Chương 5: Hội đồng quản trị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đứng dưới tán cây lớn, chân khẽ đá nhẹ những chiếc lá khô rơi rụng trên vỉa hè.

Phố xá vào giờ tan tầm đúng là rất đông đúc và xô bồ, dòng người nối đuôi nhau di chuyển tên đoạn đường Lý Thường Kiệt.

Trên tay tôi đã cầm ly trà mãng cầu từ bao giờ, ý là Phong Đăng định nuôi tôi béo hay gì? Kẻ giảm không được, người tích cực mua đồ ăn vặt. 

Đúng là người tàn ác thường sống thảnh thơi.

Đã hơn năm giờ chiều nhưng nắng vẫn chưa tắt hẳn, ánh nắng nhỏ lọt qua tán cây xanh mà chiếu rọi lên mái tóc đen của tôi.

Bảo Thy đã ra về từ trước, Phong Đăng thì bị bạn lôi kéo nên anh chỉ kịp đưa cho tôi ly trà còn đang mát lạnh mà không nán lại như mọi khi. 

Tôi cứ trầm lặng trên vỉa hè, mắt chỉ khẽ cong thành vầng trăng khuyết nhỏ khi nhìn thấy bóng dáng của Nhã Kỳ.

Tôi lon ton chạy về phía của con bé, Nhã Kỳ dang tay ra như muốn ôm trọn tôi vào lòng. Mùi kẹo ngọt thoang thoảng ở bên cạnh, tôi thoải mái tựa cằm lên bờ vai của người đẹp.

Con bé còn không quên bảo tôi rằng đã mua tiramisu tôi thích trước khi đến đây. 

Nhã Kỳ cẩn thận đội mũ bảo hiểm cho tôi, gạt chân trống xong xuôi rồi mới để tôi lên xe.

"Sao rồi? Trường mới oke không bé?"

"Cũng được, mọi thứ đều khá ổn. Phan Đình Phùng của mày thì sao?"

"Cũng tạm mà không có mày chán vãi ò." Chúng tôi đã hứa hẹn với nhau sẽ thi vào trường THPT A, không những thế tôi và Nhã Kỳ đã lên rất nhiều các kế hoạch sẽ làm cùng nhau khi cả hai đứa thi đỗ nhưng mẹ Nhã Kỳ lại muốn con bé học Phan Đình Phùng nên cuối cùng nó đành phải đổi nguyện vọng theo cô Hạnh.

"Mày thích trà mãng cầu lúc nào thế?" Tôi suýt chút nữa quên béng đi ly trà mãng cầu trên tay.

"Nãy tao được cho." Tay tôi siết chặt lấy áo đồng phục của Nhã Kỳ, con bé cũng gật gù rồi thôi. Hai đứa tôi lại luyên thuyên về những người bạn mới, môi trường mới của cả hai.

Nhã Kỳ đã xác định hướng đi cho bản thân, con bé muốn thử sức mình tại đội tuyển toán của trường. Nhã Kỳ học chắc cả ba môn nhưng toán có lẽ là môn mà con bé nhỉnh hơn hai môn còn lại. 

Tôi thủ thỉ động viên con bé, I trust you my babe.

"Mà tao không hỏi đến là mày bật chế độ lặng im luôn à bé?"

"Dạ" Tôi vòng tay ôm lấy eo của Nhã Kỳ, kéo gần khoảng cách của hai đứa lại. Một phần là tôi muốn ôm con bé thật, phần còn lại là do tiếng xe cộ ồn ào khiến lúc Nhã Kỳ nói tôi nghe chữ được chữ không.

"Trà mãng cầu là do ai đưa cho bé thế?" Sao tự nhiên tôi thấy không khì hơi nồng nàn mùi thám thính thế nhỉ?

"Bạn ạ"

"Bạn hay anh khóa trên." Đù Nhã Kỳ có đôi mắt nhìn thấu hồng trần hay gì, tôi hơi luống cuống không biết nói với con bé sao nên lúc trả lời hơi bị vấp.

"Bạn khóa trên ạ." Chịu thôi, tôi mà chối thì sớm muộn gì cũng sẽ lòi đuôi ra. Nhã Kỳ khẽ cười thành tiếng rồi ồ lên, trông con bé hả hê không kìa.

Hai đứa tôi cuối cùng cũng đã lăn lội khỏi dòng người tấp nập trên phố. Tôi với Nhã Kỳ chào mẹ tôi ở dưới phòng khách rồi chạy nhanh lên trên phòng. 

Đặt nhẹ chiếc cặp lên ghế, Nhã Kỳ đã vội thả mình lên chiếc giường thoải mái. Điện thoại tôi bỗng nhận được tin nhắn, tôi nhấp vào màn hình để check.

Lưu Hoàng Phong Đăng: Bạn bé lớp trưởng đã uống trà mãng cầu chưa nhỉ?

Đã bạn rồi còn bé, Phong Đăng hay sến súa như thế này à. Tôi tựa lưng vào mép bàn học, miệng khẽ mỉm cười khi trả lời tin nhắn anh.

Nhã Kỳ ở trên giường như quan sát từng li từng tý những hành vi của tôi, con bé nằm sấp trên giường tựa tay chống cằm nở một nụ cười xinh như đóa hóa nở rộ trong ngày nắng hạ.

"Nguyễn Phan Ngọc Anh"

Tôi buông điện thoại lên trên bàn, tiến tới mà ôm lấy gương mặt của Nhã Kỳ. Con bé đáp lại tôi với nụ cười mỉm, tinh nghịch mà véo lấy cái má của tôi.

"Bé có gì giấu tao không đấy?" Tôi hơi chột dạ mà lắc đầu. Nhưng khi bắt gặp lấy đôi mắt sâu thẳm tựa như đại dương ấy, tôi lại khẽ gật đầu.

Nhã Kỳ bĩu môi mà bóp lấy má tôi, giọng hơi trách móc.

"Mày còn định giấu tao à? Cái kiểu nhắn tin mà tủm tỉm cười là có vấn đề rồi bé ạ." Thật ra là tôi không định giấu con bé nhưng mà tôi thấy mối quan hệ giữa tôi và anh chưa có gì quá đặc sắc để cho "Hội đồng quản trị" của tôi phải động tay đến.

Vẫn là dừng lại ở mức đàn anh giúp đỡ đàn em, tuy có nhiều hành động của Phong Đăng khiến tôi suy nghĩ nhiều về ý nghĩa sâu xa của nó, suy nghĩ riết tôi tưởng tôi bị overthinking.

"Bé có định kể không hay để tao tự tìm đây."

"Thật sự là không có gì cả, lấy danh nghĩa là Jeon phu nhân để thề luôn."

"Khỏi, mày ngồi im đó." Nhã Kỳ đã cầm trong tay điện thoại từ lúc nào, con bé chỉ mới bấm vào danh sách bạn bè của tôi.

Facebook muốn ăn đánh giá một sao thì phải nên đã để nick face "Lưu Hoàng Phong Đăng" đừng đầu những người bạn được đề xuất.

"Đợi tao đúng mười lăm phút, mười lăm phút thôi." Nhã Kỳ ngồi vào bàn học của tôi, cặm cụi làm gì đó.

Tôi đành nằm dài trên giường để chờ con bé, mười lăm phút trôi qua mà làm cho người ta tưởng là cả một thập kỉ. Tôi vừa đút được thìa bánh vào mồm thì cũng là lúc Nhã Kỳ buông điện thoại xuống bàn, vươn vai người.

Điện thoại tôi cũng vừa nhận được một file từ Dương Nhã Kỳ. File không tên không tuổi, tôi hết nhìn vào file trên màn hình điện thoại rồi lại nhìn về phía Nhã Kỳ. Trông rất mờ mờ ám ám.

"Bấm đi, chần chừ gì." Tôi nghe Nhã Kỳ nói thế nên cũng không chần chừ mà nhấp vào file vừa được gừi, trong file là dày đặc những con chữ mà tất cả đều xoay quanh Lưu Hoàng Phong Đăng. Mười lăm phút mà tìm được từng này thông tin, tôi tin Minh Hiếu khi đồn Nhã Kỳ là Hacker ngầm rồi.

___________________

Lưu Hoàng Phong Đăng

Ngày sinh: 8/9/2006

Cung hoàng đạo: Xử nữ (Cụ tổ của Redflag)

Quê quán: Hà Nội gốc (Boy phố cổ, phóng đổ trái tim em?)

Chiều cao: 1m85

Nhan sắc: Đôi mắt nâu trà hai mí, sống mũi cao, nói chung là rất ăn hợp với nhau. Không phải bản vẽ vĩ đại thì cũng là tượng tạc

Nhóm máu: AB

Màu sắc yêu thích: Đen, trắng

Thú cưng: Một chú mèo trắng tên Mây

Nơi học tập: Lớp 11C1, trường THPT A (từng học tại Tiểu học, THCS Chu Văn An)

Gia đình: Là con cả, bố tên Lưu Hoàng Dũng là doanh nhân thành đạt (hiện đang công tác nước ngoại). Mẹ tên Hoàng Kim Châu là chủ một chuỗi khách sạn năm sao trải khắp thủ đô. Cháu đích tôn trong nhà

Kinh tế: Gia đình khá giả hoặc có thể hiểu là giàu có. Nhà có một chiếc Mercedes-Maybach S680 4MATIC

Thành tích học tập: 11 năm học đều đạt ở mức học sinh giỏi

Lưu Hoàng Phong Đăng Thủ khoa môn địa lý cấp trường

Điểm số: 17,75/20

Lưu Hoàng Phong Đăng giải nhất môn địa lý cấp quận

Điểm số 18/20

Các trang mạng xã hội khác: Instagram: _luuphngdang_ với hơn 21k followers

Bạn bè thân thiết: Nguyễn Công Thành, Tống Minh Khánh,...

Sở thích: Nghe nhạc, chơi game (Không có nhiều thông tin)

Thể thao: Bóng rổ, bóng đá

Nhạc cụ: Guitar hoặc guitar điện

Các mối quan hệ trước: (Không hay chia sẻ quá nhiều về chuyện yêu đương lên trang mạng xã hội nhưng nói chung là hút gái)

____________________

Tôi quay sang nhìn Nhã Kỳ, còn con bé nhìn trông có vẻ rất hài lòng với chiến lợi phẩm mà mình thu thập được trong vòng mười lăm phút, không hổ danh là "Hội đồng quản trị" của tôi.

Bảo sao khi cần tư vấn tình cảm thì bạn bè ai cũng tìm đến Nhã Kỳ. Đơn giản vì bằng một thế lực siêu nhiên nào đấy con bé thuộc hết các bài bản, thơ ca của mấy redflag và trapboy, đọc họ như một bách khoa toàn thư.

"Mười lăm phút mà từng này thông tin?" Tôi ném cho Nhã Kỳ một con mắt đầy nghi hoặc.

"Tao còn chưa mò lên confession của trường mày đấy ạ." Mò lên chắc cũng phải hàng tá thông tin để lấp đầy rồ phai này quá.

"Về mối quan hệ, tao không tìm được gì ở face của ổng hết. Nhưng..."

"Tao tìm được face của ba chị đẹp đã từng yêu đương với ổng, cũng được dăm ba bữa đấy nói chung là không bền. Nhưng mà không thấy bị nấu xói, hay bị phốt thì chứng tỏ trong quá trình yêu đương ổng cũng tử tế."

Nước đi này tôi không ngờ tới, xin nhận lấy của bổn cung một lạy. Nhã Kỳ vòng tay ôm lấy người tôi, tay giơ lên xoa nhẹ đầu tôi.

"Qua việc tìm hiểu hay nói thẳng toẹt ra là stalk face con nhà người ta thì hội đồng quản trị của mày có hai kết luận. Một là ổng để ý mày còn hai đơn giản là trapboy muốn trêu đùa tý cho vui." Vê lê, vấp kiểu gì mà lại vấp phải trapboy thế Ngọc Anh?

"Kết luận chưa có căn cứ nên mày cứ tìm hiểu từ từ thôi bé." Tôi khẽ gật đầu, yêu đương thì tôi chưa vội, vẫn muốn tập trung vào học và phát triển bản thân hơn.

Nhưng mà Lưu Hoàng Phong Đăng mà vồ vập thì tôi có né cũng né không kịp.

Có né thì cũng không đáng kể.

"Đọc dòng kinh tế chưa?" Tôi khẽ gật đầu, nãy hình như đúng là có lướt qua nội dung đó thì phải.

"Tình sắp đầu lại là cả mỏ vàng, em bé biết phải làm gì không?"

"Làm gì ạ?"

"Đào mỏ, khờ ghê." Con bé cốc nhẹ vào đầu tôi rồi mới nói tiếp: "Đào full album của BTS ý, kịch bản này đẹp đấy bé ạ." Nhưng tiếc là không xảy ra.

"Rất có triển vọng, không đào được Maybach mình đào full album chứ không có nhiều." Cái này thì em xin rút lui thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro