[Một chút nhớ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            Tôi đã qua cái tuổi một ngày 2 buổi đến trường khoác lên mình bộ đồng phục vương mùi nắng, khi bước qua cái ngưỡng cửa cuộc đời ấy ta mới thấy yêu thêm những tháng ngày xưa. Tháng ngày của bầu trời rất xanh, của những ước mơ với bao niềm hi vọng.Cái tuổi "Ngổn ngang" nhất với  n thứ quyết định quan trọng, mệt mỏi nhất và tôi đã đi qua. Hè năm trước là một mùa hè với biết bao dự định, ngổn ngang trong biết bao thứ lựa chọn nhưng mùa hè năm nay khác rồi.Tôi nhìn các em bất giác lại nhớ về chính mình trong quá khứ của những ngày chiều tháng sáu nắng chói mệt mỏi, ảo não mà gục dài trên bàn học với những đề thi khó giải, là sự hưng phấn đến tột độ khi cùng lũ bạn lén lút ăn hàng trong lớp, kích động không ngừng vì những buổi liên hoan bị cô chủ nhiệm cấm đoán nhưng chúng tôi vẫn đi ,vẫn ăn ,vẫn hát hát lên cho tuổi trẻ chúng tôi, hát cho những tháng ngày thanh xuân một đi sẽ chẳng hẹn ngày về. Ngày ấy tôi có thể vô tư cười , vô tư khóc với những lí do vẩn vơ chỉ vì ngày nắng hay ngày mưa. Rồi khi 18 tuổi tôi nhìn lại thấy tôi của tuổi 17 với bóng lưng tôi dành cả thanh xuân để đuổi theo, có lúc nước mắt làm nhoè đi mọi thứ nhưng tôi vẫn nhớ nhớ như in cái  bóng dáng ấy- khi chúng tôi còn là bạn. 18 tuổi tôi phải rời xa bố mẹ tới một thành phố xinh đẹp-Hà Nội ,nó xinh đẹp đến mê đắm lòng người nhưng người ta có biết đâu từng góc phố , quán cafe hay những con đường nhỏ ....Hà Nội đều dung dưỡng cho những nỗi buồn, những nỗi buồn không tên man mác, những nỗi buồn giấu kín ngàn năm!? Tôi từng cô đơn giữa những cơn mưa giăng trắng mờ thành phố, xóa nhòa đi những vết tích, nhiều khi thật muốn đứng yên bất động, không muốn dịch bước chân để mưa xối vào mặt để tạm quên đi những tháng ngày này để một lần tôi được sống trong quá khứ trọn vẹn của mình.
"Tuổi xuân của chúng ta đã vội vã khoác áo ra trận, và chết nơi sa trường. Bạn vì ai xông pha giữa trận tiền, ai vì bạn lượm từng mảnh xương tàn? Những vết khắc vẫn lênh đênh trong dòng sông ấy, đắm trong làn nước xiết, chỉ mình bạn thấy rõ.
...
Thời trẻ chúng ta đâu biết, có những bản nhạc một khi mở ra thì sẽ ngân lên khúc ly tán.
[Ngang qua thế giới của em - Trương Gia Giai]"
Cứ lặng lẽ mà trôi qua những ngày tuổi trẻ ấy giờ nhìn lại thanh xuân vẫn ở đấy, chúng tôi vẫn ở đây nhưng chúng tôi đã xa nhau quá rồi, chính chúng tôi cũng không là mình của ngày ấy nữa rồi.
Bây giờ chúng tôi giữa những thành phố xinh đẹp với những góc phố bị lãng quên 🍀🍀🍀chúng tôi vẫn là những bông hoa đẹp nhất thanh xuân.
Mặc cho ngày tháng sau này là giông bão hay an yên, thì vẫn vui vì ngày tháng ấy ta đã hết mình cho mọi thứ, đã yêu hết mình, đã cống hiến hết mình, đã mơ mộng hết mình,... thậm chí, đến việc đón nhận tất thảy những vấp ngã, tổn thương cũng đã hết mình, ... Tự hỏi phải chăng là chẳng còn gì để luyến tiếc????????🐾
Chẳng phải chẳng có một định nghĩa nào đủ trọn vẹn để nói về tuổi thanh xuân của một đời người sao? Bởi thanh xuân của mỗi người chứa đựng những nụ cười và giọt nước mắt của mỗi câu chuyện riêng. Và rồi hình như, sau tất cả, thanh xuân chúng ta chẳng còn gì ngoài luyến tiếc. Luyến tiếc cho một quãng thời gian đi mà chẳng trở lại . Và cũng bởi vì thanh xuân nhẹ như mây trời, nên nó cứ khẽ khàng , nhẹ nhàng đến rồi trôi đi mà chẳng một lời hứa hẹn quay về.🌿
        Gửi lời chào tới em - tuổi 17 của tôi, khép lại thanh xuân tươi đẹp của tuổi 17, dù bão tố hay an yên chúc em của tuổi 18 sắp tới là tuổi 19 và sau này sau này nữa trọn một đời an yên,vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#linhtinh