Untitled Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương một

“Ai, ai, tôi đã nói anh là tấp xe vào lề đường cơ mà, sao còn chưa nghe ra vậy” Hoàng Tử Thao ra lệnh cho một chiếc Audi mới coóng, yêu cầu dừng lại ở một bên rồi lấy máy đo nồng độ ra, gõ gõ nhẹ lên cửa xe.

Cửa xe hạ xuống, bên trong thò đầu ra là một người có mái tóc màu vàng, gương mặt anh tuấn, nét mặt hiện rõ sốt ruột, “Sao vậy? Đồng chí cảnh sát à, tôi là thanh niên ngoan ngoãn, chính trực, tuân thủ đúng pháp luật, lúc sang đường cũng mở xi nhan cơ mà”

“Nói ít thôi. Thổi đi!” Hoàng Tử Thao trừng đôi mắt đào hoa yêu mị, hai hàng lông mày cũng theo đó mà nhướn lên. Mấy cái thể loại nhị thế tổ 

(1)

 như này, cậu cũng gặp nhiều rồi, dù có là tên oắt phú nhị đại 

(2)

 hay phú một đời thì yêu cầu thổi cũng phải thổi, phải ngồi chồm hỗm vừa gào khóc vừa thổi cũng phải ngồi chồm hỗm mà thổi. Cậu là cảnh sát, phải hoàn thành nhiệm vụ của một cảnh sát, dù sao bản thân cũng chẳng có cái gì để người ta phải trả thù, cho nên cũng không ngần ngại.

“Tôi C” 

(3)

 trên xe, Ngô Diệc Phàm thầm mắng một tiếng, không phải cái chỉ là một tên cảnh sát nhãi nhách thuộc hạng trâu bò thối khắm thôi à, sao mà trừng mắt, dựng ngược lông mày, phô diễn dung mạo lên cho ai ngắm vậy.

Căn bản hôm nay Ngô Diệc Phàm bị bạn gái đá đít nên trong lòng rất không thoải mái. Rõ ràng là đâu có thích cô ta nhiều nhặn gì đâu nhưng không hiểu tại sao bị cô ta đá mà nét mặt lại không thể vui vẻ lên được thế này.

Vốn dĩ uống chút rượu rồi về nhà ngủ một giấc rồi khi tỉnh dậy sẽ thấy khá hơn nhưng ai biết được rốt cục lại gặp phải chuyện này.

“Cảnh sát đại ca, nghe tôi thương lượng một chút được không, hôm nay tôi quả thực cũng có uống một chút, không nhiều lắm đâu, chỉ có một chai bia bé tí ti thôi, anh châm chước cho tôi nhé?” Ngô Diệc Phàm nói, lấy điếu thuốc từ trong xe đưa cho Hoàng Tử Thao, miệng nở nụ cười thật dịu dàng còn trong lòng lại không ngừng lôi cả tám đời tổ tông của cậu cảnh sát kia ra mắng chửi.

“Đừng có mà cợt nhả, thổi đi! Nếu anh vượt quá nồng độ yêu cầu thì trực tiếp theo tôi về đội trên, tạm tịch thu xe” Hoàng Tử Thao không nhận điếu thuốc, tay vẫn cầm chắc máy đo nồng độ, nhất quyết giải quyết việc này thật tốt.

Ngô Diệc Phàm tức tối, lửa giận phủ quanh đầu, cái thứ hạ cấp kia, nhẹ nhàng mà không muốn phải không?

Không bận tâm đến cậu cảnh sát đang đưa tay ra chờ xem xét, Ngô Diệc Phàm đột ngột mạnh mẽ đè chân ga, rẹt một cái phóng vọt ra ngoài.

“Tôi C ! ! ! ! Anh kia, không được chạy! ! ! ! ! !” Hoàng Tử Thao ngây người năm giây, đến tận khi chiếc xe chạy xa mới kịp phản ứng, nhìn theo đuôi xe mà tức giận gào thét.

Đáng tiếc, Ngô Diệc Phàm căn bản không nghe được, mà dù có nghe thấy đương nhiên cũng không muốn lọt lỗ tai, bởi vì căn bản không có ý định muốn nghe.

“Con mẹ nó. . .” khóe miệng Hoàng Tử Thao giật giật một cái, làm cảnh sát nhiều năm như vậy không phải chưa từng thấy qua cảnh rú xe chạy thẳng nhưng đây chính là lần đầu tiên bản thân mình dính phải chuyện này.

Hoàng Tử Thao lấy điện thoại trong túi ra, gọi cho đội khác “Alô, cậu Thần, ghi hình lại ngay cho tôi hình ảnh một đối tượng vừa đi xuống cầu, đang rẽ về hướng công viên, đấy là một tên say rượu ngu xuẩn vừa mới bỏ trốn. . .Được rồi, tôi sẽ về đội ngay”

Cúp điện thoại, quay lại trong xe cảnh sát, Hoàng Tử Thao lần này cực kì bực bội.

Chuyên đứng kiểm tra mấy gã say rượu nhiều năm, chưa từng để xảy ra chuyện này như mấy người cấp dưới hay gặp phải, cớ sao hôm nay lại vớ đúng vào tên nhị thế tổ kia.

Càng nghĩ càng giận, Hoàng Tử Thao hận đến mức nghiến răng, thề nếu không bắt được tên nhãi nhép kia thì sẽ bỏ ngay chữ “Hoàng” trong tên mình.

Còn bên kia, Ngô Diệc Phàm đang chạy trốn cũng vô cùng tức giận, chưa từng gặp qua cái loại không biết điều như vậy, dù có nói ngon nói ngọt đến mấy cũng không có tác dụng làm hết lần này sang lần khác hắn càng nổi cơn giận dữ trong người. Cho đáng đời cái tên cảnh sát quèn xui xẻo.

Không biết sau này nếu Hoàng Tử Thao một mực ra sức huy động đội cảnh sát truy bắt và Ngô Diệc Phàm tư tưởng rối như tơ vò biết hai người bọn họ sẽ ràng buộc với nhau thật sâu nặng thì sẽ có cảm tưởng thế nào đây.

(1)

 Nhị thế tổ 

(二世祖)

 là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế, thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau ba năm làm vua.

(2)

 “Thế hệ con nhà giàu thứ hai” (phú nhị đại) là thuật ngữ dùng để chỉ các cậu ấm, cô chiêu thuộc thế hệ 8X của các chủ công ty, tập đoàn hoặc con cái cán bộ làm to ở Trung Quốc.

(3)

 “Tôi C”: mình đã hỏi bạn au bên Trung và bạn ấy nói câu này là câu chửi bậy của người Trung Quốc, nghĩa là “damn it” hoặc “f*ck off”. Rất bậy TvT

Chương hai 

Vừa về tới đơn vị, Hoàng Tử Thao ngay lập tức đã vội vàng bắt chuyện ngay với Tiểu Thần.

“Sao rồi, tra được biển số xe chưa?” Hoàng Tử Thao vỗ đét một cái vào lưng Tiểu Thần, đem toàn bộ nội lực mạnh mẽ của mình dồn lên người Tiểu Thần gầy yếu khiến cậu gần như nội thương.

“Thao ca…Đánh nhẹ một chút đi…Hạ thần biết ngài có võ công rồi…” Tiểu Thần run rẩy, đưa Hoàng Tử Thao bình trà xanh, “Em cũng mới điều tra ra đấy là biển số giả, em nghĩ chúng ta nên suy nghĩ cẩn thận một chút trước khi muốn điều tra thêm, nếu như hắn không phạm tội gì thì coi như xong, phí công vô ích…”

“Nói láo!” Hoàng Tử Thao vỗ bàn cái ầm làm nước trà văng tung tóe trên bàn, “Đồng chí Thần Thiên Thiên, cậu đã được giác ngộ chưa thế? Được Đảng giáo dục chúng ta nhiều năm như vậy mà cuối cùng lại giáo dục ra một con người không có tư tưởng cũng không có giác ngộ như cậu hả? Uống rượu lái xe chính là phạm pháp! Nếu xảy ra chuyện thì tội lại càng nặng thêm một bậc nữa, đến lúc tai nạn chết người thì ai chịu trách nhiệm cho đây? Chúng ta bắt buộc phải ngăn chặn hành vi ấy ngay từ gốc rễ cơ bản, cậu đã biết hay chưa hả?”

“Thao ca, Thao ca, nói nhỏ chút đi mà.. Em sẽ điều tra, em điều tra là được chứ gì..” Thần Thiên Thiên run rẩy bước ra từ phía dưới cú Thiết Sa Chưởng của Hoàng Tử Thao bước ra ngoài, cam chịu ngồi lại trước bàn máy tính, lẩm bẩm trong miệng, người ta đổi tên thành Chung Đại rồi mà cứ một câu Thần Thiên Thiên, hai câu Thần Thiên Thiên nữa. . .

Nhưng Thần Thiên Thiên cũng thuộc dạng người có đầu óc, cậu biết rõ cậu so với Hoàng Tử Thao thì có phần yếu hơn, nếu xét theo ý nghĩa căn bản thì là không thể đánh nổi lại Hoàng Tử Thao, còn xét theo khía cạnh lâu dài thì chính là đang gây thù với Hoàng Tử Thao.

“Thao ca, thực sự là em làm không được mà..” Tiểu Thần xoa xoa nhẹ vai, lắc lắc cái cổ cứng ngắc của mình, “Thao ca, giả dụ em có nói thì anh cũng đâu nhìn được bằng lái của hắn, cũng không biết hắn tên gì mà. Dù điều tra ra đấy là biển giả, cùng lắm là phạt hắn một nghìn tệ lẻ sáu xu nhưng phải huy động bao nhiêu lực lượng mới điều tra ra ngọn ngành được đây? Chờ đến khi anh bắt được hắn thì hắn đã chết ngỏm từ lâu, muốn bắt thổi vào máy kiểm tra nồng độ cũng không thổi được rồi”

Hoàng Tử Thao tiu nghỉu một chút, Tiểu Thần nói cũng có lý, người này dù sao cũng chỉ là say rượu chạy trốn, cũng chưa có chuyện gì xảy ra. Theo lý thuyết, chuyện gì qua thì đã qua rồi, cũng chỉ là biển giả thôi, không nhẽ lại bắt mọi người trong đơn vị phí công tốn sức điều tra chỉ để phạt hắn một nghìn tệ lẻ sáu xu?

“Thôi được rồi, cậu Thần, cậu trực tiếp đi, tôi về đây” Hoàng Tử Thao thở dài, dù có muốn đến mấy nhưng khả năng không cho phép thì cũng đành chịu vậy thôi.

Ngày hôm sau, Hoàng Tử Thao được nghỉ làm, bởi vì đêm hôm trước đi làm đến hơn mười giờ đêm, sau đấy quay về đơn vị điều tra về cái tên lái xe say rượu kia mất nửa ngày nên hôm nay mới lên xin phép cấp trên nghỉ một buổi.

Ngủ thẳng cẳng đến tận hơn mười giờ sáng, vừa mới dậy đã bị mẹ già nhà mình nhéo tai quở trách.

“Hôm qua con làm cái gì vậy hả? A? Không phải đi làm đến mười rưỡi đã về mà sao hôm qua đợi con đến tận mười hai giờ còn chưa về nhà là thế nào? Có phải con ra ngoài kia làm chuyện xấu không?”

“Ai, mẹ ơi là mẹ, con mà đi tìm con gái nhà người ta đi làm chuyện xấu chẳng nhẽ lại không bị mẹ đánh chết à? Mấu chốt là, con trai mẹ đã bị con gái nhà người ta chán ghét rồi, mẹ đừng có nghĩ ngợi lung tung gì nữa đi” Hoàng Tử Thao rốt cuộc cũng trốn thoát thành công cơn kìm chế của lão thái thái, khẽ nhấc lỗ tai mình thoát khỏi thế lực hung ác.

“Nói lung tung ít thôi! Hôm nay nếu như cậu được nghỉ thì chở tôi ra ngoài kia xem mắt đi! Hơn hai mươi cái tuổi đầu rồi mà người yêu người đương còn không có. Tiểu Tống bên nhà kia nhỏ hơn cậu những hai tuổi mà tháng sau người ta đã bắt đầu lo rượu bia rồi đấy. Cậu tính để mặt mẹ cậu phải dài ra đến đâu nữa đây? Không quan tâm nam nữ sống chết ra sao, cậu nhất định phải tìm cho tôi một cô rồi mang về nhà ra mắt đi!” mẹ Hoàng vừa cầm bình trà uống vừa chống nạnh nói khiến Hoàng Tử Thao không kịp tỉnh táo lại sau cơn suýt chết đuối trong biển nước bọt.

“Ôi trời…” Hoàng Tử Thao lau nước bọt trên mặt mình rồi quệt ngang miệng.

“Sao hả? Cậu chê nước bọt của mẹ cậu bẩn phải không?” mẹ Hoàng nhìn động tác này của Hoàng Tử Thao, càng trợn mắt nhìn dữ tợn.

“Đâu có, đâu có đâu, con nào dám chê mẹ bẩn đâu, mẹ không thấy con lau lau để hai bên cân xứng với nhau à? Nước bọt của mẹ có thể so với…cái này gọi là gì ấy nhỉ? À đúng rồi, vi khuẩn Bacillus, đều là những thứ hấp thu cực nhanh mà” Hoàng Tử Thao cười đê tiện, tiếp tục đưa tay lên mặt lau lau quệt quệt.

“Cậu giở trò giả vờ giả vịt vừa thôi! Dì hai cậu có giới thiệu cho cậu một cô, tôi cũng gặp qua rồi, dáng dấp không tệ, làm việc ở ngân hàng, đúng lúc hôm nay con bé ấy được nghỉ, để tôi giúp cậu hẹn người ta chiều nay năm giờ đi ăn” mẹ Hoàng ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn bóng Hoàng Tử Thao nhanh nhanh chóng chóng đi vào toilet, “Tôi nói cho cậu hay, nếu cậu không chịu đi gặp mặt người ta thì cút ngay ra khỏi cái nhà này cho tôi. Biết vậy ngày xưa tôi đã không sinh ra cái đồ con rùa như cậu rồi”

“Thái Hậu à, từ khía cạnh di truyền học mà nói thì mẹ không nên gọi con là đồ con rùa đâu nha. . .” Hoàng Tử Thao vừa nói xong, trong nháy mắt nhìn thấy sắc mặt của Lão Phật gia lập tức dừng ngay, “Được rồi, được rồi, con đi là được chứ gì”

“Đây mới là con mẹ chứ. Trưa nay con muốn ăn gì nào? Mẹ làm sườn lợn hầm cho con được không” mẹ Hoàng thấy con trai mình đồng ý liền vui vẻ suy nghĩ về bữa trưa.

Hoàng Tử Thao không vui vẻ ngồi trên ghế salon.

Đúng là một ngày nghỉ êm đẹp hết sức. . .Không biết nên gọi cái chuyện này là gì đây?!!

Chương ba

Hoàng Tử Thao ăn xong sườn lợn chưa kịp ợ một tiếng đã bị lão thái thái đuổi ra khỏi cửa.

“Mau ra ngoài kia mua một bộ quần áo mới ra dáng trang phục con người chút đi”

Hoàng Tử Thao lấy ví ra khỏi nhà, trong lòng dự tính ra Vương Phủ Tỉnh 

(1)

 mua lấy một bộ, dù sao lần này dùng xong thì sang tháng sau dự đám cưới Tiểu Tống có khi còn mặc được tiếp.

Hạ quyết tâm, Hoàng Tử Thao bước ra cửa, vẫy ngay chiếc taxi, “Bác tài, cho tôi đến đoạn đường dành riêng cho người đi bộ ở Vương Phủ Tỉnh”

Dọc đường đi, Hoàng Tử Thao cũng nói vài câu chuyện phiếm với bác tài, từ chuyện tham nhũng của Đảng Cộng sản, chuyện giá phòng tăng cao như leo thang ở Bắc Kinh cho tới chuyện phu nhân Tổng thống Obama dáng đi y như đàn ông. . .

Xuống xe, Hoàng Tử Thao đưa tài xế năm mươi đồng, nhìn lại vài đồng lẻ còn sót lại trên tay, trong lòng âm thầm văng vài câu chửi bậy.

Con mẹ nó, chính ra đón xe từ phía Tây An Môn đến Vương Phủ Tỉnh tính ra chỉ hơn bốn mươi đồng thôi, Bắc Kinh hiện tại quá xấu xa rồi.

Hoàng Tử Thao đi tản bộ ở Vương Phủ Tỉnh hết nửa ngày, vào H&M chọn quần áo cho phù hợp, mua thêm cái quần nữa, tổng cộng hết một nghìn đồng bạc khiến cậu một phen sững sờ đến tan nát lòng.

Tiền lương một tháng còn chưa nổi năm, sáu nghìn tệ vậy mà trong phút chốc, một nghìn tệ này cứ thế không cánh mà bay.

Thôi bỏ đi, bộ quần áo này cũng không phải là mặc một lần duy nhất rồi bỏ, dù sao vẫn còn mặc đi mặc lại nhiều lần cơ mà, Hoàng Tử Thao cứ tự an ủi mình như vậy.

Cầm bộ quần áo trên tay đi dạo một chút, hai chân Hoàng Tử Thao đều đau cứng lại, liền lấy điện thoại ra gọi cho lão thái thái, thẳng thắn để lão thái thái nói cho cô gái kia biết địa điểm gặp mặt hôm nay là ở Vương Phủ Tỉnh. Sau đó, Hoàng Tử Thao đi tới Tân Đông An, trước tiên là phải vào WC để mặc bộ quần áo mới mua lên người đã, sau đó mới trực tiếp vào một quán Starbucks, gọi một cốc Frappuccino rồi ngồi chờ cô gái kia.

Nói về sự lợi hại của Hoàng Tử Thao, người này dù cao ráo, to lớn nhưng mỗi lần đi nhậu nhẹt đều chỉ uống mỗi nước ngọt, tuy có uống được rượu nhưng thực ra mới uống một chén đã say mèm. Biết làm sao được, đấy là lỗi do sở thích mỗi người mà, không phải sao?

Hoàng Tử Thao nhấc một chân lên vắt chéo sang chân còn lại, miệng cắn ống hút, thỉnh thoảng nhìn ra phía ngoài qua lớp kính thủy tinh ngắm gái đẹp, mơ tưởng sẽ có một cô em với cặp đùi mật ong đi đến rồi nói “Anh là Hoàng Tử Thao phải không? Em là con gái riêng của Lý Gia Thành 

(2) 

hôm nay

được giới thiệu đến đây để gặp anh”

Còn đang đắm chìm trong thế giới hão huyền của riêng mình, Hoàng Tử Thao không để ý thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng đối diện, nhìn cậu chằm chằm nửa ngày rồi mới dám đi tới.

“Cho hỏi, anh có phải là Hoàng Tử Thao không?” cô gái kia xấu hổ lên tiếng, dáng dấp nhã nhặn, quần áo gọn gàng, trên mặt còn đeo một đôi kính nhỏ, thoạt nhìn rất trong sáng.

“Ách, vâng, là tôi đây. Cô là…?” Hoàng Tử Thao nghĩ một lúc nhưng thực ra là đang cố gắng không tỏ ra sốt sắng nhưng thật ra được cô gái kia hỏi tên, cả mặt Hoàng Tử Thao lập tức hóa đỏ y như đít khỉ.

“Tôi là Vương Thư Kỳ, tôi đến đây là vì…” cô gái nhìn gương mặt Hoàng Tử Thao đỏ bừng cũng không khỏi đỏ mặt theo.

Hoàng Tử Thao hiểu, vội vã chào hỏi rồi mời cô ngồi xuống, hai người mắt to mắt nhỏ nhìn chằm chằm nhau rồi cười khúc khích, Hoàng Tử Thao vội vàng ra quầy hàng mua cho Vương Thư Kỳ một cốc cà phê xong xuôi mới bắt đầu trò chuyện.

“Cô là Tiểu Vương mà mẹ tôi nói đúng không. Mau mau uống cà phê đi” Hoàng Tử Thao xoa xoa hai tay, cười ngây ngô, nhìn cô gái kia cũng đang mỉm cười, trong lòng càng thấy thoải mái hơn.

“Phải, là tôi đây. Tôi nghe nói anh là cảnh sát, có phải công việc lúc nào cũng rất bận rộn không?” cô gái nhấp một ngụm cà phê, mím môi một cái, dáng vẻ có chút e thẹn, nhìn Hoàng Tử Thao.

“Cũng khá bận. Đâu có được ngồi ổn định một chỗ ở công ty như nghề ngân hàng của cô đâu, bọn tôi phải thay nhau ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng mà dù sao thì cũng tạm được, nếu không phải họp hành nhiều thì sẽ không bận lắm”

Hai người đang trò chuyện vui vẻ một hồi, trong phút chốc, ánh mắt Hoàng Tử Thao lóe sáng.

Ở trên quầy mua cà phê ở kia là cái đầu màu vàng, không hiểu sao hình như có chút quen mắt. . .Đm, không phải là cái tên say rượu bỏ trốn hôm qua đấy à?!!!

“Ai! Anh kia! Đầu vàng!!” Hoàng Tử Thao giơ tay ý nói cô gái kia cứ ở đó đợi một chút liền chạy ra khỏi Starbucks, đuổi theo cái người đầu vàng.

<em style="border: 0px; font-family: inherit; font-weight: inherit; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px; vertical-align: baseline;">=========TBC=========

(1)

 Phố Vương Phủ Tỉnh (tiếng Hoa giản thể 王府井; bính âm: Wángfǔjǐng Dàjiē) ở Bắc Kinh là một trong những phố mua sắm nổi tiếng nhất của Bắc Kinh.

(2)

 Lý Gia Thành, GBM, KBE, JP là tỉ phú, nhà đầu tư, nhà tư bản công nghiệp, nhà từ thiện người Hồng Kông. Ông được coi là nhà đầu tư có tầm ảnh hưởng lớn nhất Châu Á.

Chương bốn

Hoàng Tử Thao ỷ mình chân dài, chỉ hai, ba bước sau đã đuổi kịp cái người đầu vàng kia.

“Anh kia, đứng lại mau, anh tính chạy đi đâu?” Hoàng Tử Thao đi tới, đưa tay kéo ngược cổ áo người kia ra phía sau.

Ngô Diệc Phàm sửng sốt một chút, vừa quay đầu trợn mắt lại liền thấy Hoàng Tử Thao, liền đứng nhìn chằm chằm Hoàng Tử Thao, suy nghĩ một lúc thật lâu. . .

“A~~ Đồng chí cảnh sát phải không” Ngô Diệc Phàm ngoài cười nhưng trong không cười, nhanh tay gạt tay Hoàng Tử Thao khỏi gáy mình, “Có chuyện gì vậy, tính mang tôi về cục cảnh sát sao?”

“Anh. . .” Hoàng Tử Thao bực đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cái tên đầu vàng này bây giờ tỉnh rượu rồi, nếu giải hắn về đội để kiểm tra nồng độ rượu trong người thì có cố thổi cũng đâu ra cồn nữa đâu.

“Tôi cái gì mà tôi cơ? Đồng chí cảnh sát, nếu như ngài không có chuyện gì cần nói thì tôi xin phép đi trước đây” Ngô Diệc Phàm liếc mắt một cái rồi bước ngang qua cái người tên Hoàng Tử Thao thấp hơn mình vài centimét, cố tình tạo ra tiếng động thật lớn, thật mạnh rồi mới xoay người bỏ đi.

“Tôi còn chưa nói việc anh làm giả giấy tờ xe ra đâu” Hoàng Tử Thao lãnh đạm nhìn bóng lưng Ngô Diệc Phàm, quả nhiên hắn lập tức quay người lại, bước tới.

“Đồng chí cảnh sát, anh có chứng cứ gì chứng minh giấy tờ xe của tôi là giả? À mà, còn nói thêm cái này nữa,” Ngô Diệc Phàm tiến thêm mấy bước về phía Hoàng Tử Thao, cố ý cúi thấp người xuống nhìn mặt cậu, “Hôm qua tôi say rượu nên mới dùng giấy tờ giả đấy, hôm nay tôi hết say rồi, dùng giấy tờ giả làm chi nữa? Tôi đâu có ngu đâu, đúng không?”

Hoàng Tử Thao bừng bừng sát khí, tính dứt khoát đánh thẳng mặt Ngô Diệc Phàm nhưng bị bắt bí, không có cách nào khác đành giơ ngón tay chỉ vào mặt hắn, nửa ngày không nói được câu nào ngoại trừ một từ “Anh…anh…anh” mà còn nghẹn ứ trong cổ họng.

“Không có việc gì thì đừng có mà gọi tên tôi nữa, hẹn gặp lại anh sau” Ngô Diệc Phàm đứng thẳng người, trước khi bỏ đi còn đặc biệt cúi đầu xuống nhìn mặt Hoàng Tử Thao nói một câu cuối cùng.

Hoàng Tử Thao tức đến độ đầu lưỡi dính chặt lấy quai hàm nửa ngày không dứt, mãi lúc sau mới nhớ ra còn có người khác đang đợi mình, lẩm bẩm một câu không được rồi rồi vội vàng chạy về.

Cũng may, cô gái kia vẫn đàng hoàng ngồi uống cà phê chờ Hoàng Tử Thao, nếu không thấy người ở đó, chắc cậu không thể kiên nhẫn thêm được nữa mất.

“Thật ngại quá, vừa rồi tôi có nhìn thấy người bạn cho nên mới chạy qua đó chào hỏi một tiếng” Hoàng Tử Thao có điểm thất vọng nhưng nghĩ tới cô gái này thì không còn tức giận gì nữa.

“Không sao đâu, có điều tôi thấy anh với anh bạn kia hình như lúc nói chuyện không được vui vẻ lắm? Có phải là hai người cãi nhau không thế?” cô gái kia ngược lại cũng là một người hiểu chuyện, chỉ cười cười hỏi mà không có toan tính gì.

“À, là anh ta thiếu nợ tôi. . .” Hoàng Tử Thao tuy trên mặt nở nụ cười nhưng thực ra trong lòng đang ra sức nghiến răng nghiến lợi.

Chó chết, tốt nhất là đừng để tôi gặp lại anh một lần nào nữa đi! Tôi mà bắt được anh lần nào sẽ phạt lần ấy cho coi!

Lúc sau, đồng chí Hoàng Tử Thao và đồng chí Vương trò chuyện với nhau vô cùng hợp ý cho nên hai người trao đổi số điện thoại cho nhau, đồng thời còn hẹn luôn cả địa điểm và thời gian cho lần gặp mặt kế tiếp.

Sau khi Hoàng Tử Thao lấy xe chở Vương Thư Kỳ về nhà là đã hơn tám giờ. Hai người mải mê trò chuyện đến nỗi đến tận lúc rời đi mới phát hiện nãy giờ vẫn chưa có ai ăn cơm cả. . .Liệu có nên gọi cái này là sức khỏe cả hai quá tốt hay không đây? Đương nhiên là không rồi. Bởi cái này chính là sức mạnh của tình yêu. . .

“Ai nha, con trai, con đã về rồi đó hả. Mới hơn tám giờ mà sao đã về rồi thế? Cái cô Thư Kỳ kia cũng khá được đúng không, mà lúc tối hai đứa ăn cái gì vậy?” mẹ Hoàng phấn khởi ra đón, nụ cười đến chói mắt trên gương mặt kia thiếu chút nữa khiến Hoàng Tử Thao té ngã.

“Mẹ…Mẹ bị làm sao vậy?” Hoàng Tử Thao quay đầu nhìn về phía ba mình, “Ba, mẹ con hôm nay quên uống thuốc hay là uống rồi mà thuốc chưa phát huy tác dụng vậy ba?”

“Mlgbd thằng chết bầm này, dám nói mẹ mày uống nhầm thuốc à?” mẹ Hoàng đưa tay ra nhéo mạnh lỗ tai Hoàng Tử Thao, xoay tròn đúng ba trăm sáu mươi độ.

“Ai, đau quá, đau quá mẹ ơi, mẹ ruột của con ơi, con sai rồi, con sai rồi, con sẽ thành thật khai báo hết cho mẹ nghe mà” Hoàng Tử Thao lại một lần nữa cố gắng cứu thoát cái lỗ tai của mình, xoa xoa tai một lúc rồi nói, “Cũng không tệ lắm, cả hai bọn con đều có thiện cảm với nhau, lưu số điện thoại của nhau rồi nói đợi đến cuối tuần có gì hẹn đi xem phim, nói chuyện vui quá đến độ quên cả ăn cơm tối luôn”

“Ai nha, con trai à!” sắc mặt mẹ Hoàng thậm chí còn biến đổi nhanh hơn cả dàn diễn viên trong Xuyên kịch 

(1)

, “Nói con nghe nha, chỉ cần hợp nhau là được rồi. À, lúc tối mẹ có làm tôm om

 (2)

, đợi mẹ hâm nóng lại cho con nhé”

Hoàng Tử Thao nhìn bóng lưng của mẹ rồi quay sang nhìn ba với ánh mắt đồng tình.

“Trước kia, lúc chưa sinh con, mẹ con cũng rất hiền lành, dịu dàng lắm nhưng giờ thì con thấy đấy, khác biệt một trời với ba rồi. . .” ba Hoàng giả vờ lật trang báo, nhỏ giọng nói.

<em style="border: 0px; font-family: inherit; font-weight: inherit; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px; vertical-align: baseline;">=========TBC=========

(1)

 Xuyên kịch: kịch hát Tứ Xuyên, lưu hành ở tỉnh Tứ Xuyên và một số vùng ở Quý Châu, Vân Nam, Trung Quốc.

<em style="border: 0px; font-family: inherit; font-weight: inherit; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px; vertical-align: baseline;">(theo QT)

(2)

 tôm om: là món đặc sản của Hồ Bắc thuộc ẩm thực Hồ Bắc, Trung Quốc.

Chương năm

Từng ngày từng ngày trôi qua như thường lệ, mối quan hệ của Hoàng Tử Thao cùng Thư Kỳ cũng theo đó mà chính thức xác định, nói chuyện với bạn gái nhiều cũng khiến Hoàng Tử Thao từ trên xuống dưới như thay da đổi thịt, trực tiếp từ dây tơ lụa 24K trong trắng, tinh khiết biến thành dây tơ lụa 24K đã có bạn gái.

Thoắt một cái, sắp đến ngày cưới của đồng nghiệp Tiểu Tống, Hoàng Tử Thao thương lượng với Thư Kỳ, ý muốn cô đến dự buổi đám cưới hôm đó cùng cậu, có điều trong suy nghĩ của Hoàng Tử Thao mà nói, thêm một suất đi cùng có nghĩa là tiền mừng bỏ ra cho hai người cũng nhiều hơn gấp đôi.

Ai dè, chuẩn bị đến ngày dự đám cưới, Thư Kỳ gọi điện đến cho Hoàng Tử thao nói hai hôm nay lãi suất ngân hàng tăng cao, lượng người đến gửi tiền cũng theo vậy mà đông thêm cho nên toàn thể nhân viên tuyệt đối không được phép nghỉ việc.

Hoàng Tử Thao trong chốc lát ỉu xìu, đúng thật vất vả lắm mới thuyết phục được đối phương đi cùng để khoe khoang một chút, chỉ cần vài tấc rất ngắn nữa thôi là vượt qua mà đến cuối còn vấp phải chướng ngại này.

Cũng không còn cách nào khác, Hoàng Tử Thao chỉ có thể đi dự đám cưới một mình.

Sáng sớm, Hoàng Tử Thao tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ quần áo mới mua hôm nọ mua ở Vương Phủ Tỉnh, cầm một nghìn tệ tiền mừng ra khỏi nhà.

Đến nơi, ghi tên vào danh mục quà tặng, tặng tiền mừng, ngồi bên bàn bánh kẹo đám cưới, trong lòng Hoàng Tử Thao có điểm vô cùng khó chịu, hận chính mình không hút thuốc lá, nếu không đã rút ra ít nhất một trăm tám mươi hình Gấu trúc nhỏ đặt la liệt trên bàn này mang về nhà rồi.

Mấy người đồng nghiệp ngồi chung bàn còn đang mải mê nói chuyện phiếm thì cô dâu, chú rể liền bước vào, nhìn ba cô dâu trao cô con gái trong tay mình cho Tiểu Tống rồi nhìn sang bên kia thấy cô dâu khóc thút tha thút thít đến mức rơi cả lông mi xuống cằm, trong lòng Hoàng Tử Thao cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Nói không thèm muốn, ước ao thì là nói dối nhưng thực ra là không biết bản thân mình đến tận khi nào mới kết hôn được. Chỉ cần đến khi tổ chức đám cưới thì đương nhiên có thể lấy lại tiền mừng rồi. . 

<em style="border: 0px; font-family: inherit; font-weight: inherit; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px; vertical-align: baseline;">(Tiểu Hoàng, nếu cậu muốn thì lập tức tổ chức ở đây luôn đi này…)

Kết hôn có nghĩa là sau này có thể có nhà riêng của mình, có vợ, sau đó cùng sinh em bé.

Thần tiên cũng phải ghen tị luôn nha!

Đang mải nghĩ ngợi, mặt Hoàng Tử Thao đột nhiên giật giật vài cái. . .

Tại sao cái tên đần kia lại ở đây? ? ? ? ? ? ?

Không phải đấy chứ. Xuyên qua eo biển ranh giới giữa Đài Loan và Trung Quốc (thực ra là một cái bàn lớn), Hoàng Tử Thao liếc mắt nhìn thấy ở phía bàn bạn bè của cô dâu phía xa xa bên kia là Đầu vàng.

Hiển nhiên, rađa của Đầu vàng cũng rất nhanh nhạy, bởi vì hắn cũng đưa mắt nhìn lại về phía Hoàng Tử Thao.

Bốn mắt nhìn nhau, sấm sét đùng đoàng nổ. . .

Đầu vàng khẽ nhếch khóe miệng, lặng lẽ giơ ngón giữa hướng thẳng về Hoàng Tử Thao. . .Sau đó quay phắt đi, không nhìn Hoàng Tử Thao nữa.

Mặc cho Hoàng Tử Thao có cố gắng giơ ngón giữa thẳng tắp một vạn lần, mắt phóng ra mười vạn Vôn điện, người kia cũng không đoái hoài phản ứng.

Thật vất vả chịu đựng qua đoạn chứng kiến cho đôi vợ chồng trẻ rồi đến mục mời rượu, Hoàng Tử Thao cầm chén rượu lên tay, đi về phía Đầu vàng.

“Đã lâu không gặp. . .Ha ha. .” Hoàng Tử Thao vỗ một chưởng sau lưng Ngô Diệc Phàm, thiếu chút nữa là khiến Ngô Diệc Phàm ngạt thở.

Không đợi Ngô Diệc Phàm kịp vượt qua cơn khó thở này, Hoàng Tử Thao tiếp tục vỗ thêm một chưởng nữa, “Dạo này anh làm ăn thế nào, phát tài không? Haha haha. . .”

“….” Ngô Diệc Phàm đứng dậy, ôm chầm lấy cổ Hoàng Tử Thao, “Ai da, người anh em, sao lại nói chuyện này ra ở đây được…Mà gần đây cậu đi làm có vất vả lắm không?”

Hoàng Tử Thao bị siết chặt đến nghẹt thở lại ở phía trên, thiếu chút nữa là lớn tiếng với người kia.

Trong khi hai người ra sức thể hiện “tình huynh đệ” thì đôi vợ chồng son bắt đầu chuyển sang bàn này mời rượu.

“Anh Thao…”

“Trưởng phòng…”

Tiểu Tống và vợ Tiểu Tống trợn mắt há mồm nhìn hai người “bạn thân” thể hiện tình cảm qua lại với nhau, một lúc sau mới kịp thời phản ứng.

“Cái kia, anh Thao, anh quen cấp trên của vợ em hả?” Tiểu Tống thu lại cái cằm gần như đã rơi xuống, nhìn hai người kia.

“Đúng vậy, quan hệ giữa bọn tôi rất thân thiết, anh nói xem có đúng không, anh Thao?” Ngô Diệc Phàm đưa tay lên ghì chặt cổ Hoàng Tử Thao, trên mặt là nụ cười dữ tợn.

“Nào nào, Trưởng phòng, mọi người uống đi chứ. . Hai đứa bọn em còn phải qua thêm các bàn khác mời rượu nữa kia. . .Mọi người, cạn ly!” cô dâu mới để ý thấy bầu không khí nơi này có gì đó không ổn, uống xong liền lôi Tiểu Tống khẩn cấp chạy đi.

Hoàng Tử Thao thừa dịp Ngô Diệc Phàm không để ý liền giơ khuỷu tay ra đâm thẳng vào hông Ngô Diệc Phàm, nhân lúc hắn bị đau mà buông lỏng tay, sau đó luồn tay mình ra bên ngoài, đặt lên vai Ngô Diệc Phàm, âm thầm chụp nhanh lấy hai cánh tay hắn, không cho hắn cử động.

“Trưởng phòng, chúng ta ra ngoài kia tâm sự một chút đi” Hoàng Tử Thao vừa nghiến chặt răng ken két vừa nhìn Ngô Diệc Phàm, bây giờ hắn chỉ cần dám nói một chữ “không”, Hoàng Tử Thao sẽ lập tức dựng thẳng cánh tay hắn lên mà bẻ đứt luôn.

“Đi thôi, đi thôi, ra ngoài kia nói chuyện một chút cũng được” Ngô Diệc Phàm trừng mắt nhìn Hoàng Tử Thao, sau đó dùng bộ dáng như thể “ôm ôm một cái” rồi cùng Hoàng Tử Thao ra quầy rượu của khách sạn.

Hai người lôi lôi kéo kéo nhau ra quầy rượu, đứng trước cửa nhưng vẫn kẹp chặt lấy nhau, không chịu buông tay, hai mắt trừng trừng nhìn nhau ý bảo “Anh/cậu tốt nhất là bỏ tay tôi ra trước đi”

Một phút trôi qua, Hoàng Tử Thao không nhịn nổi liền bỏ tay ra trước, trong lòng Ngô Diệc Phàm ngầm thở dài một hơi, may mà mình chịu đựng được. .Nếu kéo dài thêm một giây nữa chắc tự mình sẽ bỏ tay ra luôn quá.

“Cậu thực ra muốn gì hả?” Ngô Diệc Phàm mở lớn miệng, ra sức thở gấp, liếc mắt nhìn Hoàng Tử Thao cũng đang thở dốc tương tự.

“Vậy anh muốn gì?” Hoàng Tử Thao không mảy may sợ hãi cái người cao lớn đang uy hiếp mình mà còn ngước lên hỏi ngược lại Ngô Diệc Phàm.

Hai người thở dốc không ra hơi, hai mắt nhìn chằm chằm nhau, thở hồng hộc, trừng mắt rồi lại trợn trắng mắt nhìn, sau đó liền mỉm cười.

Đã lâu thật lâu không có cảm giác này, cứ như thể là vừa được quay lại thời còn bé đánh nhau với thằng nhóc nhà hàng xóm mà mình cực ghét vậy.

Rất trẻ con.

“Giới thiệu lại một lần nữa, tôi là Ngô Diệc Phàm” Ngô Diệc Phàm lắc đầu một cái, đưa tay về phía Hoàng Tử Thao. Đột nhiên Ngô Diệc Phàm cảm thấy mình có chút trẻ con, có chút vui vẻ, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Hoàng Tử Thao” Hoàng Tử Thao cũng cười, chìa tay về hướng tay Ngô Diệc Phàm.

Tình bạn của đàn ông, đôi khi phụ nữ thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Một giây trước nếu nhất quyết phải đánh chết đối phương thì một giây sau, hai người liền có thể kề vai sát cánh cùng đi ra ngoài uống rượu.

Ví dụ như Hoàng Tử Thao và Ngô Diệc Phàm.

Không quay lại tiệc đám cưới được nữa, hai người quyết định ra ngoài ăn chút gì đó, đúng lúc bây giờ cũng đến giờ ăn trưa, chỗ ăn cũng không quá khó tìm lắm cho nên cả hai ghé vào một quán cơm nhỏ ăn một bữa.

“Bà chủ, cho một sườn xào chua ngọt, đậu hũ rán giòn, một đĩa rau chân vịt” Hoàng Tử Thao nhìn thực đơn, gọi mấy món mình thích ăn rồi đưa lại cho Ngô Diệc Phàm, “Anh thích ăn cái gì thì gọi đi”

“Cho một đĩa hoa bầu dục 

(1)

 nóng” Ngô Diệc Phàm cầm tờ thực đơn trên tay, thuần thục lật sang trang bên, thấy Hoàng Tử Thao đang nhìn thẳng mặt mình.

“Cậu cười cái gì mà cười? Trên mặt tôi có cái gì à?” Ngô Diệc Phàm làm như có thật, đưa tay lên xoa xoa mặt, vẻ mặt cực kì bỉ ổi.

“Tôi cười anh thôi. Anh rõ ràng là nhị thế tổ, không nghĩ tới có thể thoải mái đến được những nơi như này” Hoàng Tử Thao chống cằm, quan sát Ngô Diệc Phàm một lượt. Từ trước đến nay vẫn chưa có dịp được nhìn kĩ người này, không nghĩ hắn thật sự rất đẹp trai, lông mày rậm, hai mắt to, vóc dáng cao ráo, mũi thẳng, khuôn miệng nhỏ nhắn, lại thêm cái cằm nhỏ nhọn nhọn, mà quần áo ăn mặc lại cũng rất thời trang.

“Này, cái người này, cậu có ý gì vậy? Muốn đến chỗ nào đấy vui vẻ, thoải mái một chút mà cũng không được à? Uống rượu ngoại cũng là uống, mà uống rượu xái 

(2)

 cũng là uống, chỉ cần được uống thoải mái thì đống rượu ngoại xa hoa, đắt tiền sao có thể so sánh được bằng rượu xái, cậu nói xem có đúng hay không, người anh em?” Ngô Diệc Phàm bĩu môi cười, đã vậy, động tác này còn rất tuyệt. Không giống với dáng vẻ của một nhị thế tổ chút nào.

Hoàng Tử Thao sau đó cũng nói chuyện rất vui vẻ, không nhắc đến nhị thế tổ gì nữa, nhưng người này xem ra tính tình rất thật, rất đáng để kết bạn.

“Anh là cấp trên của vợ Tiểu Tống à? Cũng phải thôi, toàn là nhân mô cẩu dạng 

(3)

 lẫn lộn hết mà” nói chuyện cởi mở được một lúc, có những điều cấm kỵ mà đàn ông tuyệt đối không thể nói ra nhưng Hoàng Tử Thao lại không hiểu.

“Này, đấy là công ty của ba tôi. Trước đây ông có cho tôi sang Canađa học khóa học quản lý kinh doanh, vừa về đã được nhận chức Trưởng phòng rồi, đúng là mù quáng” Ngô Diệc Phàm cũng không e dè, trực tiếp thừa nhận mình là đi cửa sau mà lên.

“Ai, nhìn không ra, hóa ra anh còn là đồ con rùa nữa kìa” Hoàng Tử Thao nháy nháy mắt tỏ ý cười nhạo hắn.

“Ô, không phải là nói tiếng người sao? Tôi là rùa biển, là rùa biển đấy, biết không? Nó là một loại rùa đặc biệt đấy. Hiểu chưa hả?” Ngô Diệc Phàm vừa nói vừa đưa tay kéo căng mặt Hoàng Tử Thao, khiến Hoàng Tử Thao phải kêu lên “Đại ca, xin tha mạng” mới chịu dừng tay.

(1)

 Hoa bầu dục: là món ăn làm bằng thận của dê, lợn

<em style="border: 0px; font-family: inherit; font-weight: inherit; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px; vertical-align: baseline;">(theo QT)

(2)

 Rượu xái: hay còn là rượu nước thứ hai, nhị oa đầu, là rượu nước thứ hai, hàm lượng chỉ còn 60-70%, không được chất lượng bằng rượu nước đầu.

(3)

 Nhân mô cẩu dạng: Mang nghĩa trào phúng, dùng để chỉ những người bề ngoài lịch lãm đứng đắn nhưng bên trong thì ngược lại.

Chương bảy

Hai người đang nháo loạn thì thức ăn được bê lên. Lăn lội từ sáng sớm mà mới ăn được vài viên kẹo cho nên hiện tại Hoàng Tử Thao không thể trụ nổi, bao nhiêu khí thế đều bay trôi đi hết tuột.

Nhìn lại Ngô Diệc Phàm, hiển nhiên cũng không còn sức mà đi đâu nữa, vậy nên hai người này ra sức quét sạch hết đồ ăn trên bàn, không ai lên tiếng, dù là một câu.

Hai mươi phút trôi qua, Ngô Diệc Phàm cuối cùng cũng ăn uống xong xuôi, Hoàng Tử Thao cầm que tăm lên xỉa răng rồi cùng ra khỏi quán cơm nhỏ.

“Lát nữa cậu tính đi đâu vậy?” Ngô Diệc Phàm nhìn Hoàng Tử Thao xoa xoa bụng, tự nhiên cũng thấy mình hình như ăn no quá.

“Làm gì được đây? Bạn gái tôi tăng ca cho nên tôi coi như là bị bỏ rơi một bên rồi” Hoàng Tử Thao bất đắc dĩ thở dài.

“Tôi C, dựa vào đức hạnh này của cậu mà đủ khả năng có bạn gái á?” Ngô Diệc Phàm kinh ngạc nhìn Hoàng Tử Thao, đắn đo suy nghĩ một lúc, nhìn kĩ thì cũng không tồi. Vóc dáng cao, ngoại hình đẹp, thu nhập ổn định, công việc hiện tại cũng coi như làm công tác cho quốc gia.

“Đức hạnh của tôi thì làm sao, ý của anh là tôi không thể có nổi một cô bạn gái hả? Nhưng biết sao được đây, chỉ có anh lớn lên tính khí rối loạn, không ổn định nên mới buồn phiền vì không thể tìm ra nổi một cô bạn gái thôi” Hoàng Tử Thao dùng ánh mắt bất chính quét một lượt Ngô Diệc Phàm, “Anh có bệnh gì không tiện nói ra phải không?”

“Bệnh cái em gái nhà cậu, tôi thì làm gì có bệnh gì không tiện nói ra? Không tin thì thử xem?” ánh mắt Ngô Diệc Phàm nhìn Hoàng Tử Thao nhất thời trở nên hạ lưu, “Nhìn cái mông cong cong của cậu, thôi thì gia cũng miễn cưỡng thu nhận vậy”

“Nhận cái em gái anh” Hoàng Tử Thao cười cười, thúc cùi chỏ vào Ngô Diệc Phàm một cái rồi hai người nhìn nhau cười tít mắt, cảm giác như là hai ông bạn già đã chung sống nhiều năm với nhau rồi.

“Thực ra trước đây tôi cũng có bạn gái, nhưng mà chia tay rồi” Ngô Diệc Phàm thở dài, “Buổi tối cái hôm mà cậu bắt xe tôi ấy, tôi thực tình chỉ uống đúng một chai bia, sợ sẽ xảy ra chuyện gì cho nên mới mang theo giấy tờ giả để dự bị thôi”

“Sau khi uống rượu mà lái xe, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra thật thì là đùa chắc. Trong cục hiện tại có quy định tuyệt đối không thể tha cho mấy gã say rượu nên căn bản chúng tôi ở Bắc Kinh này không thể để anh chạy thoát được. Anh xem, mấy diễn viên, ngôi sao nổi tiếng phạm lỗi cũng đều bị bắt hết” Hoàng Tử Thao tình ý sâu xa, vỗ vỗ vai Ngô Diệc Phàm, nhìn đối phương gật đầu mới an tâm.

“Nếu như chiều nay cậu không có việc gì làm thì đi giải sầu với tôi một chút đi” Ngô Diệc Phàm móc từ trong túi bao thuốc lá Gấu trúc nhỏ, định đưa cho Hoàng Tử Thao một điếu.

“Đi với anh cũng được, cơ mà không cần đưa thuốc cho tôi, tôi không hút. Anh muốn đi đâu giải sầu đây?” Hoàng Tử Thao nhìn xung quanh, xem chừng cũng chẳng có chỗ nào để đi cả.

“Vừa rồi tôi vẫn chưa uống rượu, xe vẫn còn để ở bãi đậu xe khách sạn, tranh thủ ban trưa ít người, tôi với cậu đi chơi một chuyến đến Hoài Nhu 

(1)

 cho khuây khỏa đi, tôi muốn ăn cá bẹ. Tôi biết một chỗ đúng hương vị nhà nông đích thực đấy”

“Cũng được, để tôi gọi điện cho mẹ tôi đã, anh cứ lấy xe trước đi, tôi đi ra đầu ngã tư kia đứng chờ”

Hai người lái xe, đi lên đường cao tốc về phía bắc, cũng may hiện tại mới hai giờ chiều, xe cộ cũng không quá đông đúc, hai người chạy xe từ phía đông thành phố đến Hoài Nhu chỉ mất vẻn vẹn hai tiếng đồng hồ.

“Giờ vẫn còn sớm, tôi với cậu cất xe rồi đi bộ một chút đi” Ngô Diệc Phàm đi xe chầm chậm, quay đầu lại hỏi Hoàng Tử Thao.

“Ừ, tôi thế nào cũng duyệt, miễn lát nữa được anh khao ăn cá bẹ là được” Hoàng Tử Thao ngồi trong xe Ngô Diệc Phàm rung đùi đắc ý. Khỏi phải nói, xe tốt chính là xe tốt, đi qua tảng đá đôi cũng không hề run sợ, chứ không như cái xe cảnh sát hỏng hóc đủ kiểu kia chỉ cần lăn qua chỗ nào lắm cát một chút thôi là có thể đem dạ dày con người ta bay thẳng sang tận nước Anh rồi.

“Nhìn cậu xem, về điểm này đúng là cái đồ tuốc nơ vít” (trong tiếng Bắc Kinh, tuốc nơ vít = có tiền đồ, hay trục lợi) 

(2)

 Ngô Diệc Phàm trừng mắt liếc Hoàng Tử Thao một cái rồi quẹo vào hướng hồ nước.

Đến nơi, dừng xe, hai người xuống xe ngắm nhìn mặt nước. Gió đầu thu không quá nóng cũng không quá lạnh thổi nhẹ qua khiến cả người đều thấy thoải mái.

“Nơi này quả thực rất đẹp” Hoàng Tử Thao đi dọc theo ven hồ Biên Nhi rồi ngồi xuống ngắm nhìn phong cảnh chung quanh. Trên hồ là vài ông già nhàn nhã ngồi câu cá, hai bên trái phải đều là núi cây bao phủ, ở nơi gọi là phá địa này của Bắc Kinh vậy cũng được coi là quá đẹp rồi.

“Này, chỗ này không có phong cảnh đẹp như Môn Đầu Câu 

(3)

 hay sông Vĩnh Định 

(4)

đâu, đợi đến lúc về, có cơ hội, tôi sẽ dẫn cậu đi một chuyến. Tôi biết một chỗ có bè, tôi sẽ dẫn cậu ra đấy đi chơi một vòng, thế mới là sống chứ” Ngô Diệc Phàm đẩy Hoàng Tử Thao ngồi xuống, ôm lấy vai cậu rồi vỗ vỗ, gương mặt hiện rõ vẻ phấn khích hệt như đứa trẻ nhỏ.

“Cứ quyết định vậy đi, ai không giữ lời hứa là chó con nhé” Hoàng Tử Thao cũng cười theo.

Hai người vui đùa một hồi lại yên lặng ngồi nhìn mặt nước gợn sóng.

Cuộc sống sao, cái gì mới gọi là sống đây?

Sống, chính là từ khi sinh ra đã được thoải mái, thư thản.

(1)

 Hoài Nhu khu là một quận cận nội thành của thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc.

(2)

 câu gốc, “瞅你丫那点儿起子 (北京话, 起子 = 出息).”

đại loại có thể hiểu ý của câu này Ngô Diệc Phàm nói Hoàng Tử Thao chẳng được nết chi chi, chỉ ham ăn miễn phí là giỏi =w=

(3)

 Môn Đầu Câu, là một quận cận nội thành của thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc. Quận này nằm ở phía tây bắc Kinh tại Bắc Kinh Tây Sơn và có địa hình núi đồi, có nhiều tài nguyên thiên nhiên như than đá, đá vôi và đá granit.

(4)

 Sông Vĩnh Định, là một sông nằm ở phía bắc Trung Quốc. Đây là một trong các chi lưu chính của hệ thống Hải Hà và được biết đến nhiều vì là sông lớn nhất chảy qua địa giới Bắc Kinh.

Chương tám

Hai người ngồi bên hồ Biên Nhi một lúc, nhìn thời gian cũng không còn sớm liền lái ô-tô đến nông gia.

Đến nông gia, Ngô Diệc Phàm nói Hoàng Tử Thao ngồi xuống rồi tự mình nhanh nhẹn gọi một bàn ăn.

“Tiểu Ngô à, sao hôm nay lại có thời gian mà ghé qua đây vậy?” bà chủ cười híp mắt nhìn Ngô Diệc Phàm, từng nếp nhăn trên khuôn mặt cũng có thể kẹp chết ruồi.

“Ai, chị Trương xem ra vẫn còn rất trẻ như vậy nha. Hôm nay tôi dẫn theo người anh em này đến đây, cũng nên tâng bốc người nhà một chút, phải không?” Ngô Diệc Phàm vắt chéo hai chân, vẻ mặt vô lại cộng thêm dáng dấp a dua, nịnh hót gương mặt “còn trẻ tuổi” của chị Trương khiến Hoàng Tử Thao phải nhịn cười, suýt thì sinh tâm bệnh.

“Đừng có nói mò, tôi cho mấy cậu ăn uống, coi như cũng là một ân huệ rồi còn gì nữa” chị Trương vẻ mặt hớn hở, dù sao thì đâu có ai lại không thích được một chàng trai trẻ tuổi, tuấn tú mở lời khen, đúng không?

“Anh thường tới đây à?” Hoàng Tử Thao tách đôi đũa dùng một lần ra, hai tay nắm chặt hai chiếc đũa cọ xát phần gai gỗ bên trên.

“Cũng tàm tạm, đến mùa cá không có việc gì làm thì sẽ ghé qua đây” Ngô Diệc Phàm lấy điện thoại ra chơi trò chơi, hai chân lại mau chóng vắt chéo nhau làm cả người xiêu xiêu vẹo vẹo.

“Tự đến một mình? Hay còn mang theo cả người yêu đến nữa. .” Hoàng Tử Thao biểu lộ vẻ mặt xấu xa.

“Phải có cả người yêu đi cùng nữa chứ, đây là lần đầu tôi dẫn theo đàn ông con trai đến đây đấy” Ngô Diệc Phàm bĩu môi, “Biết sao được, ai bảo bây giờ người yêu tôi chạy bay chạy biến mất rồi, nên ráng chịu đựng dẫn cậu đi cùng chứ sao”

“Tôi đi cùng anh lâu như vậy mà anh lại tặng tôi hẳn cái bản mặt như thể vẫn còn ghét tôi đến thế hả? Được, vậy thì tôi đi luôn vậy” Hoàng Tử Thao làm bộ sẽ đứng dậy, lập tức bị Ngô Diệc Phàm đưa tay chặn ngang lại.

“Ai ai, sao cậu lại nói thế, là tôi trêu cậu chút thôi mà. Tổ tông ơi là tổ tông, tôi sai rồi, được chưa? Cho tôi chút thể diện đi mà, mời ngài nếm thử chút ý vị này đi, ngon vô cùng đó” Ngô Diệc Phàm dùng hai tay ở trước ngực tạo thành chữ thập, đung đung đưa đưa từ đằng trước ra đằng sau trông y như chú chó con đang chắp tay hành lễ.

“Được rồi, gia liền cho nhà ngươi chút thể diện vậy” Hoàng Tử Thao hài lòng, gật đầu, ngồi lại trên ghế.

Nói tới chị Trương, thực ra cũng là thích Ngô Diệc Phàm thật lòng, rõ ràng bàn ăn hai bên trái phải của mấy người tới từ trước còn chưa được dọn thức ăn lên ấy thế mà đồ ăn ở bên bàn này của Ngô Diệc Phàm lên đủ một lượt luôn.

“Phải nói con cá này nướng cũng không tồi, ngoài da giòn, bên trong rất mềm” Hoàng Tử Thao dùng một đũa, một dĩa tách một mảng thịt cá lớn rồi đưa lên miệng nhai chuyện nghiệp.

“Đúng đúng, không phải vì thế nên tôi mới dẫn cậu đến đây sao” Ngô Diệc Phàm dùng đũa gắp một miếng, nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Hoàng Tử Thao, trong lòng cũng vui vẻ theo.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, nội dung trọng tâm của câu chuyện đơn giản chỉ là về phụ nữ, cuộc sống và hưởng lạc.

Đến khi cơm nước xong, Hoàng Tử Thao rút ra một kết luận: Cái người kia quả đúng là nhị thế tổ thực sự, tốc độ thay bạn gái xem ra còn nhanh hơn cả tốc độ mình thay quần lót.

“Trời cũng tối rồi, tôi với anh cũng mau về đi, về muộn tôi lại bị mẹ tôi lại nói này kia mất” Hoàng Tử Thao nhìn điện thoại một lúc, cũng hơn tám giờ tối rồi.

“Nhà cậu ở đâu? Để tôi đèo thẳng cậu về” Ngô Diệc Phàm mở cửa xe, vào trong xe cùng Hoàng Tử Thao, một mặt vừa khởi động xe vừa hỏi chuyện.

“Phía Tây An Môn” Hoàng Tử Thao ngồi vào trong xe, cả người có phần mệt mỏi rã rời.

“Cậu ngủ trước chút đi, đến lượt hai tôi đổi lượt cho cậu đèo sau” Ngô Diệc Phàm nhìn Hoàng Tử Thao ngáp liên tục, có chút không đành lòng.

“Ừ, tôi ngủ một lát nhé” Hoàng Tử Thao cũng không khách khí, buông dần tay xuống chỗ ngồi, đầu vừa mới nghiêng nghiêng vẹo vẹo hướng về phía Ngô Diệc Phàm liền ngủ say.

Ngô Diệc Phàm trên đường lái xe cũng tỏ ra khá khéo léo, đúng lúc đèn giao thông chuyển sang màu đỏ cũng là lúc vượt lên đỗ ngay ở hàng đầu tiên. Vừa chuyển qua đèn đỏ, Ngô Diệc Phàm liền quay đầu lại nhìn Hoàng Tử Thao bên cạnh ngủ say như heo chết, trong lòng nghĩ có chút buồn cười.

Lần đầu tiên gặp mặt nhau đã không vừa mắt, cứ như thù địch, thậm chí lúc trưa nay còn đấu mắt với nhau như gà trống nhưng đến tối vừa mới đi chơi rồi ăn uống với nhau y như bạn tốt lâu năm vậy.

Cái mối duyên phận này, có đôi khi thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Lại thêm một đèn đỏ nữa, Ngô Diệc Phàm nhanh nhẹn phóng lên đứng ngay ở hàng đầu tiên không có người.

“Tôi lái xe đến đoạn này là đủ lượt rồi đấy” Ngô Diệc Phàm quay đầu lại nhìn Hoàng Tử Thao, vẫn là gương mặt còn đang ngủ say giấc.

Thừa dịp lúc này, Ngô Diệc Phàm tỉ mỉ quan sát Hoàng Tử Thao một chút.

Mặt rất nhỏ, lông mi dài mảnh, đôi mắt có hơi sếch lên, mũi thẳng, còn có, khóe môi hơi nhếch lên một chút, viền môi trên còn có thần châu thật đẹp.

Nếu mà được hôn đôi môi thế này, nhất định sẽ rất dễ chịu cho coi. . .Trong đầu Ngô Diệc Phàm bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ kì quái như vậy.

Tóc Hoàng Tử Thao cũng không dài, nhưng cũng không tính là ngắn, nhưng ở chỗ nằm trên ghế có chút loạn, sợi ngắn sợi dài đua nhau rơi xuống mặt, Ngô Diệc Phàm không nhịn được, giơ tay lên sờ sờ mái tóc cậu.

Rất mềm. . . . . .Mềm y như tóc của rất nhiều cô gái khác vậy.

Đúng lúc này, hàng xe chờ ở phía sau đột nhiên bắt đầu điên cuồng ấn còi, Ngô Diệc Phàm mới phát hiện đèn giao thông đã chuyển qua màu khác.

Thu tay về, Ngô Diệc Phàm lập tức đạp chân ga.

Chương mười

Bảy giờ sáng, báo thức trong điện thoại di động của Hoàng Tử Thao đúng giờ vang lên, theo thói quen, Hoàng Tử Thao quờ tay sang bên trái, ai ngờ không với được đến đầu giường như đúng mục đích, ngược lại còn đụng phải cái gì đó xồm xoàm lông lá.

“Ai?. .Sao lại giống cái đầu quá vậy. .” Hoàng Tử Thao mơ mơ màng màng lười biếng, chẳng muốn mở mắt, vẫn cứ sờ tới sờ lui.

“. . .Bởi vì cái này chính là cái đầu. .” từ lúc báo thức vang lên, Ngô Diệc Phàm đã tỉnh ngủ, vốn dĩ không muốn động đậy nhưng không ngờ lại có tay ai đó quờ quờ về phía hắn, liên tục xoa xoa bóp bóp đầu hắn.

Ngô Diệc Phàm ngay lập tức bật dậy, chỉ e nếu nghe Hoàng Tử Thao còn nói thêm không biết là nên tức bực hay nên cười phì đây.

“Ai? Sao tui lại ở đây thế này?” Hoàng Tử Thao mở mắt ra, lơ mơ nhìn Ngô Diệc Phàm.

“Cậu còn mặt mũi mà hỏi đây là đâu nữa à? Hôm qua nằm ngủ trên xe tôi say như heo chết, gọi thế nào cũng không thèm dậy, tôi chẳng còn cách nào khác nên mới đèo cậu về nhà tôi. Cậu ấy, nặng vừa vừa thôi chứ, vì bế cậu mà tôi mệt đến lả cả người rồi đây” Ngô Diệc Phàm ngồi dậy, chăn theo ngực rơi xuống, lộ ra một khoảng thịt trắng nõn.

“Đm. . .” Hoàng Tử Thao ngồi lui xuống, tựa người vào giường, mặt có chút điểm hồng, “Ừ thì sao, tôi xin lỗi, tôi thuộc tuýp đêm tối mà đi ngủ thì ngủ một mạch không thể tỉnh dậy được. . .”

“Này, không sao hết. Đứng lên đi, chỉnh chu quần áo một chút rồi tôi đưa cậu về nhà” Ngô Diệc Phàm xoay người đứng dậy mặc quần lót lộ ra toàn thân trắng nõn làm Hoàng Tử Thao cười đến độ không thể ngồi thẳng lưng.

“Cậu cười cái gì?” Ngô Diệc Phàm cau mày, mặc áo sơ mi lên người, quay đầu lại, chỉ thẳng tay vào cái người tên Hoàng Tử Thao đang cười thả cửa kia.

“Tôi cười anh đó, sao người anh lại trắng nõn đến vậy hả, bạn gái tôi còn không trắng bằng anh luôn” Hoàng Tử Thao xoa xoa bụng mình, vừa nhìn thấy Ngô Diệc Phàm lại không thể nhịn nổi cười.

“Đm, trời sinh ra đã thế, không được à?” Ngô Diệc Phàm tiu nghỉu lắc lắc đầu, quay người tìm quần bò để mặc vào.

“Ai, trên cánh tay anh là hình xăm sao?” Hoàng Tử Thao nhìn thấy cánh tay của Ngô Diệc Phàm, trên đó là một chuỗi chữ cái tiếng Anh.

“Ừ” Ngô Diệc Phàm một bên tỏ ý không muốn nói nhiều, một bên vẫn tập trung mặc áo.

Hai người chuẩn bị đánh răng rửa mặt, Ngô Diệc Phàm tìm trong ngăn tủ lấy cho Hoàng Tử Thao cái bàn chải đánh răng mới, hai người đứng cạnh nhau vừa soi gương vừa đánh răng, bộ dáng vô cùng buồn cười.

Rửa mặt xong xuôi, hai người cùng lái xe về nhà Hoàng Tử Thao.

“Tôi không lên nhà đâu, cậu vào đi” Ngô Diệc Phàm ngồi trong xe, nhìn Hoàng Tử Thao mở cửa xuống xe.

“Đừng nói nhiều, vừa rồi mẹ tôi gọi điện bắt tôi phải dẫn anh về, nói là để cảm ơn anh. Cho nên anh theo tôi lên lầu đi”

“Vậy cũng được, cậu đợi tôi đỗ xe đã”

Hai người cùng lên lầu, vừa mới bước chân vào cửa nhà, mẹ Hoàng lập tức lên tiếng khen ngợi Ngô Diệc Phàm không ngớt.

“Ai nha, mặt mũi tiểu tử này lanh lợi quá nha, thật là đẹp trai quá. Tử Thao, hai đứa bọn con đã ăn cơm chưa? Trên bàn có bánh quẩy và sữa đậu nành đó, hai đứa cùng ăn đi rồi trưa nay mẹ làm vằn thắn cho hai đứa ăn”

“A, dì à, dì không phải vội đâu, con đi ngay giờ đây ạ” Ngô Diệc Phàm giả lịch thiệp, “Trông dì vẫn còn trẻ quá, nếu dì với Hoàng Tử Thao mà cùng ra ngoài với nhau nào đâu có giống mẹ cậu ấy? Con thấy nhìn giống chị gái hơn, dì ạ”

“Ôi, đứa nhỏ này nói ngọt như mía lùi vậy đó, đúng là làm người khác yêu mến mà. Không được đi, nhất định hôm nay con phải ở lại rồi đến trưa ăn sủi cảo với dì, với cái thằng ngốc kia mới được. Con thích ăn nhân bánh vị gì nào?” mẹ Hoàng bị Ngô Diệc Phàm hạ gục đến nỗi không tìm nổi lối thoát, quả nhiên phụ nữ quanh đi quẩn lại cũng chỉ thích ăn uống với được người ta khen mà thôi.

“Dì à, dì làm nhân bánh nào nhất định cũng đều ngon hết, vừa nhìn thấy dì là con đã biết dì là đầu bếp cao tay rồi, dì chăm Tử Thao tốt như vậy cơ mà” dù có trăm ngàn con ngựa đua nhau đánh rắm thì cũng mặc, kĩ năng tâng bốc người khác của Ngô Diệc Phàm là điều quá ư hiển nhiên.

Đối với buổi gặp gỡ thân thiết, vui vẻ của Ngô Diệc Phàm và lão thái thái nhà mình, Hoàng Tử Thao chẳng buồn phản ứng, chỉ lẳng lặng ngồi bên bàn ăn bánh quẩy và uống sữa đậu nành.

“Ai, Hoàng Tử Thao, sao con lại một mình ăn hết đồ ăn vậy hả? Mời Tiểu Ngô cùng ăn đi chứ. Tiểu Ngô, hai đứa cùng ăn sáng đi, dì xuống dưới lầu mua thức ăn nhé” mẹ Hoàng nói xong liền ném cho Hoàng Tử Thao ánh mắt giết người, Hoàng Tử Thao ngay tức khắc túm lấy Ngô Diệc Phàm ngồi xuống cùng ăn sáng.

“Bang” một tiếng, cánh cửa ra vào vừa đóng lại, Hoàng Tử Thao nhìn nhìn Ngô Diệc Phàm, “Lâu lắm rồi tôi chưa thấy bà cười đến rõ cả nếp nhăn như vậy đâu”

“Đó là vì, tất cả nam nữ từ tám tuổi đến tám mươi đều yêu quý tôi hết cả, người anh em à, không cần cậu phải hâm mộ tôi đến thế đâu” Ngô Diệc Phàm khoái chí ngậm bánh quẩy lên miệng nói.

Chương mười một

Giữa trưa, Ngô Diệc Phàm cùng Hoàng Tử Thao ở nhà ăn sủi cảo, hôm nay là món sủi cảo với lớp nhân nhồi rất nhiều cà tím bên trong còn bên ngoài là lớp vỏ bánh mỏng, Ngô Diệc Phàm ăn liên tục, nhiều đến phát sợ, lại còn không ngớt lời khen mẹ Hoàng làm cả căn phòng chỉ nghe thấy tiếng Ngô Diệc Phàm nịnh hót và tiếng cười hì hì rồi tiếp đó là giọng cười vô cùng sảng khoái của mẹ Hoàng.

“Tiểu Ngô à, ăn chút hoa quả đi con, dì vừa xuống lầu mua bưởi đó” cơm nước xong xuôi, mẹ Hoàng gọt bưởi, bày thành từng múi đưa cho Ngô Diệc Phàm.

Ngô Diệc Phàm cũng không hề khách sáo, cầm múi bưởi trên tay liền ăn ngay, “Dì, dì còn thân thiết với con hơn cả mẹ con nữa kìa, Tử Thao có người mẹ như dì quả thật hạnh phúc”

“Xem cái đứa nhỏ này nói chuyện kìa, sao có thể so sánh dì với mẹ con được chứ?” mẹ Hoàng được Ngô Diệc Phàm nịnh tới tận mây xanh, trong lòng lại càng yêu mến hơn.

Trong góc tối yên tĩnh, khuôn mặt Hoàng Tử Thao hiện rõ vẻ “Thực tình tui không thể chịu nổi được nữa rồi nha”, tự mình cảm thấy mất mặt rồi cầm một múi bưởi lên miệng gặm gặm.

“Thực ra, từ khi lên mười một, con đã không được gặp mẹ chứ đừng nói đến việc cảm nhận được mùi cơm mẹ nấu ra sao, con cũng quên sạch hết rồi. Ba mẹ con ly hôn cũng khá lâu rồi” Ngô Diệc Phàm nói xong, không để ý mà không ngừng nhai múi bưởi trong miệng.

Hoàng Tử Thao có chút sửng sốt, không nghĩ cái tên nhị thế tổ này hóa ra lại từng trải qua sự việc như vậy, nhìn vẻ mặt cả ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm của hắn mà. . .Ai, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.

Mặc dù gia đình Hoàng Tử Thao không giàu có gì, thực ra phải nói là gia đình kinh tế bậc trung mới đúng, ba Hoàng là Chủ nhiệm nhỏ một tòa soạn báo, chức vị không lớn cho nên tiền lương theo đó cũng không được nhiều lắm, nhưng dẫu sao cuộc sống cũng rất ổn định. Mẹ Hoàng là giáo viên vì sức khỏe không được tốt rồi về hưu sớm, có khoảng thời gian bà vẫn luôn cảm thấy bận rộn do di chứng mới về hưu không được bao lâu nên ngày nào cũng như ngày nào, tuyệt đối không chịu ngồi yên một chỗ. Nhưng gia đình Hoàng Tử Thao lúc nào cũng hòa thuận vui vẻ vô cùng, ba Hoàng và mẹ Hoàng tình cảm sâu sắc, Hoàng Tử Thao tuy lúc nào mồm miệng cũng ba hoa không ngừng nhưng thực ra cũng rất hiếu thuận, một nhà ba người ở Bắc Kinh cùng sống trong căn nhà hai phòng ngủ do đơn vị của ba Hoàng cấp cho, năm ngoái còn dùng tiền tiết kiệm gửi ngân hàng mua cho Hoàng Tử Thao một ngôi nhà hai phòng ngủ khác ở gần đó để sau này kết hôn còn có chỗ mà ở.

Nói chung, cuộc sống gia đình cũng xem là tạm ổn, thoải mái, hạnh phúc.

“Đứa nhỏ này rõ là. . .Về sau không bận bịu gì thì ghé qua nhà dì cùng ăn cơm nhé, vốn dĩ người trong nhà dì cũng không có nhiều, sau này có con đến nhẩt định lại càng vui hơn cho coi” khuôn mặt mẹ Hoàng tràn đầy vẻ mặt tình-thương-của-mẹ làm khắp vùng dạ dày Hoàng Tử Thao đều hoàn toàn co thắt lại.

“Dì, nếu dì không ngại thì sau này dì cứ coi con như con nuôi của dì đi, vừa gặp dì thôi con đã cảm thấy có tình cảm đặc biệt thân thiết, đặc biệt hợp ý với dì rồi” Ngô Diệc Phàm nói câu này xong liền đưa tay lên chùi miệng ngọt như mật của mình.

“Đương nhiên là dì không ngại rồi, có được đứa con trai trắng trẻo như con, dì đâu phải để ý cái gì nữa? Tranh thủ vui mừng còn không kịp nữa là. Con trai ngoan” mẹ Hoàng đưa tay che khuôn miệng không ngừng cười đến hạnh phúc của mình lại, đứa nhỏ Ngô Diệc Phàm này, quả nhiên là càng lúc càng làm cho bà yêu quý mà.

Hoàng Tử Thao từ nãy tới giờ đều bị gạt sang một bên, đến một từ cũng không được nói. . Được rồi, được rồi, Ngô Diệc Phàm này trước giờ thực ra cũng đủ đáng thương lắm rồi, lão thái thái nhà mình xem ra cũng rõ ràng là rất yêu quý anh ta, có gì khó đâu, chỉ cần chia nửa mẹ cho anh ta là được chứ gì.

Ngô Diệc Phàm ăn nói khéo léo nên mẹ Hoàng lúc nào cũng cười đến mừng rỡ, hai người ngồi cả ngày trò chuyện với nhau đủ mọi thứ từ biển phía Nam xuyên tít đến phía Bắc mà vẫn không dứt hết.

Sau khi biết Ngô Diệc Phàm là cấp trên của vợ Tiểu Tống, coi như tuổi tác còn trẻ mà đã chiếm giữ chức vụ cao, mẹ Hoàng lại nhanh chóng yêu mến Ngô Diệc Phàm như vậy, nhưng đối với Hoàng Tử Thao thì anh ta chung quy vẫn chỉ là con rùa biển mà thôi.

Cái đứa nhỏ Ngô Diệc Phàm này mới gặp mà đã khiến người khác cảm thấy là một người khá được, con mình có thể quen biết được người tốt như vậy, xem ra cũng là được cơ hội gặp quý nhân rồi, huống chi lại còn đáng yêu như kia, mẹ Hoàng thực sự là không có chút xíu lí do nào để không thích hắn cả.

Ngô Diệc Phàm ngồi hàn huyên nửa ngày với mẹ Hoàng, nhìn đồng hồ thấy điểm bốn giờ chiều liền xin phép về nhà.

Mẹ Hoàng giữ Ngô Diệc Phàm lại cũng được tới tận nửa ngày, trong lòng nghĩ mình không nên tiếp tục quấy rầy nữa nên cũng không giữ lại mà thúc giục Hoàng Tử Thao đứng dậy tiễn chân người nhà.

“Mẹ nói cho con biết nha, Hoàng Tử Thao, đây chính là con nuôi của mẹ, nếu con mà dám bắt nạt thằng bé, bà mẹ già này nhất định sẽ liều mạng với con đấy biết chưa” trước khi ra khỏi nhà, mẹ Hoàng nhìn Hoàng Tử Thao dặn dò.

Con thì có chỗ nào mà dám bắt nạt anh ta chứ? Hoàng Tử Thao bĩu môi, thầm nghĩ trong lòng, không dám nói câu kia thành lời, chỉ ồn ào một câu “Thái Hậu xin cứ yên tâm, tiểu nhân tuyệt đối không dám” rồi cùng Ngô Diệc Phàm ra khỏi cửa.

“Anh cũng giỏi đấy, mới đến đây có một ngày mà đã ra vẻ ngoan ngoãn lấy lòng mẹ tôi rồi” Hoàng Tử Thao ấn nút thang máy, cũng phải nói, thực ra lần này cậu hoàn toàn tâm phục khẩu phục, không ngờ Ngô Diệc Phàm có tài năng trong chuyện này đến thế.

“Này, thực lòng là tôi cảm thấy hợp ý với mẹ nuôi, đặc biệt thân thiết vô cùng đấy. Tôi từ nhỏ đã luôn ghen tị với mấy đứa nhỏ lúc nào cũng được mẹ yêu thương, chiều chuộng rồi” Ngô Diệc Phàm bước vào thang máy, tiện tay lấy điếu thuốc trong bao thuốc lá ra. Vừa rồi ở nhà Hoàng Tử Thao nên nửa ngày vẫn chưa được hút điếu nào, thang máy vừa xuống đến hành lang liền rút một điếu rồi cho lên miệng, cảm giác thoải mái vô cùng.

Chương mười hai

“À, đúng rồi, cuối tuần này có phải làm gì không? Nếu không bận gì thì tôi dẫn mẹ nuôi và ba nuôi đi Môn Đầu Câu ăn đồ nướng đi. Tôi có bếp lò với lại ca nô rồi. Nhân dịp trời còn chưa trở lạnh thì tranh thủ đi một chuyến chứ không mấy nữa rét rồi có muốn đi cũng khó” Ngô Diệc Phàm vừa đi vừa nói.

“Đi thì đi, dù sao thì đợt này tôi với bạn gái tôi cũng không có thời gian gặp nhau nhiều. Vậy làm phiền anh nha” Hoàng Tử Thao thực ra trong lòng cảm thấy có chút tội lỗi, Ngô Diệc Phàm này tuy rằng nhìn đúng là nhị thế tổ thật nhưng làm bạn bè rồi mới biết tính tình cũng rất tốt.

“À mà đúng rồi, cho tôi số điện thoại của cậu đi, thứ năm tôi còn gọi điện thông báo giờ giấc cho đúng” Ngô Diệc Phàm miệng vẫn ngậm điếu thuốc, chân bước từng bước nối tiếp nhau, lấy điện thoại di động.

“1581XXXXXXXX” Hoàng Tử Thao cũng lấy di động ra, “Anh nháy điện cho tôi để tôi lưu số anh vào danh bạ”

Ngô Diệc Phàm nháy vào số của Hoàng Tử Thao rồi mở cửa lên xe, “Tôi đi trước đây, cuối tuần gặp lại sau”

“Ừ, hẹn gặp lại” Hoàng Tử Thao vẫy vẫy tay, tiện thể lưu số Ngô Diệc Phàm vào danh bạ điện thoại, đặt là “Nhị thế tổ”

Ngô Diệc Phàm ngồi trong xe, cũng lưu số Hoàng Tử Thao vào danh bạ điện thoại, đặt là “Hoàng tổ tông”

+++

Một tuần nhanh chóng trôi qua, Hoàng Tử Thao và Ngô Diệc Phàm thật ra chẳng ai liên hệ với ai cả, rồi đến thứ năm, Hoàng Tử Thao bất chợt nhớ ra hôm nọ có hẹn thứ sáu gặp Ngô Diệc Phàm.

Chắc hẳn cái tên nhị thế tổ này đã quên rồi cũng nên. . .Một người tâm lý không ổn định, hay gây họa, tối ngày chìm trong mật ngọt rót vào tai, sao có thể nhớ rõ những chuyện như thế này cho được.

Không ngờ, giữa trưa đang ăn cơm, di động đột nhiên vang lên, Hoàng Tử Thao vừa thấy có cuộc gọi đến, trên màn hình hiện rõ ba chữ “Nhị thế tổ”

Hoàng Tử Thao vui mừng, vội vã ấn nút nghe.

“Alô”

“Tôi đây, sao rồi, mai mấy giờ đây?”

“Tám rưỡi đi, lát nữa tôi gọi cho mẹ tôi nói mẹ tôi mua thịt với hoa quả trước, còn ớt với mấy thứ gì gì đó trong nhà tôi đều có sẵn cả, bát đĩa cũng có sẵn, anh mang bếp lò theo là được rồi”

“Được rồi, đúng tám rưỡi sáng mai tôi ở dưới lầu đợi mọi người. Nhắc ba mẹ nuôi nhớ mặc nhiều quần áo ấm vào, trên núi lạnh lắm”

“Biết rồi, mai gặp lại sau”

Hôm sau, Hoàng Tử Thao còn chưa tỉnh ngủ đã bị mẹ Hoàng tàn nhẫn lôi từ trong chăn ấm ra, ném thẳng vào nhà vệ sinh bắt đánh răng rửa mặt. Mặt mũi rửa xong xuôi, tinh thần tỉnh táo hơn, Hoàng Tử Thao nhìn thấy ba Hoàng tinh thần cũng phấn chấn y như mình, hai người liếc nhìn nhau, thấy rõ sự đồng cảm trong ánh mắt.

Hoàng Tử Thao nhìn lên đồng hồ đeo tay, tám giờ hai mươi, lấy di động ra gọi Ngô Diệc Phàm.

“Đang ở đâu rồi?”

“Ngay lập tức đi ra khu nhà cậu rồi đây, có nhiều đồ không? Nếu nhiều thì để tôi lên bê giúp”

“Không nhiều lắm, anh ở dưới lầu quay đầu xe chờ nhà tôi đi, nhà tôi xuống một cái là lên xe đi luôn”

Cúp điện thoại, Hoàng Tử Thao kêu ba Hoàng và mẹ Hoàng mang mấy xiên thịt cùng rau củ đã rửa sạch sẽ và cắt thành từng miếng từ hôm qua mang xuống lầu trước.

Vừa xuống dưới lầu đã thấy ngay Ngô Diệc Phàm tựa vào một chiếc Q7 thượng đẳng.

“Ba nuôi, mẹ nuôi” Ngô Diệc Phàm cười khanh khách bước từ trên xe xuống, Hôm nay Ngô Diệc Phàm mặc một chiếc áo phông giản dị, bên ngoài là âu phục giản dị, bên dưới mặc quần bò, chân đi đôi giày Martin, tóc dùng keo xịt vuốt thành kiểu tóc “sói con chạy về phía trước”, muốn có bao nhiêu tinh thần sôi nổi là có bấy nhiêu tinh thần sôi nổi.

“Có tôi đi cùng, anh không cần phải làm vẻ tỏ ra thân thiện như vậy đâu” Hoàng Tử Thao liếc mắt nhìn quần áo mình, im lặng không nói gì.

“Con nói cái gì thế hả?” mẹ Hoàng mau chóng túm lấy tai Hoàng Tử Thao, sau đó nhéo tròn một đường, còn ba Hoàng thực ra cũng có chút hứng khởi, xem ra cũng rất thích Ngô Diệc Phàm.

“Không có chuyện gì đâu mà mẹ nuôi, mẹ đừng nhéo tai Hoàng Tử Thao nữa, con cũng là nghĩ để ba mẹ nuôi vui vẻ nên mới ăn mặc một chút, hi vọng có thể gây ấn tượng tốt với ba nuôi” Ngô Diệc Phàm đón lấy cái gì đó trong tay Hoàng Tử Thao ném vào cốp xe, mỉm cười toe toét càng làm mẹ Hoàng cao hứng.

“Con đừng có làm hộ nó, mẹ sinh ra nó nên mẹ hiểu rõ, nhất quyết không được chiều nó, càng chiều nó nó càng quen việc mà lấn tới đấy” Ngô Diệc Phàm mở cửa xe sau cho mẹ Hoàng rồi mẹ Hoàng cùng ba Hoàng mỉm cười, ngồi vào ghế sau.

Dọc đường đi, Hoàng Tử Thao ngồi trên xe cảm thấy rộng rãi hơn lần trước liền phản ứng ngay.

“Anh đổi xe à?”

“Đâu có, tôi có hai xe mà, xe kia nếu mang đi chơi ngày thường thì không chở người được, còn xe này lớn, chỗ ngồi cũng nhiều hơn mà còn mang được nhiều đồ đi cùng nữa” Ngô Diệc Phàm nói xong liền ấn nút mở nhạc, biết ba Hoàng và mẹ Hoàng sẽ phải ngồi xe lâu nên đã đặc biệt chọn lựa những ca khúc của cố nghệ sĩ Đặng Lệ Quân cho ngày hôm nay.

Ba Hoàng, mẹ Hoàng nghe thấy tiếng nhạc vang lên cũng ngâm nga hát theo, trong lòng càng cảm thấy đứa nhỏ Ngô Diệc Phàm này quả nhiên rất cẩn thận nên càng yêu mến nhiều hơn.

“Đúng là cái đồ thần kinh, đã mua hai xe lại còn đều là Audi, sợ người khác không biết anh là nhị thế tổ à” Hoàng Tử Thao cười phá lên, hết sức chê cười Ngô Diệc Phàm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro