14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lúc Yu Jimin đến văn phòng đã thấy thư ký Kim của cô ở đó, còn chưa kịp hỏi thăm gì đã phải lật đật đi họp. Đợi mãi mới đến lúc bữa trưa Jimin định cùng đi ăn với Kim Minjeong thì phát hiện người kia đã biến mất tiêu.

Đến khi tan ca thì người kia không biết đã đi về từ lúc nào, giám đốc Yu vô cùng tức giận nhớ đến sáng nay khi người kia mang cà phê vào cho mình, Kim Minjeong vẫn cười cười nói nói với cô rồi tựa như cơn lốc bay ra ngoài.

Thái độ kì lạ của thư ký Kim kéo dài liên tục mấy ngày, Yu Jimin bực mình đành bảo người kia ở lại tăng ca. Cô nhìn người đối diện một lúc mới hít một hơi thật sâu hỏi.

"Kim Minjeong tôi làm gì mà em lại tránh mặt tôi?"

Thư ký Kim bị câu hỏi này làm cho giật mình không tả hết cảm xúc, mắt nhìn thẳng bức tường đối diện trả lời.

"Về nhà thôi em cần có thời gian suy nghĩ để trả lời câu hỏi của chị."

Hai người một trước một sau đi xuống hầm gửi xe, Jimin đi chầm chậm phía trước, Kim Minjeong từ từ đi theo sau. Đột nhiên một giọng nói ấm áp từ phía sau giám đốc Yu truyền đến.

"Giám đốc, sao đêm đó chị lại hôn em, còn nói yêu em nữa?"

Đột ngột, quá đột ngột, Kim Minjeong này luôn luôn bất ngờ tập kích khiến Yu Jimin phải lúng ta lúng túng ráng triệu tập hết tất cả tế bào não nhớ lại chuyện đêm đó.

"Em giận tôi vì chuyện này sao, khi tôi say làm sao nhớ được mình làm gì? Nếu em coi thường tôi đến vậy thì làm bạn với tôi làm gì hả?"

Kim Minjeong như nhận được câu trả lời thỏa đáng, liền như xóa bỏ được cục tạ nghìn cân. Đang định bước tới xin lỗi giám đốc Yu, thì người kia lùi ra phía sau vẻ mặt nghiêm túc.

"Chuyện thì tôi không nhớ, nhưng những lời đó tôi muốn nói với em từ lâu lắm rồi."

Kim Minjeong cảm thấy cục tạ đó đập lên người mình nữa rồi, cô đứng hình để đầu óc chậm rãi xử lí thông tin vừa tiếp nhận. Cô chưa từng được tỏ tình, cũng chưa từng hẹn hò, điều không ngờ nhất người đầu tiên tỏ tình với mình lại là một cô gái, một người chị em rất thân.

Những ngày qua cô đã rất khổ sở cũng suy nghĩ rất nhiều, cô nhớ đến dáng vẻ ngày hôm đó của Yu Jimin khi đến tìm mình. Người kia thật sự rất lo lắng cho cô, trong hộp thư thoại không dưới 20 tin nhắn toàn là của giám đốc Yu gửi đến. Thời gian quen biết người kia, cô cảm thấy ngày nào cũng rất thú vị.

Minjeong chưa từng thân cận với ai nhiều như vậy ngoại trừ mẹ mình, từ đầu đã biết người ấy thế nào nhưng tận sâu bên trong lại không nỡ cự tuyệt. Chẳng biết từ lúc nào mà tình cảm của hai người đã trở nên mập mờ như vậy, ngay cả chính bản thân cô cũng không rõ tình cảm của hai người là gì?

Hai người ngồi trong xe im lặng, Yu Jimin tự hỏi không lẽ thư ký Kim lại "ngốc" đến mức này, từ lúc nãy đến giờ vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của câu nói kia hay sao. Jimin cứ tưởng em ấy sẽ chạy mất, hay ít nhất cũng nổi giận nhưng cuối cùng khi giám đốc Yu mở cửa xe thì người kia lại ngoan ngoãn chui vào, rồi không nói gì thêm.

Đến trước cửa chung cư, Minjeong vẫn còn đang suy nghĩ chưa có ý định bước xuống, ngồi trên xe rất lâu, không gian kín cũng trở nên ngột ngạt. Lúc sau trước khi ra khỏi xe chỉ để lại một câu, mà rất lâu sau đó Yu Jimin vẫn chưa thể lí giải hết.

"Em không biết tại sao em không thể giận chị, cũng không hiểu bản thân mình làm sao có thể chấp nhận chuyện này. Rõ ràng là em không giống như chị, em cũng rất muốn từ chối chị rồi bỏ việc đi đến một nơi khác. Nhưng bây giờ em cũng không hiểu được bản thân mình muốn gì. Tình cảm của em và chị là tình cảm bạn bè, hay là tình yêu? Em vẫn chưa nghĩ ra."

Yu Jimin đậu xe ở trước cửa chung cư, nhìn theo bóng dáng của Minjeong từ từ biến mất khỏi tầm mắt. Mới chạy xe trở về nhà, cô nhìn vào bức tường trống trải, tự mình vẽ ra vô số hình ảnh về thư ký Kim. Jimin nhớ lúc đầu tiên gặp em ấy, nhớ về những cử chỉ quan tâm của em ấy với mình và lời nói cuối cùng của Kim Minjeong.

"Tại sao tôi lại yêu một người như em chứ, em rất bình thường, em có gì hấp dẫn tôi chứ?"

Nhưng Kim Minjeong không giống như những người khác, em ấy luôn suy xét mọi thứ một cách nghiêm túc. Đáng lẽ thời điểm đó thay vì bỏ chạy trốn tránh tình cảm sai trái này thì Kim Minjeong lại tìm một câu trả lời thoả đáng cho Yu Jimin. Có phải rất xứng đáng khi yêu một người như em ấy hay không?



———————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro