Bài thơ: MÙA HÈ ƠI, EM NGHE GÌ KHÔNG? (Nguyễn Lâm Anh Kiệt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè ơi, em nghe gì không?

Những cơn gió đã về đùa ngọn cỏ

Tiếng ve sầu râm ran vờn nắng hạ

Buổi trưa hè phượng trải đỏ khuôn viên.


Mùa hè ơi, em như nàng tiên!

Ban ánh nắng xuống nhuộm hồng trần thế

Xoa thương đau bằng nụ cười diễm lệ

Chở linh hồn ai đến bến si mê.


Mùa hè ơi, em trông ngộ ghê!

Xinh tươi lẫn u buồn hòa nét lạ

Bước chân qua in hàng nghìn dấu lệ

Để câu thề nguyện ở chốn lê thê.


Mùa hè ơi, em đang cuồng mê!

Loanh quanh tỏa cho đời mùa nắng đẹp

Bỏ trần gian vào đợi chờ huyễn hoặc

Nhắc ai còn có bóng dáng trông mong.


Mùa hè ơi, em như dòng sông!

Cuộn trào nỗi thương hoài thành dậy sóng

Nhỏ buồn vương lọt vào miền đất rộng

Từ hương nồng cho đến hóa hư không.


Mùa hè ơi, em như mùa đông!

Trong ánh nắng chứa vùng trời lạnh giá

Những ngày xanh ngỡ quen nào xa lạ

Bao nhiêu là trưa hạ nắng đi qua.


Mùa hè ơi, em vang tình ca!

Thầm trộm nhớ những ngày mình mơ mộng

Cầu được sao duyên tình đừng vô vọng

Vùi trong lòng hạ sáng chói tâm can.


Mùa hè ơi, em đang dệt đan!

Tô điểm dáng mơ màng vào đôi mắt

Thêm thắt nắng mai vàng vào cõi tạm

Lòng tham làm nàng Hạ mãi lông bông.


Mùa hè ơi, em nghe gì không?

Mùa hè ơi, mùa hè ơi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro