Không quay đầu lại nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            Mặc cho chuyện xưa vẫn đeo đuổi, ván cờ này là ai lật đổ? Mây phải cao bao nhiêu, thì cỏ cây mới trở nên khô cằn? Gió cũng không thể phủi đi vết bụi trận, tiếng người tuyệt vọng dưới khói lửa không kể xiết, mở ra trong sử sách vạn dân khóc than.

            Là ai trong lòng trăm ngàn kế hoạch, lại tự buông dây buộc mình? Là ai cải trang vi hành, lại không dấu được hết thanh sắc tuyệt mỹ? Là ai giận dữ đem ngọn núi kia hóa thành mảnh đất khô cằn? Đến cuối cùng là ai mới có thể, không nhẫn tâm cô phụ những nỗ lực này?

            Ái hận quẩn quanh lưu lại bao dấu chân, đến cuối cùng vẫn phai mờ như chưa từng có. Sáu nước hưng vong, tám phương gió mưa. Làm sao có thể sinh tồn? Tình nguyện đứng trên vạn người, một đời cô độc. Trong chớp mắt phồn hoa trăm năm, cuối cùng vẫn quay về thuở ban đầu. 

           Buồn cười thay thiên hoang, địa lão, dương như không sánh bằng một lần vinh hoa. Đáng tiếc trên bàn cờ, vận mệnh này là ai làm chủ? Những hoang đường kiếp trước, ta dùng kiếp này để hiểu thấu. Chiến tranh loạn lạc, chỉ chờ có một cái kết.Ân cừu giang sơn, chỉ còn một đời hư vô.

          Mây phải cao bao nhiêu, thì cỏ cây mới trở nên khô cằn? Gió cũng không thể phủi đi vết bụi trận, tiếng người tuyệt vọng dưới khói lửa không kể xiết, mở ra trong sử sách vạn dân khóc than.

           Tình ai dù sâu như bể vẫn phải chùn bước? Là ai tính toán hết thảy, cuối cùng vẫn bị che mắt? Là ai mỉm cười anh hùng hóa thành xương trắng? Âm thanh, nét mặt vinh hoa đều đã kết thúc. Tỉnh giấc mộng say, không người làm chủ, trôi giữa dòng đời. 

           Hoa tàn, hoa nở, đã bỏ mất mối tiền duyên này. Giang sơn theo năm tháng đã trôi qua vô ích khiến người ngẩn ngơ, gào thét giữa gió mây một đời hiếu chiến, đổi lại giờ khắc này là sự tiêu khiển. 

           Nỗi hận khắc ghi không phân rõ mộng ảo, quay đầu lại đã trở nên mờ nhạt. Sinh ly, tử biệt không thể nào tránh khỏi, lại dùng tất cả để tranh đoạt. Biết làm sao khi đa tình hay vô tình đều khắc sâu vào tâm, vào tận xương tủy? 

           Đôi mắt ngắm nhìn giang sơn qua năm tháng,  liệu có được bao hôm có người bầu bạn? Làm sao mới có thể cất bước trên hành trình cách nhau một kiếp? Thân này phải làm gì mới có thể gánh vác một đời hư nhục? Làm sao mới  có thể diên đảo được thế cục thắng thua?

           Chuyện cũ cứ theo đuổi như lật, mở một màn kịch. Trải qua bao ván cờ, tâm vẫn do dự. Gió ngừng thổi, gió bụi nổi lên, vương đô xưa nay đã hóa thành đất hoang. Đoạn đường này ta tự bước đi, không quay đầu lại.  Những u mê kiếp trước, ta dùng kiếp này để hiểu thấu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro