nắng trong.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chớm đông, sớm mai hà nội, duy thuận nằm dài trên giường, nghĩ suy về bài nhạc minh phúc mở hôm qua. mặt hồ tĩnh lặng động rất khẽ, anh với tay lấy quyển sổ nhỏ bên đầu giường, viết vài chữ rồi lại thôi.

sao mà mệt tim như thế.

thâm tâm duy thuận chưa bao giờ muốn thừa nhận anh sẽ rơi vào lưới tình với một ai. cái cô đơn tịch mịch ấp ôm lấy anh, dịu dàng xoa lên những vết sẹo chằng chịt hằn sâu những góc sâu thẳm bên trong. những gì đã có, đã mất hay vẫn còn hiện hữu bên đời, duy thuận tự mình ôm cả vũ trụ riêng anh, hỗn loạn những đau, thương, vui, buồn. anh vẫn luôn như thế, cứ cô đơn, với những nỗi buồn thật đẹp.

tăng vũ minh phúc,

sự xuất hiện của em như một vệt nắng trong veo ngày đầu thu. nắng hạ chẳng còn đốt cháy hồn người, đông buốt cũng không giết chết đôi tim nào lạnh lẽo.

duy thuận cố chấp che mờ đi đôi mắt mình, cứ nhẫn tâm ngó lơ tất cả thương yêu trong veo óng ánh được em chắt chiu gửi gắm. anh làm em buồn nhiều, nhưng có lẽ em cũng vì anh mà trộm cười không ít.

nắng trong của anh, em lúc nào cũng khiến anh lo được lo mất, đêm lạnh nhưng lòng như đốt lò than.

nắng trong, vốn không thể là của anh.

gió cuối thu hà nội thổi vào tâm trí người ta những làn gió man mát, thơm thảo hương hoa lá cùng tình yêu của bao người. duy thuận thở than những tiếng thật dài để xua đi trống vắng. anh mở điện thoại, ngắm nghía bức hình vừa chụp hôm qua. minh phúc vốn luôn xa vời tầm tay, hiện tại em ở ngay trước mắt.

anh nằm vu vơ nhớ về những ngày xưa tháng cũ của đôi ta, khi mà sau lưng anh luôn có một cái đuôi nhỏ xinh ngoan, bẽn lẽn. sao anh lại đẩy em ra xa thật xa, sao anh chẳng hứng tình nồng em gửi? duy thuận cười để mà tự giễu bản thân ngốc nghếch của những ngày con tim còn nguội lạnh.

anh nhớ nụ hôn đầu ta trao vụn vỡ. anh chạm vào tim em đang gầm gào chực đổ. minh phúc hôn anh một cái, cũng vì anh mà sao nơi đáy mắt tràn nhòe ướt mi. duy thuận ôm trong lòng những mảnh thủy tinh sắp vỡ, chỉ biết trải những thương yêu khắp gương mặt đỏ hồng, hôn lên dải ngân hà, khóe mắt em.

anh nhớ, nhớ nắng trong.

duy thuận yêu minh phúc lặng lẽ. anh chầm chậm rơi vào lướt tình của em. chầm chậm rơi vào một mảng nắng thu trong vắt. để rồi ngày ta tạm xa nhau, lòng anh nhớ em cồn cào, con tim không ngủ. để rồi một phút rời tay nắm, hồn anh như lạc khỏi thiên đường.

dòng tin nhắn hiện trên màn hình điện thoại, nụ cười trên môi anh lại nở rộ như độ xuân về.

"em mua bánh cuốn anh thích nè, anh dậy chưa?"

duy thuận mỉm cười vui vẻ trả lời em. anh tận hưởng tiếng trái tim mình rộn rã hát mừng cho những phút giây được bên em, rời giường bắt đầu một ngày mới phủ đầy bóng hình em.

nắng trong vốn không thể là của anh đã dậy sớm mua đồ ăn sáng cho anh. nắng trong, giờ đã ở bên anh rồi.



———————————



Nhớ người, thương mặt nhớ thêm;
Chiều trong vắt chuyển thành đêm mịn màng,
Sang mai, lại đến chiều vàng;
Xuân đầy mặt đất, thu ngang bức rèm.

Anh nhớ thương ai, anh nhớ thương em...



trích "Anh nhớ thương ai" - Xuân Diệu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro