CHƯƠNG 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

《Mr.X và tôi》 Quyển 2 tiểu thuyết cùng tên《Chỉ vì gặp cậu》

Tác giả: Trương Văn Sảng Biên soạn: Hà Ngọc Dĩnh.

Người dịch: Pinky Lee.

CHƯƠNG 2.

“Chính Hi! Cậu đợi tôi một chút, tôi thu dọn xong bài tập hôm nay một chút rồi đi.” Ngải Đồng vừa nói vừa không ngừng thu dọn, Từ Chính HI vẫn đang thu dọn, đột nhiên bị một đôi tay to kéo đến bên cạnh, ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là Đào Dã. Đào Dã không biết từ lúc nào đã thay xong đồ bóng rổ, lộ ra cẳng chân và cẳng tay trong trời mùa đông lạnh giá, trên làn da vẫn còn những giọt mồ hôi li ti dày đặc, bộ dạng hiện rõ đã vận động.

“Ngải Đồng, tôi kéo Chính Hi đi trước, cậu lát nữa đến thao trường tìm chúng tôi nha!” Đào Dã kéo Từ Chính HI chạy ra ngoài, kỳ lạ là Từ Chính Hi không có phản kháng, cũng không biết là quen rồi hay là gì, chỉ bởi vì một câu “Đi thôi, Chính Hi!” thì liền ngoan ngoãn bị Đào Dã túm tay, kéo đến thao trường. Để lại một mình Ngải Đồng vẻ mặt vẫn còn kinh ngạc ngồi ở chỗ ngồi, lắc lắc đầu cảm thán: “Hắc, Từ Chính Hi này, lúc trưa còn nói với tôi hôm nay sẽ không theo Đào Dã đánh bóng rổ, muốn cùng tôi trở về nhà xem Nữ chiến sĩ, sao mà mới mấy tiết học, đã thay đổi rồi?” nhưng trên miệng thì nói vậy, tay cũng không ngừng thu dọn, đem đồ đạc của mình thu dọn xong, lại đem sách vở của Từ Chính Hi thu dọn gọn, phóng tầm mắt nhìn ra mấy điểm đen ngoài thao tường qua cửa sổ, sau lưng đeo balô của mình, trước mặt thì đeo balô của Từ Chính Hi, chậm chậm đi xuống lầu.

Từ Chính Hi trên thao trường, đang đánh bóng rổ cùng Đào Dã, chỉ là cậu vẫn như trước sợ lạnh quấn người mình giống như trái banh, thân thể cồng kềnh từng chút từng chút một di chuyển, nhìn giống như đang giành trái banh trên tay Đào Dã, nhưng thực tế chỉ là đang dịch chuyển mà thôi. Ngải Đồng thấy vậy, cười một trận, đi lên trước gia nhập cùng bọn họ, cố ý phá vỡ quy tắc giành lấy đập trái banh trên tay Đào Dã, quay người nói với Đão Dã đi nhặt banh: “Năng khiếu bóng rổ gì, cũng chỉ là như vậy thôi!” tiếp theo túm lấy balô bên người cùng Từ Chính Hi chạy ra cổng trường học, miệng vần không quên nhắc nhở một câu: “Chính Hi, chạy nhanh!”

Đào Dã quay đầu lại phát hiện bị Ngải Đồng chơi xỏ, cũng không lo lấy đồ, ôm bóng chạy về trước đuổi theo: “Này! Hai người đừng đi! Chính Hi!” nghe thấy Đào Dã kêu gào, Từ Chính Hi quay đầu lại, thở hổn hển nói: “Đào Dã, đồ của cậu!”

Đào Dã vội càng trở lại lấy balô và quần áo để ở sân bóng rổ, lợi dụng ưu thế chân dài của mình tốc độ đuổi theo. Ngải Đồng cũng lôi Từ Chính Hi chạy về trước, mặc kệ Đào Dã kêu “Đợi chút, đợi chút!” Từ Chính Hi có hơi thở gấp, nhưng vẫn chạy theo Ngải Đồng, nhìn Ngải Đồng phía trước đang kéo mình yếu ớt hỏi một câu: “Chúng ta có cần đợi cậu ấy không?” câu nói này vừa nói xong mà thôi, Đào Dã đột nhiên đã đuổi tới, lại cắn răng kêu Ngải Đồng và Từ Chính Hi, đứng trước mặt hai người mở rộng cánh tay, ngăn cản đường đi của hai người: “Xem hai cậu chạy đi đâu!”

Từ Chính Hi ngừng lại, có chút thở không nổi, Ngải Đồng so với cậu đỡ hơn chút, vẫn có thể nói: “Đào Dã, cậu làm sao cứ dán vào Từ Chính Hi nhà chúng tôi hả! Cậu nhìn không ra Từ Chính Hi không muốn đánh bóng rổ sao, ngày ngày kéo cậu ấy đi, cậu có phiền không hả?”

Đào Dã nghe thấy lời của Ngải Đồng, trên mặt lộ ra vẻ mặt rất ngạc nhiên, lại giống như có chút ủy khuất, cúi đầu rồi lại ngẩng đầul ên, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Từ Chính Hi chậm chạp kéo lại, vội vàng đem Ngải Đồng đứng phía trước bảo vệ kéo qua bên cạnh, nói với cô: “Ngải Đồng, không sao, vận động cũng rất tốt.”

Không nói cũng còn tốt, Từ Chính Hi nói câu này ra, Đào Dã trong chớp mắt lên tinh thần, dáng vẻ kiêu ngạo nói với Ngải Đồng: “Nghe thấy chưa hả! Chính Hi nói vận động rất tốt, cậu xem vào làm gì hả, phải không, Chính Hi?” Ngải Đồng vẫn muốn nói gì đó, mới tiến lên trước, liền bị Từ Chính Hi kéo lại: “Ngải Đồng, chúng ta đi, mới không cần để ý tên gia hỏa tự đại này.” Nói xong, Từ Chính Hi kéo Ngải Đồng đi bước lớn về trước, Đào Dã tự biết mình nói sai đứng ngốc ở đó, nhìn Từ Chính Hi bỏ đi, còn có hình bóng của Ngải Đồng đột nhiên quay đầu lại lè lưỡi làm mặt quỷ với mình dần dần đi xa.

“Chính Hi, cậu thật sự tức giận sao?” Ngải Đồng hỏi.

“Có thể không tức giận sao? Cậu ta nói cậu là xía vào! Tôi với cậu ta rất thân sao? Tôi cùng cậu đã kết nghĩa anh em rồi!” Từ Chính Hi tức giận đến bành cả quai hàm, cũng không nhìn Ngải Đồng, chỉ là tức giận đi một đường.

Nghe thấy Chính Hi nói như vậy, khỏi nói Ngải Đồng trong lòng có bao nhiêu cao hứng, trên mặt cũng treo lên nụ cười không thể nào tháo xuống, chỉ là bốn từ “kết nghĩa anh em” khiến cô có chút khó chịu, nhìn bóng dáng Từ Chính Hi thở hổn hển, Ngải Đồng cảm thấy buồn cười lắc lắc đầu, trong lòng hỏi, trên thế gian này sao lại có người đáng yêu như vậy chứ? Sau khi cảm thán xong vội vàng đuổi theo, khoác lên cánh tay Từ Chính Hi nói: “Được rồi, được rồi, đừng tức giận, chúng ta về nhà xem Nữ chiến sĩ đi! Ba mẹ tôi hôm nay không ở nhà, vừa lúc có thể đến nhà cậu cọ cơm, hihi~”

Nghe lời của Ngải Đồng, sự tức giận của Từ Chính Hi trong nháy mắt xìu xuống, vuốt vuốt mũi Ngải Đồng: “Cậu đó! Nữ chiến sĩ khẳng định chỉ là viện cớ! Muốn ăn cơm mẹ tôi mới là mục đích của cậu!”

“Hắc hắc hắc, đừng vạch trần tôi chứ!” Ngải Đồng kiêu ngạo nói.

Nói tới cũng vừa lúc, lúc bầu không khí vừa dịu lại, Đào Dã lại không biết từ chỗ nào nhảy ra, nụ cười của Ngải Đồng và Từ Chính Hi căng cứng trên mặt, Đào Dã thở hổn hển, nhưng dùng một cánh tay ngăn trước mặt hai người không để hai người bỏ đi, Từ Chính Hi đành phải lại nghiêm mặt lại, thu lại nụ cười trên mặt, vẫn là Ngải Đồng mở miệng trước: “Đào Dã, cậu rốt cuộc muốn làm gì hả!”

“Đợi…đợi…đợi chút đi…để tôi…thở…thở lấy hơi…trước…trước đã…phù phù phù phù…” Đào Dã đặt tay xuống, hay tay nhét vào giữa chân, con người lại, nuốt mấy ngụm nước bọt mới đứng thẳng dậy, mặt nghiêm túc nhìn Ngải Đồng và Từ Chính Hi, dọa hai người cũng nghiêm túc theo, đoán động tác tiếp theo của Đào Dã.

“Ngải Đồng, tôi lúc nãy nói lời rất không nên nói, hy vọng cậu có thể tha thứ cho tôi, tôi là thật lòng muốn kết bạn với Từ Chính Hi, xin lỗi!” nói xong Đào Dã liền cúi rạp người xuống, cOng người lại một góc 90 độ. Đào Dã cúi đầu, tim đạp thịch thịch thịch, hoàn toàn không biết Ngải Đồng và Từ Chính Hi ở trước mặt trao đổi ánh mắt gì đó với nhau, chỉ lo lắng chờ đời, không dám ngẩng đầu.

Ngải Đồng nhìn Từ Chính Hi, Từ Chính Hi nhìn Ngải Đồng, hai người đều kinh ngạc nói không nên lời, giữa ánh mắt trao đổi tin tức chất đống.

“Muốn tha thứ cậu ta sao?”

“Cậu ta nói là cậu, cậu muốn tha thứ cậu ta sao?”

“Tôi thấy thái độ cậu ta vẫn rất thành khẩn, người tức giận là cậu, tha thứ cậu ta sao?”

“Cậu cũng tha thứ cậu ta rồi, tôi còn có thể nói gì chứ?”

“Vậy cậu vốn dĩ cũng không tức giận, cậu chỉ phát hỏa.”

“Cậu vẫn không tức giận? Tôi thấy tư thế cậu như muốn cùng cậu ta đánh một trận!”

“Được rồi, được rồi, cậu ta vẫn cúi người kìa!”

“Vậy thì…”

“Tha thứ cậu ta?”

Trao đổi đến đây, hai người cũng nhịn không được cười “phốc” một tiếng, tiếp theo vẫn không nhịn được bắt đầu ôm bụng cười to. Đào Dã cúi đầu chỉ nghe thấy một trận trầm mặc, sau đó là tiếng cười haha của hai người, từ từ ngẩng đầu lên nhìn hai người, trong ánh mắt viết đầy nghi ngờ. Nhìn dáng vẻ của Đào Dã, Ngải Đồng và Từ Chính Hi cười đến thích thú.

Thử thăm dò, Đào Dã mở miệng: “Hai người đây là…” Làm sao vậy?”

Vẫn là Ngải Đồng ngưng cười trước, đi lên trước kéo kéo Đào Dã: “Được rồi, chúng tôi tha thứ cho cậu.”

“Cho nên…đây là?” rất rõ ràng, Đào Dã vẫn chưa hiểu rõ tình hình.

Ngải Đồng thở dài một hơi, đi đến trước mặt Đào Dã nhịp nhịp mũi giày: “Đầu cậu đều dùng để nuôi tóc sao? Cậu nói xem ý chúng tôi là gì?”

“Tha thứ cho tôi rồi?”

Từ Chính Hi cũng lật mắt coi thường: “Nếu không thì sao?”

Sau khi Đào Dã nghe, đầu tiên là ngốc ra, tiếp theo làm ra bộ dạng cực kỳ vui vẻ, nhảy loi nhoi, hét to “yeah”, còn phát ra hai tiếng hoan hô “ya ya”. Nếu không phải Từ Chính Hi đi lên trước kéo cậu ta ngăn lại, sợ là Đào Dã sẽ bắt đầu lăn tròn trên đất.

Thấy dáng vẻ Đào Dã vui vẻ như vậy, sự tức giận cũng mất tiêu không thấy. Ba người cười hi hi ha ha, cùng nhau đi về nhà Từ Chính Hi.

Là mẹ Từ ra mở cửa, vội vàng chào đón Ngải Đồng và Đào Dã vào nhà. “Đồng Đồng đến rồi? Dì hôm nay làm món cá hấp con thích ăn nhất nè!” Ngải Đồng nghe vậy, hai mắt đều phát sáng, dường như là nhào vào lòng mẹ Từ: “Dì tốt nhất! Tốt hơn so với mẹ con rồi!”

“Nha đầu ngốc.” mẹ Từ cưng chiều sờ sờ đầu Ngải Đồng.

“Mẹ, đây là bạn học cấp 3 của con, Đào Dã.” Từ Chính Hi giới thiệu với mẹ.

“Không chỉ là bạn học. Chúng con là bạn tốt!” Đào Dã lập tức bào chữa cho mình, “Phải không, Chính Hi?”

Từ Chính Hi có chút khóc cười không xong: “Phải, phải, phải, cậu ấy là bạn tốt của con.”

Mẹ Từ cũng cảm thấy Đào Dã đáng yêu: “Vào nhà trước đã, không cần thay giày. Ba Chính Hi tối nay có việc, trở về khá muộn, các con ngồi chơi đi, dì đi làm cơm đây.”

“Dì, con đến giúp dì!” Ngải Đồng xung phong nhận việc cùng mẹ Từ đi vào phòng bếp.

Từ Chính Hi thấy chỉ còn lại cậu và Đào Dã, không biết có phải là nên cùng cậu ta xem phim “Nữ chiến sĩ xinh đẹp” mà cậu tính coi không, đành phải ngồi trước ti vi loay hoay đổi kênh, tâm tình cũng không biết bị thổi đến nơi nào, chỉ hy vọng nhanh chóng đến giờ ăn, nghe thấy tiếng nói cười vui vẻ của mẹ Từ và Ngải Đồng trong phòng bếp, Từ Chính Hi trong lòng vô cùng ghen tỵ.

Đột nhiên Đào Dã hét to một tiếng: “A!AAAAAA! Lên một kênh! Lên một kênh! Chính Hi lên một kênh! Không phải không phải, là lên một kênh nữa, không phải kênh này! Aiya, cậu ngốc chết, đưa tôi!” Đào Dã đột nhiên la hét dọa Từ Chính Hi đang phát ngốc, trong đầu có hơi không chuyển động, Đào Dã thấy vậy đành phải nhào qua giật điều khiển trên tay Từ Chính Hi đổi kênh.

Trong ti vi vang lên tiếng ầm ĩ chói tai, theo đó còn có tiếng ầm ĩ của Đào Dã, Từ Chính Hi giống như nhìn sinh vật lạ nhìn sang Đào Dã, cũng không biết tại sao cậu ta đột nhiên kích động như vậy: “Đào Dã, cậu uống nhầm thuốc sao?”

“Xuỵt!” Đào Dã lập tức cắt ngang lời nói Từ Chính Hi, “Nghe!”

“Xin mời đàn dương cầm màu phấn của chúng ta lên!” người trong tivi nói vậy, lại là một trận la hét.

“Đào Dã, đây rốt cuộc là gì?” Từ Chính Hi nhịn không được lại hỏi.

“<Black Humor>! <Black Humor>! Yeah! Tôi nói chính là <Black Humor>!” Đào Dã cũng không để ý câu hỏi của Từ Chính Hi, mà là tự mình trả lời theo tivi, “Chính Hi, cậu nghe bài này đi! Rất hay! Đây là Châu Kiệt Luân ca sỹ thích nhất của tôi!”

“Tôi biết đây là Châu Kiệt Luân, tôi là hỏi cậu, đây là gì mà cậu kích động như vậy.” Từ Chính Hi không vui nhìn nhìn Đào Dã. Nhưng Đào Dã cũng không để ý, chỉ là kéo Từ Chính Hi, rất kích động nói “Cậu nghe!”

“Khó chịu bởi vì kìm nén đã lâu

Là  bởi vì nhớ quá nhiều

Là ảnh hưởng tâm lý

Em nói ở bên anh có chút miễn cưỡng

Nụ cười gượng gạo

Có nên buông bỏ anh không

Đừng suy nghĩ nhiều

Anh nghĩ nhất định là anh nghe nhầm, làm sai chỗ nào đó

Nhờ anh nhớ rằng suy nghĩ em có vấn đề

Tùy tiện nói nói

Thật ra anh sớm đã đoán rõ nhìn thấu không muốn nói nhiều

Chỉ là anh sợ nước mắt không kìm nén được

Không hiểu được sự hài hước độc ác của em

Anh nghĩ thông rồi lại phải cân nhắc

Từ bỏ là em đã muốn từ rất lâu rồi sao

Anh không muốn vạch trần em

Lúc đó chỉ xem như em đùa chơi

Anh nghĩ thông rồi lại phải cân nhắc

Từ  bỏ là em đã muốn từ rất lâu rồi sao

Thua bởi sự hài hước độc ác của em.”

Châu Kiệt Luân ngồi trước đàn dương cầm màu phấn dần dần đánh đàn, hiện trường vốn dĩ ầm ĩ đột nhiên yên tĩnh lại, Đào Dã chầm chậm cũng giống như khán giả ở hiện trường, nhẹ nhàng ngâm nga theo ca khúc của Châu Kiệt Luân, ca từ của Châu Kiệt Luân cũng từng chút từng chút một thấm vào trong lòng Từ Chính Hi.

Có thể là từ lúc bắt đầu, Từ Chính Hi ngọai trừ nhớ tên của Châu Kiệt Luân, ca sĩ Châu Kiệt Luân, vẫn nhớ Đào Dã thích Châu Kiệt Luân.

Xem Châu Kiệt Luân hát một lúc, Đào Dã cũng thành công hoàn thành an lợi* (lôi kéo được ai đó cũng thích thần tượng của mình), Ngải Đồng cùng mẹ Từ đem đồ ăn lên bàn, vừa ngồi xuống, ba Từ đột nhiên đẩy cửa ra. Từ Chính Hi thấy ba Từ lập tức đứng dậy, nơm nớp lo sợ. Ba Từ nâng mí mắt nhìn Từ Chính Hi một cái, quét mắt nhìn người trên bàn cơm: “Bạn học?”

Từ Chính Hi hiền lành gật đầu, ba Từ không nhìn cậu nữa, nới lỏng cà vạt rồi đi thẳng về phòng ngủ, Từ Chính Hi thấy ba đóng cửa, mới từ từ ngồi xuống. Đào Dã nhìn dáng vẻ Từ Chính Hi, muốn nói lại thôi, Ngải Đồng ra hiệu với cậu, kêu cậu đừng hỏi nhiều, Đào Dã đành phải ngậm miệng lại, cúi đầu ăn cơm.

Kết quả đến cuối cùng Từ Chính Hi cũng không thể cùng Ngải Đồng xem <Nữ chiến binh xinh đẹp>, ăn cơm xong không lâu, Ngải Đồng liền kéo Đào Dã ra khỏi nhà Từ Chính Hi, mà Từ Chính Hi thì chán chường trở lại phòng ngủ làm bài tập của mình.

“Ngải Đồng, làm sao lại vội như vậy, bây giờ còn rất sớm mà, tôi còn muốn cùng Chính Hi xem cao thủ bóng rổ nữa!” bị Ngải Đồng ép kéo ra cửa Đào Dã có chút không hiểu rõ, nhưng kết quả kháng nghị như vậy lại đổi được ánh mắt coi thường của Ngải Đồng: “Cậu có một chút nhãn lực không hả?”

“Hả?” Đào Dã nghi hoặc.

Ngải Đồng lại vứt qua một ánh mắt coi thường cho Đào Dã: “Ba Chính Hì vềm thì không thể ở nhà cậu ấy lâu được. Cậu nhìn không ra sao?”

Đào Dã gãi gãi đầu trả lời: “Hình như có chút kỳ lạ. Rốt cuộc là chuyện gì chứ? Cậu nói với tôi xem.”

Ngải Đồng kéo kéo miệng, ngẩng đầu nhìn Đào Dã, từ đầu đến cuối vẫn không nói ra, chỉ lắc lắc đầu, thở dài: “Haiz, cậu ngày mai tự mình hỏi Chính Hi đi, loại chuyện này tôi cũng không tiện nói. Được rồi, được rồi, tôi phải về nhà, nhà chúng tôi gần nhau, cậu sao?”

“Nhà tôi cũng được, đi đường này trở về cũng tầm hơn hai mươi phút, làm sao? Muốn đến nhà tôi chơi sao?” Đào Dã trêu chọc Ngải Đồng.

“Cậu đi đi, nghĩ thật đẹp.” nói xong câu này, Ngải Đồng đầu cũng không quay lại hướng nhà mình đi về. Đào Dã đứng đó làm mặt quỷ với bóng lưng của Ngải Đồng, lại ngẩng đầu lên nhìn nhìn ánh đèn lờ mờ của nhà Từ Chính Hi, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro