Chương 1: Nguyệt hạ tương tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm Trí Nguyên thứ hai.

Trí Nguyên hoàng đế đang đi thưởng ngoạn vào một buổi sáng yên ả trong khu vườn hoàng gia. Hoàng đế, với dáng vẻ uy nghiêm và trầm mặc, lặng lẽ bước đi giữa khu vườn phủ đầy cây cỏ xanh mướt. Tiếng chim hót và hương hoa thoang thoảng trong không khí, nhưng dường như chẳng có điều gì có thể khiến ngài bận tâm. Ánh mắt ngài lạnh lùng và tâm tư đang xa rời mọi cảnh vật xung quanh.

Bất ngờ, một quả bóng nhỏ từ đâu bay tới, lăn đến chân Khương Thái Hiền. Ngài dừng lại, nhìn xuống với ánh mắt không hài lòng. Và ngay sau đó, một cậu thiếu niên khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi, với gương mặt lấm lem nhưng toát lên vẻ tinh nghịch, vội vàng chạy tới. Cậu thiếu niên không biết rằng mình đã vô tình đụng phải người quyền lực nhất Đại quốc.

- Xin lỗi, thúc ơi, cho ta xin lại quả bóng!

Thôi Phạm Khuê tươi cười nhìn thẳng vào hoàng đế mà không hề hay biết danh tính của người đối diện.

Trí Nguyên hoàng đế nhíu mày, đôi mắt sắc bén lướt qua em nhưng không nói lời nào. Trái lại, cậu nhóc chẳng chút sợ hãi, tò mò nhìn vào trang phục uy nghiêm của ngài rồi hỏi thêm:

- Thúc là ai mà trông nghiêm nghị thế?

Nhóc ấy trông rất khác biệt với dáng vẻ nghịch ngợm, đôi mắt sáng long lanh chứa đầy sự tò mò.

Trước sự táo bạo đó, một vài người hộ vệ đi bên cạnh hoàng đế định can thiệp, nhưng ngài lại giơ tay ra hiệu dừng lại. Khương Thái Hiền tiếp tục quan sát đứa bé, như muốn tìm hiểu xem đây là nhi tử của ai mà lại dám vô lễ với mình như vậy.

Rõ ràng Trí Nguyên hoàng đế chỉ mới có hai mươi mốt tuổi mà lại bị đứa trẻ này gọi một câu cũng là thúc hai câu cũng là thúc thúc. Bộ nhìn Trí Nguyên Khương Thái Hiền trẫm đây có vẻ quá tuổi lắm hay sao?

Cùng lúc ấy, Thôi tướng quân, Thôi Bình - phụ thân của em - vội vàng xuất hiện, chạy đến trước mặt ngài rồi cúi đầu tạ tội:

- Hồi bẩm bệ hạ, đây là con trai của hạ thần. Xin người thứ lỗi, Tiểu Khuê, thằng bé nghịch ngợm quá!

Khương Thái Hiền nhướng mày một cái, sau đó lại cất tiếng hỏi:

- Nam tử nhà khanh... y tên là gì?

- Hồi bẩm hoàng thượng, nam tử nhà hạ thần tên là Thôi Phạm Khuê ạ!

- Bao nhiêu tuổi?

- Hồi bẩm bệ hạ, thằng bé vừa tròn mười lăm ạ!

Trí Nguyên hoàng đế vẫn giữ nét mặt bình thản, chỉ khẽ gật đầu. Tuy nhiên, trước khi quay đi, ngài nhìn lại nam tử của Thôi tướng quân một lần nữa, trong ánh mắt của Khương Thái Hiền thoáng hiện lên một chút tò mò, có lẽ là chút gì đó thích thú trước sự vô tư và hồn nhiên của đứa trẻ ấy.

Thôi Phạm Khuê, là cái tên mà vị hoàng đế họ Khương sẽ phải ghi nhớ suốt cuộc đời này.

.

Sau sự kiện gặp gỡ đầy bất ngờ ấy, mối quan hệ giữa vị hoàng đế trẻ tuổi họ Khương và cậu nhóc tinh nghịch - nam tử của Thôi tướng quân - dần có những chuyển biến quan trọng.

Ban đầu, hoàng đế vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, ít biểu hiện cảm xúc. Dù vậy, mỗi lần đi dạo trong cung, ngài thường thấy Thôi Phạm Khuê xuất hiện quanh mình. Cậu thiếu niên dường như có một sự tò mò đặc biệt với hoàng đế. Thay vì sợ hãi hay kiêng dè như bao người khác, Phạm Khuê lại thường lân la đến gần Trí Nguyên đế, thỉnh thoảng tìm cách bắt chuyện hay hỏi han những câu hỏi ngây ngô nhưng lại rất táo bạo, ví dụ như:

"Tại sao thúc luôn trông buồn bã thế?"

"Có phải làm vua rất chán không?"

Khương Thái Hiền ban đầu không đáp lại, nhưng cũng không cấm cản sự tiếp cận của nhóc con. Nhưng đến khi ngẫm lại câu nói vừa rồi của cậu bé, hoàng đế lại nhíu mày không hài lòng.

- Trẫm không phải thúc thúc của ngươi!

- Thúc lớn hơn ta, không gọi là thúc thì gọi là gì?

- Gọi trẫm là hoàng thượng, bệ hạ. Có nghe rõ chưa?

- Được, thúc thúc!

Dần dần, ngài ấy cũng bắt đầu để ý đến em nhiều hơn. Những câu hỏi hồn nhiên của Phạm Khuê luôn khiến hoàng đế, dù không bộc lộ ra ngoài nhưng lại cảm thấy bớt cô độc hơn.

Từ lâu, Trí Nguyên hoàng đế đã bị bao quanh bởi các triều thần, quan lại và các quy tắc nghiêm ngặt của cung đình, điều khiến ngài gần như mất đi khả năng cảm nhận niềm vui giản đơn. Nhưng sự xuất hiện của Thôi Phạm Khuê lại như một làn gió mới, mang đến cho Khương Thái Hiền có cảm giác tươi mới mà ngài đã lãng quên từ khi còn nhỏ.

.

Thôi Phạm Khuê vẫn còn nhớ như in, cái khoảnh khắc mà phụ thân mình nói cho em biết rằng, người mà em đã vô tình đụng độ ở vườn hoa hôm ấy lại chính là hoàng đế của Đại quốc. Ngay khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh dường như ngừng đọng lại. Trái tim của Phạm Khuê đập loạn xạ, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh của người thanh niên ấy với dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt sắc bén mà em đã gặp ngày hôm đó.

Thôi Phạm Khuê nhớ lại khoảnh khắc ấy, khi còn nghĩ người kia chỉ là một quan viên nào đó trong cung. Nhưng sự thật hiện ra trước mắt chỉ khiến em không khỏi bàng hoàng.

- Ngài ấy... thật sự là Trí Nguyên hoàng đế sao thưa phụ thân?

Phạm Khuê run rẩy mà hỏi lại phụ thân của mình, mắt mở to đầy kinh ngạc. Cảm giác ngỡ ngàng xen lẫn chút sợ hãi khi nhận ra mình đã hành xử quá vô tư trước mặt người quyền lực nhất trong thiên hạ.

Thôi tướng quân, với vẻ mặt nghiêm nghị nhưng đầy kiên nhẫn, gật đầu xác nhận. Ông giải thích rằng Trí Nguyên là một vị hoàng đế trẻ tuổi, nổi tiếng với sự lạnh lùng và uy nghiêm. Điều này chỉ làm Phạm Khuê em thêm phần bối rối. Em cảm thấy như mọi thứ mình vừa trải qua đều trở nên khác biệt, đặc biệt hơn, nhưng cũng đáng sợ hơn.

Trong đầu em xoay vần hàng loạt câu hỏi: Hoàng đế đã nghĩ gì về em? Liệu em đã làm sai điều gì trong buổi gặp gỡ đó?

Nỗi lo lắng dần len lỏi trong lòng Thôi Phạm Khuê, nhưng đồng thời cũng có một cảm xúc khác đang bừng dậy, sự tò mò về vị hoàng đế trẻ tuổi mà em đã chạm trán.

.

Một lần, khi hoàng đế đang ngồi trong thư phòng nghiên cứu các vấn đề chính sự, nhưng ngài lại bị tiếng động bên ngoài làm phân tán đi sự chú ý của bản thân. Trông thấy là Thôi Phạm Khuê đang đứng bên ngoài nép vào cánh cửa mà nhìn về phía mình. Trí Nguyên đế chỉ thở dài một cái rồi lại vẫy tay bảo em đến đây.

Thôi Phạm Khuê thấy thế thì lém lĩnh chạy vào, không theo bất cứ một phép tắc nào. Thay vì nổi giận, vị hoàng đế họ Khương chỉ khẽ thở dài, nhìn cậu thiếu niên rồi hỏi:

- Tại sao ngươi lúc nào cũng chạy nhảy không ngừng?

Em cười toe toét, trả lời:

- Hồi bẩm hoàng thượng, tại vì thần rất thích khám phá mọi thứ xung quanh! Mà hoàng thượng cũng nên thử đi chơi nhiều hơn đi, không thì cuộc sống của ngài sẽ trở nên rất nhàm chán đấy!

- Không gọi trẫm là người thúc thúc nữa sao?

Thôi Phạm Khuê nghe xong liền lắc đầu liên tục, cái miệng nhỏ tiếp tục líu lo:

- Hồi bẩm bệ hạ, thần đã bị phụ thân giáo huấn cho một trận rồi, bây giờ không dám nữa!

Chính vì sự hồn nhiên ấy của Phạm Khuê đã khiến hoàng đế cảm thấy nhẹ lòng. Từ đó, Khương Thái Hiền bắt đầu cho phép em thỉnh thoảng vào cung, thậm chí còn trò chuyện nhiều hơn với em trong những lần gặp gỡ. Đôi khi, Trí Nguyên hoàng đế còn dành thời gian để dạy em những bài học đơn giản về lịch sử và chiến thuật, còn Thôi Phạm Khuê thì lại chỉ ngài những trò chơi tinh nghịch mà bọn trẻ con vẫn thường hay chơi.

Mối quan hệ của họ ngày càng trở nên gần gũi. Hoàng đế không còn coi em là một kẻ quấy rầy nữa mà dần xem Phạm Khuê như một người bạn nhỏ đáng tin cậy. Mà Phạm Khuê cũng không còn cảm thấy Trí Nguyên đế lạnh lùng và xa cách như trước nữa. Thay vào đó, em bắt đầu thấy rằng bên trong con người uy nghiêm ấy là một tâm hồn cô đơn, cần sự ấm áp và chia sẻ.

Thôi tướng quân, phụ thân của em, lúc đầu cũng rất lo lắng về sự gần gũi này của cả hai. Ông sợ rằng cậu nam tử nghịch ngợm của mình có thể làm phật ý hoàng đế. Nhưng khi thấy vị hoàng đế trẻ tuổi ấy dường như tìm thấy niềm vui và sự thư giãn trong những lần gặp gỡ với nhi tử nhà mình, ông cũng đã yên tâm hơn phân nào. Thôi Bình nhận ra rằng chính mối quan hệ này đã giúp Trí Nguyên hoàng đế có cơ hội giải tỏa những áp lực vô hình mà ngai vàng mang đến.

Cuối cùng, mối quan hệ của họ dần trở nên rất đặc biệt, dù vẫn cách biệt về vị thế, nhưng đầy ấm áp và tôn trọng lẫn nhau. Trí Nguyên hoàng đế, nhờ sự ngây thơ và tinh nghịch của Thôi Phạm Khuê, dần tìm lại niềm vui nhỏ nhoi trong cuộc sống. Sự tự do và ngây thơ của em khiến Thái Hiền cảm thấy như được trở về với những ngày tháng không áp lực. Còn về phía của Thôi Phạm Khuê, nhờ sự dẫn dắt của hoàng đế mà cũng trưởng thành hơn từng ngày.

.

Năm Trí Nguyên thứ bảy.

Thời gian thấm thoát trôi qua, nhiều năm đã lặng lẽ chảy trôi giữa Khương Thái Hiền và Thôi Phạm Khuê. Cậu thiếu niên tinh nghịch ngày nào giờ đã dần trưởng thành, nhưng những ký ức về Phạm Khuê vẫn luôn in đậm trong tâm trí của Trí Nguyên hoàng đế, như những trang sách chưa bao giờ bị lãng quên. Nhưng còn đối với Phạm Khuê thì hoàn toàn ngược lại, khi lớn lên, thì em cũng dần rời xa những ký ức của tuổi thơ.

Những ngày tháng êm đềm bên nhau của cả hai người giờ đây đã dần trở thành những kỷ niệm phai nhòa. Thôi Phạm Khuê và Khương Thái Hiền không còn gần gũi như trước nữa, mà thay vào đó là một khoảng cách vô hình, chia cắt họ bởi những trách nhiệm và bổn phận. Những cuộc gặp gỡ ít ỏi và những ánh nhìn lén lút khiến cả hai cảm thấy lạc lõng trong chính cảm xúc của mình.

Phạm Khuê, khi còn là một thiếu niên, luôn có hình ảnh của Trí Nguyên đế trong lòng và với hoàng đế cũng luôn là như vậy. Nhưng với thời gian, những ký ức tươi đẹp ấy dần trở nên mờ nhạt. Em đắm chìm trong học tập và phải thực hiện bổn phận của mình, cố gắng tự xây dựng một cuộc sống riêng trong cung điện, trong khi nỗi nhớ về hoàng đế thì ngày càng bị lấn át bởi thực tại.

Khương Thái Hiền cũng cảm thấy sự xa cách, nhưng ngài lại không thể làm gì để thay đổi điều đó. Với những trọng trách của một hoàng đế, ngài không có nhiều thời gian để nghĩ về Phạm Khuê. Nhưng trong những khoảnh khắc yên tĩnh, hình ảnh của em vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí của ngài, gợi nhớ về những ngày xưa đầy ngọt ngào của cả hai.

Mặc dù lòng họ vẫn còn tình cảm, nhưng khoảng cách dần tạo ra những vết nứt. Thôi Phạm Khuê cố gắng quên đi hình bóng của Trí Nguyên hoàng đế, nhưng những cảm xúc sâu thẳm vẫn âm thầm đợi chờ thời khắc để bùng nổ. Trong lòng em, một phần vẫn hy vọng vào một ngày nào đó họ có thể trở lại gần nhau như xưa, nhưng hiện thực lại ngăn cản ước mơ ấy.

Thôi Phạm Khuê giờ đây trở thành một cậu thanh niên hai mươi tuổi duyên dáng và thông minh, nhưng vẫn mang trong mình nét dịu dàng của những năm tháng đã qua. Không còn là một cậu nhóc tinh nghịch như lúc xưa, mỗi ngày trôi qua trong cung điện, Thôi Phạm Khuê em đều học hỏi và trưởng thành dưới sự dạy dỗ của phụ thân.

.

Vào một ngày nọ, trong bầu không khí rộn ràng của một bữa yến tiệc lớn ở hoàng cung, mọi người đều tụ tập để mừng lễ hội. Đó là dịp để các quý tộc và nhân sĩ trong triều hội ngộ, cùng chia sẻ niềm vui. Trong không gian trang hoàng lộng lẫy, ánh đèn lung linh và những món ăn hấp dẫn.

Trí Nguyên hoàng đế, trong bộ trang phục đế vương uy nghi, ngồi trên ngai vàng. Đột nhiên, giữa không gian lộng lẫy của đèn hoa và tiếng nhạc vang vọng, ngài trông thấy một dáng người quen thuộc bước vào.

Thôi Phạm Khuê, giờ đây đã là một cậu thanh niên chững chạc, xuất hiện giữa yến tiệc. Em đã trưởng thành, nét trẻ con ngày xưa giờ đã nhường chỗ cho vẻ thanh tú, thuần khiết. Gương mặt Phạm Khuê vẫn giữ nguyên sự thanh thoát, nhưng thêm vào đó là vẻ trầm lắng của sự trưởng thành, đôi mắt của em giờ sâu thẳm hơn, mang theo sự trải nghiệm của những năm tháng đã qua.

Điều này không chỉ khiến bao người trong cung điện phải say mê mà ngay cả hoàng đế, người đã chứng kiến quá trình em trưởng thành qua từng năm tháng, cũng bắt đầu cảm nhận một thứ tình cảm phức tạp lại dần được nảy nở trong lòng.

Trí Nguyên hoàng đế, vốn dĩ là một người uy nghiêm và lạnh lùng, chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể bị ảnh hưởng bởi bất kỳ ai. Nhưng qua thời gian, khi thấy cậu thiếu niên ngày nào nay đã lớn khôn, đẹp đẽ và có khí chất khác biệt, ngài lại không thể phủ nhận được sự rung động đang dần trở lại trong thâm tâm mình.

Em, Thôi Phạm Khuê, giờ đây đã trở thành một cậu thanh niên đầy nhiệt huyết và được nhiều người trong cung ngưỡng mộ. Ánh mắt em không còn là của một đứa trẻ vô tư mà trở nên sâu lắng, giàu suy tư, nhưng vẫn giữ lại nét chân thành, không bị ảnh hưởng bởi những mưu mô trong chốn hậu cung. Chính điều này đã khiến em trở nên khác biệt, khiến nhiều người không thể rời mắt mỗi khi em xuất hiện.

Hoàng đế, dù cố gắng giữ khoảng cách và che giấu cảm xúc, vẫn không thể ngăn được ánh mắt của mình lạc vào bóng dáng của em khi giờ đây Thôi Phạm Khuê lại đang xuất hiện trước mặt mình.

Khương Thái Hiền khẽ ngỡ ngàng khi nhìn thấy em sau hằng ấy năm tưởng chừng như đã không còn liên lạc thường xuyên với nhau. Tim ngài bất giác đập nhanh hơn, như thể ngài lại được sống lại những cảm xúc đã bị chôn vùi từ lâu. Khoảnh khắc ấy, giữa khung cảnh hào nhoáng của yến tiệc, ngài nhận ra rằng tình cảm mà mình dành cho Phạm Khuê chưa từng phai nhoà.

Thôi Phạm Khuê cũng nhìn thấy ngài, đôi mắt em lóe lên một tia sáng nhỏ bé, lặng lẽ như hiểu biết điều gì đó. Giữa cả hai là một khoảng cách xa xôi nhưng lại gần gũi hơn bao giờ hết. Họ không cần nói ra, chỉ một ánh mắt cũng đủ để cảm nhận được những năm tháng chờ đợi đã qua, và những cảm xúc đang bùng cháy trở lại trong lòng họ.

Thôi Phạm Khuê với bộ trang phục màu trắng đầy tinh tế, tôn lên vẻ đẹp thanh thoát của mình. Em bước vào sảnh bữa tiệc, giữa đám đông náo nhiệt, từng bước đi của em đều toát lên sự tự tin, nhưng cũng mang theo chút ngại ngùng, khiến Khương Thái Hiền cảm thấy có một chút xao xuyến.

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, cảm giác như mọi thứ xung quanh bỗng ngừng lại. Thôi Phạm Khuê mỉm cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui khi nhìn thấy hoàng đế, nhưng cũng có phần e thẹn. Trí Nguyên đế ngay lập tức tiến đến gần hơn, tuy ánh mắt vẫn lãnh đạm nhưng trong lòng sớm đã không thể che giấu đi sự vui mừng khi gặp lại em sau bao năm.

- Thời gian trôi qua nhanh thật!

Thái Hiền nói, giọng nói trầm ấm và đầy tâm tư.

- Ngươi đã trưởng thành hơn rất nhiều.

- Cảm ơn ngài, hoàng đế!

Phạm Khuê cũng đáp lại, ánh mắt không rời khỏi Trí Nguyên đế, cảm nhận được sự thân thuộc và gần gũi trong từng lời nói.

Cuộc trò chuyện giờ đây giữa cả hai đã không còn vô tư như trước nữa, mà dần trở nên căng thẳng, phức tạp bởi những cảm xúc chưa thể gọi tên. Hoàng đế nhận ra rằng, mình không chỉ đơn thuần là người bảo vệ và dẫn dắt em nữa, mà ngài đã hoàn toàn bị vẻ đẹp thanh thuần ấy quyến rũ.

Thôi Phạm Khuê, tuy vẫn hồn nhiên trong nhiều chuyện, cũng dần nhận ra sự thay đổi trong cách hoàng đế nhìn mình. Đôi khi, ánh mắt của ngài dường như chứa đựng một sự khát khao và giằng xé nội tâm, một thứ cảm xúc mà em chưa từng nhìn thấy ở ngài trước đây. Em cảm nhận được sự căng thẳng âm thầm, nhưng không thể xác định rõ nguồn gốc của nó.

Mối quan hệ giữa họ, vốn từng là sự gần gũi tự nhiên, giờ đây lại trở nên phức tạp hơn bao giờ hết. Hoàng đế đứng giữa hai luồng cảm xúc: một là trách nhiệm của một người cai trị, người phải đặt quốc gia lên trên hết, và hai là sự khao khát lặng lẽ đối với cậu nhóc mà ngài không thể phủ nhận.

Trí Nguyên đế biết rằng, nếu để những cảm xúc này chiếm ưu thế, nó có thể phá vỡ không chỉ mối quan hệ của họ, mà còn gây ra nhiều hệ lụy trong triều đình.

Bữa tiệc lại tiếp tục được diễn ra, nhưng giữa những âm thanh huyên náo, cảm giác của họ lại lặng lẽ thăng hoa. Khoảnh khắc gặp lại này không chỉ là sự tái ngộ, mà còn là khởi đầu cho những cảm xúc mới mẻ, những mối dây tình cảm đã bền chặt hơn theo thời gian.

.

Trong bầu không khí rộn ràng của buổi yến tiệc, Thôi Phạm Khuê tình cờ gặp lại một người bạn thân thiết từ thuở nhỏ của mình, Lý Tùng. Cả hai từng có những kỷ niệm vui vẻ bên nhau, và sự tái ngộ này mang lại cho em một cảm giác vừa ấm áp vừa quen thuộc.

Lý Tùng xuất hiện với một nụ cười tươi tắn, khiến không gian trở nên sáng bừng. Họ nhanh chóng bắt chuyện với nhau, chia sẻ những câu chuyện vui vẻ về thời thơ ấu và những điều mà bản thân đã trải qua. Thôi Phạm Khuê không còn cảm thấy nỗi nhớ đối với Trí Nguyên hoàng đế đang đè nén mình, mà thay vào đó là niềm vui giản đơn khi em được trò chuyện cùng bạn bè.

- Đệ không biết đâu, hồi nhỏ đệ hay bắt nạt ta lắm! - Lý Tùng cười lớn, đôi mắt lấp lánh.

- Thật sao? Đệ không nhớ gì cả!

Phạm Khuê phản bác, nhưng cũng không thể giấu nổi nụ cười trên môi.

Cả hai người trò chuyện rôm rả, quên đi xung quanh, và sự gần gũi đó khiến Phạm Khuê em cảm thấy thư thái hơn. Tuy nhiên, từ xa, Khương Thái Hiền quan sát, trong lòng ngài chợt dâng lên một cảm giác lạ lẫm. Thấy Phạm Khuê cười vui vẻ bên một cậu công tử nào đó, ngài liền cảm nhận được khoảng cách giữa mình và em ngày càng lớn.

Thôi Phạm Khuê tiếp tục trò chuyện say sưa, kể về những ước mơ và dự định tương lai, trong khi ánh mắt của Trí Nguyên đế lại lặng lẽ theo dõi em, lòng băn khoăn về mối quan hệ giữa bọn họ. Sự tự do, vô tư của Phạm Khuê trong khoảnh khắc này lại khiến ngài cảm thấy khó chịu không thôi.

.

Giữa những ánh đèn lộng lẫy và tiếng nhạc du dương, vị hoàng đế của Đại quốc ngồi trên ngai vàng, bề ngoài tỏ vẻ ung dung nhưng trong lòng lại đang dậy sóng.

Người mà ngài đặc biệt để tâm, cậu nhóc với nụ cười trong sáng và thuần khiết, Thôi Phạm Khuê, lúc này lại đang cười nói vui vẻ bên cạnh một người khác. Sự thân mật giữa cả hai không chỉ khiến Khương Thái Hiền cảm thấy khó chịu mà còn khơi lên một cơn giận không thể kiểm soát. Ngài cảm nhận được sự ghen tuông lan tỏa trong từng suy nghĩ, từng ánh mắt dõi theo cậu nhóc ấy, làm cho bầu không khí của buổi tiệc dù náo nhiệt cũng trở nên ngột ngạt đối với ngài.

Cơn giận ngày một dâng trào, nhưng với bản lĩnh của một người đứng đầu quốc gia, Trí Nguyên đế không để bất kỳ lộ cảm xúc nào ra ngoài ngay lập tức. Ngài nâng chén rượu, nhấp một ngụm nhỏ để che giấu ánh mắt sắc lạnh đang dõi theo từng cử chỉ của cậu thanh niên họ Thôi kia. Tuy nhiên, nỗi ghen tuông ngày càng bùng cháy mãnh liệt, khiến hoàng đế quyết định hành động.

Ngài từ tốn đứng dậy, dáng vẻ uy nghiêm bước xuống từ ngai vàng, tiến về phía Phạm Khuê. Những người xung quanh nhanh chóng nhận ra sự hiện diện của hoàng đế và nhường lối, không ai dám làm trái ý ngài. Khi đến gần, Khương Thái Hiền liền nắm lấy cổ tay cậu nhóc, ánh mắt đong đầy sự chiếm hữu. Dù giọng nói vẫn trầm ấm và nhẹ nhàng, nhưng Thôi Phạm Khuê vẫn có thể cảm nhận được sự áp đặt trong lời nói của ngài.

- Trẫm có chuyện muốn nói với ngươi!

Hoàng đế nói, ánh mắt không rời khỏi đứa con trai của tướng quân, một lời mời mà không ai dám từ chối.

Cậu nhóc bối rối một chút nhưng không thể không đi theo hoàng đế, và thế là cả hai rời khỏi không gian tiệc tùng. Đến cả Lý Tùng cũng cảm thấy không hiểu rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra nữa.

Khi cả hai rời khỏi sảnh yến tiệc, Khương Thái Hiền dẫn em vào một căn phòng riêng, không gian yên tĩnh, tách biệt hoàn toàn với sự náo nhiệt bên ngoài. Cánh cửa vừa khép lại, bầu không khí trong phòng như chìm vào im lặng. Ánh nến trong phòng lung linh, nhưng không thể làm dịu đi sự căng thẳng đang dần lớn lên.

Hoàng đế quay lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Thôi Phạm Khuê, không còn che giấu cảm xúc như lúc trước. Ngài tiến lại gần, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, buộc Phạm Khuê phải đối diện với mình. Em có thể cảm nhận được trái tim của mình đập nhanh hơn bao giờ hết, vừa bối rối lại vừa lo lắng.

- Ngươi có vẻ rất vui vẻ khi bên cạnh người khác? - Hoàng đế cất giọng, trầm thấp nhưng lại đầy sự chiếm hữu.

- Ngươi không biết rằng... trẫm không thích chia sẻ bất cứ thứ gì của mình với người khác hay sao?

- Ý... ý ngài là sao?

Cậu nhóc ngạc nhiên, đôi mắt mở to nhìn hoàng đế, không biết phải trả lời thế nào. Trước ánh nhìn do dự của Thôi Phạm Khuê, Trí Nguyên đế cúi xuống, ánh mắt đã dịu lại nhưng giọng nói vẫn không thay đổi:

- Ngươi thuộc về trẫm. Đừng quên điều đó!

Khương Thái Hiền đã chẳng hề báo trước mà mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi em, thật sự muốn đem Thôi Phạm Khuê mà nuốt vào trong bụng.

Đến khi bản thân nhận ra điều bất thường thì Thôi Phạm Khuê mới lấy lại được ý thức mà muốn kháng cự. Tay em cuộn tròn lại thành hình nắm đấm rồi đánh nhẹ mấy cái vào bả vai của hoàng đế nhưng lại hoàn toàn vô hiệu lực.

Lực đạo của ngài quá lớn, từ đầu đến cuối đều là tự mình dẫn dắt em trong nụ hôn này. Thôi Phạm Khuê em chẳng biết hôn nên rất vụng về, tất cả đều là Trí Nguyên đế chiếm hết tiện nghi của em.

Phạm Khuê cảm thấy nghẹt thở trước sự áp đảo của hoàng đế, em cũng nhận ra rằng kể từ giây phút này, mối quan hệ giữa hoàng đế và bản thân mình đã thay đổi mãi mãi và chẳng thể còn đơn thuần như ngày xưa nữa rồi.

.

Thôi Phạm Khuê đã rời khỏi đây từ rất lâu, nhưng Trí Nguyên đế vẫn cứ như một bức tượng mà lặng lẽ ngồi một mình bên cửa sổ, ánh mắt ngài hướng ra ngoài, lòng đầy tâm tư. Khi thời gian đã trở nên dần khuya khoắt, ánh trăng chiếu sáng vườn cung, tạo nên một không gian lung linh huyền ảo.

Hình ảnh của Thôi Phạm Khuê, cậu thiếu niên tinh nghịch với nụ cười tươi tắn và đôi mắt sáng long lanh, cứ liên tục hiện lên trong tâm trí ngài.

Ngài không thể không nghĩ đến sự khác biệt về địa vị giữa họ, nhưng cảm xúc trong lòng lại không thể ngăn lại. Thái Hiền tự hỏi liệu có đây chính là thứ cảm xúc gì mà lại khiến tâm trạng của ngài bồi hồi không thôi.

Dưới ánh trăng sáng, Khương Thái Hiền khẽ nhắm mắt lại, trong tâm trí của ngài chỉ còn duy nhất một hình bóng của cậu thiếu niên mười lăm tuổi năm ấy mà mình gặp ở vườn hoa hoàng cung.

Em ấy mang một vẻ đẹp thuần khiết và rạng rỡ, vừa ngây thơ nhưng lại có nét cuốn hút đầy bí ẩn. Làn da của em trắng mịn, như sứ, phản chiếu dưới ánh sáng khiến mọi thứ xung quanh dường như đều trở nên nhạt nhòa. Gương mặt của Thôi Phạm Khuê rất thanh tú, đôi má ửng hồng nhẹ nhàng, thể hiện sức sống tươi trẻ của một cậu thiếu niên đang lớn.

Đôi mắt của Phạm Khuê trong veo, long lanh như hai viên ngọc, ánh lên sự tinh nghịch nhưng cũng chứa đựng sự thông minh, lanh lợi. Mỗi khi em nhìn đến Trí Nguyên đế, ánh mắt ấy liền khiến trái tim ngài xao xuyến, như nhìn vào một thế giới đầy sự hồn nhiên, không vướng bận sự tàn nhẫn của hoàng cung. Mái tóc đen dài, mượt mà, thả xuống nhẹ nhàng trên bờ vai nhỏ nhắn, tôn lên vẻ dịu dàng nhưng không kém phần quý phái.

Em khi ấy không chỉ như một cậu thiếu niên đang lớn mà còn như một viên ngọc quý, tỏa sáng với vẻ đẹp chưa hoàn thiện nhưng lại mang sức hút khó cưỡng. Ở Phạm Khuê, ngài thấy một nét đẹp thanh thoát, tự nhiên và không bị làm giả, điều mà ngài chưa từng thấy ở bất kỳ ai trong hoàng cung. Chính sự tinh khiết đó đã khơi dậy trong Thái Hiền một sự rung động, vừa muốn bảo vệ, vừa muốn giữ em ở bên mình, như thể không ai khác có thể chạm được đến em.

Khương Thái Hiền đưa ánh mắt xa xăm nhìn ra bên ngoài. Ngài nhớ về những ngày tháng tươi đẹp khi Phạm Khuê chỉ mới mười lăm tuổi, với vẻ ngây thơ, tinh nghịch và sự trong sáng của tuổi trẻ. Khoảnh khắc ấy, em luôn cười đùa, vô tư chạy nhảy xung quanh cung điện, mang đến cho ngài những niềm vui giản đơn và sự ấm áp đến lạ thường.

Trí Nguyên đế thầm ước rằng Thôi Phạm Khuê em có thể quay trở lại với những ký ức trong trẻo của năm tháng đó, nơi mà mọi thứ đều đơn giản và đầy hồn nhiên. Ngài nhớ cái nhìn tròn xoe, đôi mắt lấp lánh niềm vui, và nụ cười ngọt ngào của em, thứ đã khiến trái tim ngài rung động từ những ngày đầu.

Thời gian đã thay đổi tất cả, sự trưởng thành và trách nhiệm đã tạo ra khoảng cách giữa họ. Hoàng đế ao ước rằng bản thân có thể quay ngược thời gian, để ôm lấy cậu thiếu niên năm nào, để lại những gánh nặng của vương triều bên ngoài, và chỉ sống trong khoảnh khắc hạnh phúc bên nhau.

Cảm giác hoài niệm khiến Khương Thái Hiền trăn trở. Ngài không chỉ muốn giữ lại hình ảnh đó mà còn mong rằng em có thể tìm lại sự vô tư, hạnh phúc mà ngài từng thấy. Trong lòng Thái Hiền, vẫn luôn có một phần khao khát được trở lại, không phải chỉ vì tình cảm mà còn vì những ký ức đẹp đẽ của tuổi thanh xuân.

Trong tâm trí, ngài hoàng đế họ Khương đã tự vẽ nên một tương lai nơi cả hai có thể bên nhau, tự do yêu thương mà không bị ràng buộc bởi danh phận hay quy tắc. Cảm xúc mãnh liệt khiến trái tim ngài đập nhanh, và Khương Thái Hiền biết rằng mình cần phải hiểu rõ hơn về thứ tình cảm này.

Trăng thanh vẫn soi sáng, và đêm dài vẫn trôi, trong lòng của Trí Nguyên Khương Thái Hiền hoàng đế chỉ có một suy nghĩ duy nhất:

"Thôi Phạm Khuê, em đã chiếm trọn trái tim trẫm mất rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro