Chương 1 chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà con Rế ba gian như nhà Ly nhưng có mỗi bóng điện mù treo trên cửa ra vào nên tối om. Nghe tiếng rên hừ hừ trong giường, Ly bước vào buồng, thấy bà nội con Rế cũng là bà nội của Ly, đang nằm co quắp. Ly sờ tay lên đầu bà. Ôi cái đầu nóng như tảng đá mùa hè. Ly sờ tay xuống chân bà. Ôi chân bà lại lạnh buốt, như cái gió mùa đông. Chắc là ốm rồi. Ly gọi:
- Bà ơi, bà ốm rồi?

Bà rên hừ hừ thay câu trả lời. Ly đi ra bếp. Bếp nhà con Rế nguội ngắt, chỏng chơ mấy bắp ngô già, lợn nái nhai nham nhở, cái chảo gang không đậy gà bay lên nham nhở. Cái chảo gang không đậy, gà bay lên, lông rụng vào trong chảo l,  dính mở không gở được. Bố mẹ Ly đi làm nương, cũng tối mới về. Ly hỏi Rế:
- Bà ốm lâu chưa?
- không biết
Ơ, cái con này, hỏi gì cũng không biết là sao? Ly chạy về nhà, vội vàng múc nước vào cái nồi con, đặt lên bếp, nhóm lửa đun rồi bắc ghế trèo lên gỡ túi đường trên cột xuống. Ly xúc bốn thìa đường ra cái bát tô rồi đợi nước sôi thì rót vào, khuấy lên. Mỗi khi mấy anh em Ly ốm sốt, mẹ Ly đều pha nước đường cho uống. Đường là thuốc chữa bệnh mà lại. Thuốc ngọt là nên trẻ con, người già ai chẳng thích.

Ly rón rén bưng bát nước đường sang nhà Rế, gần đến rào thì sánh cả ra ngoài. Ly phải dừng lại, húp bớt một miếng đầy miệng. Con Rế thấy thế cũng há miệng ra thèm thuồng rồi nuốt nước bọt. Mày cũng thèm nước đường à? Thì cho mày một hớp. Ly cầm miệng bát, nghiêng cho con Rế uống. Sợ bỏng, con Rế chỉ uống một hớp nhỏ. Con Rế uống rồi lại ngoái cổ nhìn đứa em trai đang ngọ ngoạy trong địu. Ly đặt bát nước đường xuống đất cho đỡ bỏng và sai con Rế đi lấy thìa. Ly múc từng thìa nước đường, thổi cho nguội bớt rồi bón cho thằng bé. Thằng này đói sữa, đói cả cháo, uống ừng ực, chưa hết hớp này đã há miệng đòi hớp kia như sợ Ly bưng đi mất. Đến khi nó uống chập lại và liếm môi thì Ly mới bưng cho bà nội. Bà uống một cách khó nhọc rồi lại nằm xuống. Bà nội Ly độ mà thấy già như cây ngô bị bẻ hết bắp rồi. Ly là đứa cháu lớn nhất nhà. Bà năm con, hơn hai chục đứa cháu, Ly không nhớ hết đàn em con các coi các chú trong nhà được. Chúng cứ lít nhít như nhau cả. Ly chỉ biết bố Ly là anh lớn nhất tròn nhà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#namjin