Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn là cuối tuần Phi Nhung còn nhận một lớp gia sư, tuần này không đi được, đành phải gọi điện xin phép nghỉ.

May mắn là cha mẹ bên kia rất thông cảm, vui vẻ đồng ý để cho cô dạy bù vào thứ bảy tới.

Giáo dục tâm lý cái gì, Phi Nhung vừa mua một ly mì sợi ở lề đường, vừa dùng bả vai kẹp điện thoại gọi điện.

"Ba, tháng này con gửi tiền, bệnh của ba thế nào rồi? đi bệnh viện chưa? Ba không cần tiết kiệm như vậy, muốn ăn cái gì thì mua cái đó."

Ba Phạm nghe thấy lời nói của con gái yêu hiểu ý cười

"Ba ở nông thôn cần gì tiêu tiền, Nhung Nhung, con nghe lời ba, tháng sau đừng gửi nữa, con ở thành phố lớn, nhiều thứ cần dùng tiền, ba chỉ bị bệnh nhẹ thôi, vài ngày nữa là khỏi."

"Con cũng không phải tiêu gì cả."

Phi Nhung vừa nói xong lấy một miếng khăn giấy lau miệng,

"Ba chữa bệnh quan trọng hơn, bác sĩ nói thế nào ạ ?"

Mấy ngày trước cô về nhà, nghe ba nói buổi tối ngủ không yên, chân bị chuột rút, thỉnh thoảng còn tê cứng, cô định đưa ba đi cùng để đi bệnh viện kiểm tra. Ai ngờ ba cô lại cố chấp, nói gì cũng không đi, ông nói già rồi, bệnh là lẽ đương nhiên, tiếc tiền khám bệnh.

Nhưng mà Phi Nhung thật sự lo lắng, sống chết đem ba cô đi bệnh viện, ai dè vừa mới vừa nộp phí đăng ký, công ty lại gọi điện tới .

Tăng ca khẩn cấp, phải lập tức tới công ty. Cô không dám chậm trễ, đành phải dặn ba cô kiểm tra cẩn thận, liền chạy tới công ty, bởi vậy cũng không biết rốt cuộc thân thể ba cô bị làm sao.

"không sao, bệnh vặt ấy mà."

Ba phạm chẳng hề để ý,

"Được rồi, con không cần lo cho ba, lo cho bản thân ấy."

Phi Nhung còn muốn nói nữa, lại bị ba cô ngăn lại.

"Được rồi, con làm việc cho tốt, ba gác máy đây, đừng lãng phí tiền điện thoại, không có việc gì con cũng đừng về, tiết kiệm tiền mua chút gì mà ăn ."

nói xong không đợi Phi Nhung trả lời liền treo điện thoại, cô nghe trong điện thoại thanh âm chiếu cố, thở dài, buông điện thoại bưng chén vào phòng bếp, mở vòi nước rửa.

Nhớ khi cô còn bé, thân thể ba cô không tốt, trong nhà lộn xộn các hộp thuốc, đều là ba cô uống.

Rất rẻ, thường là năm mươi mao tương đương năm ngàn đồng một hộp.

Mỗi lần cô về nhà đều lôi ba đi bệnh viện, nhưng không bị ba cô dùng chổi đánh thì lại là bị mắng, nếu cô vẫn kiên trì, ba cô sẽ thu thập đồ đạc trực tiếp bỏ đi, đến nhà bác cả ở, không gặp, không nói chuyện với cô, thậm chí cô quỳ khóc van xin ông cũng không đồng ý.

Lần trước thật vất vả mới có cơ hội, không ngờ đến phút quan trọng nhất thì bị gọi về công ty.

Phi Nhung đem chén đã rửa sạch sẽ bỏ vào trong tủ, vết thương trên ngực trái còn hơi đau đau. Tiểu phẫu như vậy mà lấy của cô hơn một ngàn, tiền sinh hoạt tháng này lại giảm rồi .

Tiền! Đều vì tiền! Đến khi nào thì cô mới có thật nhiều tiền, khiến cho ba cô không băn khoăn này băn khoăn kia, chữa bệnh thật tốt.

Phi Nhung cúi đầu, gắt gao nắm chặt tay, nhất định cô phải cố gắng làm việc!

------------------------------

"Giúp tôi đi, tôi đang thiếu một trợ lý."

Chu Tề ngồi ở trên sofa, giơ một chai bia lên vừa uống vừa nói với Mạnh Quỳnh.

Anh tựa lưng vào sô pha, uống một ngụm bia, ngay cả cái ánh mắt cũng chưa cấp cho Chu Tề.

"Nguyễn Mạnh Quỳnh,"

Chu Tề buông chai bia chống cằm nhìn Mạnh Quỳnh, khuôn mặt ôn nhu nhìn không ra tức giận,

"Cậu có thể không đi, nhưng mà......"

Khóe môi hắn khẽ cong, trong mắt đều là ý trêu chọc

" Nếu bác gái biết cuối tuần cậu nhàn nhã ở nhà, không chừng sẽ sắp xếp cho cậu đi xem mắt đấy."

Thân mình Mạnh Quỳnh cứng đờ, trên khuôn mặt không chút biểu tình có một tia buông lỏng.

Anh nhíu mày, bực bội kéo kéo áo, đem ngụm bia còn sót lại dốc vào toàn bộ.

"Thế nào? Còn muốn từ chối không?"

"Tôi đi."

Sáng thứ bảy, Phi Nhung thật vất vả từ trên giường bò dậy, bữa sáng cũng chưa kịp ăn liền chạy tới công ty.

Ngực trái cô vừa mới mổ, không dám chen chúc trên xe công cộng, sợ đụng tới vết thương, đành phải cắn răng gọi xe.

Bình thường chỉ cần năm ngàn là có thể đến nơi, lần này lại mất hơn năm mươi ngàn đồng, Phi Nhung lòng đau như cắt, đến khi vào phòng họp vẫn không tập trung.

"Nhung Nhung, lại đây ngồi!"

Một đồng nghiệp phòng quảng cáo vẫy vẫy tay với cô, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình.

Cô đi qua chào hỏi, rồi nằm gục trên bàn, cái gì mà tư vấn tâm lý, một chút hứng thú cô cũng không có! cô cũng không tự sát!

"Được rồi, chính là công ty này, cậu đừng có trừng mặt ra nữa, đi thôi."

Chu Tề vỗ vỗ bả vai Mạnh Quỳnh tuy rằng trên mặt bạn tốt vẫn không có biểu tình gì, nhưng mà áp suất thấp kia vẫn vờn quanh đây.

Sở dĩ anh đồng ý nhận tư vấn tâm lý tại công ty này, bởi vì lão tổng công ty này cùng ba anh có chút giao tình.

Nếu không anh cũng không đến, anh rất bận mà.

Tuy rằng Chu Tề mới ba mươi tuổi nhưng đã là bác sĩ tâm lý nổi tiếng trong nước. Năm đó được Đại học Stanford đặc cách tuyển vào, đến nay ở thành phố A vẫn được phụ huynh bọn nhỏ khen không dứt.

Anh ta và Mạnh Quỳnh là bạn thời trung học, lên đại học lại cùng nhau vào Stanford, khác nhau là, anh ta học tâm lý, còn Mạnh Quỳnh học y học lâm sàng.

Anh đút hai tay vào trong áo khoác nói:

"Dẫn đường đi."

Chu Tề bĩu môi, bước nhanh trước anh một bước..

Người đến đúng là không ít, thật sự cho hắn mặt mũi. Chu Tề đẩy cửa ra, nhìn trong phòng hội nghị đầy người, mỉm cười, thong dong tiêu sái bước lên phía trước.

trên mặt anh lộ vẻ ôn nhu trước sau như một tươi cười

"Chào mọi người, tôi là Chu Tề, là bác sĩ tâm lý chính hôm nay, vị này là trợ lý của tôi, Nguyễn Mạnh Quỳnh."

Khuôn mặt anh tuấn tú, cử chỉ tao nhã, giọng nói ôn nhu, một câu mở đầu vô cùng đơn giản cũng đã chiếm được tình cảm của đại đa số phụ nữ ở đây.

"Phi Nhung, thật đẹp trai!"

Đồng nghiệp đẩy Phi Nhung đang nằm gục trên bàn, trong mắt hoàn toàn là kinh hỉ,

"Cả hai đều đẹp trai! Hai kiểu hoàn toàn đối lập! Hôm nay đến thật sự là đáng giá!"

Với mấy người đẹp trai Phi Nhung không có hứng thú, cô để ý là hôm nay không thể đi dạy. Ủ rũ ngẩng đầu nhìn lên trên, không ngờ liếc mắt một cái, thân mình liền lập tức cứng đờ.

Người kia...... không phải là bác sĩ ngày đó sao?

Cô chớp chớp mắt, gần như nghĩ là mình bị ảo giác.

Đồng nghiệp ở bên tai cô trêu đùa

"Thế nào, Nhung Nhung, nhìn trúng người nào, nói cho tỷ tỷ! Tỷ tỷ giúp muội gọi điện!"

Nhất thời cô rùng mình một cái, cúi đầu, hình ảnh bác sĩ cầm dao phẫu thuật kia lại phóng to trong đầu, thậm chí cô cảm thấy vết mổ cũng cùng lúc đau theo.

Đồng nghiệp còn lải nhải bên tai, nói hai người trên kia đẹp trai thế nào. Phi Nhung ngẩn ngơ, chỉ ừ một tiếng, trên thực tế tâm hồn đã sớm đi vào cõi thần tiên nào rồi.

"Đa số mọi người đối với tâm lý học không hiểu rõ." Chu Tề mở máy chiếu,

"Tôi biết ở đây cũng có rất nhiều người như vậy, trên thực tế tâm lý học là môn học rất cao thâm."

Anh ta đi đến bên Mạnh Quỳnh, mỉm cười

"Sau đây tôi sẽ làm một thí nghiệm, cho mọi người thấy sự kỳ diệu của tâm lý học."

Anh ta di chuyển chuột vài cái, trong phòng hội nghị nhất thời vang lên một đoạn âm nhạc thư thả. hắn đi xuống bục giảng, chỉ vào cái bàn phía trước, nhìn Mạnh Quỳnh cười cười thật có lỗi

"Mạnh Quỳnh, phiền cậu nằm trên đó được chứ?"

Mặt mày Mạnh Quỳnh càng lúc càng lạnh như băng, lúc đến Chu Tề cũng không nói muốn anh nằm trên mặt bàn, coi anh là gì? Chuột bạch à?

"Cậu muốn trở về xem mắt sao?"

Sắc mặt Chu Tề không thay đổi, giống như lơ đãng cúi xuống bên tai Mạnh Quỳnh nhỏ giọng nói.

Mạnh Quỳnh biến sắc, trầm mặc vài giây, đành nằm lên.

"Tốt, hiện tại hãy buông lỏng đầu óc, không nghĩ gì cả." Thanh âm Chu Tề hết sức thong thả, từng âm tiết giống như là cố ý kéo dài.

Phòng hội nghị càng ngày càng im lặng, chảy xuôi theo từng nốt nhạc, giọng nói của Chu Tề càng ngày càng thấp, trong phòng hội nghị có người thậm chí không tự chủ nín thở rồi hô hấp, trừng mắt nhướn cổ muốn xem Chu Tề rốt cuộc đang làm cái gì. Phía sau cũng chỉ có ánh mắt Phi Nhung còn đang mờ mịt, không biết suy nghĩ cái gì.

"hiện tại hãy tưởng tượng bạn là một tảng đá. Cứng rắn, tảng đá nằm ở ven đường, gió thổi phơi nắng cũng không di chuyển......"

Mạnh Quỳnh không kháng cự, gắt gao nhắm mắt lại, y theo yêu cầu của Chu Tề mà làm.

Ý thức càng ngày càng mơ hồ, tảng đá, anh là một tảng đá......

"Tốt lắm, bạn chính là một tảng đá." Thanh âm Chu Tề rất thấp, thậm chí giống như lẩm bẩm.

Ực, không biết là ai khẩn trương nuốt nước miếng.

Trong mắt Chu Tề mang theo ý cười, đưa mắt nhìn đám đông phía trước một chút, đi đến giữa phòng họp, nhẹ giọng nói

"Mọi người chắc rất tò mò tôi đang làm gì, bây giờ tôi sẽ chọn một người đi lên đây cảm nhận một chút."

Gần như cả đám con gái trẻ tuổi bắt đầu rục rịch, Chu Tề vươn ngón trỏ dựng thẳng ở trên môi thở dài một tiếng.

Bỗng nhiên hướng thẳng đến chỗ Phi Nhung, gõ gõ mặt bàn của cô,

"Vị mỹ nữ này, tôi ở trên bục đã để ý thấy cô nghe thật sự nghiêm túc, có thể mời cô đi lên phía trước một lát không?"

Phi Nhung ngơ ngác mở trừng hai mắt, cuối cùng hồi phục tinh thần,

"Hả?"

Chu Tề vẫn tươi cười, lặp lại câu nói vừa rồi, đứng trước mặt Phi Nhung, làm tư thế xin mời.

Anh ta đang làm gì vậy? Phi Nhung mơ mơ màng màng đứng lên, đi theo Chu Tề từng bước lên phía trước. Anh ta rốt cuộc yêu cầu cô làm gì? Vừa rồi cô đang ngẩn người, căn bản là không nghe thấy anh ta nói gì.

Nghe thật sự nghiêm túc! Làm sao có thể?

Đôi mắt Chu Tề lóe lên, anh ghét nhất bị người ta không để ý nghe mình nói, lá gan cô gái này thật lớn, quang minh chính đại ở trước mặt anh thất thần, nếu không cho cô chút giáo huấn, anh sẽ cảm thấy thực có lỗi với chính mình!

"Vị mỹ nữ này, xin hỏi hiện tại cô cảm nhận được gì?" Chu Tề đưa microphone đưa tới bên miệng Phi Nhung.

Cảm nhận, cảm nhận...... cô có cảm nhận gì? Phi Nhung cắn môi, trong đôi mắt to lộ vẻ lúng túng.

"Đừng khẩn trương, không sao, chỉ cần nói một chút cảm nhận là được rồi." Chu Tề cười càng ôn nhu.

Hai má Phi Nhung nóng lên, nhìn thoáng qua Mạnh Quỳnh đang nằm trên bàn vẫn không nhúc nhích, đang lúc bối rối, đầu ngón tay không cẩn thận đụng phải cẳng chân anh.

Trong mắt to vụt qua một tia không thể tin được, thân mình bác sĩ thế mà thật cứng rắn! Giống như tảng đá!

Thời gian lâu như vậy mà Phi Nhung không nói chuyện, Chu Tề vẫn kiên nhẫn giơ microphone như cũ

"Nào, nói chút cảm nhận của cô đi, đừng sợ."

Đầu ngón tay Phi Nhung ở trên cẳng chân Mạnh Quỳnh giật giật, bỗng nhiên hướng microphone nói: "hắn cứng * !"

Khuôn mặt ôn nhu tươi cười của Chu Tề bị kìm nén, trong phòng hội nghị đầu tiên mọi người ngẩn ra, liền sau đó lập tức đem ánh mắt tập trung đến hạ thân Mạnh Quỳnh.

Phi Nhung thấy một lúc lâu sau Chu Tề cũng không tiếp lời cô, chớp mắt to hướng microphone nhấn mạnh lần nữa

"thật sự! hắn thật sự cứng!"

Vừa dứt lời, tảng đá Mạnh Quỳnh mới vừa rồi còn nằm ở trên bàn bỗng nhiên bật dậy, ánh mắt lạnh như băng như kiếm đâm thẳng vào Phi Nhung.

Cô bị anh dọa từng bước lui về phía sau, đáng thương cầm lấy microphone

"Mạnh, bác sĩ Mạnh, không phải anh cứng sao, sao lại ngồi dậy?"

__________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro