3. Ngày hôm sau (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi thức dậy với một chiếc giường trống.

Hắn đã trở về nhà rồi ư?

Tôi rời giường và mặc quần vào, đi ra ngoài để ăn sáng.

"Cuối cùng thì cũng dậy." Tôi nghe thấy giọng hắn.

"Ừ ..." Tôi ngáp.

"Tao đã làm bữa sáng từ nửa giờ trước. Tao đã rất đói. Còn bánh kếp trên quầy cho mày đấy." Hắn đang ngồi trên ghế sofa của tôi, đọc một cuốn sách.

"Cảm ơn." Tôi mỉm cười mệt mỏi.

Tôi lấy một ít trà Draco đã chuẩn bị và rưới xi-rô lên bánh kếp, trước khi tôi chuyển chúng qua bàn để ăn.

"Sáng nay mày trông như đã chết." Draco cười nhỏ.

"Tao trở nên tệ hơn sau những ngày cắm đầu vào công việc." Tôi ăn. "Mày là một đầu bếp xịn đấy."

"Cảm ơn ..." hắn đứng dậy và ngồi đối diện tôi.

"Thứ Hai đến thứ Sáu. Và một số công việc giấy tờ tao phải làm vào thứ Bảy. Tao thường hoàn thành trước 1 hoặc 2 giờ chiều. Tuy nhiên, các ngày trong tuần là từ 8 giờ sáng đến 4 giờ chiều ..."

"Khi nào mày đi?" Draco hỏi.

"Khoảng vài phút trước." Tôi cười khúc khích. "Mấy giờ rồi?"

"12.30." Draco mỉm cười.

"Muộn hơn bình thường ..." Tôi tự lưu ý với bản thân.

Draco định nói gì đó thì có tiếng gõ cửa. "Chà, chỗ của mày, mày mở cửa." Hắn kết thúc câu nói.

"Phải ..."

Tôi từ từ đứng dậy và đi ra cửa.

Tôi mở ra để nhìn ... Ron ... và Hermione. "

" BẠN À! "Ron hét lên." Mình đã nói với bồ là hãy gửi cú cho mình sau khi thức dậy. "

" Mình vừa thức dậy." Tôi càu nhàu.

"Gì?" Hermione hỏi. "Hôm qua bồ về nhà vào lúc nào?"

"Mình không biết." Tôi nhún vai.

"Mời bọn mình vào được chứ?" Cô hỏi, trông không chắc chắn. "Hay khách của bồ vẫn còn ở đây."

"Vẫn ở đây."

"Vũ công thoát y đeo mặt nạ?" Ron hỏi.

"Mình đoán vậy."

"Chúng ta phải gặp cậu ấy." Họ đồng thanh nói và đi ngang qua tôi.

Tôi thở dài nặng nề và đóng lại cửa phía sau lưng họ.

Tôi chưa uống trà ... Tôi vẫn còn mệt.

"Chồn sương?" Ron hỏi sau một hồi im lặng.

"Weasly." Tôi nghe Draco nói lại với chất giọng không chút đặc sắc.

Ron quay sang tôi. "Cậu ta?"

"Về mặt kỹ thuật, đó là lỗi của bồ." Tôi lại ngồi xuống, và tiếp tục ăn.

"N-nhưng Harry-"

"Ron, nó không có tác dụng đâu." Hermione nói không tán thành. Tôi bỗng cảm thấy sợ với những gì cô ấy sắp nói ra. "Bồ có thể thấy rõ cậu ấy vẫn chưa uống trà mà."

Tôi quay lại và nhìn thấy cô ấy cười toe toét.

Tôi cười đầy mệt mỏi và bắt đầu nhấm nháp nó. "Hoa cúc?" Tôi hỏi Draco.

Hắn gật đầu.

Hắn không nhìn hai người kia, không phải là tôi bận tâm. Hắn chưa bao giờ thực sự nói chuyện với họ, và giờ, sau nhiều năm sau, điều đó có lẽ sẽ hơi khó xử.

Hermione và Ron ngồi xuống. Tôi ăn trong im lặng và uống trà.

"Giờ ư, thức dậy?" Hermione hỏi sau vài phút.

"Nghĩ vậy ..." Tôi lầm bầm.

Tôi ngước nhìn Draco. Hắn sợ hãi, lo lắng và căng thẳng ... Hermione tò mò và không tức giận, chỉ ... thất vọng. Ron là một dấu hỏi lớn.

"Điều này là bình thường?" Draco hỏi. Tôi trao hắn cái nhìn khó hiểu. "Chẳng có việc gì quan trọng trước khi uống trà?"

"Khá bình thường." Hermione trả lời hắn. "Hơn cả thế, cậu sẽ không nhận được bất kỳ câu trả lời nào trước khi bồ ấy đã sẵn sàng đón nhận các câu hỏi, và sau đó, bồ ấy sẽ quên luôn. Luôn luôn, trà là số một."

Draco khịt mũi và nhìn tôi. Tôi chỉ nhún vai. Nếu đó là sự thật, tại sao còn nói về nó?

"Vậy," Hermione bắt đầu. "Làm thế nào?"

"Ron đưa mình đi chơi đêm. Câu lạc bộ vũ công thoát y, bởi vì đó sẽ là một ý tưởng hay." Tôi bắt đầu giải thích. "Dra nhận ra mình, đưa mình vào hậu trường. Chúng tớ đã nói chuyện một chút, và giờ chúng tớ đang ở đây."

"YEAH!" Ron gọi to. "Tại sao cậu lại ở một câu lạc bộ thoát y của muggle? Trên sân khấu!"

Hermione bối rối nhìn chồng, trước khi cô ấy nhìn chúng tôi.

Draco thở dài. " Tôi chuyển đến thế giới Muggle khi tôi lấy lại cây đũa phép của mình. Sống ở đây từ đó. Và tôi làm việc tại câu lạc bộ. "

"Tại sao?" Hermione hỏi. "Cậu rất giàu."

"Không phải với tiền Muggle. Những điều kỳ lạ, tôi nói với cậu." Draco nhìn tôi. Hắn rất lo lắng. Bạn có thể nhìn thấy nó trong đôi mắt ấy. Tôi trao một cái nhìn trấn an. "Dù sao, sống trong một căn hộ Muggle thì cần thanh toán theo kiểu Muggle. Có lẽ ngày đó sẽ đến khi tôi được chào đón trở lại trong thế giới phù thủy, và tôi sẽ sử dụng tài sản thừa kế của mình để mua một trang viên hay thứ gì đó."

Sự im lặng bao trùm căn phòng. Giống như không ai biết phải nói gì, và không ai muốn nói sai.

"Cậu ấy chỉ mới biết tin tớ là gay" Tôi cuối cùng cũng lên tiếng. Đầu Ron bắn về phía tôi nhanh hơn cả Hermione. "Cậu ấy không nhận tờ Tiên Tri."

"Chết tiệt ..." Ron nhìn Draco, người đang dán mắt vào tôi. "Làm cách nào mà cậu có thể sống sót trong thế giới Muggle vậy?

"Lúc đầu thật khó khăn ..." Draco thừa nhận. "Nhưng sau đó tôi đã tìm được công việc, và nó khá ổn. Mặc dù vậy, điều khó chịu nhất. Không có thú nuôi! Tôi đã phải từ bỏ con cú của mình ..."

"Hầu hết các căn hộ Muggle đều không có quy tắc cho nuối thú cưng. Ngoài trường hợp cậu có nhà riêng. " Hermione nhún vai.

"Công việc đó không đem lại nhiều tiền bạc đến vậy." Draco nhìn cô tự mãn. "Cảm giác thế nào khi làm Bộ trưởng phép thuật?"

"Căng thẳng." Hermione buông vai. Dấu hiệu tốt. "Mặc dù vậy, cảm ơn vì đã hỏi."

"Này, cô ấy là của tôi." Ron chỉ vào Draco.

"Và anh ấy -" Draco chỉ vào tôi, "là của tôi."

Tôi cảm thấy mặt mình đang nóng lên, và tôi lắc đầu. "Không."

"Ý mày là gì, không ư?!" Draco ngồi lại. Rất tập trung

"Thỏa thuận hả?" Ron hỏi

"Thỏa thuận." Draco đồng ý. "Quan hệ tình d-"

"TÔI KHÔNG MUỐN BIẾT!" Ron ngăn hắn lại. Draco nhếch mép.

"Quan hệ tình dục?" Hermione hỏi, ra hiệu cho hắn tiếp tục.

"Cho một mối quan hệ thực sự." Draco mỉm cười tự hào. "Rõ ràng là không." Hắn nhìn tôi.

Hermione bắt đầu cười. Tôi cũng vậy, khuôn mặt của hắn ... rất kịch tính, rất giả tạo, như bị xúc phạm.

"Được rồi được rồi." Tôi giơ tay lên phòng thủ. "Thỏa thuận là một thỏa thuận."

"Đồ tinh ranh." Draco lẩm bẩm, nhưng hắn không thể che giấu nụ cười của mình lâu hơn.

"Đó là những gì mày muốn tối qua, yeah." Tôi nhận xét.

Ron nghẹn ngào, và Hermione cười vào cả bình luận và phản ứng của chồng.

"Và những chiếc quần bó của tao?" Draco cười toe toét.

"Những thứ quyến rũ nhất cho những trận làm tình nóng bỏng nhất." Tôi bình luận tỉnh bơ.

"Chỉ ... dừng lại ..." Ron nhìn xuống.

"Tốt thôi." Draco cười toe toét. "Chỉ bây giờ thôi. Sau đó, tất cả những điều tôi sẽ làm để câ-"

"DÙ SAO THÌ!" Ron hét. "Chuyện này nghiêm trọng đến mức nào?"

Tôi nhìn qua Draco. Hắn cho tôi biểu hiện tương tự.

"Mình chưa biết." Cuối cùng tôi đã trả lời. "Mình đoán ... đó, là cách tốt nhất để giải thích nó?" Draco chậm rãi gật đầu.

Tôi nhìn về phía bạn bè mình. Tôi không ý kiến. Tôi thực sự muốn nghiêm túc trong chuyện này. Hắn và tôi liệu có thể tiến xa đến bước hôn nhân? Ai biết được, có thể một ngày nào đó.

"Mời chúng tớ đến đám cưới đó." Ron mỉm cười. "Chìm đắm trong việc mình là gã đàn ông tuyệt nhất."

Tôi cười lớn. Draco cũng vậy.

"Giờ thì, xùyy!" Draco đứng dậy.

"Gì?" Hermione bật cười trước giọng điệu ấy

"Tôi đã bị nghẹn từ lúc gần 8 giờ! Và cuối cùng khi gã này thức dậy, các cậu đến!" Draco phàn nàn. "Xùyy!"

Ron đứng dậy nhanh chóng, Hermione chỉ cười.

"Tôi nghiêm túc đấy!" Draco nhìn cô. "Tôi phải làm việc trong vài giờ nữa, và tôi muốn anh ấy cho riêng mình một lúc!"

"Được rồi được rồi." Hermione cuối cùng cũng đứng dậy.

Tôi dắt họ ra cửa. "Ăn tối vào thứ ba nhé?" Tôi hỏi.

"Như thường lệ." Cô ấy cười. "Chúc vui vẻ."

Ron lại nghẹn ngào. "Y-yeah ..."

"Cảm ơn." Tôi cười toe toét. "Hẹn gặp lại sau."

"Hẹn gặp lại sau." Ron vỗ vai tôi.

Tôi đóng cửa lại sau họ và đi vào phòng khách. Nơi tôi đã sớm gắn bó với một con chồn hoang.

Một con chồn hoang dã và đang cương cứng.

"Anh dám bắt em đợi ..." hắn lầm bầm.

"Giờ thì anh hoàn toàn thuộc về em."

"Tốt."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro