CHƯƠNG 9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

《Mr.X và tôi》 Quyển 2 tiểu thuyết cùng tên《Chỉ vì gặp cậu》

Tác giả: Trương Văn Sảng Biên soạn: Hà Ngọc Dĩnh.

Người dịch: Pinky Lee.

CHƯƠNG 9.

Mấy ngày sau đó, Từ Chính Hi phát hiện Cố Tuyết đối mặt với Đào Dã rõ ràng là cười nhiều hơn, cậu không biết bọn họ lén lút liên lạc gì đó hay không, nhưng thay đổi như vậy khiến trong lòng cậu cũng không phải là rất thoải mái. Lần này đội bóng rổ giành được giải ở giải thi đấu khu vực, bởi vì thời gian thi đấu là trong lúc lên lớp, Từ Chính Hi không xem được hết, nên nói thế nào cũng muốn theo Đào Dã cùng nhau tham gia tiệc mừng công.

Đào Dã nói cậu cũng mời Cố Tuyết, hơn nữa Cố Tuyết cũng đã đồng ý. Từ Chính Hi thấy bộ dáng chìm đắm của Đào Dã cũng không thoải mái, nói ra câu khiêu khích: “Cậu cẩn thận cô ta thả chim bồ câu cho cậu!”

Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa, không ai ngờ tới vậy mà thành thật.

Địa điểm ăn mừng là nhà thể thao của trường học, sân bong rổ trong phòng, các đội viên đội bóng rổ vây quanh một bên, mua đồ ăn vặt, còn có nước uống và bia. Bia là các đàn anh lớp 11 mua, trước đây Từ Chính Hi và Đào Dã đều là tiểu thiếu niên ba tốt, giọt rượu cũng chưa đụng qua.

Đội trưởng đội bóng rổ là Dư Sướng Thần, đây là lần đầu tiên quan sát anh ta ở khoảng cách gần như vậy, đây khiến đội trưởng đội bóng rổ đau khổ phát hoa si bên cạnh cậu cả ngày, xem ra lúc bình thường chơi bóng rổ đều muốn đẹp trai. Lúc chơi bóng rổ, anh ta cũng luôn trưng ra bộ mặt hung dữ, Từ Chính Hi cảm thấy cực kỳ khó nhìn, tương tự vậy, Đào Dã bên cạnh anh ta rõ ràng là đẹp trai sáng lán hơn nhiều. Từ Chính Hi nghĩ, đại khái Dư Sướng Thần cũng không biết anh ta lúc chơi bóng rổ có bao nhiêu trâu bò, nên lúc này mới không ngừng phóng điện với mọi người.

Đào Dã luôn khen Dư Sướng Thần trước mặt Từ Chính Hi, nói học trưởng có kỹ thuật chơi bóng rỗ tốt thế nào, dẫn dắt đội lợi hại ra sao. Mỗi lần Đào Dã lúc bừng bừng giảng giải, Từ Chính Hi trong lòng đặc biệt không có cảm giác gì, cậu lại không hiểu bóng rổ, chỉ biết sơ sơ, hơn nữa Đào Dã dùng ánh mắt sùng bái như vậy mà khen người khác với cậu, trong đầu nhớ lại cảnh tượng đó, Từ Chính Hi liền cảm thấy bực bội. vì mấy thứ đó mà Từ Chính Hi muốn lần này đối mặt với Dư Sướng Thần, không tránh được tâm trạng buồn bực.

Có điều ở chung một lúc, Từ Chính Hi cũng cảm thấy đội trưởng này hình như là người không tệ, vẻ mặt hung hăng ở trên sân bóng rổ so ra thì lúc này thân thiết hơn nhiều. nhưng Đào Dã ở một bên, nhưng bởi vì Cố Tuyết vẫn không đến, thứ gì cũng không ăn, không ngừng nhìn điện thoại, bộ dạng rất sốt ruột, cũng không giao lưu gì mấy với các đội viên khác.

Tiệc ăn mừng kết thúc rất muộn, đồ ăn cũng ăn sạch rồi, chỉ còn thừa lại vài chai bia. Mọi người nhìn thời gian cũng không còn sớm, áng vẻ như muốn về nhà, vốn định mọi người cùng nhau dọn dẹp thì giải tán, nhưng Đào Dã khăng khăng muốn ở lại, những người khác đi rồi, chỉ còn lại cậu ta và Từ Chính Hi.

“Đào Dã, đi về đi.” Từ Chính Hi nhìn thời gian cũng không còn sớm, có điều may là ba Từ đã đi công tác rồi, chỉ cần nói trước với mẹ một câu, chắc có thể ở lại lâu một chút.

“Tôi còn phải đợi Cố Tuyết nữa!”

“Cô ta không lại. Đi về đi.”

“Chính là do cái miệng quạ của cậu!”

Câu này khiến Từ Chính Hi nói không nên lời, há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói ra tiếng, cuối cùng đành phải cúi đầu, nhỏ tiếng nói một câu: “Xin lỗi.”

Đào Dã ngẩng đầu nhìn nhìn Từ Chính Hi, cũng không biết đang nghĩ gì, đột nhiên nghẹn khuất mắng một tiếng “fu*k”, cuối cùng cầm chai bia trước mặt lên bắt đầu điên cuồng rót. Từ Chính Hi thấy vậy lập tức đi lên ngăn cản, nhưng một câu của Đào Dã đã khiến Từ Chính Hi không làm gì nữa: “Nếu như cậu còn xem tôi là anh em, thì cứ để tôi uống. Tôi muốn uống thật sảng khoái, sau đó quên cô ta.”

Vốn dĩ đối diện Cố Tuyết, Đào Dã cũng là bộ dạng khác người như vậy, Từ Chính Hi nghĩ. Cậu cứ an tĩnh như vậy ngồi bên cạnh, nhìn Đào Dã một chai rồi một chai thấm vào ngực, trôi qua môi, rồi đi vào bụng. Từ Chính Hi nhìn khó chịu, nhưng cậu cũng không có ngăn cản Đào Dã, có lẽ là tin vào câu “quên cô ta”, có lẽ là Đào Dã nói “anh em” đi, cũng lựa chọn không nhìn nữa, cậu gửi tin nhắn cho mẹ nói phải về muộn, sau đó bắt đầu dọn dẹp hiện trường.

Rác sau khi ăn Từ Chính Hi từng chút từng chút dọn sạch lại, cũng đem quả bóng của mấy người lúc luyện bóng cất vào trong kho đồ. Từ kho đồ đi ra, Từ Chính Hi phát hiện Đào Dã đã uống say, chẳng biết làm sao đành đi đến kêu Đào Dã dậy, nhưng Đào Dã lật người một cái, đem Từ Chính Hi đè dưới người, trong miệng lẩm bẩm: “Cố Tuyết…Cố Tuyết cậu đến rồi…”

Từ Chính Hi dùng súc đem Đào Dã từ trên người đẩy ra, nhưng Đào Dã chỉ là nằm trên đất không động đậy. Từ Chính Hi nhớ lại trong kho đồ có miếng đệm, thử kêu Đào Dã ở bên tỉnh dậy.

“Đào Dã, dậy đi, ngủ trên đất sẽ bệnh đó, Đào Dã!”

Nhưng Đào Dã vẫn nằm chết trên đất không nhúc nhích, bất đắc dĩ, Từ Chính Hi đành phải tốn hết sức lực đem Đào Dã dìu tới miếng đệm mềm trong phòng chứa đồ. Sau đó bản thân cũng ngồi trên đệm, lưng dựa vào thùng phía sau thở một hơi. Đào Dã dường như ngủ rồi, lông mi dài rũ xuống, còn thấm chút hơi nước, Từ Chính Hi đau lòng nhìn, vươn tay ra gạt đi giọt nước mắt. cậu không hiểu Đào Dã tại sao lại thích Cố Tuyết như vậy, cũng giống như cậu không hiểu mình tại sao lại thích Đào Dã như vậy.

“Đào Dã, cậu tỉnh chưa?”

Đào Dã không trả lời, thậm chí cũng không động đậy. Từ Chính Hi yên lặng nhìn, nhìn tóc Đào Dã, nhìn trán Đào Dã, nhìn chân mày Đào Dã, mắt của cậu ấy, mũi của cậu ấy, môi của cậu ấy. Từ Chính Hi đột nhiên cảm thấy có chút miệng khô lưỡi đắng, không biết có phải là do uống bia lúc nãy nên bây giờ mới vậy.

Lắc lắc đầu, đem ý nghĩ kỳ quái trong đầu đều vung đi, lúc này Từ Chính Hi bắt đầu hối hận lúc trước mình không nên xem mấy truyện đam mỹ, bây giờ tình hình hai người ở trong một phòng như vậy, cậu cũng đã không tự chủ được mà bắt đầu nghĩ bậy.

Có lẽ là do bởi vì sắp vào hè, đêm cũng không lạnh bao nhiêu, ngược lại còn có chút nóng nực, Đào Dã nằm trên đệm, bắt đầu không an phận kéo áo, bởi vì luyện tập thời gian dài nên cơ bắp lộ ra rõ ràng. Tuy rằng như vậy không phải là lần đầu tiên Từ Chính Hi nhìn thấy, nhưng bình thường đều là lúc ban ngày nhiều người, bây giờ hai người đơn độc ở cùng, mà lại còn gần như vậy, lỗ tai Từ Chính Hi đều đỏ hết cả lên.

Thấy Đào Dã làm thêm nhiều động tác, giống như là muốn đem quần cởi sạch, Từ Chính Hi vội vàng đi lên kéo tay cậu ta, ngăn chặn lại hành động nguy hiểm của Đào Dã. Nhưng Đào Dã yên lặng rồi, Từ Chính Hi lại bắt đầu hoảng sợ. khoảng cách của cậu và Đào Dã không đến 10cm, mùi vị trên người Đào Dã trực tiếp từ khoang mũi đâm thẳng vào lồng ngực.

Trong phòng chứa đồ rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở yếu ớt của Đào Dã, còn có tiếng tim đập “tùm tùm tùm tùm” lúc này của Từ Chính Hi. Từ Chính Hi giống như là có ma ámm, cách Đào Dã càng lúc càng gần. Đào Dã đột nhiên động một cái, dọa Từ Chính Hi vội vàng từ trên người cậu ta ngồi dậy, không ngừng lên án bản thân trong lòng. Nhưng không lâu sau, trong không khí yên lặng liền tràn ngập mùi hương của Đào Dã, Từ Chính Hi nhìn mặt say ngủ của Đào Dã, nhìn đến bộ ngực nhấp nhô của cậu ta, còn có đường viền môi rõ ràng.

Lúc Từ Chính Hi phản ứng lại được, cậu đã hôn lên, mạnh mẽ kề sát lên bờ môi của Đào Dã. Con ngươi của Từ Chính Hi trừng lớn, nhìn dung mạo của Đào Dã, cậu ấy vẫn yên lặng ngủ, không động đậy. Từ Chính Hi lập tức ngồi dậy, hồi phục lại tâm tình bản thân. Tim đập lúc này so với lúc nãy còn nhanh gấp bội, thùng  thùng không ngừng.

Từ Chính Hi rất sợ Đào Dã tỉnh dậy, vừa xoa ngực mình, vừa quay đầu lại thỉnh thoảng nhìn Đào Dã, vô cùng căng thẳng, lo sợ một chút động tĩnh của mình sẽ làm cho Đào Dã tỉnh dậy.

Cũng may Đào Dã cũng không có khác thường gì, đêm cũng càng khuya, ánh trăng càng lúc càng rõ, từ cửa sổ chiếu vào, chiếu lên gương mặt đẹp trai của Đào Dã. Thật sự là rất đẹp, Từ Chính Hi nghĩ. Trong đầu óc của Từ Chính Hi thật sự là có quá nhiều điều không rõ, cậu không rõ mình tại sao lại thích Đào Dã, cậu không hiểu tại sao mình lại thích con trai, cậu không hiểu tại sao mình không dám bày tỏ với Đào Dã, cậu không hiểu tại sao Đào Dã trong mắt cậu lại đẹp trai đến vậy.

“Đào Dã.” Từ Chính Hi nhẹ giọng gọi. Cậu thật hi vọng một câu này có thể nói vân đạm phong kinh, nhưng hành động lại luôn đi ngược với tưởng tượng. đêm khuya càng yên tĩnh như vậy, cậu xác định Đào Dã không nghe thấy lời của mình nói, nhưng cậu vẫn như bị bóp chặt yết hầu, càng thêm nhỏ tiếng, dường như khàn khàn nói ra cậu này.

“Đào Dã, tớ thích cậu.” Từ Chính Hi nói, “Giống như cậu luôn xuất hiện trước mặt tớ vậy, trong đầu tớ cũng nhớ đến cậu từng phút từng giây. Thấy cậu thích Cố Tuyết như vậy, tớ thật sự rất khó chịu, nhưng tớ cái gì cũng không thể nói. Cậu biết rồi thì không biết sẽ có phản ứng thế nào nhỉ, tôi chỉ nhớ có một lần lúc Ngải Đồng nói đến Nam Khang và Bạch Khởi lớp kế bên, cậu nói hai đứa con trai bọn họ động tác ái muội rất buồn nôn, nhưng bọn mình thì sao? Thật sự là bản thân tớ tưởng tượng quá nhiều sao? Nếu như cậu có thể thích tớ, thì quá tốt rồi, cậu nói đúng không, Đào Dã?”

Nhưng không có ai trả lời, Từ Chính Hi có vẻ như bình tĩnh mà nói ra câu này, mới kinh sợ cảm thấy lạnh lạnh trên mặt mình, lời này nghẹn trong lòng đã bao lâu, cuối cùng ở trước mặt Đào Dã nói ra. Cậu biết sau khi Đào Dã tỉnh dậy thì cái gì cũng không biết, nhưng Từ Chính Hi dường như hạ xuống được tảng đá trong lòng, cậu biết, cậu thích Đào Dã, quả thật là cực kỳ thích Đào Dã, cho nên cậu chỉ cần Đào Dã vui vẻ là được.

Đào Dã có thể mãi mãi đều không biết, có một chàng trai nhỏ như vậy, trong đêm tối có một người uống say, trong lòng yên lặng quyết định, không quản sẽ xảy ra cái gì, chỉ có nụ cười của cậu, mới là niềm mong đợi lớn nhất trong lòng cậu.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Từ Chính Hi dụi dụi mắt, thật sự có chút mệt mõi, lưỡng lự có nên gọi Đào Dã dậy không, trong lúc Từ Chính Hi còn đang do dự, Đào Dã đã tự mình tỉnh dậy, dụi dụi mắt vẫn còn đang ngái ngủ, miệng lẩm nhẩm. một màn này nhìn vào trong mắt Từ Chính Hi khiến cậu liền tỉnh ngủ, buồn ngủ cũng không còn.

“Chính Hi?”

“Ừ.” Từ Chính Hi nuốt nước bọt.

“Mấy giờ rồi?”

Từ Chính Hi lấy điện thoại ra xem: “Sắp mười giờ.”

“Trễ như vậy sao? Tôi ngủ bao lâu rồi?”

“Không lâu lắm, chừng hơn một tiếng.”

Đào Dã chậm chậm từ trên đệm ngồi dậy, vươn người, há to miệng ngáp một cái. Vẫn duy trì động tác một tay dụi mắt, chỉ là lần này một tay khác lại vung ra, vói vào trong áo gãi ngứa, trưng ra bộ dáng đại thúc vừa tỉnh ngủ, nhưng vào trong mắt Từ Chính Hi, Đào Dã vẫn đẹp trai như trước không ai bằng.

“Đi về đi.” Đào Dã nói.

“Ừm…”

Đi phía sau Đào Dã, Từ Chính Hi có chút sợ hãi rụt rè, cậu nhớ đến mấy lời cậu nói với Đào Dã lúc ngủ, không nhịn được đỏ mặt, không dám ngẩng đầu. Đào Dã giống như là đã tỉnh rượu, đi rất nhanh, Từ Chính Hi ở phía sau thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bóng lưng cậu ta, trên mặt lúc thì buồn lo, lúc thì lại treo lên nụ cười khó xử.

Nếu như lúc này hỏi Từ Chính Hi, cậu nhất định sẽ nói cậu sẽ không hối hận mà hôn Đào Dã, thậm chí là rất vui, đây là bí mật nhỏ của cậu, chỉ có một mình cậu biết bí mật nhỏ này. Cho dù có đau khổ, nhưng cũng chắc chắn mà thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro