Hạ 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/mùa hạ 4/2008/
-Mẹ lại đi nữa ạ?
-Ừ,.. Lần này mẹ sẽ về sớm với con và hai em, nhớ chăm sóc cho nhau chu đáo vào nhé Haru..
-Vâng con biết r!!
     Anh vừa gật gù vừa đáp lại lời mẹ giống như mọi khi..là mọi khi...
     Căn lều sập sệ, bốc mùi anh em tôi đã quen từ lâu. Tuy vừa nãy anh hai trả lời mẹ có vẻ rất ổn nhưng cũng có thể là ko..bởi vì bà ấy đã rất nhiều lần bỏ chúng tôi rồi lại quay về như chưa từng có chuyện gì, thậm trí nhiều lúc anh em chúng tôi phải đi lục lọi những đồ ăn thừa mà những người trên đường vứt đi còn thừa...tuy nó đã ko còn sạch nhưng ít ra chúng tôi vẫn còn có thể sống. Từ khi mới trào đời, tôi đã cảm nhận được hơi ấm từ người mẹ nhưng nơi ấy đã lạnh buốt từ bao giờ mà tôi và anh đã ko còn nhận ra
     Lúc đây thì trẻ con ở khu này thường đc các nhà giàu thuê về làm hầu với mức giá rẻ nhất hoặc có những bố mẹ đã bán con của họ cho những quý ông bà giàu có hay những phòng thí nghiệm ngu ngốc, một phần cũng muốn bớt đi phần nào miếng ăn, một phần cũng muốn cho đứa bé ấy có cuộc sống tốt hơn... Bà ta bỏ cả 3 chúng tôi tự sinh tự lực trong khi anh cả mới 9 tuổi, tôi cùng người anh song sinh của mình khi đó cũng chỉ mới 4 tuổi. Bà ấy mỗi lúc quay về thì lại di cùng một người đàn ông khác nhau và chúng tôi cũng vậy...anh e chúng tôi cũng không cùng cha nhưng đều là bà ta đẻ ra, bà ta cũng chả quan tâm tới ba thằng con trai trời cho này. Nhiều lúc anh hai bị đánh đập bởi gậy sắt của bà ta khi anh ấy chỉ muốn ra ngoài gặp bố của mình
- Ông ta ko phải bố của mày! Mày ko có bố, tốt nhất là nên chui vào sống cùng với hai thằng em của mày đi!!!
   Vào trong thấy hai em của mình vẫn đang say giấc, anh ấy mỉm cười, nụ cười đau đớn bởi những lần gây sắt va vào người anh một không thương tiếc...
- Hai em đáng yêu thật đó! Mau lớn thật nhanh rồi cùng anh chạy trốn khỏi nơi địa ngục này nhé...Ozen...Nanma..
    Những ngày sau đó cũng chả có gì thay đổi, có điều càng lớn thì chúng tôi có vẻ rất hiểu hiểu và khá thông minh so với những đứa trẻ đồng tuổi cùng trong khu ổ chuột. Chúng có ba mẹ, chúng có tình thương tuy trong hoàn cảnh khốn khổ nhất, họ vẫn bảo vệ giúp đỡ nhau, anh em tôi lại như lạc lõng trong chiều ko gian ấy...ở sâu tâm trí chúng tôi đã ko còn coi mình như còn bố mẹ nữa, thả lỏng tâm hồn và bỏ đi những thứ chúng tôi cho là "rác"
     Dưới ánh nắng chiều tà của mùa hạ, chúng tôi cuối cùng cũng có que kem đầu tiên trong đời từ khi sinh ra. Đó là tiền tích góp của anh hai bán ve chai chật vật mãi mới có được. Dù chỉ là một que thôi nhưng chúng tôi đã rất vui vẻ và hạnh phúc. Chiều hôm ấy ba anh em đã ko về nhà, anh hai đã ko còn kiên nhẫn nữa rồi, anh ấy dắt tay hai đứa em nhỏ của mình mà cùng chúng nó đi trên con đường toàn đá sỏi, anh ấy muốn dắt chúng tôi lên thành thị vì nghĩ nó có thể kiếm tiền dễ hơn khi còn trong 1 góc nhà...hay là góc của xã hội..cuộc đời.
- Từ nay anh em chúng ta sẽ xa mẹ mãi mãi! Ta sẽ phải dựa vào nhau để kiếm tiền sống. Và rồi chừng nào anh đủ tiền, anh sẽ đưa các em đi học, mua quần áo, giày chép, đồ ăn và đồ chơi mới..!!
- Anh Haru hứa rồi đấy nhé, chừng nào anh có thật nhiều tiền thì em và Ozen sẽ có một chiếc ô tô đồ chơi, đồ ăn ngon,...!!!
- Này anh hai!
- Sao thế Ozen?
- Anh hai cũng phải đợi bọn em lớn rồi cùng nhau kiếm tiền chứ, anh hai thật ko công bằng
- Phải đó, anh hai chơi kì
...
- Anh hứa anh hứa, rồi chúng ta sẽ được sống như những gì chúng ta ao ước. Tuyệt hơn hết là anh còn hai em..
- Vâng..đừng khóc anh nhé....chúng em thương anh nhiều lắm....

    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#loan