Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Jihye này, giữa chúng ta không nên có bí mật đúng không em?"

"Dạ! Đúng... vậy!"

"Em có bí mật nào muốn kể với chị không?"

"Dĩ nhiên là em không có rồi, sao chị lại nói chuyện đó?"

Monika cười đắng ngắt ôm Noze thì thầm.

"Chỉ là chị có một bí mật muốn kể cho em nghe, bí mật đổi bí mật."

"Chị cứ nói đi, khi nào có bí mật em sẽ đổi lại cho chị được không?"

"Ừm. Trước đây từng có một người quan trọng đã phản bội chị, khi đó bố vì muốn chia cắt tụi chị nên đã bắt chị phải chuyển trường. Cô ấy có thể gọi là tình đầu của chị, lúc đấy cô ấy bảo chị cứ yên tâm đến ngôi trường khác, tụi chị vẫn sẽ giữ liên lạc, cô ấy sẽ đợi đến khi chị quay lại... và em biết chuyện gì xảy ra tiếp theo không?"

Noze nuốt khan căng thẳng nằm trong vòng tay Monika, nàng không còn cảm nhận hơi ấm của cô như trước nữa.

"Sau đó thì sao ạ?"

"Chị đã yên tâm và rời đi, suốt thời gian đó tụi chị không hề liên lạc. Chị vẫn nuôi hy vọng cô ấy vẫn đợi chị trở lại. Sau 1 năm rưỡi khi vừa tốt nghiệp chị đã quay lại thì cô ấy không còn ở đó nữa. Hàng xóm nói họ đã chuyển nhà hơn 1 năm nay. Và chị biết được cô ấy đã nhận 1 số tiền hậu hĩnh từ bố để không xuất hiện trước mặt chị nữa..."

Noze cảm nhận lòng ngực phập phồng của Monika, vết thương tuổi thanh xuân vẫn theo chị ấy đến tận bây giờ. Giọng Monika như sắp khóc, thì ra thứ chị ấy gọi là tin tưởng và nhận lại sự dối trá là từ đấy mà ra và mối tình đầu của chị là một thiếu nữ.

Nàng vùi mặt vào người Monika, tay luồn ra phía sau nhẹ nhè vuốt ve tấm lưng của cô.

"Mọi chuyện đã qua rồi, chị hãy gác bỏ quá khứ và sống thật tốt cho hiện tại, còn cả tương lai của chị nữa."

Cô cười khẩy đáp trả cái ôm của Noze, ánh mắt Monika nhìn xa xăm ra phía cửa sổ... Cô đang muốn tìm ánh sáng trong màn đêm đen tối kia.

- - -

Hôm sau Monika đã đến công ty từ rất sớm vì có cuộc họp quan trọng nhưng đã có người sớm hơn cả cô và mang cả một bó hoa tươi to đùng đặt trên bàn làm việc của cô. Trên bó hoa kèm theo dòng chữ "LOVE YOU" cũng đoán được Johnny là người đã chuẩn bị nó.

Sau buổi họp Monika cho gọi Noze gặp riêng vì có việc cần bàn giao cho nàng.

'Cạch!'

Tiếng cửa vừa mở ra lập tức đóng sầm, Monika ép sát Noze vào vách tường bắt đầu tàn sát môi nàng.

"Um..."

Noze cũng liền đáp trả, nụ hôn nóng bỏng đầy khẩn trương, tay Noze vòng qua cổ ôm chặt Monika. Đầu lưỡi nhanh chóng cuốn lấy bạn tình tạo nên âm thanh đầy ám muội.

Monika bóp chặt eo Noze, cả 2 từ từ di chuyển ngã nhào trên ghế sofa. Monika đưa tay rà soát khắp người Noze, sau cùng luồn vào trong áo nàng tìm đến nơi đầy đặn mà bóp nắn.

"Ư... ưm...!"

"Ân... Jungwoo, umm"

Monika nổi thú tính mạnh mẽ chiếm đoạt người dưới thân, cánh môi nhấp nháp di chuyển xuống hõm cổ liên tục mút mạnh.

Điên cuồng được một lúc Monika gục xuống chôn mặt vào hõm cổ nàng, cô chỉ yên lặng không chút động tĩnh, hơi thở đều đều phả nhẹ vào làn da trắng ngần của Noze.

"Chị làm sao vậy?"

Noze thấy biểu hiện khác thường của Monika có chút lo lắng, đưa tay xoa nhẹ bờ vai gầy gò của cô.

"Chỉ một chút thôi..."

...

Noze căng thẳng nằm bất động theo dõi từng cử chỉ của Monika nhưng nhận lại vẫn chỉ là hơi thở nặng nề của cô. Thấy vậy Noze cũng chỉ im lặng vì nghĩ Monika chắc đang có chuyện phiền lòng nên không muốn quấy rầy Monika...

- - -

▪9:00pm_WayB Club

Trong khán phòng tối đen chỉ có ít ánh sáng xanh đỏ lấp lóe, tiếng nhạc lúc nào cũng áp đảo cả hội trường lớn. Kayday trên người vẫn còn mặc bộ vest công sở chỉ vừa tan làm liền ghé qua, đã một thời gian ngắn cô không lui tới sau trận ầm ĩ với Rosy.

Cô nhanh chóng tìm hình bóng quen thuộc thì thấy thân ảnh cô gái tóc vàng đang cô độc ở chiếc bàn quen thuộc. Nhưng đang có một gã trai tán tỉnh cô ấy.

"Làm một ly chứ người đẹp!"

"Hình như chúng ta không quen nhau?"

"Ha, thì sẽ quen nhau sớm thôi!"

"Tôi không có hứng thú!"

"Chỉ là một ly rượu có cần khó khăn đến vậy không chứ?"

Rosy vẫn không mỉa mai tới hắn, nàng cầm ly rượu óng vàng một mình uống sạch.

Hắn cười nhếch mép, dùng tay đẩy vai Rosy.

"Cô dám khinh thường tôi sao?"

"Anh..."

Kayday từ đâu bước tới gạc tay hắn khỏi người Rosy, gương mặt lạnh lùng rất ra dáng soái tỷ.

"Cô ấy đã nói không muốn rồi, đàn ông cũng nên có liêm sỉ chút đi chứ?"

Mặt hắn tối đen tức giận.

"Cô là ai, chuyện của tôi đừng xía vào!"

"Tôi không xía vào chuyện của anh, chỉ là anh đang quấy rối người của tôi!"

"Người của cô??? Cô ấy..."

Hắn mới bàng hoàng nhìn Kayday sau đó chỉ tay vào Rosy vẫn điềm đạm ngồi đấy. Kayday vênh váo cười mỉa mai gật đầu.

"Đúng vậy, nếu hiểu chuyện rồi thì mau biến đi."

Hắn ta xấu hổ không dám nhìn thẳng Kayday, cay đắng rời đi không quên để lại ánh mắt khinh thường cho cô.

"Cậu tới đây làm gì?"

"Tớ muốn đi cậu cũng đâu cản được."

"Xì, cái đồ ngang ngược."

"Cậu không còn giận đấy chứ? Lần trước tớ có hơi lớn tiếng... đừng để tâm nhé."

"Không lớn tiếng đâu, mà là RẤT LỚN. Tớ vẫn còn tổn thương đấy nhé."

"Ha, đừng vậy mà. Tớ có hẹn với Jihye unnie, chắc chị ấy sẽ đến ngay thôi!"

"Lại lấy Jihye unnie làm bia đỡ đạn, cậu thật là... Ô, vừa nhắc chị ấy đến rồi kìa... mà khoan đã, cô gái đi bên cạnh chị ấy là ai vậy?"

"Là Monika Shin!"

Rosy như không tin vào mắt mình, 2 người 4 mắt nhìn nhau trong sự hoang mang.

- - -

[▪7:30 pm

"Jihye à tối nay em không bận gì chứ?"

"À cái đó... tối em có hẹn với vài người bạn á."

"Chị đi cùng được chứ?"

"Hửm? Tụi em hẹn ở hộp đêm á, sẽ không hợp với chị đâu!"

"Miễn là đi cùng em."

"Chị... chị chắc chứ!?"

Monika gật gật đầu càng làm Noze kinh ngạc, trước giờ Monika không thích tiếp xúc với người lạ và đến nơi đông người cơ mà?]
.
.
.
.

Không khí chưa bao giờ khó thở đến vậy, Kayday và Rosy không dám nhúc nhích cũng chẳng dám nhìn thẳng Monika. Cô nổi tiếng trên thương trường là người lạnh lùng, nghiêm khắc và sống có quy tắc.

Noze cũng thấy không khí không được thoải mái, tự
nhiên. Còn Monika vẫn lãnh đạm ngồi đấy không có chút bất tiện.

"Hai người nói chuyện đi nhé, bọn em xin phép vào WC một chút!"

"Ò... được rồi!"

- - -

Kayday nắm tay Rosy vừa vào trong liền thở phào, cứ như hai người vừa trút được tảng đá to trên người.

"Cô ta trông thật đáng sợ!"

"Tớ cũng thấy vậy, chỉ nhìn thôi mà tớ còn không dám."

(...)

"Jihye unnie có lẽ vất vả lắm mới có thể đi đến hôm nay."

"Ừm... chị ấy đánh đổi cả 2 năm tuổi trẻ cơ mà."

"Hmmm... Jihye unnie lợi dụng được cô ta phải gọi là đẳng cấp."

"Cũng phải ha, đại tiểu thư nhà họ Noh xưa nay có chuyện gì muốn lại không làm được. Chỉ tội cho tên Johnny đã chọn sai đối tượng mà phản bội."

"Tớ cũng nóng lòng đợi ngày hắn ta mất trắng tất cả Unnie của chúng ta đâu phải người dễ dàng chịu tổn thất chứ! Coi như cái giá đắt mà hắn phải trả."

(...)

Hai người vẫn thì thào nói chuyện vừa tranh thủ chỉn chu lại lớp son phấn trên mặt.

Noze ngồi một mình trên bàn chưa kịp cầm ly rượu đã thấy Monika bước ra, trông cô có chút thất thần.

"Chị ra nhanh vậy, Dayoung và Jungmin vẫn còn trong đó chứ?"

"Họ vẫn còn bên trong..."

"Chị không ổn sao, em xin lỗi em biết chị không thích đến những nơi như thế này!"

Noze ân cần lấy khăn ướt lau mặt giúp Monika biểu hiện lo lắng hiện rõ trên mặt. Monika lắc đầu nhẹ.

"Không sao đâu!"

Monika thu hết sắc thái của Noze vào tầm mắt, không hiểu sao tim cô nhói lên từng hồi, mỗi ánh mắt nụ cười của nàng lại trở thành lưỡi dao cứa vào trái tim cô. Hô hấp cô càng trở nên gấp gáp cơ hồ không thở được, mắt hiện lên nỗi đau chua xót, nước mắt bị nuốt ngược vào trong.

"Jungwoo ah, chị... chị làm sao vậy?"

Noze hốt hoảng không biết Monika bị làm sao,nàng vội vàng ôm lấy Monika vỗ về, lồng ngực đập liên hồi vì lo lắng cho Monika.

"Chị không bị làm sao đấy chứ? Có em đây rồi. Nếu chị không thích nơi này chúng ta về nhé, em đưa chị về!"

Monika như chết lặng cảm nhận nhịp đập rối loạn của Noze nhưng nỗi lòng Monika lúc này sẽ chẳng ai hiểu được, một con dao vô hình vừa đâm một nhát chí mạng vào lồng ngực cô...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro