Chương 5: Lam Tuyết hoàng hậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó, sau khi đã hoàn thành xong hết tất cả các công việc chính sự, Khương Thái Hiền quyết định đến Thanh Nguyệt cung để tìm nam hậu của mình. Ánh đèn lung linh từ những chiếc đèn lồng treo trên tường tạo nên bầu không khí ấm áp và huyền ảo.

Khi ngài bước vào, đã thấy Phạm Khuê đang ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài với tâm trạng trăn trở. Em chưa nhận ra sự hiện diện của hoàng đế cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng. Thôi Phạm Khuê quay đầu lại, ánh mắt của em chạm vào gương mặt của Trí Nguyên hoàng đế, nụ cười tỏa sáng trên gương mặt ngài.

- Hoàng thượng! - Thôi Phạm Khuê thốt lên, cảm giác bất ngờ tràn ngập trong lòng. - Ngài đến đây sao?

- Trẫm muốn tạo bất ngờ cho em! - Khương Thái Hiền đáp, ngài bước lại gần.

- Hôm nay, trẫm đã chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ, chỉ dành riêng cho hai chúng ta!

Thôi Phạm Khuê cảm thấy trái tim mình ấm áp, em không ngờ rằng hoàng đế lại dành nhiều thời gian như vậy cho mình.

- Bữa tiệc nhỏ sao? Thật tuyệt!

Trí Nguyên đế bắt đầu vẫy tay và một nhóm cung nữ bước vào, mang theo những món ăn cao cấp được chuẩn bị công phu. Không khí trong phòng trở nên vui vẻ và Thôi Phạm Khuê cũng cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ phu quân của mình.

Hai người ngồi xuống cùng nhau, thưởng thức những món ăn ngon và trò chuyện về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống và cả những dự định trong tương lai. Giây phút ấm áp này, giữa ánh nến lung linh và sự thân mật giữa cả hai làm cho Phạm Khuê cảm thấy mình thật hạnh phúc và được yêu thương vô bờ bến.

- Hôm nay em có một ngày tốt đẹp chứ?

- Hồi bệ hạ, mọi thứ đều ổn! - Phạm Khuê trả lời, trong lòng cảm thấy ấm áp hơn khi ngài quan tâm, hỏi han mình.

- Trẫm đã chuẩn bị một số điều cho em!

Khương Thái Hiền nói, đôi mắt ngài lấp lánh sự hào hứng.

- Ngày mai, chúng ta sẽ có một bữa tiệc nhỏ để giới thiệu em với các quan lại và quý tộc trong triều!

Phạm Khuê nghe vậy, cảm giác hồi hộp lại dâng lên.

- Có lẽ ta sẽ cần nhiều thời gian để chuẩn bị...

- Đừng lo, trẫm sẽ giúp em mọi thứ! - Trí Nguyên hoàng đế nhẹ nhàng nói.

- Hãy để trẫm lo lắng về mọi thứ, em chỉ cần là chính mình thôi!

Sự ấm áp từ lời nói của ngài ấy khiến Thôi Phạm Khuê cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết. Em biết rằng nếu có hoàng đế bên cạnh sẽ giúp em vượt qua những thách thức trong vai trò tân nam hậu của bản thân.

Khi cả hai vẫn đang cùng nhau thưởng thức các món ăn ngon miệng, Khương Thái Hiền bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt ngài trở nên nghiêm túc. Ngài nhìn nam hậu, giọng nói trầm ấm hỏi:

- Phạm Khuê, em cảm thấy thế nào sau đêm hôm qua? Có mệt mỏi hay gì không?

Thôi Phạm Khuê cảm thấy tim mình đập nhanh, nhớ lại những cảm xúc hỗn độn trong đêm hôm qua. Em mỉm cười, cố gắng trấn tĩnh:

- Hồi bệ hạ, ta… ta ổn ạ. Chỉ là có chút mệt mỏi thôi...

Trí Nguyên hoàng đế nhìn em một cách chăm chú, như muốn thấu hiểu hơn.

- Nếu có điều gì không thoải mái, em cứ nói với trẫm. Trẫm không muốn em phải chịu đựng một mình!

Cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng Thôi Phạm Khuê khi nghe những lời quan tâm từ ngài.

- Hồi bệ hạ, thật sự ta cảm thấy rất ổn. Nhưng cũng có chút lo lắng về những điều sắp tới. - Em thừa nhận, ánh mắt lấp lánh.

- Đó là điều bình thường!

Khương Thái Hiền nói rồi lại nắm lấy tay em một cách nhẹ nhàng.

- Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách. Em không phải lo lắng, trẫm sẽ luôn ở bên cạnh em!

Cảm giác an tâm và yên bình khiến Thôi Phạm Khuê thấy nhẹ lòng hơn. Em gật đầu, nhìn vào mắt của Thái Hiền, cảm nhận sự gắn kết và tình cảm giữa hai người ngày càng sâu sắc.

.

Bữa tiệc nhỏ được tổ chức vào ngày hôm sau là dịp để Trí Nguyên hoàng đế Khương Thái Hiền giới thiệu tân nam hậu với các quan lại và quý tộc trong triều đình. Không gian tiệc tùng trang trọng nhưng không kém phần ấm cúng, Minh Long điện được trang trí bằng những dải lụa mềm mại và ánh đèn lồng lung linh, tạo nên không khí lộng lẫy của hoàng cung. Cùng với đó là hương thơm từ những món ăn tinh tế lan tỏa khắp nơi, tạo nên không khí ấm áp và trang nhã.

Thôi Phạm Khuê trong bộ trang phục trắng tinh khôi, bước vào đại sảnh Minh Long điện với vẻ dịu dàng, thanh thoát. Em sánh bước cùng hoàng đế của Đại quốc, khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cả hai người họ.

Thôi Bình tướng quân cũng không thể giấu được niềm tự hào khi thấy đứa con trai nhỏ của mình đang sánh bước bên hoàng đế của quốc gia. Ông lặng lẽ gật đầu khi thấy Phạm Khuê nhìn về phía mình, như gửi đi một thông điệp thầm kín rằng em hãy tiếp tục mạnh mẽ và đón nhận cuộc sống mới này.

Trí Nguyên hoàng đế đã yên vị trên long ỷ nằm ở trung tâm của Minh Long điện. Nam hậu cũng đã ngồi vào chiếc ghế được đặt cạnh bên phải của ngài thì Khương Thái Hiền liền nâng chén rượu, ngài đứng ở giữa đại sảnh, giọng nói trầm ổn vang lên:

- Hôm nay, trẫm muốn chính thức giới thiệu với tất cả các khanh gia, Lam Tuyết nam hậu, Thôi Phạm Khuê - người sẽ đồng hành cùng trẫm từ nay về sau, với vai trò là nam hậu của Đại quốc!

Lời nói của ngài vang lên khiến bữa tiệc trở nên sôi động hơn, những lời chúc mừng và kính rượu từ các vị quan cũng như quý tộc vang dội khắp không gian. Thôi Phạm Khuê có chút ngượng ngùng nhưng vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh, cúi nhẹ đầu trước mọi người, em cảm nhận được sự trang trọng và trách nhiệm của vai trò mới này.

Tiếng vỗ tay vang lên từ khắp mọi phía, các quan lại và quý tộc đồng loạt chúc mừng, tỏ lòng tôn kính trước hoàng đế và nam hậu trẻ tuổi. Thôi Phạm Khuê lại lần nữa cúi đầu khiêm tốn trước những lời chúc tụng, ánh mắt không khỏi hướng về phụ thân của mình, người cũng đang nhìn em với vô vàn niềm tự hào lẫn xúc động.

Phụ thân của Thôi Phạm Khuê ngồi bên dưới, vị tướng quân kiên cường không thể giấu được nét vui mừng trên gương mặt. Ông biết rằng từ nay con trai mình sẽ đảm nhận một vai trò quan trọng trong triều đình và lòng ông càng thêm tự hào về Thôi Phạm Khuê.

Thôi Phạm Khuê dù có chút căng thẳng nhưng vẫn không ngừng cảm thấy tự hào và xúc động. Em nhận ra rằng cuộc sống mới của mình đã bắt đầu cùng với đó là rất nhiều ánh mắt đang dõi theo.

Khương Thái Hiền quay sang nhìn em với ánh mắt ngập tràn yêu thương, như muốn khẳng định rằng em không chỉ là nam hậu trên danh nghĩa mà còn là người đặc biệt nhất trong lòng của ngài. Thôi Phạm Khuê cũng cảm nhận được điều đó và không khỏi cảm động, trái tim như nhảy múa theo từng hành động và ánh mắt của Trí Nguyên hoàng đế dành cho em.

.

Khi bữa tiệc dần đi đến hồi kết, Trí Nguyên đế đã đột ngột đứng dậy và nói lớn.

- Trẫm rất biết ơn các khanh gia đã đến tham dự hôm nay. Đây là một ngày quan trọng không chỉ đối với trẫm mà còn đối với Phạm Khuê, nam hậu của trẫm. Và trẫm mong rằng kể từ ngày hôm nay, các khanh gia sẽ xem trọng và ủng hộ Phạm Khuê với vai trò mới này!

Lời nói của hoàng đế được tất cả mọi người đồng lòng tán thưởng. Một lần nữa tiếng vỗ tay vang lên khắp đại sảnh Minh Long điện. Thôi Phạm Khuê cúi đầu cảm ơn nhưng lòng em lại không tránh khỏi việc dâng lên một cảm xúc phức tạp. Em không ngờ rằng mọi thứ lại thay đổi nhanh như vậy kể từ sau khi lễ đại hôn diễn ra.

Khi mọi người dần tản ra, hoàng đế liền quay sang nhìn em, ngài khẽ cười:

- Hôm nay là một khởi đầu mới. Em đã làm rất tốt!

Thôi Phạm Khuê nhìn vào đôi mắt chân thành của hoàng đế, cảm thấy một niềm tin mới đang dâng lên trong lòng. Tuy còn nhiều điều chưa biết ở phía trước, nhưng giờ đây em biết rằng có ngài luôn ở bên cạnh, em sẽ không cô đơn trong cuộc hành trình này.

- Cảm ơn ngài, bệ hạ! - Em đáp lại, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chất chứa nhiều cảm xúc.

Bữa tiệc kết thúc, nhưng đó chỉ mới là một khởi đầu cho mối quan hệ sâu sắc hơn giữa Khương Thái Hiền và Thôi Phạm Khuê.

.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Khương Thái Hiền và Thôi Phạm Khuê cùng nhau bước ra khỏi nơi tổ chức, ánh trăng soi rọi con đường dẫn về Thanh Nguyệt cung. Không khí đêm nay thật trong lành và Thôi Phạm Khuê vẫn cảm nhận được trái tim mình vẫn còn đang đập mạnh sau những gì đã diễn ra trong buổi tiệc ban nãy.

Khi cả hai bước đi trong im lặng, đột nhiên hoàng đế dừng lại rồi quay sang nhìn em, trong đôi mắt ngài ánh lên một điều gì đó dịu dàng nhưng cũng đầy kiên định. Ngài nhẹ nhàng nắm lấy tay em mà kéo lại gần.

- Hôm nay em đẹp lắm... À không, ngày nào em cũng luôn xinh đẹp như vậy!

Phạm Khuê cảm thấy những lời nói đó thật ấm áp. Dù ban đầu em vẫn còn lo sợ và cảm thấy bất an, nhưng lúc này khi đứng dưới ánh trăng cùng phu quân, em không còn nghi ngờ gì nữa về sự quan tâm của ngài.

- Ta… ta cũng sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng ngài, hoàng thượng!

Phạm Khuê khẽ đáp, ánh mắt chạm vào đôi mắt sâu thẳm của hoàng đế.

Khương Thái Hiền khẽ mỉm cười, ngài siết nhẹ tay em, kéo em lại gần hơn rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán em một cái, tựa như một lời cam kết lặng thầm.

- Đi thôi, về cung! - Ngài nói, giọng đầy sự âu yếm.

Cả hai cùng nhau bước về Thanh Nguyệt cung, nơi đã được chuẩn bị chu đáo cho tân nam hậu. Khi về đến nơi, hoàng đế bảo các cung nữ lui ra, để lại không gian riêng cho cả ngài và Phạm Khuê. Ngọn đèn trong phòng thắp sáng nhẹ nhàng, không gian ấm áp tạo nên một cảm giác an yên sau một ngày dài.

Trí Nguyên hoàng đế ngồi xuống, kéo em ngồi lên đùi mình, không nói gì thêm mà chỉ lặng lẽ ôm em vào lòng từ phía sau. Khoảnh khắc đó, Thôi Phạm Khuê cảm nhận được sự an toàn tuyệt đối khi ở bên cạnh ngài. Em nhắm mắt lại thả lỏng và cho phép mình được tận hưởng sự bình yên khi ở bên hoàng đế.

Trong căn phòng rộng lớn nhất của Thanh Nguyệt cung, bầu không khí ban đêm lại trở nên nồng nàn hơn bao giờ hết. Dưới ánh đèn mờ ảo, sự gần gũi giữa hai người dần dâng cao. Khương Thái Hiền nhìn em bằng một ánh mắt chứa đầy sự khát khao và say đắm, như không thể rời khỏi người trước mặt mình. Ngài chậm rãi tiến đến, ép Phạm Khuê phải nằm dưới thân mình, hơi thở của cả hai người như thể hòa quyện vào nhau.

Thôi Phạm Khuê cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ người phu quân của mình. Em rất bối rối nhưng cũng không thể phủ nhận rằng trái tim mình đang đập nhanh hơn. Cái siết nhẹ của Trí Nguyên đế trên eo em càng khiến cơ thể nam hậu run lên liên hồi, đôi mắt em lúng túng nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của hoàng đế, mà trong đó hiện lên sự chiếm hữu mãnh liệt.

Khương Thái Hiền không chần chừ thêm nữa, ngài cúi xuống môi chạm nhẹ vào môi Thôi Phạm Khuê, nụ hôn đầu tiên nhẹ nhàng nhưng nhanh chóng trở nên nồng nhiệt. Em không còn sự kiểm soát, không thể thoát ra khỏi cơn say tình đang cuốn lấy cả hai. Trí Nguyên hoàng đế khéo léo dẫn dắt, từng động chạm đầy mê hoặc khiến cho Lam Tuyết nam hậu không thể cưỡng lại được.

Hoàng đế dường như không muốn dừng lại, khi mỗi lần nương tử của mình muốn kháng cự, ngài lại càng tiến xa hơn, cánh tay ngài giữ lấy em không để em thoát khỏi vòng tay. Từng nụ hôn, từng cái chạm khẽ trên da thịt của Thôi Phạm Khuê càng làm cho cơn cuồng nhiệt giữa họ trở nên dữ dội hơn. Em như bị lạc lối vào trong vòng tay của hoàng đế, không thể tìm đường thoát ra dù em biết rằng mình đã hoàn toàn bị ngài chiếm lấy.

Cả hai chìm đắm trong một cơn say tình tưởng chừng như vô tận, không thể nào dừng lại được. Mọi cảm xúc, từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt, cứ thế trào dâng, cuốn lấy cả hai vào một cơn lốc không có lối thoát. Thời gian dường như ngừng trôi, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp và nhịp đập của cả hai trái tim hòa chung một nhịp.

Đêm đó, họ như hòa thành một, không còn khoảng cách, không còn sự e dè. Khương Thái Hiền đã chiếm trọn lấy Thôi Phạm Khuê, khẳng định em chính là người của người của riêng ngài.

.

Sáng hôm sau, ánh bình minh nhẹ nhàng chiếu qua những tấm rèm lụa mỏng, soi rọi vào căn phòng trang nhã của Thanh Nguyệt cung. Thôi Phạm Khuê từ từ tỉnh giấc, cảm giác mệt mỏi nhưng ngọt ngào vẫn còn đọng lại trên cơ thể em. Đêm qua, những gì xảy ra như một giấc mơ khiến em không thể tin nổi rằng mình đã trải qua khoảnh khắc say đắm đến thế.

Khi mở mắt ra, nam hậu nhận ra hoàng đế đã không còn ở bên cạnh. Chỗ nằm của ngài bên cạnh đã trống trải chỉ còn lại chút hơi ấm mờ nhạt. Dù vậy, em vẫn cảm thấy sự hiện diện của hoàng đế như vẫn còn quanh quẩn trong không gian, lấp đầy căn phòng bằng cảm giác bình yên và an toàn.

Những cung nữ nhanh chóng bước vào phòng, ánh mắt của họ đầy kính trọng nhưng cũng ẩn chứa nét tinh nghịch khi thấy nam hậu của mình. Họ nhẹ nhàng giúp em sửa soạn, từng động tác đều chậm rãi và cẩn thận như không muốn làm em khó chịu sau một đêm dài mệt nhọc.

Khi các cung nữ bắt đầu chỉnh lại y phục cho nam hậu, có người lại tinh ý nhận ra những dấu vết nhạt nhòa trên cổ và vai, thậm chí là còn ở tận bắp đùi của em, đó lại là những dấu hiệu của một đêm tình nồng thắm. Họ khẽ cười thầm với nhau nhưng vẫn không nói gì, chỉ kéo cổ áo của nam hậu họ Thôi lên cao hơn một chút để che giấu những dấu vết đó.

Thôi Phạm Khuê ngồi trước gương, đôi mắt vẫn còn chút lơ mơ, đột nhiên em lại nảy ra một ý tưởng đặc biệt khi đang nghĩ đến Trí Nguyên hoàng đế. Nam hậu trong tâm trạng phấn chấn và đầy háo hức, em quay sang Tiểu Châu, nô tì đồng hành thân thiết của mình và nói:

- Tiểu Châu, ta muốn tự tay làm bánh cho hoàng thượng. Ngươi có giúp ta được không?

Minh Châu với ánh mắt tràn đầy thích thú liền gật đầu đồng tình.

- Đó là một ý tưởng tuyệt vời thưa nam hậu! Nhưng nô tì cần chuẩn bị cho kỹ lưỡng cho người. Nhất định những chiếc bánh mà người làm ra sẽ thật đẹp đẽ và ngon miệng, để thể hiện tấm lòng chân thành của người dành cho bệ hạ, thưa nam hậu!

Phạm Khuê gật đầu đồng ý rồi cả hai nhanh chóng bắt tay vào việc chuẩn bị. Họ ra vườn thu hái những nguyên liệu tươi ngon nhất, từ bột mì mịn đến các loại trái cây tươi đầy màu sắc. Trong bầu không khí tràn ngập tiếng cười nói, Thôi Phạm Khuê cảm thấy hồi hộp nhưng cũng rất vui vẻ khi nghĩ đến khoảnh khắc hoàng đế sẽ bất ngờ và hạnh phúc thế nào khi nhận được bánh từ chính tay em làm.

Dù là nam hậu nhưng Thôi Phạm Khuê vẫn giữ được sự khiêm tốn và tài năng của mình. Em từng được học qua rất nhiều thứ và trong đó có cả việc nấu nướng. Đôi bàn tay thon dài của nam hậu làm mọi thao tác với sự thuần thục đáng ngạc nhiên. Từ việc nhồi bột, trộn nguyên liệu đến nặn bánh, mọi thứ đều trơn tru và chính xác. Tiểu Châu không khỏi trầm trồ khi thấy sự khéo léo của chủ tử mình, cô mỉm cười đứng nhìn em tập trung vào việc làm bánh.

Khi những chiếc bánh đã hoàn thành, Thôi Phạm Khuê nở một nụ cười hài lòng. Những chiếc bánh nhỏ xinh thơm ngát mùi hoa quế được nướng vừa đủ vàng ươm. Em cẩn thận bày từng chiếc bánh lên đĩa, trang trí thêm những cánh hoa nhỏ để trông thật đẹp mắt. Em không ngừng cười và trò chuyện, đôi lúc lại lén lút nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong lòng Thôi Phạm Khuê tràn đầy háo hức khi nghĩ đến phản ứng của Trí Nguyên hoàng đế. Đây không chỉ là món bánh bình thường mà còn là tâm ý của em dành cho ngài ấy, người mà em vô cùng yêu thương từ sâu tận trong tim.

- Chúng ta hãy cùng nhau mang bánh đến cho hoàng thượng nào! - Phạm Khuê hào hứng nói.

Tiểu Châu gật đầu, cùng em chuẩn bị mang những chiếc bánh đến gặp hoàng đế. Trái tim Thôi Phạm Khuê đập mạnh khi nghĩ đến phản ứng của ngài ấy. Em hy vọng rằng món quà nhỏ này sẽ mang lại niềm vui cho ngài và cả hai sẽ có những giây phút thật ý nghĩa khi bên nhau.

.

Khi Thôi Phạm Khuê cùng nô tì của mình mang những chiếc bánh đến Minh Long điện, em đã cảm thấy rất hào hứng và tràn đầy năng lượng. Tuy nhiên, khi đến gần cánh cửa cung điện em lại vô tình nghe thấy giọng nói của những vị quan lại khác bên trong. Chính vì vậy mà Phạm Khuê không vội đi vào, em quyết định sẽ kiên nhẫn đứng bên ngoài để nghe ngóng một lúc.

- Khởi bẩm bệ hạ, nam hậu tuy xuất sắc nhưng hạ thần nghĩ rằng việc lập thêm phi tần sẽ củng cố thêm vương triều giúp ngài, thưa bệ hạ!

Một vị quan nói, giọng điệu khéo léo nhưng cũng đầy tán dương.

- Điều này sẽ giúp bệ hạ có thêm nhiều hậu thuẫn trong triều chính.

- Các ngươi cũng biết đấy, một nam hậu không thể thay thế sự cần thiết của nhiều người trong hậu cung. - Một vị khác tiếp lời. - Lập thêm phi tần là một bước đi thông minh.

Nghe những lời đó khiến trái tim Thôi Phạm Khuê chợt thắt lại. Em đứng lặng bên ngoài, không dám bước vào. Những suy nghĩ chồng chéo nhau trong đầu khiến em cảm thấy như bị rơi vào một vực thẳm. Phạm Khuê không ngờ được rằng hoàng đế lại bị áp lực từ các quan lại như vậy.

Em cảm thấy bất an, như thể một cơn gió lạnh lẽo lướt qua tâm hồn mình. Phạm Khuê bắt đầu tự hỏi liệu tình cảm mà Trí Nguyên hoàng đế dành cho mình có đủ mạnh mẽ để chống lại những toan tính trong triều hay không. Em không muốn trở thành một quân cờ trong trò chơi quyền lực này.

Cảm xúc hỗn độn khiến Thôi Phạm Khuê đứng yên lặng một lúc lâu trước cánh cửa, không biết có nên vào gặp phu quân của mình hay là nên lùi lại. Cuối cùng em quyết định trở về, để những cảm xúc của mình lắng xuống trước khi đối mặt với ngài ấy. Những chiếc bánh vẫn còn trong tay nhưng giờ đây nó trở thành một gánh nặng hơn là một món quà.

Khi Phạm Khuê xoay người, trong phút chốc cảm xúc bùng nổ khiến em không chú ý. Chiếc khay bánh trong tay tuột khỏi tay, rơi xuống đất. Những chiếc bánh thơm ngon văng tung tóe, một số bị nghiền nát, hương vị ngọt ngào bay lên nhưng lại mang theo nỗi buồn.

Âm thanh của sự va chạm khiến những người bên trong chú ý và Thôi Phạm Khuê quyết định bỏ đi trước khi những người bên trong tiến ra ngoài này.

Khương Thái Hiền dường như linh tính được điều gì đó chẳng lành mà liền bước ra khỏi chánh điện, cảm thấy sự bất an trong không khí. Khi nhìn thấy Thôi Phạm Khuê, cơn lo lắng liền tràn ngập trong lòng ngài.

- Phạm Khuê, đợi đã...!

Ngài cất tiếng gọi, nhưng giọng nói của ngài không thể ngăn em lại.

Thôi Phạm Khuê trong tâm trạng rối bời đã nhanh chân chạy đi. Em không muốn nhìn thấy Trí Nguyên hoàng đế ngay lúc này, cũng không muốn nghe thêm bất kỳ lời nói nào từ ngài ấy. Những hình ảnh về cuộc trò chuyện của các quan lại vẫn cứ lởn vởn trong đầu, như một gọng kìm siết chặt trái tim em.

- Dừng lại!

Khương Thái Hiền dường như buông bỏ hết mọi tôn nghiêm để đuổi theo em, cảm thấy sự bất lực dâng lên khi nhìn thấy nam hậu của mình dần rời xa. Ngài không thể hiểu nổi điều gì đã khiến em đột ngột thay đổi như vậy nhưng ngài biết rằng phải giữ Phạm Khuê bên mình ngay lúc này.

Thôi Phạm Khuê không dám quay lại mà em chỉ biết chạy, cảm giác như mọi thứ đều đang sụp đổ xung quanh mình. Em chạy ra khỏi Minh Long điện, lòng đầy đau khổ và hoang mang. Ánh mắt lưỡng lự của Trí Nguyên hoàng đế cùng giọng nói của các quan lại, tất cả đều như đeo bám em, khiến em không thể thở nổi.

- Em đang làm gì vậy? Mau dừng lại ngay cho trẫm!

Khương Thái Hiền thở hổn hển, cố gắng nói với theo từ phía sau nhưng vẫn không khiến Phạm Khuê dừng lại được. Ngài cảm thấy thất vọng và bất lực, lòng đau nhói khi nhìn thấy nam hậu của mình cứ thế chạy trốn.

.

Đến một nơi vắng vẻ, em mới dừng lại mà thở hổn hển, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi không ngừng. Em không biết nên làm gì với những cảm xúc hỗn độn trong lòng, cũng không biết cách nào để giải tỏa nỗi đau đang dồn nén. Thôi Phạm Khuê chỉ muốn được bình yên, nhưng giữa những rắc rối và mâu thuẫn trong lòng lại khiến em cảm thấy như mình đã lạc lối.

Khương Thái Hiền sau khi trải qua những phút giây lo lắng và hoang mang, cuối cùng cũng tìm ra được Thôi Phạm Khuê. Ngài đã dò hỏi khắp nơi trong cung để tìm kiếm về vị trí của em. Khi đến nơi, nhìn thấy em đang đứng phía sau một gốc cây, Khương Thái Hiền liền hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh lại. Ngài biết rằng lần này phải thuyết phục em, không thể để em rời xa mình thêm lần nữa. Ngài tiến lại gần, giọng nói trầm ấm nhưng cũng đầy sự lo lắng.

- Thôi Phạm Khuê, tại sao em lại bỏ chạy? Có chuyện gì thì hãy bình tĩnh nghe trẫm giải thích!

Thôi Phạm Khuê vừa khóc vừa cắn lấy mu bàn tay của mình để ngăn tiếng phát ra, trái tim lại rối bời. Nghe thấy tiếng của hoàng đế, em lại cảm thấy chao đảo. Em muốn trốn tránh nhưng cũng không thể ngăn mình suy nghĩ về ngài.

Thấy em không trả lời, Khương Thái Hiền quyết định tự mình đi đến trước mặt em rồi ghì chặt lấy đôi vai em, như thể sợ em sẽ chạy đi một lần nữa.

- Em không sao chứ? - Ngài hỏi, đôi mắt ngập tràn quan tâm khi nhìn thấy em khóc.

Em không muốn Trí Nguyên hoàng đế thấy mình trong bộ dạng yếu đuối này, nhưng cảm xúc trong lòng thật sự quá nhiều, khiến em không thể nào nín khóc được.

- Hãy cho trẫm một cơ hội để giải thích...

Phạm Khuê cảm thấy trái tim mình đập rất nhanh. Em biết hoàng đế thật lòng quan tâm nhưng những suy nghĩ về việc lập thêm phi tần vẫn khiến em lo lắng không thôi, khiến nam hậu muốn trốn tránh sự thật ngay lúc này.

- Hồi bệ hạ, ta không muốn nghe!

Trí Nguyên đế tiến đến gần hơn rồi nắm lấy tay em. Ngay lập tức Thôi Phạm Khuê trong cơn tức giận và ấm ức liền hất tay ngài ra.

- Bệ hạ, xin ngài đừng nói gì cả!

Em thốt lên, giọng nói lạc đi vì nghẹn ngào. Rồi không chần chừ, ngay lập tức Thôi Phạm Khuê liền quay lưng bước nhanh về cung của mình.

Khương Thái Hiền đứng đó như trời trồng, ngài cảm thấy chao đảo trước phản ứng của nam hậu. Ngài không thể tin được rằng chỉ mới đêm hôm trước trước, họ vẫn còn ở gần nhau, vậy mà giờ đây Thôi Phạm Khuê lại muốn khướt từ ngài.

- Thôi Phạm Khuê! Đợi đã! - Ngài gọi, nhưng em đã đi quá xa.

Cảm giác bất lực ập đến khiến Khương Thái Hiền chỉ biết đứng im một chỗ, lòng ngài đau nhói. Ngài không hiểu tại sao nam hậu của mình lại có phản ứng như vậy, nhưng cảm giác sợ hãi khi nghĩ rằng em có thể rời xa mình khiến trái tim ngài thắt lại.

Trở về Thanh Nguyệt cung, Thôi Phạm Khuê liền đóng chặt cửa, cố gắng gạt bỏ mọi cảm xúc tiêu cực đang dồn nén. Em ngồi xuống ghế mà nước mắt thì cứ rơi lã chã. Phạm Khuê tự hỏi liệu mình có đủ can đảm để đối diện với những mâu thuẫn này hay không. Em yêu hoàng đế, nhưng lại không muốn trở thành một món đồ chơi trong tay quyền lực. Tất cả những suy nghĩ ấy lại khiến Thôi Phạm Khuê càng cảm thấy lạc lõng và đơn độc rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro