi dặt đứa bé vào chiếc nôi Felicia cho. Một tháng nữa nàng mới bắt đầu dùng chiếc nôi cổ mà Tom mua cho nó; bây giờ chiếc nôi còn quá lớn. Felicia bước lại bên chiếc nôi nhìn Tygue một lúc lâu.

- Chiếc nôi vừa với cháu quá phải không Kate?

Có một vẻ gì thật thương mến trong mắt cô.

- Nó tốt hơn cả điều em mong đợi. Nó thật hoàn hảo.

- Chị vẫn nghĩ em thật khờ dại khi quyết định sống ở đây. Nhưng chị sẽ đến thăm em ngay tuần đầu khi chị đi Âu Châu về và bất cứ khi nào chị có thể.

Felicia khóc lúc sửa soạn ra về. Kate thật buồn khi mở cửa tiễn cô. họ bước chậm bên nhau ra chiếc xe đỏ của Felicia rồi Kate ôm chặt Felicia.

- Em rất tiếc, Licia. - Nàng khóc - Em chưa thể quay về San Francisco.

- Chị biết. Mọi việc rồi sẽ ổn thỏa.

Felicia cười qua làn nước mắt.

- Hãy chăm sóc đứa con đỡ đầu của chị.

- Chị cũng giữ sức khỏe nhé!

Cô đứng lại một lát bên xe nhìn Kate. Cả hai mỉm cười thương mến và thông cảm. Họ vẫy nhau cho đến khi Felicia đi khuất.

Kate nhìn đồng hồ. Nàng có hai tiếng rưỡi nữa trước khi Tygue thức dậy. Nàng còn nhiều thì giờ để viết sách. Nàng đã viết được ba mươi trang, nhưng nàng chưa nói cho Felicia biết. Nàng muốn giữ bí mật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#philong84