Chương 1: HI VỌNG CHÚNG TA SẼ CÙNG NHAU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cuộc sống sau này ngươi sẽ phải sống một mình, nhưng không được quên ta.”

Một nữ nhân với sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường bệnh, nhìn xem nam nhân bên cạnh, khó khăn cười ra một cái

Gương mặt nam nhân cực kì ân cần, sờ lấy mái tóc của nàng, nhẹ giọng an ủi nói: “Nói nhảm cái gì, ngươi sẽ khỏe hơn, ngươi bây giờ  không phải còn có thể nói chuyện sao? Hai ngày trước ngươi còn không có sức để nói một chữ.”

Nữ nhân trong hốc mắt dần dần ướt át, nàng tiếp tục nhạo báng: “Ai, ngươi nói chúng ta kết hôn mười năm , ngươi giống như là rất ích nói những lời yêu thương ngọt ngào, đến giờ cũng không nói.”

“Ngươi muốnnghe sao?”

“Muốn.”

Ánh mắt nam nhân ôn nhu nhìn xem nàng: “Cả đời này chưa từng có ai thay đổi được chủ nghĩa của ta, chỉ có ngươi, hy vọng chúng ta kiếp sau vẫn là như vậy.”

Nữ nhân sau khi nghe, môi nhếch ra lộ nụ cười hạnh phúc.

Nước mắt chậm rãi trượt xuống, nàng đáp: “Ta cũng hy vọng.”

Nam nhân vuốt sợi tóc phía trước trán nàng đến bên tai.

Bởi vì thức đêm để canh nàng, mắt của hắn đã đỏ bừng, nhìn lão bà ngày càng gầy gò, hắn rất đau lòng.

Lòng đao như cắt để cho hắn cảm thấy mình là một người thất bại

Hắn kéo tay của nữ nhân, giọng mất mác nói: “Ta cảm thấy ta quá vô dụng, trình độ trung bình, công tác nửa vời, không cho ngươi một cuộc sống tốt.”

Nữ nhân sau khi nghe được, hiểu ý nở nụ cười, nàng nhẹ nhàng nhéo lỗ tai nam nhân: “Còn lại giống như thật là, ngươi trình độ trung bình, công tác nửa vời, dáng dấp cũng không bằng Kim Thành Vũ, Hồ Ca, ta cũng muốn như phu nhân hưởng thụ.”

"Nhưng còn có thể làm sao, ai kêu ta thích ngươi, ta rất vui, ngươi không nên nói vậy.”

Nam nhân không nói gì, chỉ là nắm thật chặt tay của vợ.

Hắn cố gắng không để nước mắt rớt xuống, từ đầu tới cuối duy trì khuôn mặt bình thường.

Nữ nhân thấy nam nhân đang miễn cưỡng cười, nói: “Lão công, nếu có kiếp sau, hai chúng ta lại ở bên nhau thật tốt nhé?”

Nam nhân sau khi nghe, gật đầu đáp ứng: “Ừm.”

Cuối cùng hắn vẫn lau nước mắt, “Đến lúc đó ta muốn, hàng năm dẫn ngươi đi Disney chơi, dẫn ngươi đi cao nguyên Shangrila, để cho ngươi mười ngón tay không động vào nước lạnh tiểu phú bà.”

Nữ nhân lộ ra nụ cười, nàng cầm tay của nam nhân, nhẹ nhàng vẽ lên một hình trái tìm, nhỏ giọng nói: “Vậy ta muôn sống lâu hơn ngươi, ta muốn xem ngươi mất đi.”

“Đồ ngốc, vì cái gì? muốn ta chết trước a?” Nam nhân vuốt xuôi cái mũi của nàng, cố ý cả giận nói.

Nữ nhân lắc đầu, giải thích nói: “Không phải, trước khi phải chết có người chiếu cố ta chỉ nghỉ sau khi ta mất trước đến lúc đó ngươi lại đi, không có ai bên cạnh, ta đau lắm.”

“Đồ ngốc.” Nam nhân nắm tay của nàng, tiếp tục cho nàng dũng khí: “Bất quá kiếp sau chúng ta cũng phải chờ thật lâu mới có thể như bây giờ, chúng ta còn chưa có đám cưới bạc, còn cả đám cưới vàng nữa.”

Nữ nhân nghe đến đó, không nói gì, chỉ là hơi hơi nháy mắt mấy cái.

Bởi vì nàng biết, tiền thuốc men đã làm cho bọn họ có muốn giàu cũng không nỗi.

Bây giờ trị liệu cũng là chỉ cố kéo dài tính mạng, có thể ngay cả tuần này mình đã chịu không nỗi

Có lẽ, vừa mới nói những cái nguyện vọng kia thật phải đợi kiếp sau mới có thể thực hiện

................

Một tuần sau, Dương Lâm nhìn di ảnh của vợ mình, đem ôm vào trong lòng ngực, ngồi dưới đất

Thê từ của hắn gọi Lạc Tiểu Bạch, yêu nhau từ năm nhất đại học, khi ra trường thì ngay lặp tức kết hôn, cuộc sống hôn nhân ngọt ngào

Nhưng sự đời lại ập đến, hăn khởi nghiệp cùng với tấm bằng khá của mình thua lỗ, cùng lúc đó hay tin vợ hắn bị ung thư, thế giới của ngay lúc đó tưởng chừng như sụp đổ.

Hắn cầm điện thoại, nghe tai nghe:

"Cuộc sống sau này ngươi phải tự chăm sóc cho bản thân mình nghe rõ chưa."

"Khi về tới nhà phải tấm rửa trước khi đi ngủ dù mệt mõi tới đâu cũng phải tắm, còn nữa nên mua thức ăn để trong tủ lạnh, ngươi thức đêm làm việc cũng phải lo cho sức khỏe mình chứ."

"À, nhớ phải giặc tất bằng tay, cứ để vô máy giặc hôi chết đi được, phải ăn uống đầy đủ đừng để ngươu vì ta mà ảnh hưởng sức khỏe trên đây ta cũng không vui đâu."

"Lời cuối, ngươi sống một mình cũng không ổn nên kiếm một người bạn chăm sóc cho ngươi đi, ta cũng không trách gì đâu, chỉ cần đừng quên ta đã từng là vợ của ngươi...."

Nghe xong nước mắt hắn trượt xuống, hắn đứng lên vô thức đi đến vạch dành cho người đi bộ, từ ngã tư, một chiết xe lao đến với vật tốc xé gió về phía hắn.

Người một khi xui xẻo,thì thật sự xui xẻo.

Dương Lâm ngất đi, trong tiềm thức, hắn không thể nào hiểu được.

Không thể nào hiểu được vì cái gì lão thiên gia muốn đối với hắn như vậy , cả đời này chẳng lẽ hắn phải mang theo tiếc nuối sao

Hắn tin, nếu có kiếp sau, hắn nhất định phải tốt hơn.

Tối thiểu, phải để cho thê tử của mình có cuộc sống hạnh phúc.

Tối thiểu, không để cho nàng bởi vì ung thư bao tử rời đi thế gian.

Tối thiểu nhất......

Dương Lâm không cam tâm, hắn hối hận nửa đời trước của mình vì cái gì trải qua ràng buộc như thế, trong lòng bất đắc dĩ nước mắt hắn chảy xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro