mình vẫn có thể tự xoay sở được thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


khi đột nhiên cảm xúc của mình chùng xuống, và cảm thấy một cái gì đấy đang bóp nghẹn trong chính lồng ngực mình, mình thường không biết phải giãi bày cùng ai, chỉ biết trốn đi một nơi nào đấy, tối tăm, trống rỗng, xa lạ, cho đến khi cảm thấy ổn hơn, hoặc nghĩ rằng đã ổn hơn

vì cái cảm xúc của mình, thực chất chẳng thể diễn đạt được bằng lời. và rồi mình cứ vậy, vùng vẫy trong mớ hỗn độn mà bản thân tự tạo ra, sẽ chẳng có ai hiểu, chẳng có ai có thể đến, ôm mình và bảo rằng sẽ ổn thôi cả. chỉ có mình, và nỗi buồn của mình

và rồi sau này chỉ có thể nhớ lại rằng lúc đấy mình đã buồn, rất buồn, như một cái hụt chân, chới với, hốt hoảng, rồi giật mình tỉnh dậy vậy. rồi tự bảo rằng mình sẽ ổn thôi. mọi chuyện cứ xảy ra như vậy, từ ngày này qua tháng nọ. cứ luôn tự nhủ như vậy. sẽ ổn thôi...

có lẽ mình có một chút gì đấy của chứng trầm cảm, hoặc chỉ là mình vốn dĩ không biết cách để diễn tả cảm xúc của bản thân. mà thực ra mình cũng không cần lắm một ai đó có thể hiểu được nỗi buồn của mình, mình chỉ muốn được dỗ dành như một đứa trẻ

có lẽ nỗi buồn của mình vẫn ở đấy, và ngày càng đầy thêm, chực chờ một ngày nào đó lại kéo đến. mình vẫn có thể tự xoay xở được thôi, như mọi khi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro