Ngày vui của nắng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày ấy trời nắng, ngày ấy chúng ta bên nhau, và ngày ấy, trời mưa cũng rất ấm áp.
Khoảng thời gian chúng ta bên nhau quả thật không dài, nhưng chưa hề tồn tại chút mưa trong lòng. Ngày ấy, tôi gọi là ngày nắng.
Khoảng thời gian chúng ta bên nhau quả thật rất vui, chẳng tồn tại chút kỉ niệm buồn. Mặc cho, đôi lần cãi vã, cũng chẳng là rào cản của chuyện vui đôi ta. Ngày ấy, tôi gọi là ngày vui.
Là ngày vui của nắng khi chẳng tồn tại những trận mưa. Mặc cho, ngồi trong một quán nước, tay ta nắm tay người, nhìn ngoài trời đang đỗ mưa, nhưng chẳng hề quan tâm đến những giọt mưa. Ngày ấy, mưa không nặng hạt.
Vậy mà giờ, cơn mưa nhỏ như này, tôi cũng thấy nó nặng hạt. Mưa không dai, nhưng từng hạt đỗ xuống mặt đường vắng vẻ lúc này, nặng từng hạt từng hạt như chẳng bao giờ muốn cho lòng tôi nhẹ đi, hay mưa muốn lau những vết nước mắt đang còn lăn trên đôi mắt tôi lúc này. Ừ, tôi đang dầm mưa.
Mưa nặng hạt tự bao giờ? Tôi thấy lòng nặng tự bao giờ? Ngày nắng gắt thế này mà chẳng chút ấm áp gì cả, là khi bên ta chẳng còn người. Đau đớn là vậy cậu ạ, người xa tôi rồi.
Tôi từng mượn cái nắm tay ấm áp của người, để xoa dịu cả cơn mưa đầu mùa to lớn ngoài kia. Từng tựa vào vai người, nghe người kể vu vơ những chuyện vui, vừa kể, vừa có nắng ấm, là hạnh phúc vạn người mong. Tích tắc vài giờ đồng hồ, tôi quyện nước mắt mình cùng mưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro