Sinh tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo nội dung nhạy cảm.

Đây là một phần truyện mình đọc trên Deviantart, dịch chưa được sự cho phép của tác giả. 

Chuẩn bị sinh ba chẳng thể ngăn cản Bret, một vũ công thoát y, làm việc. Số lượng khách hàng của cậu thậm chí còn tăng lên, cả đàn ông và phụ nữ đều ưa thích một vũ công thoát y mang bầu và sự kì diệu của cơ thể cậu. Và bố của những đứa trẻ cũng có một mức lương tốt, vì anh ta là thám tử trưởng của thị trấn.

Ngủ với một người đàn ông duy nhất trong chín tháng thật tuyện vời, đương nhiên, và thám tử trưởng cuối cùng sẵn sàng chào đón sự ra đời của những đứa trẻ, mặc dù anh ta chưa chuẩn bị cho việc làm bố.

Tuy nhiên mọi chuyện trở nên tồn tệ khi thám tử bắt đầu điều tra về một băng đảng tội phạm người Ý. Đó là lý do Bret rơi vào tình cảnh đối mặt với nòng súng ngay sau khi cậu ta tắm xong vào một tuần trước. Họ đã bắt cậu ta, chỉ kịp mang một vài đồ lót và quần dài, thẩm vấn cậu một cách thô lỗ mà không quan tâm đến ngày sinh cận kề.

Họ muốn biết tất cả những thông tin mà cậu có thể nó cho họ, về những câu chuyện bên gối mà thám tử đã chia sẻ. Đương nhiên, ngài thám tử không bao giờ nói cho cậu biết những thông tin liên quan đến công việc, đến băng đảng xã hội đen người Ý. Nhưng họ không tin cậu và luôn tra tấn cậu hàng giờ trước khi cho cậu nghỉ ngơi, quá trình cứ lặp đi lặp lại.

Lần này cũng không khác, Niso bị trói vào ghế, hai cánh tay cố định lên tay vịn bị buộc chặt, hai chân bị trói vào nhau. Tư thế này cực kì khủng khiếp, bởi vì chiếc bụng sưng phồng của cậu cần khoảng không giữ hai chân trong khi những đứa trẻ đang di chuyển xuống dưới.

Ít nhất thì mấy tên côn đồ cũng không đánh cậu. Cậu đã bị đấm một hoặc hai lần vì cãi lại, và bụng cầu đã bị đá nhiều lần chỉ để cho vui, nhưng họ không bao giờ đi xa hơn. Cậu vặn vẹo thân mình trên chiếc ghế không thoải mái, chiếc bụng sưng phồng gây áp lực lên hai chân.

Bụng của cậu đã rất lớn vì mang thai ba đứa trẻ, và chiếc áo sơ mi chật chội mà họ đưa cho chỉ miễn cưỡng che phủ một phần chiếc bụng, phần còn lại phơi bày cho tất cả mọi người nhìn vào nó, mọi vài người trong số họ rất thích xoa bụng cậu cũng như đấm nó.

"Tôi không biết bất cứ điều gì! Tôi thề!" Cậu rên rỉ. Bụng của cậu đã đau ngắt quãng từ hai ngày trước, nhưng hôm nay cơn đau đã tăng lên, nó đến theo chu kì một vài phút một lần. Ban đầu cậu nghĩ là do sự căng thẳng vì bị bắt làm con tin, vì thực tế rằng họ gần như đã giết cậu và những đứa trẻ.

Cậu đã nghĩ đến chuyện nói dối, nhưng cậu không biết điều gì sẽ làm họ hài lòng để thả cậu đi, vì vậy cậu đã nói sự thật; là cậu chẳng biết gì hết.

Aldo, một người đàn ông vạm vỡ, đang ngồi đối diện họ, bên kia của cái bàn. Anh ta đã được giao nhiệm vụ thẩm vấn cậu, trở nên hung hăng về việc lấy được những thông tin mà cậu không có. Cậu đưa mắt nhìn chàng trai trẻ ở cửa, cậu ta là người duy nhất đối xử với cậu như một con người.

Cậu ta còn trẻ, nhưng rất nghe lời Aldo. Có lẽ cậu ta còn ít tuổi hơn cả Bret, người mà ngại ngùng cả việc uống rượu vì chưa đủ tuổi. Và cậu ta đẹp. Louis là tên của cậu ta, có nhiệm vụ chăm sóc Bret, di chuyển cậu từ phòng thẩm vấn đến một căn phòng có duy nhất một lỗ nhỏ trên tường, nơi mà họ cho phép cậu nằm nghỉ ngơi, nơi mà chẳng có gì hơn ngoài một cái xô cho việc đi vệ sinh và một cái cũi thay cho giường.

Đối với một người đàn ông mang bầu chín tháng, nó thậm chí còn tồi tệ hơn cả nhà tù.

"Hah...ahh..." bụng của Niso quặn thắt và mô hôi bắt đầu chảy ra trên trán vì đau đớn. "Tôi không...biết điều gì...cả...!" Cậu nhắm mắt lại và thút thít vì đau đớn, hông của cậu quằn quại cố gắng làm nỗi đau nhẹ đi một chút. Cậu thở hổn hển khi bỗng nhiên một dòng chất lỏng tuôn ra từ hậu môn.

Đôi mắt cậu mở to và căng thẳng trước những điều vừa diễn ra. "N-Nước ối của tôi vỡ!" Cậu rên rỉ, nhận ra những cơn đau không phải vì căng thẳng mà là vì cậu đang chuyển dạ; cậu đã co thắt trong suốt quãng thời gian đó. Và những đứa bé của cậu sắp sửa chào đời.

"Đừng có mà thái độ với tao, thằng nhãi ranh. Bây giờ thì mở miệng ra, nói cho tao biết những gì thằng thám tử đã kể với mày!" Aldo cáu kỉnh, tin rằng người đàn ông trẻ mang thai trước mắt đang giả vờ.

"Không, tôi sắp sinh! Những đứa trẻ sắp ra đời! Nước ối vừa vỡ, giữa hai chân tôi!" Cậu rên rỉ, những cơn co thắt như xé đôi cậu. Bởi vì nước ối đã vỡ, những cơn đau như tăng lên gấp mười lần. Những ngón chân cậu quặp lại và cơ thể thì run lên vì cơn đau chạy dọc cơ thể cậu, "C-Cầu xin, hãy thả tôi ra, chúng đang ra!"

"Bọn tao sẽ không thả mày ra chỉ vì mày nói là mày đang đẻ." Aldo khịt mũi, không quan tâm đến người múa thoát y.

Thở hổn hển sau khi cơn co thắt chấm dứt, Bret nhanh chóng lắc đầu. "Tôi không nói dối!!" Cậu trừng mắt nhìn người đàn ông vạm vỡ giận dữ; hắn ta hoàn toàn là một thằng ngố. Chỉ cần nhìn vào chiếc quần ướt sũng cậu đang mặc sẽ biết được rằng cậu đang chuyển dạ.

Louis, người đang trừng mắt nhìn cậu, dời ánh mắt. Cái bụng sưng phồng nặng nề của Bret đã che kín lên đùi cậu, nhưng Louis vẫn có thể thấy sự ẩm ướt ở đó. Tất nhiên, nước đã chảy ra khỏi hậu môn của cậu, không phải háng cậu. "Tôi thề tôi không nói dối..." Cậu thở hổn hển, nhìn Louis van nài. "Em bé của tôi đang ra --- Nnngh !!" Cậu rên lớn, những cơn co thắt kéo đến nhấn chìm cậu trong nỗi đau.

Louis nhìn Aldo rồi gật đầu nhẹ một cái.

Ngửa đầu ra sau, Bret gào lên đau đớn, cảm thấy đứa con đầu tiên của mình di chuyển xuống phía hậu môn. Cậu cố chống chọi với những nút buộc và cố gắng dang rộng hai chân, nhưng không có nơi nào để chúng dang rộng ra, vì chiếc ghế cậu đang nằm chỉ đủ cho hai chân bị trói chặt vào nhau.

Cậu cảm thấy bị kẹt khi đứa bé di chuyển về phía hậu môn, và cậu chẳng thể làm gì ngoài việc chịu đựng nỗi đau và hi vọng một trong những người đàn ông đủ tốt bụng và tỉnh táo để thả cậu ra cho cậu sinh nở.

Khi một cơn co thắt mới đến, cậu cảm thấy cần phải rặn, đầu em bé đã nằm gọn trong xương chậu và sẵn sàng để được rặn xuống mép hậu môn. Cậu rặn xuống, càu nhàu và rên rỉ như cậu đã làm, nhưng thật chỉ chả có nơi nào để cho đứa bé di chuyển chậm xuống hậu môn và đến phía dưới.

"Dừng giả vờ và chỉ cần nói cho tao những gì bọn tao muốn biết!" Aldo đập tay xuống bàn, khiến Bret giật mình nhìn lên vì sự bộc phát. "Rồi bọn tao sẽ xem xét những gì làm với mày sau đó."

Bret nghĩ rằng không điều gì có thể khiến họ thả cậu đi, và cậu lắc đầu. "Tao không biết điều gì hết, mấy thằng ngu. Anh ấy cho bao giờ nói với tao bất kì điều gì liên quan đến công việc, bọn tao chỉ làm tình! N-Những đứa trẻ này thậm chí không phải của anh ấy". Cậu rên rỉ vì cơn đau, tự hỏi liệu đó có phải là trừng phạt khi đã nói dối về người cha.

Tất nhiên là cậu đã nói dối người thám tử, người đàn ông đó cần thứ gì đó trong cuộc sống và Bret cần tiền để nuôi dạy những đứa trẻ. Cậu thậm chí còn chẳng biết ai là bố chúng, và giờ cậu đang suy nghĩ liệu rằng đây có phải sự trừng phạt cho sự lừa dối của cậu.

Một cơn co thắt nữa tiến tới và cậu thở gấp, rên rỉ trong khi cố gắng rặn với sự giúp đỡ của cơn đau. Không, nhưng dù sao thì anh cũng không thể làm gì khác được. "L-Làm ơn ... Các em bé của tôi đang ra, hãy để tôi sinh con, tôi không quan tâm nếu anh đứng nhìn chỉ cần cởi trói cho tôi!" Cậu rên rỉ vì cơn co thắt đau đớn.

Các cơn co thắt diễn ra nhanh hơn và đau đớn hơn rất nhiều sau khi nước ối của cậu vỡ. Cậu có thể cảm thấy em bé của mình di chuyển chậm qua sản đạo của mình, và việc rặn chắc chắn không giúp được gì nhưng sự thôi thúc rặn xuống quá mạnh mẽ để lờ đi. Cậu ngồi phịch xuống ghế sau cơn co thắt và thở hổn hển, khuôn mặt ướt đẫm và chiếc áo dính đầy mồ hôi.

Bụng của cậu dường như run lên khi một cơn co thắt nữa tới, cậu rên rỉ trong nỗi đau. Cậu cố gắng thử dang hai chân ra lần nữa, thôi thúc rặn xuống và đẻ càng ngày càng mạnh mẽ. Nhưng chiếc ghế không cho và cậu không có đủ sức lực để đập vỡ nó hay thậm chí là làm nứt một chút. Cậu giận dữ và rặn xuống, vịn vào tay cầm mà tay cậu bị trói với.

Đầu của đứa bé nhích xuống thấp hơn, cho đến khi cậu chắc chắn nó sẽ trồi ra nếu cậu không đang ngồi thẳng. Khuôn mặt cậu đỏ ửng và Bret nhìn những người đàn ông trong phòng một cách cầu xin. "T-Tôi phải sinh con, nó đang đến!"

"Ngay bây giờ ư?" Louis nhìn Aldo và hỏi một câu hỏi mà Bret không biết ám chỉ điều gì.

Anh ta ngả người ra sau, khịt mũi và nheo mắt lại nhìn người đàn ông đang trở dạ. "Sớm thôi."

Rên rỉ, Bret cảm thấy đầu của đứa con đầu lòng đau đớn rúc vào hậu môn, sẵn sàng chào đời. Cậu lại rặn ra, cảm giác đầu xuống xa hơn một chút cho đến khi ngay cả với cơ bắp co thắt và sức rặn của cậu nó vẫn không di chuyển xuống nữa. Nó bị kẹt, cái ghế ngăn nó tiếp cận với thế giới.

"N-Nó đang ra ...!" Anh thở hổn hển, nhắm mắt lại.

"Thám tử đã nói với mày những gì và bọn tao sẽ thả mày đi."

"Tôi không biết gì cả, như tôi đã nói với anh từ ban đầu !!" Cậu cáu kỉnh, rên rỉ vì đau. Cậu vặn vẹo hông một lần nữa, thoải mái hơn một chút nhưng làm cho cái ghế kêu lên và Aldo lườm cậu một cái.

Cậu trở dạ như vậy trong gần một giờ, mặt cậu đỏ ửng và cơ thể ướt đẫm mồ hôi bởi vì em bé không còn nơi nào để đi. Đau đớn ở hậu môn và các cơn co thắt đang đến gần nhau. Đột nhiên, một áp lực mới nổi lên trong cậu và nó không hề dễ chịu chút nào. Cậu quằn quại, rên rỉ trong khi bụng co thắt.

Cậu bắt đầu cảm thấy chất lỏng nóng chảy ra từ hậu môn của mình. Thở hổn hển, đôi mắt cậu mở to khi bất chợt một dòng chất lỏng nóng hổi, ​​nóng bỏng nổ ra từ hậu môn và cậu ngồi thẳng lần đầu tiên sau một tiếng, rên lớn. "K-Không !!" Cậu bật khóc.

Túi nước ối thứ hai của cậu vừa vỡ! Em bé của cậu cần được sinh ra. Áp lực là do nước ối của cậu chảy qua đứa bé đang mắc kẹt ở hậu môn để lao ra ngoài, giờ cậu đã biết điều đó. Nó chỉ có thể là như vậy.

Và Aldo vẫn từ chối cho phép cậu đứng lên, liên tục hỏi những gì thám tử đã thì thầm với cậu ta trong khi họ ngủ chung giường.

Bret cảm thấy như mình sắp chết ngồi đó bất lực trong khi những đứa con của cậu đang nỗ lực để được sinh ra, bụng cậu co thắt mạnh để đẩy chúng ra ngoài. Nhưng chúng không có nơi nào để đi vì cậu đang bị trói vào ghế. "Làm ơn, cởi trói cho tôi ngay! C-Chúng đang đến ..." Cậu rên rỉ, vặn vẹo và vặn vẹo cơ thể trong khi đứa bé đang cố gắng tìm lối để chào đời.

Cậu đau đẻ, và các cơn co thắt thậm chí còn tồi tệ hơn sau túi nước ối thứ hai bị vỡ. Bret không nghĩ rằng mọi thứ có thể trở nên tồi tệ hơn, khi áp lực đó trở lại lần thứ hai. Cậu rên rỉ, cắm sau móng tay vào tay vịn trong cơn đau đớn.

Cậu có thể cảm thấy chất lỏng nóng chảy ra từ cậu cho đến khi chúng trào ra khỏi hậu môn của cậu. Túi ối của em bé thứ ba của cậu vừa bị vỡ, ba đứa trẻ của cậu đang tuyệt vọng đòi ra ngoài. Đứa đầu tiên vẫn đang nằm ở phía dưới cùng hậu môn của cậu mà không biết đi đâu, và dù cậu có rặn mạnh đến đâu thì cũng không thể làm gì ngoài việc liên tục gây áp lực lên lỗ hậu đau đớn.

Mồ hôi chảy từng giọt từ mặt xuống cằm. Thở hổn hển và rên rỉ, cậu nhìn những người đàn ông và cố gắng nài nỉ một lần nữa. "Tôi-tôi cần sinh ...!" Cậu thở hổn hển, một cơn co thắt thắt chặt đau bụng, đau nhói và cậu nhắm mắt lại, cố gắng chịu đựng nó trong khi vật lộn với cái ghế để có thể nâng hông lên một chút.

Mọi cố gắng của cậu là vô ích, đầu của em bé vẫn giữ nguyên vị trí của nó, ấn đau đớn vào hậu môn của cậu để nhập bồn và đi ra. Với cả ba túi nước ối đã bị vỡ, các cơn co thắt không ngừng nghỉ, dồn dập hơn cả cuộc thẩm vấn của Aldo. Aldo nhìn Louis và gật đầu.

Louis đi tới và kéo quần anh xuống để lộ toàn bộ đầu của em bé. Anh ta quỳ xuống và vẫn chưa cởi trói cho anh. Anh ta đẩy cái bụng sưng phồng của Bret và kéo mạnh đầu em bé mặc dù không có cơn co thắt nào đến.

Aldo nhếch mép và đứng đó nhìn xuống Bret đau đớn đang cố gắng giúp đỡ.

"Ahhh! DỪNG LẠI! OW! MÀY ĐANG LÀM TAO ĐAU !! MÀY ĐANG LÀM GÌ?!?"

Bret đang chật vật và gần như không thể kiểm soát được tình hình, rên rỉ và thở hổn hển. Cậu chật vật rặn vai đứa bé ra ra. Khi vai đầu tiên của em bé trồi ra khỏi anh, cậu dang hai chân hết mức có thể cho đến khi bụng cậu ấn lên ghế, không có nhiều không gian cho em bé đi qua. Hậu môn của cậu như bị thiêu đốt nhưng tại thời điểm này cậu không quan tâm, cậu chỉ đơn giản muốn sinh em bé trước khi quá muộn. Đứa bé chưa lộ ra nhiều như sự kiểm soát của Louis và nếu anh ta muốn đứa bé ra đời một lần nữa.

Vai thứ hai của em bé bị rặn ra. "H-hãy lấy nó ra ..." Cậu thở hổn hển trước khi tiếp tục rặn mạnh, chịu đựng trong khi thở gấp và rên rỉ trong khi các cơn co thắt làm cơ thể cậu đau đớn hơn nữa khi việc đau đẻ của cậu bị kéo dài một cách bất thường do chiếc ghế mà cậu đã bị trói quá lâu. Louis đẩy đứa bé ra một chút và Bret hét lên khi cơn đau chạy dọc cậu.

Louis bế đứa bé khi Bret rặn. Cậu cố hết sức để rặn xuống và sinh em bé. Các cơn co thắt rất đau đớn và cậu đã kiệt sức vì chuyển dạ quá nhiều giờ và không có tiến triển gì cho đến bây giờ. Cậu hét lên khi rặn mạnh, cơ thể của đứa bé trượt ra khi Louis kéo mạnh hết sức có thể ra ngoài.

Cậu thậm chí còn không cảm thấy nhẹ nhõm khi vừa mới sinh con, khi cậu tiếp tục cố gắng vì đưa bé thứ hai đã xuống tới.

"Đợi một chút Louis!" Louis cắt dây rốn cho em bé và quấn nó trong một chiếc khắn. Cậu nhìn lên bởi vì cậu đang sinh trên sàn nhà.

Aldo khá ấn tượng về cách một cơ thể đàn ông có thể sinh con nhanh như vậy.

Bret thở hổn hển và hổn hển, cảm thấy đứa con tiếp theo của mình đã bị đẩy xuống. Cậu thở gấp và rên rỉ khi cậu bắt đầu chịu đựng một cách đau đớn, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm và ngón chân cong lên vì đau. Cậu vừa mới sinh con, cậu không thể chịu đựng nỗi đau quá lớn nữa. Sự bỏng rát bắt đầu quay trở lại khi em bé thứ hai của cậu bị đẩy xuống hậu môn đang giãn căng.

Louis xem xét hậu môn của Bret phình ra với cái đầu của đứa bé tiếp theo khi nó bắt đầu xuống dưới. "Nó đang ra, Bret!"

"Nnngh !!" Cậu chống cằm xuống ngực và nhắm chặt mắt trong khi rặn xuống, rên rỉ vì cái đầu phình ra hậu môn của cậu cho đến khi nó bật ra khỏi cậu, chất lỏng làm ướt chân cậu. Tay và chân cậu run rẩy, nhưng cậu vẫn tiếp tục rặn em bé ra. "Gyahh!" Cậu quay đầu lại, khóc trong đau đớn khi một bên vai của đứa bé bật ra khỏi cậu.

Thở hổn hển, Bret tiếp tục đẩy, từ từ sinh ra đứa con thứ hai của mình. Louis thô bạo đẩy đầu lại một chút. "AH! LẤY NÓ RA !!" Vai thứ hai bật ra ngay sau cái đầu tiên, và Louis giữ vai em bé trong khi Bret rặn cơ thể ra nhiều hơn, rên rỉ khi nó từ từ ra khỏi cơ thể cậu. Chất lỏng văng xuống sàn nhà bên dưới cậu khi đứa bé bật ra, và Louis đỡ lấy đứa bé, cắt dây rốn của nó đặt nó bên cạnh em bé đầu tiên.

"Ahh ... ahh .......!" Bret kêu lên, nhau thai bị đẩy ra khỏi cậu trước khi cậu có thể bắt đầu rặn đứa con thứ ba và cũng là cuối cùng của mình ra.

"Được rồi Louis bây giờ hãy xem nó sẽ tự xoay sở thế nào khi chúng ta thả nó ra," Aldo nói. Louis gật đầu và cởi trói chân và tay cho cậu, lùi lại. Bret lảo đảo ngã ra khỏi ghế, ôm chặt lấy hậu môn của mình. Cậu ngồi trên sàn thở hổn hển. Cậu vội vàng túm lấy cả hai đứa con của mình và phóng nhanh ra cửa nhưng không thể làm được, đứa bé thứ ba đang ngọ nguậy trong bụng làm cậu đau đớn. Cậu ngã đập bụng xuống sàn, làm đứa bé trượt đến cửa hậu môn. Cậu nằm sấp trên sàn và nhấp cao mông lên để đẻ con. Cú ngã làm cậu không thể di chuyển thêm nữa. Aldo nhanh chóng chạy đến chỗ người đàn ông mang bầu nằm trên sàn. Anh ta ngắm nhìn với cái mông đang nhấc cao trong không khí rồi thô bạo nhét ngón tay của mình vào âm đạo cậu. "AHH!" Bret giật về phía trước vì cơn đau nhưng Aldo vẫn di chuyển ngón tay liên tục. Aldo cảm thấy được đầu của đứa thứ ba di chuyển xuống phía dưới. Anh ta rút ngón tay ra, lùi lại để lại cậu hoàn toàn đơn độc.

Bret cố gắng vật lộn để sinh đứa con thứ ba.

Bret hét lên, rên rỉ trong khi cậu cảm thấy đứa con thứ ba của mình di chuyển xuống sản đạo nhanh hơn hai đứa đầu và đang nhập bồn. Cậu đã quá kiệt sức và vẫn còn một đứa trẻ nữa để sinh. Thở hổn hển và đổ mồ hôi ròng ròng, cậu rặn xuống theo những cơn co thắt đau đớn và cảm thấy khi đầu em bé phồng lên nơi hậu môn, gồng mình đến điểm rộng nhất với một cú đẩy mạnh dài.

Một dòng chất lỏng bật ra khỏi người cậu và cậu thở hổn hển, hậu môn bỏng rát vẫn còn đau đớn ngay cả sau khi đã sinh hai đứa. Hai chân dang rộng hơn một chút trên sàn nhà và đặt một bàn tay lên bụng đã xẹp xuống của mình, cậu nhắm mắt và rên rỉ, rặn xuống để đưa em bé ra ngoài. Đôi vai của đứa bé trôi qua cùng một lúc, và rồi tuột ra cùng nhau trượt xuống sàn. Cậu quỳ xuống và bế em bé thứ ba trong vòng tay.

Bret cảm thấy bụng xẹp lại, rên rỉ. Bụng cậu vẫn co thắt, và rồi đôi mắt cậu mở to khi một dòng chất lỏng chảy ra từ hậu môn của anh trên sàn nhà ướt sũng. "A-Ahh !!" Cậu thở hổn hển, đặt tay lên sàn và rặn xuống một lần nữa. Nhau thai nhanh chóng bị đẩy ra, và chẳng mấy chốc, anh có thể cảm thấy sản đạo của mình kéo dãn lần thứ tư để sinh em bé thứ tư.

"Chúa ơi, tôi mang thai bốn ư!" Bret rặn đứa con thứ tư ra. "Cái đ-! Cái gì, tại sao?!" Một phụ nữ trẻ ở độ tuổi của cậu nhìn thấy cậu ngã gục xuống sàn và hai người đàn ông đứng và nhìn chằm chằm xuống cậu mà không giúp đỡ. Cô chạy đến bên cậu và nhẹ nhàng giúp cậu nằm ngửa ra. Hai người đàn ông mặc com lê bước vào phòng sau cô ấy và kéo hai người đàn ông ra khỏi phòng sau đó đóng cửa lại.

"Gahhh !!" Bret kêu lên, đầu của đứa con thứ tư của cậu đã đến điểm rộng nhất của nó, kéo dãn hậu môn đau đớn và căng ra. Cậu cảm thấy một giọt nước mắt và thở hổn hển. Tuy nhiên, tay và chân của cậu đã quá kiệt sức để đứng dậy; rên rỉ và hết năng lượng. Hai chân dần khép lại, đầu em bé trượt vào trong cậu và sự nỗ lực đã mất hết.

Cô nhẹ nhàng dang chân cậu ra để nhìn. Cậu nuốt khan và giơ một chân lên. "Anh phải tiếp tục rặn, nó gần ra rồi!" Cô giục cậu, nhìn xuống giữa hai chân cậu.

Vị trí thật khó xử nhưng Bret không có năng lượng để di chuyển, và thay vào đó cậu ôm bụng và hét lên trong khi rặn xuống, cái đầu của đứa bé phình ra hậu môn một lần nữa, kéo dãn cậu ta khi nó đạt đến điểm rộng nhất lần thứ hai thì người phụ nữ đưa những ngón tay của cô trên đỉnh và dưới cùng của hậu môn cho đến khi đứa bé bật ra. Cậu tiếp tục rặn, thở hổn hển và rên rỉ trong khi hai vai trồi ra cho đến khi toàn bộ đứa bé trượt ra khỏi người cậu rơi vào tay cô.

Cậu thở hổn hển và nhìn xuống cái bụng rất xẹp lép của mình, rồi xoa và ấn nó cho đến khi nhau thai tách ra và cậu có thể đẩy nó ra. Liệu đó có phải là tất cả ...? Cậu nghĩ trong đầu.

"K-Không còn nữa ..." Bret trả lời một cách khó khăn. Cậu nhìn lên chiếc áo của cô có tên "Kiana" trên sđó,

Cô đặt bốn đứa trẻ cạnh nhau và quấn chúng thật chặt. Chúng đều thở và trông khỏe mạnh. Cô dọn dẹp nhau thai khi cậu nằm đó kiệt sức. Mắt cậu từ từ nhắm lại. "Lạnh ...." Cậu thốt ra một từ như cậu cảm thấy. "Well duh anh đang khỏa thân sau khi sinh bốn em bé! Ở đây có một tấm chăn nhưng chờ đã" Cô lấy khăn sạch và dang chân cậu ra một lần nữa. Bret hơi xấu hổ khi một cô gái chăm sóc cơ thể mình. Cô nhẹ nhàng lau sạch các bộ phận của cậu một cách cẩn thận cố gắng không làm đau phần bị sưng. "Ah. Eh."

Bret đau đớn khi các phần sưng đỏ bị khăn chạm vào. "Ồ xin lỗi." Cô rút tay lại và lấy một chiếc khăn sạch khác. Kiana từ từ lau mồ hôi trên trán cho cậu. Bret nắm lấy cổ tay cô trong khi cô lau sạch mồ hôi của cậu. Cả hai nhìn chằm chằm vào nhau một lúc trước khi Bret kéo tay cô về phía cậu. Cô ngã xuống bên cạnh, lạc lối trong ánh mắt của cậu. Mắt cậu từ từ nhắm lại và cậu ngủ. Cô đứng dậy và đắp chăn lên người cậu.

Cô bước ra khỏi cửa và quay lại với hai người đàn ông đã kéo hai người đàn ông kia ra. Họ đỡ lấy cậu dìu đi và rồi quay lại bế em bé của cậu. Cô đi theo cậu vào xe limousine. Họ lái xe đến biệt thự của cô ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro