mưa!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện siêu ngắn mình viết hơn ba năm rồi mà giờ mới dám post. hì hì

Mẩu truyện dựa trên một chút tình cảm của mình, đây là lần đầu mình thực sự "cảm" một ai đó, cũng là lần đầu mình thử sáng tác, có gì chuối chuối xin chỉ giáo :D

Nghe thấy tiếng mưa, nó vội lao ngay ra cửa sổ ban công, khuôn mặt nó rạng ngời vì vừa xử lí xong một bài toán khó, chưa bao giờ nó cảm thấy yêu mưa đến thế! Nó đưa đôi bàn tay ra hứng từng hạt mưa tí tách, những hạt mưa đầu hè, mát rượi, trái với cơn mưa phùn cuối đông...lạnh giá vô cùng!

Trước đây nó ghét mưa lắm, có hàng trăm lí do cho cái việc ngớ ngẩn ấy. Nhưng chung quy lại….nó cho rằng mưa gợi đến cái buồn mà nó thì có bao giờ buồn chứ…lúc nào trên khuôn mặt cũng nở nụ cười….đến nỗi mà mọi người xung quanh đôi khi phải thấy khó chịu vì nó cười nhiều quá…! Mưa làm nó rất khó chịu bởi sự ẩm ướt , lạnh lẽo….và nó ghét nhất đi học mặc áo mưa, mơ ước lớn nhất của nó là nhà gần trường, được cầm ô đi bộ đến trường dưới mưa, đỡ phải mặc áo mưa…nhưng chưa bao giờ nó có cơ hội nhỏ nhoi ấy….vì nhà luôn cách trường ít nhất 3km. Hơn nữa, nó thấy bọn con gái thường rất thích mưa, mà những đứa ấy thì khỏi nói, siêu điệu….thật khủng khiếp với một đứa con gái có chút nam tính như nó! Nó lớn tiếng khẳng định….*chẳng bao giờ nó có thể thích nổi mưa , mưa thật khủng khiếp…và với nó…đó đúng là chân lí!

Đấy, giờ thì nó hoàn toàn thay đổi, nhanh một cách chóng mặt. Bây giờ chính nó lại tự phủ định cái *chân lí* của nó – ( thật khóc dở cười dở).

Mấy ngày hôm nay, tự nhiên nó nữ tính lạ thường (cả lớp đều phải công nhận). Con bé không đá cầu với bọn con trai nữa, thay vào đó lại ngồi yên trong lớp *chém gió* với bọn con gái. Khi mấy thằng trong lớp trêu, nó không *tương* bọn ấy vài cái nữa,….thay vào đó chỉ cười vẻ xấu hổ. Đặc biệt, nó còn mặc đồng phục nữ nữa chứ! (đồng phục nữ là váy mà…nó ghét đặc..)

    Sau một hồi dùng *cực hình* , cuối cùng nó đã chịu khai với con bạn thân nhất. Thì ra nó *cảm* một chàng cute  (hĩ hĩ)

                                                *      *      *      *

    Hôm ấy là một ngày đông lạnh cách đây hơn vài tháng, trời mưa tầm tã. Cả lớp đùn đẩy việc trực cổng trường, cuối cùng con bé *anh hùng* nhận. Nó khoái nhất cái cảnh tóm được vài *chú* đi học muộn. Đang ngồi buồn buồn , tự nhiên nó thấy một chiếc xe….cùng một con người… lao thẳng vào cổng trường. Con bé thắng giọng, vênh mặt : “ Anh ơi đi học muộn , tên gì lớp nào ấy nhỉ?” Sau đó nó nhận được câu trả lời thật lạnh lùng và kèm theo ánh mắt cũng thật lạnh lùng.Trời đã lạnh, nghe câu trả lời ý khiến nó sởn gai ốc. Nhưng còn choáng hơn nữa , tự nhiên sau đó một chút, anh ấy quay đầu lại nhìn nó mỉm cười. (ôi. Vì nụ cười í mà nó đã trúng tiếng sét ái tình). Chính nụ cười ấm áp trong mưa đã đánh cắp con tim nó, nhẹ nhàng và bất ngờ đến kì lạ.

P/S Ai bảo mưa phùn cuối đông lạnh giá! Nó cũng ấm áp lắm chứ ! Ấm áp với những con tim đang rạo rực! Cái thứ gọi là *tình cảm* của tuổi học trò ấy sao mà mạnh mẽ đến thế , sao mà lớn lao đến thế!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kuz