Chương 1: Hận thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phòng bệnh im lìm, ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn nhỏ cạnh giường tạo ra những vệt sáng yếu ớt trên tường. Âm thanh của máy móc hít thở, tiếng bíp đều đều của máy theo dõi nhịp tim và hơi thở nặng nề của Pooh là những âm thanh duy nhất phá vỡ sự tĩnh lặng. Pooh ngồi bên giường bệnh, đầu cúi gục xuống, tay nắm chặt tay tiền bối, người mà cậu yêu thương hơn cả mạng sống của mình.

Tiền bối của Pooh, người đã chiến đấu với tất cả sức lực để hoàn thành nhiệm vụ, giờ đây nằm bất động trên giường bệnh, khuôn mặt nhợt nhạt và cơ thể bị thương nặng. Những vết thương mà anh phải chịu đựng trong cuộc đột nhập vào hang ổ của băng nhóm xã hội đen, nơi mà anh đã bị đánh đập dã man, giờ đây lộ rõ trên cơ thể anh. Vết bầm tím và vết rách da thịt, dù được che phủ bằng băng gạc và băng vải, vẫn không thể che giấu được sự tàn bạo của những cú đánh mà anh đã phải chịu đựng.

Pooh ngồi cạnh giường, những giọt nước mắt không ngừng rơi. Cậu nhìn vào khuôn mặt của người mình yêu, đôi mắt anh nhắm chặt, dường như đang chìm trong giấc ngủ sâu không bao giờ kết thúc. Nỗi đau trong trái tim Pooh không thể nào diễn tả bằng lời. Cậu cảm thấy như có một hố sâu thẳm đang mở ra dưới chân mình, và mỗi phút trôi qua, sự trống rỗng ấy ngày càng trở nên sâu hơn.

“Anh sẽ không chết đâu, đúng không?” Pooh thì thầm, giọng cậu run rẩy. “Anh đã luôn mạnh mẽ như vậy. Anh sẽ không bỏ rơi em đâu đúng không?.”

Cậu đặt tay lên trán tiền bối, cảm nhận được sự lạnh lẽo dần bao trùm. Mỗi cái chạm nhẹ nhàng đều khiến cậu cảm thấy như bị xé nát trái tim. Pooh đã cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng nỗi đau quá lớn, và cậu không thể kìm nén được những tiếng nấc nghẹn ngào. Cậu nhớ lại những ngày tháng trước đây, khi tiền bối luôn là người động viên, an ủi và hỗ trợ cậu trong những lúc khó khăn nhất. Giờ đây, sự yếu đuối của tiền bối chỉ làm tăng thêm nỗi đau trong lòng Pooh.

“Anh đã đối mặt với mọi thử thách, không bao giờ lùi bước,” Pooh tiếp tục, giọng cậu đầy đau đớn. “Anh đã dũng cảm đứng lên vì những gì anh tin tưởng, và giờ đây, em không thể chấp nhận rằng anh phải chịu đựng như thế này. Anh đã làm quá nhiều cho em, cho chúng ta, và em không thể để anh ra đi mà không làm gì cả.”

Nước mắt lăn dài trên má cậu, và Pooh cảm thấy mình như đang ở giữa một cơn bão cảm xúc không thể điều khiển. Cậu đưa tay xoa nhẹ đầu tiền bối, cố gắng tìm kiếm sự an ủi từ cái chạm đó. Cảm giác da thịt lạnh lẽo dưới tay cậu càng làm tăng thêm nỗi đau trong lòng cậu. Cậu biết rằng, trong tình cảnh này, bất cứ lời nói nào cũng trở nên vô nghĩa. Cậu chỉ có thể ở đây, bên giường bệnh, chờ đợi một phép màu mà cậu biết sẽ không bao giờ đến.

“Anh đã luôn là người mạnh mẽ nhất mà em biết,” Pooh thì thầm, giọng cậu như bị nghẹn lại trong cổ họng. “Những lần anh nhìn em với ánh mắt động viên, những lần anh cười dù trong những lúc khó khăn nhất, đều giúp em mạnh mẽ hơn. Nhưng giờ đây, em không thể để anh phải chịu đựng một mình. Em sẽ không tha thứ cho những kẻ đã làm hại anh.”

Cảm giác căm thù sục sôi trong Pooh khi nghĩ đến băng nhóm đã gây ra những vết thương này. Cậu không thể ngồi yên, sự tức giận và nỗi đau khiến cậu không thể chấp nhận sự bất lực của mình. Cậu đứng dậy, cảm giác như đôi chân mình không còn vững vàng nữa. Cậu nhìn xung quanh phòng, ánh mắt đầy quyết tâm và sự kiên định. Pooh biết rằng lời thề của mình không chỉ là để trả thù mà còn là để bảo vệ danh dự của người cậu yêu. Cậu phải làm điều gì đó để trả giá cho những gì mà tiền bối đã phải chịu đựng.

Pooh quay lại, lần nữa nắm chặt tay tiền bối. “Anh phải sống. Anh phải sống để nhìn thấy sự trả thù này. Em sẽ làm cho những kẻ đã làm hại anh phải trả giá. Em sẽ không để anh phải chịu đựng vô ích. Em sẽ không để bất cứ ai có thể làm tổn thương anh một lần nữa.”

Mắt Pooh rơi nước mắt, cậu cảm thấy nỗi đau trong lòng mình không thể nào diễn tả hết bằng lời. Mỗi giọt nước mắt là một sự hứa hẹn, mỗi tiếng nấc là một lời thề không thể quay lại. Cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc biến lời hứa này thành hiện thực. Sự căm thù và nỗi đau trong lòng cậu là động lực để cậu tiếp tục, và dù không biết tương lai sẽ đưa đẩy cậu đi đâu, Pooh biết rằng cậu sẽ không từ bỏ.

Pooh ngồi bên giường bệnh, lòng tràn ngập một cảm giác không thể giải thích được—một sự kết hợp giữa tình yêu, sự hận thù và sự quyết tâm. Cậu cảm thấy mình phải thực hiện một nhiệm vụ không chỉ vì tiền bối mà còn vì chính mình. Mỗi phút trôi qua, cậu càng thêm vững vàng trong quyết tâm của mình—để trả thù, để bảo vệ danh dự của người yêu, và để chứng minh rằng tình yêu của cậu không bao giờ là vô ích.

Lòng quyết tâm của Pooh không chỉ là về việc trả thù, mà còn về việc tiếp tục cuộc sống với ký ức về người yêu đã hy sinh vì một lý tưởng cao đẹp. Cậu ngồi đó, lặng lẽ và mạnh mẽ, chờ đợi sự hồi phục của tiền bối, và chuẩn bị cho cuộc chiến không thể tránh khỏi. Tình yêu và sự đau đớn của cậu là nguồn sức mạnh lớn nhất, và cậu sẽ không dừng lại cho đến khi công lý được thực thi.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro