Những cánh hoa ngày ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  "Xin đừng quên..."
Ánh nắng hè gay gắt, những bộ đồng phục giờ đây đã ướt đẫm mồ hôi. Chúng ta đuổi nhau chạy khắp sân trường, như đuổi theo giấc mơ của tuổi trẻ. Mỗi chúng ta mang trong mình những dáng vẻ khác nhau. Từ khuôn mặt, đến bàn tay, bờ vai hay là cẳng chân, ai ai cũng khác nhau, nhưng thật kì diệu rằng chúng ta vẫn mãi là bạn bè
Những năm tháng đó, đi qua chúng ta, để lại những kỉ niệm tuyệt vời
"bằng chứng."
Dấu tích của những nét vẽ nguệch ngoạc trên mặt bàn, đối với chúng ta là những giai điệu ngọt ngào.
Tiếng càu nhàu, than thở ngoài hành lang, là hiện thân của những điều khác lạ
"Dù bây giờ..."
Không được viết trên tấm bằng tốt nghiệp, nhưng mỗi chúng ta đều được học về lòng tin và tình yêu giữa con người với nhau. Khóc, cười, vui, giận, chúng ta giống hệt bầu trời
-Sau cơn mưa, dù không có cầu vồng nhưng bầu trời cũng đã sáng rực lên-
"là hồi ức."
Những câu từ trên trang giấy trắng không thể diễn tả được hết những lúc mà chúng ta lỡ làm tổn thương nhau. Nhưng mà hãy bỏ qua hết nhé. Vì nó là cái bồng bột của tuổi mới lớn, thiếu nó, khả năng chúng ta cất lên được nỗi lòng của mình sẽ bằng 0. Nhờ chút đau khổ đó, phải chăng chúng ta đã trưởng thành hơn?
Đôi chân không còn non nớt nữa, và đôi cánh cũng đã đủ sức để đưa chúng ta đến gần bầu trời
"Mỗi chúng ta chỉ như những cánh hoa nhỏ..."
Chúng ta nhỏ bé lắm, là cánh hoa li ti trong cả rừng cây anh đào, là giọt nước bé xíu trong lòng đại dương. Vì quá vi mô, chúng ta có thể bị chà đạp và phá nát bất cứ lúc nào. Thế nên, chúng ta mới cần bảo vệ lấy nhau
"nhưng chúng ta không lẻ loi."
Hôm nay, ngày mai, ngày kia nữa, mỗi ngày, mỗi ngày hãy trở thành bạn của nhau
"Ngày nào đó..."
Rồi cũng sẽ đến lúc, những cánh hoa nhỏ bé kia sẽ nở rộ. Chúng ta sẽ lại khác nhau, về nghề nghiệp và cuộc sống tương lai. Nhưng rồi hãy mãi nhớ rằng, những con người này đã bước ra từ một hướng và tất nhiên, sẽ có ngày, chúng ta gặp lại nhau ở nơi đây
"Tốt nghiệp"
Tốt nghiệp không phải là kết thúc. Những bức ảnh mà chúng ta đã chụp cùng nhau, những bài ca mà chúng ta đã hòa chung tiếng hát, tất cả sẽ không thể lu mờ. Chia tay hôm nay để mai sau gặp lại. Một đóa hoa héo tàn là để nhường chỗ cho bông hoa khác đẹp hơn.
Những cơn gió mơn man trước cửa sổ phòng học, tựa như mảnh vỡ của giấc mơ. Những kí ức kia rồi sẽ tan biến, nhưng trong tim mỗi người đều sót lại về sự tồn tại của những nụ cười dịu dàng
"Xin hãy nắm lấy tay nhau'  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro