Last Christmas With You

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 
Bên ngoài tuyết đnag rơi rất nhiều và mọi thứ dường như thật u ám. Doyoung nhìn tuyết rơi thật duyên dáng và anh vẫn có thể nghe thấy tiếng Taeyong đang mắng Yuta trong bếp. Giọng nói của họ rất to, nhưng anh đã quen với điều đó qua nhiều năm. Anh không biết chính xác họ đang cãi nhau về cái gì.
 
Anh luôn yêu mùa đông vì nó có nghĩa là Giáng sinh sắp đến gần. Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa thôi. Anh thở dài, tập trung mắt vào những bông tuyết đang rơi.
 
Sau vài phút, Taeyong bước vào phòng khách, cùng với một cái nhìn khó chịu. Có điều gì đó.
 
"Anh đến đây để nói Sicheng đang bị kẹt ở sân bay?"
 
Lắc đầu, Taeyong nói, "Không, Jaehyun vừa đón em ấy, nhưng họ bị kẹt trên đường về."
 
Doyoung nhìn Yuta, người đang nói chuyện điện thoại với ai đó. "Vậy chúng ta làm gì?"
 
“Điều duy nhất chúng ta có thể làm là đợi tuyết tan. Chúng ta không thể làm bất cứ điều gì ngay bây giờ." Taeyong trông thật kỳ lạ .... bối rối. “Anh không nên để em ấy đi đón Sicheng.”
 
“Này, mình đã đề nghị để mình đón em ấy, nhưng vì cậu muốn Jaehyun đi, nên đã để em ấy đón Sicheng. Ôi trời ơi, Tae,” Yuta hét lên từ trong bếp, tức giận. “Đừng có phiền như vậy nữa.”
 
“Chả ổn chút nào cả. Cậu biết mình cảm thấy thế nào về cậu ấy nên hãy im lặng đi. ”
 
Yuta rõ ràng là đã rất tức giận sau khi kết thúc cuộc điện thoại. "Cậu biết gì chứ? Mình đã xong. Mình phải ra ngoài đó đây”. Anh túm lấy áo khoác và đi ủng. Doyoung nhìn cách Yuta bước ra khỏi nhà của mình, hay giống như nhà của họ. Yuta đã hẹn hò với Sicheng từ những ngày trung học và sẽ làm bất cứ điều gì cho cậu ấy, nhưng Sicheng không bao giờ dành thời gian cho anh ấy. Họ yêu nhau nhưng SiCheng lại sống một cuộc sống hai mặt với danh vọng và tiền bạc. Cũng có rất nhiều điều để nói về Yuta. Với tất cả những điều đó, Yuta đủ can đảm để thực sự hành động.
 
“Em đang làm gì vậy Doyoung? Ngăn cậu ta lại! Cậu ấy là anh họ của em, vì chúa! ”
 
“Anh ấy sẽ ổn thôi,” Doyoung nói, mắt dõi theo bước chân Yuta ra khỏi cửa.
 
“Bạn tôi ơi” Taeyong nhìn anh với vẻ hoài nghi rồi chạy theo Yuta ra khỏi cửa. "Quay lại đây! Cậu sẽ chết ở ngoài đó! ”
 
Doyoung quan sát họ từ bậu cửa sổ. Taeyong đang chặn xe và Yuta đang bảo anh ta cút đi. Đôi khi, Doyoung tự hỏi liệu hai người đó có bao giờ hòa hợp được không.
 
Sau 3 tiếng đồng hồ mắc kẹt, cuối cùng Yuta cũng trở về với Jaehyun và Sicheng theo sau anh. Điều duy nhất trong tâm trí Doyoung là Sicheng đã trưởng thành như thế nào. Cậu ấy có vẻ nam tính, tươi tắn và trẻ trung, giống như bước ra từ một cuốn tiểu thuyết Trung Quốc. Yuta cởi khăn quàng cổ của Sicheng, mời em ấy thức ăn và đồ uống nóng để làm ấm. Họ đã không gặp Sicheng trong hơn một năm.
 
Sicheng là một diễn viên ở Trung Quốc và thậm chí còn có một chương trình tạp kỹ của riêng mình. Doyoung sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó, nhưng anh rất ghen tị. Sicheng có cuộc sống mà anh chỉ có thể mơ ước. Sicheng là người may mắn nhất trong nhóm và anh chỉ có thể ước về điều gì đó mà anh không thể có.
 
Sicheng ngồi xuống bên cạnh và ôm chặt lấy anh. “Thật vui khi gặp lại anh, Doyoung. Vẫn nụ cười thỏ thẻ đó. ”
 
Doyoung chỉ cười và ôm lại cậu. "Anh nhớ em rất nhiều."
 
"Vâng. Em cũng thế." Sicheng vỗ nhẹ vào má anh và đi đến chỗ Taeyong đang trò chuyện với Jaehyun. Hoặc là tán tỉnh.
 
Doyoung ngồi xuống chiếc ghế dài của mình, nhìn ra cửa sổ. Anh có thể nghe thấy họ nói về việc chiếc xe của Jaehyun bị kéo đi như thế nào và Yuta phải lái xe để giữ lại xe. Tất cả cùng vào bếp và Doyoung có thể nhìn thấy Jaehyun nở một nụ cười nhẹ trước khi đóng cửa bếp lại, để mặc anh suy nghĩ về căn phòng khách trống trải.
 
Doyoung đã không gặp Jaehyun lâu lắm rồi và họ gặp nhau thông qua Yuta. Anh chàng khá tuyệt, dễ mến và Doyoung thích cách anh ấy cười. Jaehyun nhỏ hơn anh một tuổi mặc dù anh chàng cố tỏ ra mình rất nhiều tuổi.
 
Jaehyun là người mà Doyoung chưa bao giờ lấy hết can đảm để nói chuyện mặc dù họ đã ở bên nhau quá nhiều lần.
 
Sau vài phút, anh chìm vào giấc ngủ.
 
---/---
 
Một tuần sau.
 
“Mọi chuyện đang dần trở nên tồi tệ hơn, Doyoung.”
 
Điều duy nhất anh có thể làm là gật đầu. Anh nhắm mắt lại, máu của anh lại một lần nữa bị hút ra khỏi cơ thể. Anh cảm thấy sợ hãi và anh chưa bao giờ sợ hãi như thế này trước đây. Anh mắc bệnh ung thư máu từ khi còn nhỏ, nhưng càng lớn tuổi, cơ thể anh càng trở nên tồi tệ hơn. Đó là một căn bệnh rất phổ biến và nó xảy ra với anh. Anh biết rằng anh không còn nhiều thời gian trên đời để có thể làm được nhiều việc và trái tim anh đau đớn khi nghĩ về điều đó.
 
Sau khi làm xong, anh nhìn mẹ mình. Mẹ anh mỉm cười và hôn lên trán anh.
 
"Mọi thứ sẽ ổn thôi?" Anh nhìn mẹ mình và có thể thấy được nỗi buồn trong mắt bà. Lần nào nó cũng làm anh cảm thấy đau.
 
Mẹ anh gật đầu. "Đúng vậy, con yêu."
 
Trước đây chưa bao giờ có vẻ giả tạo như vậy, nhưng mẹ anh không bao giờ muốn anh buồn. Một lúc sau, Yuta bước vào cùng Sicheng, tay cầm một giỏ trái cây. Doyoung thích trái cây mặc dù anh không thể ăn nhiều.
 
“Cảm ơn, Yuta,” Doyoung nói, mỉm cười với anh.
 
“Không có gì,” người anh họ vỗ đầu. “Anh hứa sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện gì với em? Không đời nào anh để cho một căn bệnh mang em đi." Yuta là anh họ của Doyoung bên ngoại. Dì của anh đã kết hôn với một người Nhật và họ đã từng sống ở Nhật Bản, nhưng bây giờ họ đã chuyển về đây để Yuta có thể theo học đại học. Anh rất vui khi có một người như Yuta ở bên cạnh.
 
Gật đầu, Doyoung nhìn sang và thấy Jaehyun và Taeyong đang bước vào. "Hai người làm gì ở đây vậy?"
 
Jaehyun nhún vai. “Yuta vừa nói rằng bọn em có thể sẽ không gặp anh trong vài tuần nên cũng có thể đến thăm.” Jaehyun mỉm cười với Doyoung và anh chỉ gật đầu, gục đầu xuống giường. Một vài tuần trước anh ấy cảm thấy ổn, nhưng chỉ 3 ngày trước, anh đã ngất xỉu và cảm thấy như thể mình gần như có thể chết vào thời điểm đó. Nó đã từng xảy ra trước đây, nhưng anh ngày càng yếu đi khi ngày tháng trôi qua. Doyoung cần được điều trị.
 
Taeyong đưa cho anh ấy một tấm thiệp được trang trí với một số chữ viết nguệch ngoạc trên đó. "Đừng lo lắng quá, em sẽ không sao đâu."
 
Khi mọi người đã rời đi, Doyoung hít một hơi thật sâu và mở sách ra đọc. Sau một vài phút, Doyung nghe thấy tiếng cửa mở. Anh nhìn sang thì thấy Jaehyun đang tặng anh một giỏ hoa. Doyoung thấy điều đó thật kỳ lạ vì họ thậm chí còn không thân thiết và hầu như không nói chuyện mấy, nhưng Jaehyun đang tặng hoa cho anh.
 
"Ồ, cảm ơn!" Anh đưa tay định lấy giỏ hoa nhưng Jaehyun đã để nó xuống đất.
 
"Không có gì đâu. Em sẽ chỉ đặt nó ở đây. ”
 
Doyoung cắn môi, nhìn anh như có điều muốn nói.
 
“Em muốn anh cảm thấy dễ chịu hơn,” Jaehyun nhanh chóng nói, để tay lướt qua má Doyoung. "Chúc anh mau khỏe và hẹn gặp lại sau."
 
Doyoung mỉm cười với và nhìn anh rời đi.
 
---/---
 
Sau một tuần, Doyoung được trả tự do và Sicheng đã mời anh đi mua quà Giáng sinh. Doyoung thực sự thích mua sắm và đó là một trong những sở thích của anh. Doyoung được biết đến là tín đồ thời trang trong nhóm và có rất nhiều quần áo trong tủ.
 
Họ gặp một số người bạn trung học cũ và mang theo rất nhiều trang phục để mặc. Khi bắt gặp chiếc áo khoác màu đen, anh chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp Jaehyun. Họ gặp nhau khi Sicheng mời anh xem một trận bóng đá ở trường của Yuta. Hồi đó Yuta hay chơi bóng đá cho trường học của anh ấy và Sicheng học khác trường mặc dù họ đang hẹn hò. Yuta đã giới thiệu Jaehyun với Doyoung sau trận đấu và tất cả những gì anh có thể nhớ là nụ cười bằng mắt mà anh chàng thể hiện với mình cùng chiếc áo khoác lớn treo trên vai. Doyoung thực sự không có nhiều ấn tượng với Jaehyun, nhưng nụ cười là thứ có thể làm bừng sáng cả một thế giới. Đó thực sự là điều duy nhất nổi bật.
 
“Này, cái này trông rất hợp với Jaehyun,” anh nói, cảm nhận được chất liệu vải đẹp.
 
“Đúng vậy ha? Anh nên mua nó cho cậu ấy. ”
 
Cầm lấy xem giá, anh nhăn mặt. Nó rất đắt. "Anh bạn, cái này rất đắt."
 
"Em sẽ giúp anh thanh toán."
 
"Thật chứ?"
 
"Vâng. Không sao đâu? ”
 
“Anh không biết liệu em ấy có thích nó không.”
 
Sicheng nhướng mày. “Anh đã biết Jaehyun từ thời trung học, tại sao anh lại nghĩ rằng cậu ấy không thích điều đó? Cậu ấy rất thích những thứ này ”.
 
Doyoung chỉ gật đầu. “Ừm,” anh liếc xung quanh một chút, cắn môi. "Nhưng anh không nói chuyện với em ấy."
 
"Đó là bởi vì anh nhút nhát."
 
Doyoung gần như bật cười. "Không hẳn đâu."
 
Hai người đã đi mua sắm nhiều quà hơn cho bạn bè của mình. Cả hai đã dành rất nhiều thời gian để bắt chuyện và nói về những điều ngẫu nhiên. Sicheng thích nói về những bộ phim của mình và tình yêu của em ấy với diễn xuất, và rất nhiều thứ khác. Sau đó, Yuta đến đón, cả hai cùng lên xe,
 
Sicheng mở radio và họ lái xe trở về nhà. Doyoung đã rời khỏi nơi ở của Yuta để trở về nhà của cha mẹ mình vì tình trạng sức khỏe. Cha mẹ anh nói rằng tốt hơn để họ chăm sóc anh ấy và không phải là gánh nặng cho Yuta, người luôn bận đi làm và đi học.
 
Họ quay lại nhà của Doyoung và Yuta giúp anh mang đồ vào trong. Sau một cái ôm, Yuta rời đi. Doyoung cố gắng mở những món quà của mình và sắp xếp chúng trên mặt đất trong phòng của mình trước khi nằm xuống giường.
 
Doyoung đôi khi chỉ muốn được bình thường và không phải lo lắng nhiều về bệnh tật của mình. Anh ghét phải trở nên khác biệt với những người xung quanh và anh ghét phải nói với mọi người rằng anh bị bệnh. Nhưng đây là cuộc sống mà anh đã được ban tặng và anh phải bằng lòng rằng, ít nhất thì anh đang được sống. Anh nhìn đồng hồ. Bây giờ là 6 giờ và anh có thể nghe thấy tiếng mẹ mình đang nấu đồ ăn ở tầng dưới.
 
"Ngày hôm nay của con thế nào Doyoung?" mẹ anh hỏi khi anh bước xuống cầu thang.
 
Doyoung chỉ nhún vai. “Rất tốt ạ,” anh nói, ngồi xuống ghế.
 
“Con thích mua sắm mà. ”
 
"Vâng”
 
---/---
 
Doyoung chưa bao giờ yêu và cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu. Đó là điều chưa bao giờ cảy ra trong tâm trí anh. Anh đã đến nhà Yuta để dự tiệc tân gia với tất cả bạn bè của họ. Ten đã ở bên cạnh anh, nói về tình yêu với Johnny, cảm giác tuyệt vời như thế nào và về những thứ khác.
 
“Cảm giác như thế giới của cậu nằm ở trung tâm của đầu ngón tay và trái tim cậu là thứ duy nhất nắm giữ nó. Nếu nó vỡ tan, thì cậu cũng sẽ vỡ tan. ”
 
"Khi nó tan vỡ, mọi thứ cũng vỡ vụn, giống như trái tim của cậu."
 
"Chính xác."
 
“Đừng để bất cứ ai làm tan nát trái tim của cậu, Ten. Nó sẽ còn tồi tệ hơn. ”
 
“Mình sẽ không. Cậu cũng không nên để bất kỳ ai làm tổn thương mình ”.
 
Doyoung ậm ừ và nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời lại đổ tuyết và anh muốn làm gì đó. Và rồi một ý tưởng chợt đến với anh. Anh nhìn Jaehyun với vòng tay ôm Taeyong, và Sicheng, Yuta, Johnny và Taeil đang chơi bài trên sàn. Anh đột nhiên nắm lấy tay Ten và mở cửa.
 
“Mình đi thôi. Tuyết đang rơi."
 
Ten theo anh ra ngoài sân. Doyoung đang nhìn lên bầu trời, bắt gặp những bông tuyết nhỏ. Ten mỉm cười.
 
" Snowball fight!" Ten la lên.
 
Doyoung mỉm cười, tự mình làm một quả cầu tuyết. "Tới đây."
 
Lúc này, mọi người đã ra bên ngoài và họ đang chiến nhau với những quả cầu tuyết. Doyoung nhìn thấy Yuta và Sicheng đang ném nhau liền mỉm cười. Jaehyun đang cố nhắm vào Taeyong nhưng anh ấy đã bắn trượt, Ten và Johnny đang làm thiên thần tuyết. Họ đã chơi trong nửa giờ sau đó quay trở lại để uống sô cô la nóng.
 
“Một ý tưởng tuyệt vời, Doyoung,” Johnny nói, vòng tay qua vai anh. Johnny là một chàng trai to lớn, có thể lớn hơn tất cả bọn họ, nhưng anh ấy có một trái tim nhân hậu.
 
"Cảm ơn. Ở đây có vẻ hơi ngột ngạt ”.
 
“Doyoung luôn có những ý tưởng hay nhất,” Ten nói.
 
Doyoung chỉ mỉm cười với họ và uống sô cô la của mình. Qua khóe mắt, anh có thể thấy Jaehyun đang nhìn mình, nhưng anh không để ý lắm.
 
“Này mọi người, chúng ta sẽ đi xem phim ngay bây giờ,” Yuta nói.
 
Doyoung nhìn đồng hồ trên lò vi sóng. "Em phải về thôi."
 
“Ồ, đúng vậy. Em có một cuộc kiểm tra vào ngày mai. ”
 
“Em sẽ đưa anh ấy về nhà,” Jaehyun mỉm cười đề nghị.
 
Yuta cười với anh. "Em?"
 
"Vâng. Anh ấy cũng không ở xa lắm."
 
---/---
 
"Anh có lạnh không?" Jaehyun hỏi khi họ ở trong xe một mình. Doyoung nhận ra rằng đây là lần đầu tiên anh ở một mình với Jaehyun trong xe hơi. Nó cảm giác cũng tuyệt vời, nhưng đồng thời, choáng ngợp và khó xử.
 
"Không. Cảm ơn em "
 
Jaehyun chỉ gật đầu và vươn người giúp anh thắt dây an toàn.
 
“Ồ, cảm ơn,” Doyoung nói, nhìn anh.
 
"Không có gì." Jaehyun chỉ cười với anh rồi ngả người ra sau. Doyoung có thể ngửi thấy hơi thở bạc hà và mùi hương nồng của anh.
 
Khi Jaehyun lái xe đi, cả hai đều im lặng.
 
Khi họ đến nhà của Doyoung, Doyoung nhìn sang anh ấy.
 
"Này, em biết rằng Taeyong thích em phải không?"
 
Jaehyun chỉ cười với điều đó. “Vâng, nhưng…”
 
"Nhưng?"
 
Jaehyun nhìn anh một lúc. "Em sẽ đợi ngày anh ấy thú nhận với em."
 
"Chúc em may mắn với điều đó." Mọi người đều biết rằng Taeyong sẽ không thú nhận.
 
Doyoung chào tạm biệt Jaehyun rồi mở cửa. Anh nhìn Jaehyun lái xe đi trước khi quay  vào trong.
 
---/---

Trong vài ngày sau đó, Doyoung không thể đi ra ngoài nhiều vì cảm thấy chóng mặt mỗi khi bước chân ra ngoài. Anh không muốn ở lại bệnh viện vì anh ấy ghét nó. Ten đã đến nhà để kiểm tra tình trạng của anh và có mặt để hỗ trợ. Doyoung thích có một người bạn thân nhất mà anh có thể dựa vào, nhưng anh cũng cảm thấy mình thật tệ khi trở thành gánh nặng. Một vài tuần trước lễ Giáng Sinh, Doyoung đã có thể ra ngoài và xem một bộ phim cùng với Ten. Đó là phiên bản làm lại của “Grinch” và Doyoung yêu thích bộ phim đó. Anh với Ten luôn xem nó khi lớn lên và đó là một trong những bộ phim thời thơ ấu yêu thích của họ.

“Cậu biết không, mình thích cậu rất nhiều, Ten,” Doyoung thì thầm vào vai anh. “Cậu chưa bao giờ coi thường mình vì mình bị bệnh. Cậu chưa bao giờ đối xử với mình khác với bất kỳ ai khác. Mình thực sự hạnh phúc khi biết rằng có một người như cậu."

Ten mỉm cười nhìn anh và hiểu anh sẽ đi đâu. “Mình nên cảm ơn cậu. Cậu là người cứu rỗi cuộc sống của mình. Cậu đã cho mình hạnh phúc và giúp mình hiểu rằng cuộc sống là đáng giá khi mình gặp những chuyện tồi tệ hơn. Mình ... Mình không bao giờ có thể hiểu được làm thế nào mà cậu lại mạnh mẽ đến vậy. "

Doyoung thở dài, quay mặt đi chỗ khác. “Khi cậu đang ở thời điểm này trong cuộc đời, cậu có thể làm rất nhiều điều.” Anh dừng một chút, tìm từ thích hợp. “Cậu khác với mình. Thật khó khăn khi cậu bị ốm, nhưng cậu chỉ cần mạnh mẽ lên. Không có gì là không được hay là không đáng cả. "

"Cậu muốn làm gì trước khi ‘đi’…?"

Doyoung cắn môi, suy nghĩ. "Có một điều mình luôn muốn."

"Nó là gì?"

Doyoung ngước nhìn anh. "Phải lòng một ai đó. Đó là tất cả những gì mình từng muốn. "

“Đừng lo lắng, có thời gian cho cậu. Cậu sẽ được yêu."

"Mình sẽ còn bao nhiêu thời gian?"

Ten nhìn anh, đôi mắt ngấn nước. “Cậu có, Doyoung, mãi mãi. Hãy tin rằng, cậu là bất khả chiến bại. Cậu có thể làm bất cứ việc gì."

“Chúng ta có thể làm bất cứ điều gì, Ten. Chúng ta có nhau, chúng ta là bất khả chiến bại”.

Ten cười với anh. "Luôn luôn."

Đôi khi Doyoung ước điều đó là sự thật.

---/---

"Doyoung."

"Dạ mẹ?"

"Con đã tỉnh?”

Doyoung mở to mắt nhìn mẹ mình. Có một tia lo lắng trong mắt bà.

"Mẹ? Mọi chuyện ổn chứ?" Anh nhìn quanh phòng và nhận ra rằng mình đã trở lại phòng bệnh. Anh không nhớ bất cứ điều gì đã xảy ra vào ngày hôm trước.

"Bác sĩ đang đến để nói chuyện với con."

Phải mất một lúc sau, bác sĩ mới đi tới. Anh đối mặt với Doyoung và nở một nụ cười nhẹ. "Doyoung, anh muốn em nhìn anh."

Doyoung nhìn anh thật kỹ. "Vâng?"

“Đây sẽ là lần kiểm tra cuối cùng của em. Em sẽ được xuất viện một khi anh để em đi, nhưng anh muốn em biết một vài điều ”.

Doyoung không hiểu. Trái tim anh ngày càng nặng trĩu. Có gì đó không ổn. "Điều gì đang xảy ra?"

“Em không còn nhiều thời gian nữa.”

‘Em không còn nhiều thời gian nữa’. Lời nói ấy cứ văng vẳng trong đầu, xuyên qua tim anh. Đau quá. "Ý anh là sao? Mẹ, mẹ nói mọi chuyện sẽ ổn thôi! ”

"Doyoung."

Đó là khi Doyoung suy sụp tinh thần, mọi thứ như sụp đổ trước mắt anh. Cuộc sống không công bằng. Nó sẽ không bao giờ công bằng.

Doyoung thức dậy vào sáng hôm sau và thấy Yuta và Ten ở bên cạnh mình.

“Này, anh bạn. Em cảm thấy thế nào?"

Doyoung mỉm cười với họ, muốn cho họ biết rằng anh vẫn ổn, nhưng anh biết rằng trong lòng anh đang rất suy sụp.

“Tụi anh mua cho em một ít đồ ngọt,” Yuta nói, đặt một ít bánh quy lên giường. “Tụi này  biết rằng cần một cái gì đó để xốc lại tinh thần em. Mẹ của em sẽ không nói bất cứ điều gì."

“Cảm ơn Yuta,” anh nói, ngồi dậy. Anh với lấy một ít bánh quy và cắn một miếng. Yuta luôn cố gắng làm mọi thứ tốt hơn. "Họ nói với em rằng em có thể ra viện sớm."

"Có vẻ tốt đấy."

Hai người ở đó thêm một lúc nữa cho đến khi Yuta phải đi. Ten không muốn rời xa anh, nhưng cậu có các lớp học ban đêm cần phải tham gia. Khi Ten chuẩn bị rời đi, họ thấy Jaehyun và Taeyong đang đi vào trong. Jaehyun lại mang hoa.

“Chào”  Ten nói, giúp Jaehyun đặt hoa lên bàn cạnh Doyoung.

“Anh phải đi học với Ten,” Taeyong nói, “nhưng anh muốn xem em có ổn không.”

“Em ổn,” Doyoung nói. "Đừng lo lắng."

“Bác sĩ có nói gì không? Bệnh của em ngày càng nặng à? ”

Doyoung không muốn nói với họ rằng anh ấy sắp chết. Anh không có dự định nói với họ bất cứ điều gì. Cũng chưa. Khi thời điểm thích hợp đến, anh sẽ làm.

"Em sẽ được xuất viện sớm hơn lần này."

"Tốt đấy. Tụi anh phải đi. Jaehyun, em có thể ở lại nếu muốn. ”

"OK."

Khi hai người đã rời đi, Doyoung cuối cùng cũng nhìn sang Jaehyun. Jaehyun chìa ra một bông hồng đỏ cho anh.

“Dành cho người đẹp nhất,” anh nói, đưa cho Doyoung bông hồng. "Nó chỉ dành cho những người xứng đáng, giống như anh."

Doyoung mỉm cười, nhận lấy bông hồng. Không hiểu sao trái tim anh lại ấm áp hơn vì những lời nói đó và những hành động ngọt ngào của cậu bé. "Cảm ơn em."

"Không có gì."

Doyoung nhìn Jaehyun thật kỹ. Jaehyun mặc một chiếc áo phông sọc và quần jean. "Ngoài đó khá lạnh."

Jaehyun đột nhiên đưa tay lấy chiếc áo khoác màu đỏ của mình. Một  trong những item yêu thích của anh ấy, một trong những thứ mà Doyoung thực sự thích. “Em muốn anh mặc cái này. Em nghĩ sẽ rất tuyệt khi thấy anh mặc nó. "

Doyoung nhìn vào chiếc áo khoác. "Tại sao em lại đưa nó cho anh?"

“Bởi vì em muốn anh mặc nó. Yuta nói rằng anh có điều gì đó thích thú với nó. "

Doyoung đỏ mặt. Không, chỉ là anh ấy, anh thích nó khi Jaehyun mặc trên người.

Nó khiến Jaehyun trông đẹp trai và mạnh mẽ.

"Em không có lớp học?"

Jaehyun lắc đầu. Anh từ từ ghé sát vào Doyoung. "Em không. Anh có muốn đi đâu đó với em không? ”

"Đi đâu?"

“Một nơi nào đó không khí trong lành. Em biết anh không thích ở đây. "

"Được."

Jaehyun hỏi y tá rằng liệu anh có thể đưa Doyoung đi khắp nơi không và y tá thấy ổn. Doyoung nắm lấy giá đỡ của mình và đi theo Jaehyun ra ngoài, xuống thang máy. "Em đón anh ở đâu?"

Jaehyun đưa tay ra. Bàn tay của Jaehyun thật ấm áp và Doyoung bằng cách nào đó nghĩ rằng chúng thật vừa vặn. "Em muốn anh xem cái này." Cả hai đang ở ngoài trời trong không khí lạnh cóng và Jaehyun mặc áo khoác vào cho anh. "Nào."

Họ đi phía sau bệnh viện và Jaehyun chỉ cho anh một người tuyết nhỏ được đặt bên cạnh một trong những bụi cây. Anh mỉm cười với điều đó và từ từ cúi xuống để chạm vào nó.

"Nó thật đẹp. Em đã làm ra cái này? "

"Chuẩn rồi. Em đã làm nó trước khi đến gặp anh.”

Doyoung ngước nhìn anh. "Nó thực sự rất dễ thương."

Jaehyun cười với anh. "Nhưng anh dễ thương hơn rất nhiều."

Doyoung không biết làm thế nào để nhận được lời khen nên anh không nói gì cả. Họ đi bộ xung quanh cho đến khi trời bắt đầu có tuyết.

"Anh có muốn vào trong ngay bây giờ không?"

Doyoung lắc đầu. "Vẫn chưa. Anh muốn nhìn thấy tuyết nhiều hơn một chút. Em không nghĩ nó rất đẹp sao? " Doyoung đưa tay ra để cảm nhận chất ẩm ướt.

Jaehyun nhìn theo ánh mắt anh. "Rất đẹp." Anh ấy đã làm điều tương tự.

"Em chỉ thấy được điều này một lần một năm."

"Đây có phải là mùa yêu thích của anh không?" Jaehyun hỏi, chăm chú quan sát anh.

"Ừm."

Doyoung nắm tay Jaehyun bước về phòng bệnh. "Cảm ơn vì đã đưa anh ra ngoài đó."

"Bất cứ lúc nào. Chỉ cần gọi cho em khi anh cần em”

---/---

Doyoung đã phải bỏ học kể từ khi anh bắt đầu ngất xỉu trong lớp. Đó không phải là điều tốt nhất đối với anh ấy, anh rất yêu trường học. Anh luôn đạt điểm cao và xuất sắc trong các lớp học của mình. Trung học là một trong những năm tuyệt vời nhất trong cuộc đời anh và anh cảm thấy buồn vì không thể tiếp tục học đại học. Anh tự trấn an bản thân rằng điều đó không sao cả vì anh luôn có thể trở thành một nhà văn và đó là điều anh luôn muốn trở thành. Doyoung thích viết truyện và đó là một trong những sở thích của anh. Doyoung học cách thích đọc sách bởi vì khi còn nhỏ, anh không bao giờ thực sự có thể ngồi xuống để đọc một cuốn sách, nhưng bây giờ anh đã có rất nhiều thời gian trong tay.

10 giờ sáng, anh đi bộ ra ngoài để ghé vào quán cà phê gần nhất. Bạn của anh, Chanyeol, làm việc ở đó và anh ấy sẽ luôn đưa cho anh những mẫu đồ uống mới hoặc đồ ăn miễn phí. Anh không bao giờ thực sự có thể ăn chúng.

"Điều gì mang cậu tới đây hôm nay?"

Doyoung mỉm cười với anh. “Mình đoán là mình muốn viết một chút thôi.”

Doyoung ngồi xuống trong góc quán cà phê. Anh mở máy tính xách tay của mình và tiếp tục gõ.

Một lúc sau anh nhận được điện thoại của Ten.

"Mình đang ở quán cà phê."

"Ồ? Thật tốt, Jaehyun và mình đang đến đó ngay bây giờ. ”

"Okay."

Khi cả hai đến nơi, Doyoung chạy tới để Ten có thể ngồi bên cạnh.

"Bao giờ cậu sẽ hoàn thành?"

“Mình không biết,” Doyoung lẩm bẩm. Anh đã viết một cuốn sách từ khá lâu rồi và anh ấy muốn hoàn thành nó trước khi mình chết. Anh muốn họ có kỷ niệm về tác phẩm của chính anh.

Ten đã đứng dậy. “Mình đi gọi một số thức ăn. Muốn gì không Jae? ”

“Không. Anh có thể mua cho mình thôi. ”

Ten bước đi và Jaehyun nhìn lại Doyoung. Doyoung chỉ cười với anh.

“Anh có gặp khó khăn khi cố gắng hoàn thành cuốn sách của mình không?”

Doyoung gật đầu. “Ừ nhưng anh nghĩ mình sẽ ổn. Anh chỉ cần khám phá một chút về một số khái niệm. ”

"Khái niệm gì?"

Doyoung chỉ nhìn anh. “Đây giống như câu chuyện của anh, nhưng anh đang viết nó ở ngôi thứ 3, nhưng người đó không phải là anh. Anh ấy giống như một dạng khác của anh trong một bầu không khí hoàn toàn khác ”.

"Ý anh là gì? Một người giống như anh, nhưng không phải là anh?

Doyoung gật đầu. “Người này có thể làm những gì anh không thể làm. Người này không bị bệnh, nhưng người này không biết yêu đời. Anh ấy muốn được yêu, nhưng anh ấy không biết làm thế nào ”.

“Đây có vẻ là một câu chuyện đáng yêu,” Jaehyun nói, nở một nụ cười ấm áp.

Ten trở lại với một số thức ăn và tất cả họ tham gia vào một cuộc trò chuyện vui vẻ. Một lúc sau, tất cả cùng ra ngoài để đi dạo. Ten nói rằng cậu ấy cần đi đâu đó và gặp Johnny.

Jaehyun từ từ nắm lấy tay anh và đan chúng vào nhau khi họ bước đi trong bầu không khí lạnh giá. Doyoung nhìn xuống bàn tay của họ và nhìn lên. Jaehyun đang nhìn thẳng về phía trước, mỉm cười. "Em thích điều này. Chỉ cần được ở bên anh. Em chưa bao giờ có cơ hội để hiểu rất rõ về anh mặc dù chúng ta đã gắn bó với nhau trong nhiều năm. "

Doyoung mỉm cười với Jaehyun. "Vậy em muốn biết điều gì?"

"Mọi thư vê anh. Anh yêu thích màu sắc nào, bộ phim yêu thích, nụ hôn đầu tiên, kỷ niệm quý giá nhất của anh và mọi thứ khác ”.

Họ đã dành một khoảng thời gian để đi bộ xung quanh và sau đó kết thúc ở nhà của Doyoung. Thật tuyệt khi lại được cảm nhận một bầu không khí ấm áp. “Màu sắc yêu thích của anh là màu xanh lam vì anh yêu đại dương. Nó nhắc nhở anh về sự tự do và hạnh phúc,” Doyoung nói. "Màu sắc thực sự rất quý giá đối với anh."

Jaehyun mỉm cười với điều đó, giúp Doyoung cởi áo khoác. "Đối với em, anh quý giá hơn bất cứ thứ gì khác."

Doyoung bật cười. "Cảm ơn em."

"Còn nụ hôn đầu tiên của anh thì sao?"

Doyoung không trả lời anh trong một lúc. “Nụ hôn đầu tiên của anh thực sự chưa bao giờ xảy ra. Anh luôn mơ ước có một nụ hôn lãng mạn nhất trước khi chết, nhưng anh không biết nữa…”, Anh lớn quay lại nhìn Jaehyun. "Nó dường như là không thể."

"Không có gì là không thể."

Cả hai xem xong một bộ phim trong phòng khách và Jaehyun để Doyoung ngủ gật trên vai mình, mỉm cười với cách Doyoung ngáy. Nó thật dễ thương.

Yuta đến sau đó một chút và rất ngạc nhiên khi thấy anh ấy ở đây. "Này, em đang làm gì ở đây?"

"Tụi em vừa đi chơi với nhau và anh ấy đã ngủ quên."

Yuta thở dài và nhìn Doyoung, một nụ cười buồn nở trên môi. “Anh đôi khi rất lo lắng cho em ấy. Bề ngoài em ấy có vẻ vui vẻ và thích mọi thứ, nhưng bên trong đang bị tổn thương. Anh ước đôi khi anh có thể làm gì đó để giúp em ấy. Anh ghét phải chứng kiến em  ấy phải tự mình trải qua điều này ”.

Jaehyun nhìn lại Doyoung trên ghế sa lông. "Nó cũng thật đau đớn với em."

"Nhân tiện, em định sẽ như thế nào với Taeyong?"

Jaehyun lắc đầu, dựa vào quầy, mắt không rời hình bóng yên bình của Doyoung. “Taeyong? Em không biết. Em chỉ chưa bao giờ ngừng xem anh ấy như một người bạn mặc dù tất cả chúng ta đều biết anh ấy cảm thấy thế nào với em ”.

"Em có hẹn hò với cậu ấy không?"

Jaehyun cắn chặt môi, nhìn ra xa Doyoung để đối mặt với Yuta.  

---/---

Doyoung thức dậy vào ngày hôm sau và thấy Ten đang ở bên cạnh mình. Ten trông đã sẵn sàng để đến lớp, nhưng cậu đã ghé qua để gặp anh. Thật tuyệt khi có một người bạn thân như cậu ấy.

"Này anh chàng ngáy ngủ."

"Chào."

“Mình chỉ muốn chào đón cậu trước khi mình đi vào địa ngục. Johnny đang ở ngoài bếp với Jaehyun ngay bây giờ. ”

"Jaehyun?"

Ten gật đầu. "Ừ. Hôm nay em ấy sẽ tiếp tục bầu bạn với cậu nhé? Mình không thấy cậu và em ấy đi chơi với nhau nhiều nhưng thật vui khi thấy các cậu có một số tiến triển. ”

Doyoung chỉ gật đầu một lúc. "Ừ."

Ten hôn lên trán anh, vuốt tóc và rời đi. "Mình sẽ đến gặp cậu sau."

Khi Ten rời đi, Doyoung nhìn thấy Jaehyun bước vào phòng với một nụ cười cùng một chút đồ uống. “Xin chào anh xinh đẹp. ”

Doyoung cười khúc khích trước câu nói của anh. "Um chào. Những cái đó là gì? ”

“Mẹ của anh đã dặn dò rằng em làm những thứ này cho anh khi anh thức dậy. Bố mẹ anh sẽ về sớm thôi vì họ có một số việc cần giải quyết. " Jaehyun đưa đồ uống cho anh. "Đây, anh uống đi."

Doyoung uống cạn cốc nước và cảm ơn Jaehyun. “Hôm nay em không cần phải bầu bạn với anh đâu. Hôm nay em không có lớp à? ”

“Em chủ yếu có lớp vào ban đêm. Và ngoài ra nó không sao đâu. Em thích dành thời gian với anh hơn. Thật là sảng khoái. "

"Ồ vậy ư?"

Jaehyun gật đầu với anh, vươn tay đan vào nhau. Đó dường như là trở thành một thói quen của anh. “Hãy dành cả ngày cùng nhau. Hôm nay anh có muốn làm gì không? ”

Doyoung nghĩ về điều gì đó một lúc. "Yeah có. Anh muốn đi đến bãi biển."

Jaehyun cười với anh. "Được chứ. Đó là một ý kiến ​​hay."

---/---

Mấy ngày gần đây tuyết đã tan rất nhiều nên việc lái xe không còn quá nguy hiểm và Jaehyun rất biết ơn vì điều đó. Jaehyun đã chở họ xuống bãi biển gần nhất và họ đã dành phần lớn thời gian để nghe nhạc yên bình trong suốt chuyến đi. Cả hai đều biết rằng trên bãi biển cực kỳ lạnh nhưng vì Doyoung muốn đến đó nên Jaehyun đã không làm anh thất vọng. Jaehyun đan hai tay vào nhau và Doyoung mỉm cười đáp lại. Đây là một điều gì đó mới mẻ đối với cả hai người và Jaehyun thích nhìn Doyoung theo cách này.

Cả hai đều mặc áo khoác dày và một làn gió lạnh thổi qua khi họ bước ra ngoài. Cả hai bước đến mặt nước và Jaehyun quan sát Doyoung suốt thời gian qua. Thành thật mà nói, Jaehyun đã luôn thích Doyoung mặc dù họ chưa bao giờ thân thiết hay nói chuyện nhiều. Có điều gì đó ở Doyoung đã thu hút anh ấy, nhưng Jaehyun thực sự chưa bao giờ đủ can đảm để nói chuyện với anh cho đến gần đây và Jaehyun rất vui. Họ dành hầu hết thời gian chỉ để đi dạo quanh bãi biển và lắng nghe tiếng nước xô vào bờ. Nó thật đẹp. Jaehyun vòng tay qua Doyoung và Doyoung dựa đầu vào ngực anh.

“Cảm giác như thế này thật tuyệt,” Jaehyun nói. "Chỉ có anh và em."

“Và cảnh đẹp của bãi biển. Đó là tất cả những gì anh đã tưởng tượng. ”

Jaehyun mỉm cười với anh, ôm lấy mặt anh trong lòng bàn tay. “Em có thể hôn anh không? Em đã luôn tự hỏi cảm giác hôn anh sẽ như thế nào. "

Doyoung chớp mắt nhìn Jaehyun một lúc rồi từ từ mỉm cười với anh. "Ừ."

Jaehyun cúi xuống hôn anh, giữ chặt eo anh. Nụ hôn thật ngọt ngào và đây chính là tất cả những gì anh ấy muốn. Doyoung hôn lại anh, vòng tay qua cổ anh. Nó rất đẹp, thật đẹp và hoàn hảo.

---/---

Jaehyun không thể không nghĩ về Doyoung và anh không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để gặp anh ấy mỗi ngày. Doyoung trông hạnh phúc bất cứ khi nào Jaehyun ghé qua và nhìn thấy anh, hôn anh mỗi lần và trao cho anh những cái ôm ấm áp.

Jaehyun có lẽ đã yêu Doyoung quá nhiều nên sẽ thật đau đớn khi để anh ấy rời đi. Doyoung chỉ mỉm cười mỗi khi Jaehyun nói rằng anh ấy nhớ anh nhiều như thế nào ngay cả khi họ cách nhau vài giờ.

Khi Ten hỏi Doyoung ở bên Jaehyun thế nào, anh chỉ có thể đỏ mặt. Người trẻ tuổi khiến anh cảm thấy lần đầu tiên được yêu và cảm thấy thật tuyệt. Nó thực sự rất tươi mới và tốt đẹp, không có từ nào để mô tả nó.

“Mình thích em ấy,” Doyoung thừa nhận, nhìn thẳng vào mắt Ten. “Em ấy rất dễ thương và em ấy đã đưa mình đến bãi biển. Em ấy là một quý ông thực sự và mình thích điều đó. "

"Cậu và Jaehyun?" Ten mỉm cười. “Em ấy chăm sóc cậu tốt chứ? Em ấy đến đây thường xuyên đúng không? ”

Doyoung gật đầu. "Ừ."

Họ đã đi ăn tối cùng nhau vì Ten muốn đi chơi với người bạn thân nhất của mình. Sicheng và Yuta cũng tham gia cùng họ. Ten chở họ đến nơi và đó là một nhà hàng nhỏ ấm cúng. Họ nhìn thấy Sicheng và Yuta đang hôn nhau và họ phá vỡ nó.

"Ồ, Chào."

“Xin lỗi về điều này,” Sicheng nói, hơi xấu hổ vì đã bị bắt gặp. Cậu quay lại nhìn Doyoung, ôm chặt lấy anh. “Này Doyoung. Mọi thứ như thế nào rồi?"

"Anh đang khá hơn. Đừng lo lắng cho anh. ”

“Làm sao em có thể không lo lắng cho anh chứ? Thật khó để không lo lắng cho anh. " Sicheng nở một nụ cười buồn. “Em rất vui khi thấy rằng anh đã tốt hơn.”

"Cảm ơn em."

“Jaehyun đã theo cậu ấy rất nhiều trong những ngày này. Nó thật dễ thương,” Ten nói. “Giống như Jaehyun ghét phải xa cậu ấy và thật buồn cười khi họ thậm chí chưa bao giờ nói chuyện trước đây.”

Yuta nhìn và trêu. "Có thật không? Jaehyun thích chăm sóc mọi người. Đó là sự quyến rũ của em ấy. ”

Họ tiếp tục nói chuyện và gọi một số đồ ăn. Sau đó, Jaehyun đến và khi nhìn thấy Doyoung, anh ấy đã vòng tay ôm lấy anh và hôn anh trước mặt mọi người.

"Làm sao em biết anh đang ăn tối ở đây?" Doyoung hỏi anh.

"Em đã nhắn tin cho Ten và anh ấy đã nói với em."

Yuta nhìn họ, khoanh tay. “Em và Jaehyun đang ở cùng nhau? Ồ, có nghĩa là...

Jaehyun chỉ biết ngượng ngùng gật đầu. "Vâng. Xin lỗi em đã không nói với anh. Em không biết làm thế nào để thông báo với mọi người ”.

Cả Ten và Yuta chỉ cười khúc khích, và Yuta vỗ nhẹ vào lưng anh. "Tuyệt thật. Em ấy có vẻ hạnh phúc hơn vào những ngày này và anh đoán đó là do em. Cảm ơn em." Yuta vỗ nhẹ vào lưng Jaehyun. "Chỉ cần đừng làm tan nát trái tim em ấy nếu không em sẽ chết với anh."

"Em sẽ không."

"Tốt."

Sicheng đã mỉm cười suốt thời gian đó. “Chúc mừng các anh. Các anh thật đáng yêu nhưng em luôn nghĩ Jaehyun sẽ kết thúc với Taeyong ”.

Jaehyun chỉ biết cười, lắc đầu. Họ cùng nhau đi bộ ra ô tô của mình.

“Tụi anh sẽ cất cánh ngay bây giờ. Hãy chăm sóc anh ấy nhé? ” Yuta nói. "Anh tin em. Doyoung giống như em trai của anh ”.

"Tât nhiên rồi. Anh không cần phải lo lắng về điều đó ”.

Yuta chỉ nhìn Doyoung và ôm anh. “Anh sẽ gặp lại em sớm thôi Doyoung. Mẹ em mong em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt? Sicheng và anh sẽ đi ra khỏi thị trấn một chút nhưng tụi anh sẽ trở lại trước Giáng sinh. "

Jaehyun gật đầu với họ. “Chúc các anh có một chuyến đi an toàn. Doyoung sẽ an toàn với em. Anh không cần phải lo lắng ”.

Sicheng quay sang Ten. "Anh cần phải để ý cậu ta nếu cậu ta làm bất cứ điều gì buồn cười."

"Được rồi."

Tất cả đều đi theo con đường riêng và Doyoung trở lại xe của Jaehyun. "Bữa tối thế nào?"

“Nó thật tuyệt. Thức ăn rất ngon. "

“Anh Yuta và Sicheng ra khỏi thị trấn để làm gì? Anh có biết không? Anh ấy chưa nói với em bất cứ điều gì. "

Doyoung ngước nhìn anh. “Anh Yuta và Sicheng cần thời gian bên nhau trước khi Sicheng rời đi lần nữa, nên anh đoán họ đang đi du lịch cùng nhau. "

Jaehyun mỉm cười với điều đó và rướn người để hôn lên trán Doyoung. “Thật tuyệt khi có một người mà mình có thể dành thời gian khi Giáng sinh sắp đến gần. Em rất vui vì em có anh ”

“Anh cũng vậy,” Doyoung nói, biết rằng trong trái tim mình, rằng cuối cùng anh sẽ phải nói với Jaehyun, rằng anh đang sắp chết. Anh không có tâm tư để nói và anh cũng không muốn. Nó đau đớn và không thể chịu đựng được khi thấy bạn trai của mình buồn vì mình.

---/---

Cả hai cùng nằm trên giường, đầu Doyoung áp trên ngực Jaehyun. “Doyoung,” Jaehyun thì thầm. "Ước mơ lớn nhất của anh là gì?"
 
“Đối với anh, anh luôn mơ ước được đi khắp thế giới nhưng anh không bao giờ có thể làm được điều đó.”
 
Jaehyun cười khúc khích. "Đó là một giấc mơ tốt."
 
“Nhưng một điều anh muốn làm trước khi chết là yêu,” anh nói, ngước nhìn Jaehyun. "Yêu là điều anh muốn."
 
Jaehyun nhìn anh, đôi mắt dịu dàng và rất đẹp. “Anh muốn em yêu anh. Không. Cho dù mất bao lâu, anh chỉ muốn ở trong trái tim em bởi vì anh đã có em rồi. ” Jaehyun cúi xuống hôn anh, không có gì gay gắt mà chỉ là hôn.
 
“Em yêu anh, Doyoung. Yêu rất nhiều."
 
Doyoung mỉm cười với anh, hôn lại Jaehyun. "Anh cũng yêu em."
 
---/---
 
Thời gian dần trôi nhanh và Jaehyun có thể nhìn thấy trong mắt Doyoung có điều gì đó khác mà anh không nói với anh ấy. Tuần sau là Giáng sinh và Doyoung đang rất sợ hãi, ước rằng anh có nhiều thời gian hơn để dành cho những người thân yêu của mình. Thời tiết lạnh giá nhưng họ đã ở bên ngoài trên chiếc xe SUV của Jaehyun bên cạnh bãi biển, nhìn lên các vì sao vì đây là điều Doyoung muốn. Họ đang hôn nhau và nói về bất cứ điều gì lướt qua tâm trí của họ. Doyoung thích nhất là được ở bên Jaehyun trong những khoảnh khắc này vì điều đó thật quý giá. Thời gian dành cho Jaehyun là điều quý giá đối với anh và anh yêu mọi khoảnh khắc đó.
 
Khi họ nằm xuống và ngắm nhìn những vì sao, Doyoung đột nhiên hỏi, "Nếu một ngày anh mất tích, em có tìm anh không?"
 
Jaehyun không thích câu hỏi này chút nào. "Có. Em sẽ luôn đi tìm anh, anh yêu. Anh là người mà em sẽ yêu suốt phần đời còn lại của mình. ”
 
"Điều gì sẽ xảy ra nếu em không bao giờ có thể tìm thấy anh?"
 
Jaehyun nhìn anh. “Em sẽ tìm cách để chúng ta ở bên nhau. Kiếp này kiếp sau chỉ có anh.”
 
Doyoung mỉm cười với, hôn lên cổ Jaehyun. "Chỉ có anh? Em có chắc không?"
 
Jaehyun gật đầu. “Chỉ có anh thôi.”
 
Jaehyun đưa anh vào trong xe và hôn anh ở mọi nơi mà mình có thể tiếp cận. Jaehyun kéo áo sơ mi ra khỏi người và Doyoung ngưỡng mộ vẻ ngoài của Jaehyun, cơ thể và cơ bụng săn chắc. Nó thật đẹp. Anh ấy đã giúp Doyoung cởi áo và họ cùng nhau tiếp tục hôn và ôm nhau.
 
Doyoung ngăn anh lại, ôm mặt. “Chúng ta có thể không? Anh thực sự muốn em."
 
Jaehyun chỉ gật đầu. Họ chưa bao giờ làm tình với nhau, nhưng hôm nay có vẻ là lúc ấy. Jaehyun đưa tay xuống cởi quần anh, hôn xuống bụng anh. Doyoung còn non kinh nghiệm và Jaehyun không muốn làm tổn thương anh. Khi anh cởi quần dài và quần đùi, Jaehyun nghĩ rằng anh ấy trông thật đẹp, lần đầu tiên Jaehyun nhìn thấy anh ấy như thế này. Doyoung đẹp đến nghẹt thở.
 
“Anh thật xinh đẹp Doyoung. Mọi điều của anh đều tuyệt với."
 
Nó khiến Doyoung đỏ mặt và giấu mặt vào cổ Jaehyun. Jaehyun chỉ cười và anh hôn lại.
Jaehyun bắt đầu các đút ngón tay vào lỗ nhỏ của Doyoung một cách nhẹ nhàng nhất có thể, không muốn chàng trai nằm dưới cảm thấy khó chịu.
 
"Anh có ổn không?"
 
Doyoung chỉ gật đầu, nhắm mắt lại.
 
Jaehyun ngồi dậy cởi quần và từ từ đặt chiều dài của mình đi vào, đảm bảo Doyoung đã quen với nó trước khi làm bất cứ điều gì khác. Một lúc sau, Doyoung kéo cổ Jaehyun xuống. "Em di chuyển đi."
 
Họ làm điều đó một cách chậm rãi, đan tay vào nhau và sau khi họ hoàn thành, Doyoung mỉm cười và Jaehyun thấy mình càng lúc càng lún sâu hơn. Anh nhìn ra cửa sổ, mỉm cười khi Doyoung chìm vào giấc ngủ.
 
Phải đến nhiều giờ sau, Jaehyun mới tỉnh dậy. Anh không thấy Doyoung bên cạnh mình, nhanh chóng mặc lại quần áo và áo khoác trước khi bước ra ngoài trời rất lạnh.
 
Jaehyun nhìn thấy Doyoung gần bờ và bước đến gần anh, ôm lấy anh sau lưng, hôn lên cổ anh.
 
"Chào buổi sáng."
 
Doyoung quay lại và trao cho anh một nụ hôn ngọt ngào. "Xin chào ngài đẹp trai."
 
"Anh làm gì mà dậy sớm vậy?"
 
Nhún vai, Doyoung nhìn nước đang cuốn trôi cát. "Một chút không khí trong lành."
 
Cả hai đều nhìn ra mặt nước. Doyoung đột nhiên đưa tay ra, nhìn cách họ ăn khớp với nhau thật đẹp. "Khi em nghe thấy từ bãi biển, em nghĩ đến điều gì?"
 
Jaehyun ậm ừ. “Bất cứ khi nào em nghĩ về bãi biển, tôi nghĩ về anh và nụ hôn đầu tiên của chúng ta cùng nhau. Em nghĩ về việc yêu anh và anh đẹp như thế nào. Bất cứ khi nào em nhớ về anh, nhắc em về bãi biển vì bãi biển quá đẹp, nhưng em luôn nghĩ rằng thật tuyệt vời khi yêu anh và chỉ cần được ở bên cạnh anh”.
 
"Liệu em có bao giờ quên anh không?"
 
“Tại sao em lại làm vậy? Em sẽ không bao giờ quên anh."
 
Doyoung quay lại và ôm lấy anh, úp mặt vào cổ Jaehyun. "Điều gì sẽ xảy ra nếu em yêu một ai đó?"
 
Jaehyun không hiểu Doyoung đang muốn nói điều gì. "Ý anh là gì?"
 
"Em sẽ luôn yêu anh chứ?"
 
Jaehyun gật đầu. "Luôn luôn."
 
Doyoung mỉm cười với điều đó. Không còn nhiều thời gian cho cả hai người nữa.
 
---/---
 
"Jaehyun, em sẽ tặng gì cho Doyoung vào Giáng sinh?" Còn đúng 3 ngày nữa là Giáng sinh và nếu Jaehyun nói thật, anh ấy đang rất lo lắng.
 
"Anh có biết em nên làm gì với anh ấy không?" Jaehyun hỏi, nhìn Johnny. Tất cả họ đều đang đi chơi ở khu ẩm thực ở trung tâm mua sắm với các chàng trai. Doyoung đã đến nhà Ten để giúp cậu ấy lên kế hoạch cho bữa tiệc Giáng sinh.
 
"Anh không biết. Anh ấy là bạn trai của em."
 
Taeyong bước đến gần họ và ngồi xuống bàn họ đang ngồi. Những người khác vẫn đang kiếm thức ăn. Taeyong biết về mối quan hệ của Jaehyun với Doyoung nhưng không nói nhiều về nó, nhưng Jaehyun có thể biết rằng anh chàng đã bị tổn thương một chút. Bất cứ khi nào anh ấy nhìn thấy họ cùng nhau, anh ấy sẽ cảm thấy không tốt lắm.
 
“Các cậu đang nói chuyện gì vậy?"
 
“Jaehyun nên tặng gì cho Doyoung vào dịp Giáng sinh.”
 
Taeyong chỉ gật đầu, nhấp một ngụm rượu. "Ồ."
 
Jaehyun chỉ nhìn xuống đồ ăn của mình khi mọi người đến và ngồi xuống. Tất cả đều trò chuyện về một số điều, nhưng tâm trí của Jaehyun lại dồn về Doyoung và món quà Giáng sinh của anh ấy. Không có gì trong trung tâm mua sắm mà Jaehyun muốn cho Doyoung. Doyoung xứng đáng nhiều hơn thế.
 
Khi tất cả đều trở về nhà, Taeyong hỏi họ có thể nói chuyện một chút không.
 
Jaehyun chỉ gật đầu, nhìn tất cả bạn bè của họ rời đi và dựa vào xe của mình, nhìn Taeyong. Taeyong không đáng sợ như mọi người vẫn nói, anh chàng chỉ ẩn chứa rất nhiều cảm xúc bên trong. Trời khá lạnh và anh ấy hối hận vì đã không mặc một chiếc áo khoác ấm hơn. "Vậy anh muốn nói về điều gì?"
 
“Anh rất mừng cho em và Doyoung. Em trông rất hạnh phúc bất cứ khi nào em ấy ở bên cạnh ”.
 
Jaehyun chỉ cười. "Em yêu anh ấy. Anh ấy thực sự tuyệt vời. ”
 
"Anh biết. Em ấy là một người tốt. Lý do chính mà anh muốn là để nói với em về cảm xúc của anh. Em biết tình cảm của anh sẽ luôn quan trọng đối với em, nhưng anh chỉ muốn vượt qua nó ”.
 
"Anh đang thú nhận?" Jaehyun nhướng mày hỏi.
 
Taeyong nhún vai. "Anh không biết. Anh chỉ muốn nói rằng anh thích em. Anh đã thích em từ lâu và anh nhận ra rằng Doyoung có thể làm cho em hạnh phúc hơn nhưng anh không có ý định chia tay các em. Doyoung xứng đáng với cả thế giới vì em ấy đã trải qua rất nhiều điều. Thật tuyệt khi em ở đó vì em ấy khi mọi người không thể ở bên. ”
 
Jaehyun mỉm cười với điều đó. "Cảm ơn anh."
 
"Doyoung bị bệnh và em ấy có thể không sống được lâu nhất, nhưng hãy yêu em ấy nhiều nhất có thể."
 
"Em sẽ."
 
Khi Taeyong rời đi, Jaehyun đi vào xe của mình và bắt đầu khóc. Anh biết rằng Doyoung bị ung thư và thật khó tin rằng một ngày nào đó họ không thể ở bên nhau mãi mãi. Jaehyun không muốn Doyoung rời xa mình, rất đau đớn khi nhận ra Doyoung đã cho anh ấy một số gợi ý và giờ anh ấy đã hiểu điều đó.
 
---/---
 
Jaehyun lái xe đến nhà của Doyoung để xem bà Kim đang trong bếp làm một số món ăn. "Bác gái, bác có thể nói thật với con không? ”
 
"Chuyện gì vậy Jaehyun?" Bà hỏi, trong mắt đầy lo lắng.
 
"Anh ấy còn lại bao lâu?"
 
"Ý con là gì?"
 
"Doyoung, anh ấy còn bao lâu nữa?"
 
Bà chỉ nhìn anh, cảm giác tội lỗi hiện rõ trên khuôn mặt. “Jaehyun…”
 
Jaehyun thở dài, nhìn xuống. "Anh ấy đang chết ạ?"
 
"Đúng." Jaehyun muốn khóc một lần nữa, nhưng anh không nên. Anh ấy phải mạnh mẽ lên.
 
"Bao lâu?"
 
“Bác không biết khi nào nó sẽ chết. Bác cũng rất đau lòng và ngày nào bác cũng khóc khi nghĩ đến việc nó sẽ rời đi. Đau quá Jaehyun à”.
 
"Liệu anh ấy có ra đi vào ngày Giáng sinh không?"
 
“Con yêu, bác không biết nhưng khả năng cao là điều đó sẽ xảy ra. Bác cũng rất lo lắng. ”
 
"Anh ấy chưa bao giờ nói với con bất cứ điều gì."
 
“Nó  không muốn con biết điều đó. Hầu hết bạn bè của nó không biết. Ngay cả Yuta cũng không.”
 
Jaehyun thở dài, trong lòng rất đau đớn. Doyoung sắp chết.
 
Mẹ Kim ôm mặt anh vào lòng bàn tay. "Bác hiểu cảm giác của con. Chỉ cần giả vờ rằng con không biết và tiếp tục yêu thương nó cho đến khi trái tim con hài lòng. Đừng bao giờ ngừng yêu nó và luôn làm cho nó hạnh phúc. Có ý nghĩa rất lớn đối với Dyoung. "
 
---/---
 
Trời lại đổ tuyết, Doyoung đang nhìn những bông tuyết rơi xuống đất. Hôm nay là đêm Giáng sinh, hầu hết bạn bè của họ đang đi mua sắm và dành thời gian cho gia đình của họ. Doyoung đang cuộn tròn trên ghế với Jaehyun, uống sô cô la nóng và xem một số bộ phim Giáng sinh cũ. Doyoung thích những khoảnh khắc này nhất, chỉ dành thời gian cho Jaehyun và không nghĩ về những điều khiến anh lo lắng.
 
“Anh biết không,” Jaehyun nói, nhìn anh. “Em muốn hát những bài hát mừng với anh, đi trượt tuyết và làm bánh quy gừng với anh. Em muốn làm rất nhiều điều”.
 
Doyoung mỉm cười với điều đó. “Sẽ thế nào nếu chúng ta làm cho họ bánh cookie? Anh thực sự thèm nó."
 
Jaehyun bật cười. "Vậy thì chúng ta hãy mua sắm trước đã."
 
Họ mặc áo khoác và đi ra cửa hàng để mua một số nguyên liệu. Doyoung nắm vòng tay của họ lại với nhau, không bao giờ để anh ấy đi và Jaehyun đã mỉm cười với điều đó. Anh sẽ không bỏ lỡ những khoảnh khắc như thế này. Anh sẽ nhớ tất cả mọi thứ về anh ấy.
 
Khi mua xong nguyên liệu, họ dừng lại ở một công viên nhỏ gần nhà anh. Doyoung lau tuyết và ngồi xuống xích đu. “Khi anh còn nhỏ, anh thích đu trên những chiếc xích đu. Nó khiến anh cảm thấy như mình đang bay, chạm tới ước mơ của mình. Nó khiến anh  hạnh phúc và anh không phải nghĩ đến việc bị bệnh. Anh cảm thấy như mình đang thực sự bay cao”.
 
Jaehyun chỉ cười với anh. "Anh có muốn bay lần nữa không?"
 
Doyoung chỉ gật đầu, đẩy người qua lại, đu mình trên xích đu và Jaehyun quan sát anh trong khi anh làm điều đó. Doyoung trông thật hạnh phúc. Mọi thứ thật đẹp và anh không bao giờ muốn bỏ lỡ một nhịp nào. Nhìn thấy Doyoung như thế này thật tuyệt vời. Jaehyun sau đó đã tham gia cùng anh ấy và họ nắm tay nhau khi đung đưa, cùng nghĩ về việc Doyoung là một điều may mắn trong cuộc đời anh ấy.
 
Khi họ quay lại, Doyoung đã cười rất tươi. Họ sắp xếp các thành phần và bắt đầu nướng. Doyoung thích Jaehyun vì cậu là người nấu ăn ngon hơn tất cả mọi điều ở cậu. Thật tuyệt khi có một người bạn trai có thể nướng và nấu ăn cho anh. Khi làm xong, họ vừa ăn vừa chui rúc dưới chăn.
 
"Đêm giáng sinh vui vẻ Doyoung."
 
"Đêm Giáng sinh vui vẻ, tình yêu của anh."
 
Họ mỉm cười với nhau, nhìn vào mắt nhau. “Khi nghĩ đến anh, em hãy chỉ nghĩ về những kỉ niệm hạnh phúc? Những khoảng thời gian hạnh phúc chúng ta đã chia sẻ và những khoảng thời gian hạnh phúc chúng ta đã trải qua cùng nhau ”.
 
Jaehyun cười buồn với anh, gạt tóc ra khỏi mắt anh. “Đừng lo. Em sẽ."
 
Doyoung nhắm mắt và Jaehyun không bao giờ muốn thấy anh rời khỏi tầm mắt của mình. Anh ấy biết rằng Doyoung đã xé nát trái tim anh, xé nó ra từng mảnh, nhưng bây giờ, tất cả những điều đó đều không quan trọng. Doyoung là tất cả những gì quan trọng đối với anh và anh muốn trân trọng những khoảng thời gian anh đã ra đi.
 
---/----
 
Cuối cùng thì lễ Giáng sinh và mọi thứ bắt đầu không suôn sẻ. Doyoung gần như không thể bước xuống giường mà không có cảm giác muốn ngất đi. Đêm qua, anh bận viết cho cuốn sách của mình, vắt kiệt sức mình và lo lắng cho bạn trai của mình. Yuta đã trở về và điều đầu tiên anh làm là đến thăm Doyoung. Doyoung mỉm cười khi nhìn thấy anh, ôm anh thật sâu.
 
“Em không biết anh đã lo lắng như thế nào đâu. Anh đã liên tục gọi cho mẹ của em để xem em có ổn không vì anh sẽ ghét bản thân mình nếu có bất cứ điều gì xảy ra với em.”
 
Doyoung chỉ ôm anh chặt hơn. "Em ổn. Chỉ hơi chóng mặt nhưng đừng lo lắng. Jaehyun đã ở bên em.”
 
Yuta quay lại nhìn em mình, một nụ cười nở trên môi. "Thật cảm ơn Jaehyun."
 
Cuối cùng họ rời khỏi phòng để Sicheng và Doyoung trò chuyện. Khi họ ở trong phòng khách, Yuta vỗ nhẹ vào lưng anh. “Anh thực sự hạnh phúc khi em ở bên em ấy. Em khiến em ấy cảm thấy bớt cô đơn hơn ”.
 
Và rồi Yuta bắt đầu khóc, một giọt nước mắt chảy dài trên má. “Em không biết điều đó có ý nghĩa như thế nào đối với anh đâu, thật đấy. Em ấy sắp phải đi và em dành cho em ấy rất nhiều tình yêu. Cảm ơn Jaehyun rất nhiều. "
 
Jaehyun cười với anh. "Em yêu anh ấy."
 
"Anh biết. Em có lẽ cũng đang suy sụp như anh khi nghe tin đó. ”
 
"Anh biết rồi sao?"
 
Yuta gật đầu. “Mẹ em ấy không thể giữ mọi thứ với anh. Anh đã khóc rất nhiều nhưng anh cảm thấy mình cần phải hạnh phúc khi ở bên em ấy dù tận sâu trong trái tim anh, nó đang vỡ nát. Doyoung sẽ không muốn thấy chúng ta đau buồn.”
 
Jaehyun gật đầu, mắt anh ngấn nước. "Vâng."
 
Yuta kéo Jaehyun vào lòng. "Em có thể khóc trên vai anh. Không sao đâu." Và đó là khi Jaehyun thực sự khóc đến vỡ lòng trong cái ôm của Yuta.
 
---/---
 
Doyoung muốn đến dự tiệc Giáng sinh mặc dù bố mẹ anh không cho phép. Cơ thể anh mỏng manh và bắt đầu trở nên yếu hơn suốt cả ngày. Doyoung biết rằng mình sẽ không còn sống được bao lâu nữa nhưng anh muốn ở đó với bạn bè của mình. Họ đã gói ghém quà trong xe và cả bố mẹ anh cũng đi cùng vì họ muốn dành thời gian cho mọi người ở đó.
 
Ngôi nhà của Ten nhỏ và ấm cúng, rất đẹp và là nơi thích hợp để tổ chức tiệc Giáng sinh. Có nhánh tầm gửi và một số đồ trang trí Giáng sinh. Doyoung đã giúp trang trí nhưng Ten là người hoàn thiện. Nhưng mọi thứ thật đẹp.
 
Doyoung nắm tay Jaehyun bước qua cánh cửa, nhìn thấy phía trên có một cây tầm gửi. Doyoung cười khúc khích một chút trước và hôn lên môi Jaehyun. "Cây tầm gửi đầu tiên của chúng ta cùng nhau."
 
Jaehyun chỉ cười. Và có lẽ là cuối cùng của đôi ta.
 
Nhiều giờ trôi qua, Jaehyun luôn để mắt đến Doyoung khi anh ấy dành thời gian cho những người khác. Khi nhìn thấy bố mẹ của Doyoung đang ở trong bếp với mẹ của Ten, anh đã thấy họ nở nụ cười buồn trên khuôn mặt.
 
“Chị biết đấy, chúng ta phải thật hạnh phúc. Doyoung ghét phải nhìn thấy những nụ cười buồn đó trên khuôn của chúng ta.”
 
Mẹ của Ten cười. "Chị nói đúng. Doyoung đối với tôi luôn như người con trai thứ hai. Tôi không thể tưởng tượng được rằng anh ấy sắp không có mặt trong cuộc đời tôi ”.
 
Jaehyun mỉm cười. Anh nhìn thấy Taeyong đang đi đến gần anh.
 
"Bữa tiệc thế nào?" Anh ấy hỏi.
 
"Hoàn hảo."
 
Taeyong nhìn anh với nụ cười ấm áp. "Tốt đấy."
 
Đã đến lúc mở quà và Jaehyun đã rất sợ phần này vì anh ấy đã không mua quà nhiều trong suốt cả tháng.
 
Anh ấy nhận quà của bạn bè nhưng anh ấy không thể nói liệu chúng có tốt không. Jaehyun ngồi cạnh Doyoung khi nhìn mọi người mở quà.
 
"Anh mở quà của mình đi?" Anh ấy hỏi.
 
Doyoung nhìn xuống. “Anh chỉ muốn nhìn thấy mọi người mỉm cười khi họ mở quà của họ. Chỉ trong chốc lát thôi."
 
Jaehyun chồm tới hôn lên môi anh. Jaehyun từ từ mở món quà của mình từ tay Doyoung và đó là một chiếc áo khoác màu đen. Nó hẳn là rất đắt, nhưng anh vẫn mỉm cười. Doyoung thậm chí đã ký tên của mình với một cái nhọn màu đen ở phía sau. "Cảm ơn anh rất nhiều."
 
Doyoung mỉm cười với anh. "Anh vui vì em thích nó." Doyoung mở ra món quà mà anh ấy đã nhận được và đó là một khung ảnh nhỏ của họ ở bãi biển lần đầu tiên cùng nhau. Doyoung cười toe toét. "Em là nhất. Chúc giáng sinh vui vẻ Jaehyun. "
 
"Giáng sinh vui vẻ anh Doyoung."
 
Mọi người đều nhìn họ, nở nụ cười hạnh phúc. Jaehyun chỉ ước rằng tất cả họ có thể hạnh phúc như thế này, anh không muốn Doyoung ra đi mãi mãi. Trái tim anh không muốn anh ấy đi. Nhiều giờ trôi qua, Doyoung cuối cùng cũng gục trong phòng khách và mẹ anh đã gọi xe cấp cứu. Tất cả đều lo lắng và Jaehyun thậm chí không thể xoay sở để bước ra ngoài theo cha mẹ của Yuta và Doyoung đến bệnh viện.
 
Jaehyun chỉ ngồi đó nhìn họ đưa anh đi. Anh có thể thấy trên khuôn mặt của mọi người rằng họ cảm nhận giống nhau. Tất cả đều choáng váng và đau lòng. Sicheng dường như bị chấn thương nặng nhất, bắt đầu khóc dựa vào vai Ten. Johnny, Taeyong, Taeil và những người còn lại đã an ủi anh, ôm anh và nói với anh rằng Doyoung sẽ không sao đâu, mặc dù tất cả đều biết Doyoung sẽ không ổn.
 
Đó là Giáng sinh cuối cùng của họ với Doyoung và anh rất vui vì Doyoung có thể nhìn thấy tất cả họ trước khi anh ấy ra đi.
 
"Vậy là em ấy thực sự sắp đi thật sao?" Johnny hỏi. "Anh thực sự sẽ rất nhớ em ấy."
 
“Tất cả chúng ta đều biết điều này sẽ xảy ra,” Ten nói, nhìn lên họ, “Chúng ta chỉ không biết khi nào. Chúng ta đếm ngược đến những ngày cậu ấy ra đi và đảm bảo rằng cậu ấy sẽ hạnh phúc bên chúng ta”.
 
Tất cả đều nhìn Jaehyun. “Cậu ấy không nói với bọn em bất cứ điều gì về cái chết, nhưng trong thâm tâm, chúng ta biết rằng thời gian của chúng ta là có hạn. Anh rất biết ơn vì em đã giúp cậu ấy yêu lần đầu tiên", Ten nói.
 
Jaehyun mỉm cười và tập hợp tất cả lại để ôm nhau. "Em yêu các anh."
 
---/---
 
Đã một tuần trôi qua kể từ lần cuối Jaehyun nhìn thấy Doyoung. Một tuần rất đau khổ. Thật khó để anh ấy hiểu rằng Doyoung cuối cùng đã ra đi. Tất cả bạn bè của anh ấy đã đến gặp Doyoung ngay sau chuyến đi của anh ấy đến bệnh viện nhưng Jaehyun là người duy nhất không thể chịu đựng được khi chứng kiến ​​tình yêu của đời mình đang dần chết đi. Nó sẽ giết anh khi nhìn thấy Doyoung chết ngay trước mắt mình, nhưng anh hối hận vì đã không có cơ hội gặp Doyoung lần cuối. Họ không thể làm tất cả những gì anh muốn và thời gian trôi qua trong tích tắc.
 
Yuta đã nói với Jaehyun rằng Doyoung đã để lại cho anh một thứ gì đó và đề nghị anh đến thăm phòng bệnh khi rảnh rỗi. Jaehyun đồng ý, nhưng trái tim anh không hề thoải mái. Những ngày này, tất cả mọi người đều thực sự đau buồn về cái chết của Doyoung, đặc biệt là Yuta, người đã dành rất nhiều thời gian chỉ để nằm trong phòng và khóc lóc giữa đêm. Anh ấy thực sự yêu Doyoung và thậm chí rất khó để nghĩ về anh ấy. Ten và Johnny và những người đó đã cố gắng tiếp tục cuộc sống của họ, nhưng không hiểu sao thời gian lại càng đau đớn hơn. Cha mẹ anh còn tệ hơn, phải lên kế hoạch tổ chức tang lễ cho anh vào tuần sau. Jaehyun luôn đến để gặp họ, nhưng không có gì giống nhau cả. Bà Kim luôn ôm và hôn má anh, cảm ơn vì tất cả những gì anh đã làm.
 
Cuối cùng thì Jaehyun cũng đến bệnh viện và khi về đến phòng, anh nhận thấy có một cuốn nhật ký trên giường có tên Doyoung, cùng với một bông hồng. Anh ngồi xuống và mở nó ra, nhưng không thể cầm được nước mắt.
 
 
‘Khi tôi được yêu, tôi muốn yêu
 
một người sẽ khiến tôi cảm thấy rằng, yêu anh ấy
 
là quyết định tốt nhất mà tôi từng thực hiện.’
 
‘Yêu em thật tuyệt vời, em đã khiến anh tin rằng cuộc sống luôn xứng đáng để tìm kiếm và em khiến anh tin rằng mọi thứ sẽ ổn. Em là người vị tha, ngọt ngào, đẹp trai và là người tuyệt vời nhất mà anh biết. Em yêu anh như không ai khác và em nhìn anh như thể anh là người duy nhất trên hành tinh xinh đẹp này. Em đã làm cho anh cảm thấy rất đặc biệt và không có gì khác có thể so sánh được.
 
Anh yêu em Jaehyun, và cho đến kiếp sau, chúng ta hãy yêu nhau lần nữa. Hãy nhớ rằng, khi em nhớ về anh, nghĩ về anh đang cười, nghĩ về việc anh hôn em, và hãy nghĩ về những khoảnh khắc hạnh phúc mà chúng ta đã chia sẻ cho nhau. Đừng nghĩ về những điều buồn, chỉ nghĩ về những điều hạnh phúc.
 
Em nhớ cuốn sách mà anh đang viết chứ? Đíng vậy, anh chưa hoàn thành nó, nhưng anh muốn em thay anh làm điều đó. Đó là câu chuyện về cách nhân vật chính cuối cùng đã yêu và em có thể quyết định kết thúc có hậu cho họ và cho chúng ta. Một lần nữa, cảm ơn vì tất cả mọi thứ Jaehyun. Anh yêu em rất nhiều.’
 
Nước mắt tràn ra khắp nơi khi Jaehyun khóc và không thể kìm được.
 
‘Tình yêu của chúng ta sẽ mãi mãi trường tồn. Còn nhớ khi em tặng anh một bông hồng chứ? Thật đẹp, vậy bây giờ đến lượt anh nhé.’
 
….
 
---/---
 
Jaehyun đã dành nhiều ngày để đọc cuốn nhật ký nhỏ. Doyoung đã viết tất cả những gì họ đã làm cùng nhau và điều đó khiến trái tim anh ấm áp khi đọc nó. Doyoung có chữ viết đẹp và những lời nói của anh ấy luôn mang một ý nghĩa mạnh mẽ, nhưng trái tim của Jaehyun như nặng trĩu hơn khi đọc chúng. Ở trang cuối cùng của nhật ký, Doyoung đã đưa cho Jaehyun email và mật khẩu để truy cập vào tài liệu và anh hứa rằng một ngày nào đó, anh sẽ hoàn thành cuốn sách đó chỉ vì Doyoung. Jaehyun chỉ cảm thấy như mình phải làm vậy.
 
Ngày diễn ra tang lễ, Jaehyun và tất cả đã ở đó, trong tiết trời se lạnh cùng với những người khác. Tất cả đều có điều gì đó muốn nói với Doyoung, khi đến lượt Jaehyun, anh có thể cảm thấy mình đang khóc một lần nữa. Yuta chỉ cười với anh và vỗ nhẹ vào lưng anh.
 
Jaehyun bước tới và chìa ra một chiếc nhẫn nhỏ. "Em đã định hỏi anh kết hôn với em, nhưng em biết rằng tụi mình không thể ở bên nhau vì anh sắp đi xa. Trong thâm tâm, em cảm thấy rất hối hận vì đã không hỏi anh điều này. Khoảng thời gian chúng mình bên nhau thật tuyệt vời, em đã yêu từng khoảnh khắc đó và em muốn yêu anh lâu hơn nữa. Anh là điều may mắn trong cuộc đời em và em sẽ luôn yêu anh, Doyoung. Hãy luôn yêu nhau vì kiếp này và kiếp sau, em sẽ luôn tìm kiếm anh. Một ngày không xa , em sẽ có đủ can đảm để hỏi cưới anh khi chúng ta gặp lại nhau. Em yêu anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro