Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng tôi đã lái xe ròng rã suốt 7000 năm. Hoặc chí ít đó là cảm nhận của tôi khi phải ngồi sau tay lái của ông anh trai Steven. Không thể tưởng tượng nổi thanh niên trai tráng gì mà lái xe còn chậm hơn cả bà già. Gác cả hai chân lên phía trước, tôi vu vơ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong khi mẹ vẫn đang ngủ ngon lành ở băng ghế sau. Ngay cả lúc ngủ, trong mặt mẹ vẫn đầy cảnh giác, như thể mẹ sẽ bật dậy bất cứ lúc nào và gào toáng lên chỉ trỏ dẫn đường cho chúng tôi.

"Anh nhấn thêm tí ga nữa đi" - tôi sốt ruột lấy tay chọc chọc vào vai anh Steven - "Vượt qua thằng nhóc đi xe đạp kia kìa."

Anh hẩy phắt tay tôi ra rồi quay sang trừng mắt cảnh cáo: "Đừng bao giờ động vào người đang lái xe... Còn nữa, bỏ ngay cái chân bẩn thỉu kia xuống."

Tôi vẫy vẫy mười đầu ngón chân thành hình sóng. Chân người ta sạch sẽ thơm tho thế này mà lại mắng mỏ. "Đây đâu phải xe của anh. Báo cho anh biết, nó sắp là của em rồi."

"Cứ thi đỗ cái bằng lái xe đi rồi hẵng nói" - anh Steven cười khẩy - "Có những thành phần đáng ra phải cấm không cho lái xe ra đường mới đúng."

"Ối giời, anh xem..." - tôi ngồi bật dậy, chỉ tay ra ngoài cửa sổ - "Người ta đi bộ mà cũng vượt cả anh rồi kìa."

Anh Steven lờ tịt đi vờ như không nghe thấy gì. Chẳng còn người để trêu chọc, tôi quay sang vặn vẹo mấy cái núm radio. Một trong những thú vui của tôi mỗi khi ra biển là bật thật to đài lên và hát theo những bài hát đang được phát trên sóng. Chúng đã trở nên quá đỗi quen thuộc đối với tôi, hầu như không ngày nào là tôi không chỉnh sang kênh Q94 để nghe, đủ các thể loại từ pop, rock, hip-hop đến cả cổ điển.

Sau một hồi mày mò cuối cùng tôi cũng tìm ra kênh ca nhạc yêu thích của mình. Ca sỹ Tom Petty đang hát bài "Free Fallin". Ngay lập tức tôi ngửa cổ hát theo "Nàng là một cô gái tốt bụng, hâm mộ Elvis đến cuồng nhiệt. Yêu những chú ngựa và cả bạn trai".

Anh Steven với tay định đổi kênh khác nhưng đã bị tôi nhanh hơn, tét cho một cái rõ đau vào tay. "Belly, nghe giọng em làm anh chỉ muốn lao thẳng xe xuống biển thôi" - Vừa nói anh ấy vừa giả vờ như bị đảo tay lái, hết nghiêng sang phải lại sang bên trái.

Đã vậy tôi càng được thể gào to hơn, làm mẹ ở băng ghế sau cũng phải choàng tỉnh dậy và... nghêu ngao hát theo. Được cái giọng của mẹ cũng chẳng hay hơn tôi là mấy, nên anh Steven chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán. Anh ấy xưa nay vốn rất ghét bị người khác áp đảo. Đó cũng là điều khiến anh ấy không vui nhất khi bố mẹ tuyên bố ly hôn, bởi điều này đồng nghĩa với việc trong nhà từ nay chỉ còn mình anh ấy là con trai, không có bố về phe nữa.

Xe bắt đầu dỉn dỉn đi vào trong phố. Lúc nãy trêu anh Steven một tẹo cho vui thôi chứ thực ra việc anh ấy lái nhanh hay chậm đối với tôi chẳng thành vấn đề. Trái lại, tôi cảm thấy khá thích thú khi được ngồi xe dạo phố chầm chậm như thế này. Lướt qua tiệm bán đồ lướt sóng Putt Putt, hay tiệm bán đồ bơi của chú Jimmy và hàng chục cửa hàng quen thuộc dọc thị trấn... tôi có cảm giác như đang trở về nhà, sau một quãng thời gian dài cách biệt, với hàng triệu triệu lời hứa sẽ quay trở lại đây vào mùa hè.

Càng gần tới căn nhà ấy tôi càng cảm thấy sự thân thuộc đó dâng trào trong lồng ngực. Sắp đến rồi!

Tôi hạ hết cửa kính bên ghế mình xuống. Không khí ở đây vẫn vậy, mùi vị vẫn không thay đổi. Gió biển ùa vào trong xe mát rượi, như thể đang giang tay chào đón tôi ngày trở lại.

Anh Steven huých cùi chỏ hỏi đầy châm chọc: "Êu, đang nghĩ tới Conrad đúng không?"

"Không phải" - tôi quay sang ném cho ông anh một cái nhìn không ra gì. Sự thật là thế mà, lúc này thì không!

Ngay lập tức, mẹ nhoài người lên băng ghế trước, nghiêng đầu hỏi: "Belly, con vẫn mê Conrad à? Ô thế mà từ mùa hè trước mẹ tưởng con hấp háy gì với Jeremiah cơ đấy."

"Hả? Em và Jeremiah á?" - anh Steven nhăn mặt kinh hãi - "Giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì rồi?"

"Chẳng có gì hết" - tôi xua xua hai tay, trong khi mặt mũi đang đỏ tưng bừng vì ngượng, hoặc chí ít là tôi cảm thấy thế - "Mẹ ơi là mẹ, chỉ vì bọn con là bạn tốt của nhau không có nghĩa là giữa hai đứa có chuyện gì xảy ra. Từ nay về sau mẹ đừng có nhắc lại chuyện này nữa đấy."

Mẹ ngả người cái phịch ra đằng sau: "Ờ, thì thôi." Được cái mẹ luôn biết lúc nào nên dừng, lúc nào nên ép, chứ không như anh Steven.

"Này, em và Jeremiah là sao? Nói đi, đừng có hòng ỉm đi. Nói mau lên."

"Thôi thôi không có gì hết" - tôi còn lạ gì ông anh mình. Chuyện gì kể cho anh ấy nghe sớm muộn cũng sẽ bị biến thành trò cười tuốt. Hơn nữa, có chuyện gì đâu mà kể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro